Nghĩ đi nghĩ lại, đây đâu phải là lần đầu tiên Vinh làm tôi buồn, lại tự nhũ, vợ chồng mà phải thông cảm cho ổng, có thể ổng nói thiệt, chắc ko có sao đâu. Nhưng rồi cổ cứ nghẹn, nhìn mặt ổng là thấy nổi máu điên lên, trời gần tết se se lạnh, thấy bất giác 1 nỗi buồn, cảm thấy lòng cũng lạnh theo.
Nhưng tôi hay 1 ở chỗ, giận hờn hay buồn gì ko biết, vẫn cứ lo mọi thứ tươm tất, Vinh đi ra khỏi nhà là gọn gàng, thẳng thướm và thơm tho nữa. Ổng mặc cái áo vô xong là tôi quen cứ lấy dầu thơm xịt vào gáy và vào 2 vai áo của ổng, ko biết thơm như vậy mấy con quỷ cái nó có bu theo ko nữa.
Sáng nay dậy sớm, tôi tự nấu hủ tiếu mì ăn sáng, pha café và dọn dẹp 1 mình, ông kia vẫn còn ngủ sau 1 đêm bị bỏ đói và tôi ko quan tâm. Hôm nay đem quà tết qua biếu ba má và mẹ nữa. Định bụng đi về sẽ tự dán mấy con linh vật, dán hoa hoè và tối sẽ đi mua 1 cây mai nhỏ để trong nhà cho đẹp.
Café thơm phức, như 1 thói quen tao nhã, hôm nay là nhạc Air Supply ….. Những buổi sớm cuối năm, trời se se cùng với lời của bài Good bye văng vẳng, café thơm nức lòng người. Gác nỗi buồn qua 1 bên, tôi thả người dài trên sofa, uống ly sữa tươi đắm mình vào ko gian của tôi, chỉ riêng tôi. Nhắm mắt và hát theo nhạc. Chậc, phải chi mỗi khi tôi giận Vinh hát 1 bài hát phù hợp để xin lỗi thì chắc sẽ thiên hạ thái bình, rất tiếc chồng tôi lại ko hề thích những điều tôi thích, anh ko thích nhạc của tôi, nghe chung thì nghe nhưng ổng chẳng bao giờ quan tâm. Hết Goodbye tới Making love out of nothing at all ….. Giật mình mở mắt vì ông Vinh hôn má, rồi hà hơi vào mặt tôi, mùi café và mùi của gã. Ko biết vô tình hay cố ý mà ông Vinh cắt đứt sự lãng mạn tôi đang cảm nhận, bực mình
- Anh ăn sáng ko?
- Anh tưởng bữa nay em bỏ đói anh?
- Ăn ko?
- Ngu sao ko ăn.
Tôi nấu cho ổng 1 tô mỳ khô, còn tôi 1 tô hủ tiếu …
- Qua nhà ba má trước hay nhà mẹ em trước?
- Tuỳ em
- Ok, qua ba má anh trước.
- Sao ko qua mẹ trước?
- Em thích.
- Thôi đừng giận nữa, anh xin lỗi, từ đây về sau ko vậy nữa. Em biết anh sợ nhất em giận anh mà. Tết rồi, bỏ qua cho anh 1 lần thôi.
- Anh có hối hận vì đã nói cho em nghe ko?
- Có 1 chút.
- Uhm, anh cứ thật lòng với em vậy thì được.
- Vậy là em bỏ qua hả?
Nhạc đang hát bài Lost in love … Tôi thì ăn mà ko thèm trả lời, ko thèm quan tâm, cho chừa cái tội thiên hạ hái hoa dâm tặc.
Xong thay đồ đi biếu quà cho ông bà. Qua nhà ba má Vinh trước, tới đó gặp vợ chồng chị Vân nữa, nói chứ từ lúc tôi về mẹ, chị Vân khuyên hoài ko được nên có giai đoạn tình chị em sứt mẻ 1 chút nhưng cũng từ từ thân thiết trở lại rồi.
- Dạ tụi con thưa ba má mới qua, thưa anh chị hai.
