Cố Thành Danh nhìn ra biểu cảm nghiêm túc của Tần Thanh Thủy, dường như không chịu sự ép buộc của Tần Thanh Thủy.
Nhìn hai người, hồi lâu sai, anh ta chậm rãi gật đầu, nhưng nói: “Anh ở đây đợi em. Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
Lục Ngôn lạnh lùng nhìn Cố Thành Danh, sau đó ôm Tần Thanh Thủy đi về phía xe của mình.
Đích thân mở cửa xe cho cô, giọng nói của Lục Ngôn có hơi lạnh: “Lên xe.”
Trong lòng của Tần Thanh Thủy có không tình nguyện nữa thì cũng chỉ đành ngoan ngoãn lên xe.
Lục Ngôn cũng lên xe.
Tần Thanh Thủy lạnh lùng nói: “Cứ nói chuyện ở đây đi. Giữa chúng ta cái nên nên nói cũng đã nói rồi, tôi đã không cần đền bù gì nữa. Vậy thì tôi hỏi anh, anh rốt cuộc muốn như thế nào?”
Lục Ngôn ngước nhìn cô: “Tôi không có yêu cầu gì, chỉ đơn giản một điểm, em cùng tôi trở về.”
“Điều này không thể!” Tần Thanh Thủy không cần nghĩ, trực tiếp trả lời: “Tôi sẽ không đi cùng anh. Nhưng anh tại sao không tha cho tôi chứ? Tôi đã không còn tình cảm với anh nữa, cho dù trói tôi bên cạnh anh, tôi cũng chỉ nghĩ đến những đau khổ mình từng trải qua, mỗi ngày đối diện với gương mặt bí xị đó anh chắc cũng sẽ không vui. Cho nên, anh tha cho tôi đi, tôi cũng buông bỏ anh, như thế không tốt sao?”
“Chuyện này là không thể.” Lục Ngôn không nói câu gì khác, trực tiếp khởi động xe, lái xe rời khỏi.
Tần Thanh Thủy từ cửa xe nhìn ra, thấy Cố Uyên Ning một mình đứng ở đó, nhìn theo họ rời đi, trong lòng càng thấy áy náy.
Lục Ngôn chú ý đến điểm này, đột nhiên cười lạnh hỏi: “Em yêu anh ta rồi?”
Tần Thanh Thủy hơi sững người, cô không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, mặc dù trong lòng cô có đáp án rất rõ ràng, nhưng cô vẫn nói: “Phải.”
Đây là đáp án tốt nhất.
Lục Ngôn rõ ràng rất bình tĩnh: “Nhưng em không hề có.”
Tần Thanh Thủy cau mày: “Tôi có yêu anh ấy hay không, bản thân tôi đương nhiên biết rõ.”
“Tần Thanh Thủy, đừng tự lừa mình dối người nữa, em không yêu anh ta.” Ngữ khí của Lục Ngôn rất chắc chắn.
Một người có yêu một người hay không, thật ra rất khó che giấu. Cho dù cô không nói, nhưng ánh mắt nói lại không biết nói dối. Ánh mắt cô nhìn Cố Thành Danh không có nhìn thấy sự thẹn thùng vui thích khi nhìn người mình yêu, mà chỉ có áy náy.
“Em không yêu anh ta, lại miễn cưỡng bản thân ở bên cạnh anh ta, anh ta sẽ không vui, em cũng sẽ không vui.”
Tần Thanh Thủy bị nói trúng, trong lòng lại càng tức giận: “Anh nói như thế, nhưng còn anh thì sao? Anh không phải cũng như thế sao? Anh không yêu tôi thì hà tất gì cưỡng cầu tôi trở về cùng anh? Bản thân cảm thấy tội lỗi sao?”
Phía trước không xa là đèn đỏ, Lục Ngôn trầm mặc dừng xe lại, từ từ quay sang nhìn thẳng vào cô.
“Em sao biết là tôi không yêu?”
Đôi mắt sâu thẳm của anh khiến người khác khó lòng nhìn thấu.
Nhưng thời khắc này, Tần Thanh Thủy dường như từ trong mắt của anh nhìn ra được sự đau đớn trầm lặng, còn có một chút cảm xúc phức tạp khiến cô khó có thể miêu tả ra được.
Lục Ngôn của thời khắc đó khiến trái tim của cô run lên, thậm chí khiến cô không dám nhìn nhiều.
Tần Thanh Thủy quay đầu, ánh mắt hướng về phía trước.
Sau một lúc bình tĩnh, phản ứng lại với ý của anh nói, trong đầu của cô giống như bị thứ gì quét qua, nháy mắt trở nên trống rỗng.
Ý vừa rồi của Lục Ngôn là, anh… yêu cô?
Liên tưởng đến lúc ở trung tâm thương mại, nhân viên phục vụ nói anh rất yêu cô, anh không có phủ nhận mà còn đồng ý. Lại nghĩ đến câu vừa rồi anh nói, trong lòng Tần Thanh Thủy nhất định trở nên rối bời.
Cô trước nay chưa từng nghĩ, Lục Ngôn sẽ nói câu như thế này với cô.
Với cô mà nói, điều này căn bản không thể xảy ra.
Đổi lại là trước đây, Tần Thanh Thủy nhất định sẽ mừng phát điên. Người mình thích cũng thích mình, đây là chuyện tốt đẹp biết bao, nhưng bây giờ…
Tình yêu của anh đến quá muộn rồi.
“Nếu như tình yêu của anh chính là tàn nhẫn giết chết tôi và con của anh, lấy thận của tôi cho người con gái mà anh yêu, tàn nhẫn muốn lấy mạng của tôi, vậy thì tình yêu này của tổng giám đốc Lục thật sự quá trầm trọng rồi, tôi không thừa nhận nổi. Xin anh thu lại đi.” Biểu cảm, giọng điệu của Tần Thanh Thủy đều lộ ra sự lạnh lùng tuyệt tình.
Đồng tử của Lục Ngôn co rút lại, thân thể cũng thắt lại.
Cô không biết, mỗi một câu mà cô nói có lực sát thương lớn với anh nhường nào đâu.
Anh đã từng tuyệt tình với cô như thế nào, thì lời nói của cô lúc này, đối với anh lại đau đớn như thế.
“Không thu lại được rồi.” Anh khẽ cười, giọng nói khàn khàn: “Trừ phi em moi tim tôi ra.”
Tần Thanh Thủy mím môi, không nói gì nữa, ngón tay thì siết chặt lại.
Mất một lúc lâu, Tần Thanh Thủy mới phát hiện con đường không đúng.