Tôi cũng đau lòng, tức trong bụng nhưng nghĩ tới Vinh tôi ko dám thổ lộ, vì tôi biết ảnh còn tức hơn, còn đau hơn và buồn hơn. Buồn thì 1 đứa buồn thôi, phải làm chỗ dựa cho người còn lại.
- Anh rửa mặt đi, anh mệt ko?
- Lại đây ngồi với anh, anh ôm cái, anh mệt chứ, bữa nay anh đi miền Tây mà nhưng anh ko sao. Có em là được, giờ anh ko cần gì cả.
Nước mắt lại rơi, dụi mặt vào ngực chồng. Vợ chồng lại ôm nhau.
- Anh sẽ ko làm em phải khổ đâu, anh hứa ko để em khổ.
- Em ko sợ khổ, em chỉ sợ anh làm em buồn, sợ mình buồn, còn khổ em chịu được. Bao nhiêu vợ chồng người ta khổ mà người ta vẫn vui đó thôi, mình cũng làm được. Em ko đòi hỏi, ko mua sắm gì hết, áo quần em có nhiều rồi!
- Em thích mua đất xây nhà hay ở chung cư?
- Anh tính mua nhà hả?
- Nếu ko mua nhà chắc ở miết khách sạn hả em?
- Mua nhà thì phải có tiền đó anh.
- Ừ, anh có tiền mà. Em thích mua đất cất nhà, thích mua nhà cũ sửa lại hay thích ở chung cư?
- Em sao cũng được. Nhưng sao mình ko về nhà em ở cho đỡ tốn tiền?
- Em nghĩ 1 chút đi nha, nghĩ sao mà mình đi khỏi nhà kiểu đó lại qua nhà em, anh là đàn ông mà em.
Vinh vò đầu tôi nheo mắt, nghĩ lại đúng là tôi nghĩ nông thiệt. Vừa nói chuyện Vinh vừa mở lap coi mấy trang mua bán nhà.
- Anh có tiền, tiền đó ko để làm ăn gì sao mà mua nhà?
- An cư mới lạc nghiệp em à.
- Em thích nhà chung cư
- Vì sao?
- Vì yên tĩnh vì an toàn, em nghĩ vậy.
- Ok, vậy mua chung cư.
- Nhưng mà anh có bao nhiêu tiền.
- Anh có đủ tiền nuôi em cả đời.
- Xạo quá.
Tôi đấm vào tay chồng, rồi đứng dậy ôm cổ ảnh từ phía sau. Sao trong lúc này mà tôi lại thấy hạnh phúc đến vậy, tự hào đến vậy ko biết, trờ trêu quá.
- Em đói ko?
- Có, nãy ko ăn được gì hết.
- Uhm, đi ăn.
- Nhưng mình ko có xe.
- Để anh nói Vy chạy xe qua, sáng anh sẽ đưa em đi làm chiều anh đón em về, ráng ở khách sạn 1,2 ngày để anh tính cho.
- Rồi anh ko đi làm hả?
- Có chứ, để mai anh ra coi sắp xếp bàn giao với ba, anh ko làm nữa.
- Anh à ….
- Thôi, em đừng lo, anh biết mà, anh biết trách nhiệm anh là phải kiếm tiền còn lo cho em nữa mà.
- Ko phải, ý em là dù sao cũng là công việc kinh doanh nhà từ đó giờ, ba lớn tuổi giờ anh ko làm, anh bỏ đó sao ba lo được, ko lẻ 1 tháng anh bắt ba phải đi về Cần thơ 2 lần?
- Cái đó anh có nghĩ qua rồi, em yên tâm nha. Đó giờ em ko biết quy tắc làm việc của anh phải ko? Từ từ sẽ biết.
- Em sợ anh cực.
- Em lo cho sức khỏe em đi, đừng nghĩ nhiều, anh lo được.
- Em sợ lắm.
- Em sợ gì?
- Em sợ má từ anh luôn.
- Uhm, chắc như vậy thiệt đó, má anh mà. Má làm theo ý má bất chấp cảm giác của mọi người, đó giờ vậy rồi.
- Gì thì gì, anh đừng gây với má nữa. em sợ rồi má sẽ nói là em xúi anh cãi má.
- Em sợ gì, má đã nghĩ như vậy rồi. Mà cái má nghĩ là đúng, em sợ hay ko cũng vậy à!
- Sao má ghét em vậy anh, em có làm gì sao?
- Anh thương em được rồi, giờ mình ra ở riêng rồi, em khỏi nghĩ nhiều.
- Anh nói vậy nghe mất tình cảm lắm.
- Thôi, đừng có nhè nhè hoài. Lên danh sách những cái cần mua cho nhà mới đi chị, còn lại để anh coi.
- Anh!
- Gì em?
- Em có 200 triệu mẹ cho, em ko xài, rồi anh chuyển hàng tháng cho em bữa giờ, tiền em để dành, cũng còn cỡ 250 triệu trong thẻ, anh lấy luôn đi để đắp vô mua nhà.
Chồng tôi dịu xuống, cơ mặt giãn hết ra, đứng dậy, ôm tôi, hắn hôn tôi ẵm tôi lên … hắn đè tôi xuống giường (nghĩ mãi ko ra sao mấy người đàn ông lúc nào cũng có hứng thú như vậy được, mình mà buồn thì tránh ra 50 mét chứ ở đó mà …).
- Đó là tiền mẹ cho con gái, con rễ ko được đụng vô đâu. Anh lo được, anh có tiền mà, nhưng nghe em nói vậy anh cũng vui lắm, cảm ơn em.
- Thực ra anh có bao nhiêu tiền vậy?
- Anh có tiền đủ nuôi em cả đời.
- Anh có quỷ đen à?
- Quỷ đen quỷ đỏ gì anh cũng có, haha.
Tôi đẩy hắn ra, ngồi trầm ngâm
- Thật ra trong tài khoản của anh lúc nào cũng có khoảng 800tr-1 tỷ để giải quyết công việc khi cần. Đó là tiền của anh, tiền anh xoay để đẻ lời. Chưa tính giá trị doanh thu và giá trị ban đầu của cửa hàng – anh 40, bé Vy và chị Vân mỗi người 30.
- Ủa, còn ba má đâu?
- Ba má đã ký để lại cái đó cho tụi anh rồi mà, khi nào 1 trong 3 người cần thì cứ nói, ba sẽ chi tiền mặt cho. Em khỏi lo, ba má có nhiều tiền lắm, đất đai rồi nhà cho mướn nữa.
- Nhưng ko lẻ anh nói ba đưa tiền cho anh sao?
- Ừ, phần của anh mà.
- Rồi mai mốt sao?
- Sao là sao? Em biết cửa hàng có giá trị bao nhiêu ko? Anh nói ba chi cho anh trước vài trăm là mình đủ mua nhà rồi. Anh sẽ lăn lộn tìm tiền nuôi em. Mà em cũng lo đẻ cho anh đi nha.
Hắn lại đè tôi ra, nhưng chỉ ôm hôn 1 chút. Chứ tôi biết, giả bộ cười nói, giả bộ tỉnh vậy thôi chứ chắc đau lắm.Ngày xưa mẹ đã đến như thế đâu mà tôi đã đùng đùng bỏ nhà đi rồi, huống gì, là đàn ông …. Lại trước mặt vợ, nghĩ tội Vinh nhiều lắm.