Vinh bưng quà vô, còn chị Vân nắm tay tôi kéo ngồi xuống ghế nói nhỏ vô tai tôi
- Thôi chắc mới à, trễ 8 ngày chị thử trúng liền, để qua tết khám luôn.
- Chúc mừng chị.
Mặt tôi cười tươi rói, tươi theo tâm trạng của chị Vân vậy mà trong bụng muốn khóc, não nề quá. Chỉ có 2 con, năm nay 38 tuổi rồi vẫn còn mắn con, nhìn chỉ mà tủi thân, phải chi ở đây là 1 hang động để tôi được tru tréo cho đỡ buồn. Cảm giác miệng cười cung chúc người khác mà trong lòng héo tàn ….. Nản luôn.
Còn Vy thì nghe nói hôm qua đi chơi tới khuya mới về nên bây giờ 10 giờ rồi mà còn chưa thức. Tôi ngồi chơi 1 chút rồi lên phòng kêu bé Vy dậy, hôm qua còn hẹn anh chị qua chơi mà. Cô em được cái thính tai, kêu 1 2 tiếng đã dậy, vệ sinh sạch sẽ nhưng vẫn còn mặc pyjama, 2 chị em xuống nhà, Vy ăn sáng trễ trong khi má, vợ chồng chị Vân và vợ chồng tôi ngồi ăn trái cây, 2 đứa nhỏ chị Vân thì lên sân thượng coi hoa với ông ngoại rồi.
- (má) Dung với thằng Vinh, chừng nào tụi con mới đẻ?
- (Vinh) Tụi con đang kế hoạch rồi má.
- (M) Làm gì mà kế hoạch hoài, hết lần này tới lần khác, thấy chị hai mày ko?
- (Vinh) Chị hai sao má?
- Dạ, tụi con biết rồi má, để qua tết con sẽ khám coi sao.
- (má) Ba má ngày càng già rồi mà 2 đứa con cứ hẹn lần hẹn lựa. Bộ ko có tiền nuôi sao mà cứ kế hoạch? Hay là bị cái gì?
- (Vinh) Má, bị gì là bị gì?
- (Má) Thì má hỏi vậy, có gì má kiếm thầy dùm cho.
- (Vinh) Má đừng nghe Diễm nói bậy nha má? Vợ chồng con còn ham đi du lịch nên chưa tính có con thôi, bị gì đâu. Tụi con tự lo được, ba má hối hoài con khỏi đẻ luôn.
- (Má) Mày nói chuyện sao mất lòng quá!
- (Vinh) Tụi con lớn rồi, tụi con tự biết tính, má hối quá áp lực vợ con.
Tôi đánh hơi được ngòi chiến lại săp nổ, tôi đá đá chân Vinh khi đó ổng mới chịu im.
- Thôi, chị hai đẻ trước đi rồi con đẻ nha má, để qua tết chị hai khám thai còn con đi khám coi có sao ko, rồi con nói má nghe, có gì con nhờ má kêu thầy dùm con luôn.
- (Anh hai) Thôi đúng đó má, cái gì cũng để từ từ tự nhên đi, má đừng có hối thúc, giờ y học hiện đại, chất lượng cuộc sống cũng nâng cao cho nên tâm lý người trẻ thích hưởng thụ trước rồi sinh con sau cũng là điều dễ hiểu. Má cũng có 2 đứa cháu ngoại rồi mà. Má đừng nói với con cháu ngoại ko bằng cháu nội nghe má?
Chồng chị Vân chữa cháy kịp thời, cộng thêm 1 câu vuốt ve của tôi lúc nãy má có vẻ dịu xuống.
- (Má)Thì cũng tại má lo thôi.
- Dạ con biết mà má, con sẽ khám sớm má đừng lo nữa.
Ôi trời ơi, nhắc tới khám mà tôi muốn rùng mình, lạnh sống lưng. Nào là bác sĩ Từ Dũ, Hùng Vương, Mê Kông, tiến sĩ bên quận 6, các bác sĩ nổi tiếng … mỗi lần khám là mỗi lần bầm dập, cứ vỏ vịt đút vô mà nong, 10 lần như 1 lần nào cũng bị rỉ máu … Còn thầy đông y ở SG và các vùng lân cận, thuốc bắc có, thuốc nam có. Đủ thứ trên đời, nếu má mà biết quá trình tôi đã chạy suốt thời gian qua, nhất là đã khám hiếm muộn mà con trai má lại khoẻ mạnh bình thường chắc má bắt ly dị thiệt luôn quá. Cầu mong ông trời thương tình, thêm 1 tuổi, già 1 tuổi xin trời Phật cho con 1 đứa con, 1 đứa thôi trai gái hay pê đê cũng được.
Tôi cảm thấy cần phải thoát ra được ko gian ngột ngạc về tâm lý đó, tôi đá đá chân ông Vinh lần nữa thì ổng mới kiếu ra về
- Tụi con còn đem đồ qua nhà mẹ vợ con nữa, tụi con về trước, em về trước nha anh chị.
- Sao ko ăn cơm rồi hãy về?
- Dạ thôi, 3h con còn ra cửa hàng tổng hợp thu chi với ba nữa mà.
- Uhm, cho ba má gởi lời thăm chị xuôi.
Má cũng chuẩn bị 2 chai rượu sâm dành cho nữ. gửi cho tôi 1 chai và biếu mẹ tôi 1 chai.
Rồi 2 đứa cũng qua biếu và gửi quà cho mẹ, ăn cơm bên mẹ. Trưa nghỉ 1 chút, Vinh để tôi ở nhà mẹ chạy qua cửa hàng tính lời lãi với ba, chi tiền ăn tết, thưởng nhân viên và bảo quản tiền mặt.
Chiều 2 đứa về nhà, chạy qua khu công nghiệp Tân Bình, tôi thấy có mấy người già ăn xin, tôi hay thắc mắc bọn chăn dắt sao mà bất nhân quá, làm gì cũng phải cho họ nghỉ ngơi và ăn Tết với chứ, bà lão bán tăm bông ráy tai, ông già mặc bộ pyjama rách bươm móm sọm vì ko còn răng và 1 ông khác thổi sáo bằng mũi. Quái lạ, ngày nào cũng đi ngang, ngày nào cũng thấy họ, có hôm tiền lẻ và kịp đèn đỏ thì gửi họ 1 người 10k, ko thì thôi, họ vẫn đứng đó hằng ngày mà sao bữa nay lại thấy nao lòng đến lạ.
Đèn đỏ ở đây tới 1 phút, Vinh dừng cũng gần, trong lòng đang tự nhiên thấy tội và thương họ gì đâu. Ông già ngồi ngay góc, thấy 1 chị dừng xe chở theo 1 em bé ngồi trước, chị dừng xe ngay mặt ông, chị móc túi cho ông 5k, ông đón nhận cười tươi (lúc nào ông cũng cười), ông lấy tay vẫy vẫy thằng bé trên xe. Tôi chỉ quan sát thôi, tôi thấy ánh mắt ông khao khát và đầy thương yêu, tồi tự nhiên ko biết bao nhiêu cảm xúc như đè nén, tôi bật khóc, đường đông tôi gục mặt vô lưng Vinh.
- Sao vậy em?
- Ko có gì.
- Em khóc hả?
- Ko có gì?
Trời ơi, cảnh tượng đó, có phải ông ấy ko có con cháu nên già mới phải đi ăn xin, mới phải mong được cưng nựng con nít như vậy ko? Tại sao tết tới ai cũng lo áo mới, đồ ăn đầy nhà thì những người đó họ vẫn phải xin ăn ngoài những ngã tư đường? Có phải vì họ cô độc và ko có con ko? Thôi chết rồi, có khi nào nữa già tôi và Vinh cũng như vậy ko? 1 nỗi sợ vô hình mà vô lý nữa, đẩy mạnh và nước mắt cứ chảy ào ào, sụt sịt nghẹt cả hết mũi. Tôi đau lòng quá, tôi tự lấy tay vỗ vô ngực thình thịch.
- Em sao vậy?
- Có sao đâu (Giọng nghẹn ngào)
- Thôi để qua cầu xong anh vòng xe lại.
- Chi anh?
- Lì xì mấy người đó, ko phải em tội người ta mà ko cho tiền được em khóc ko?
Tôi im lặng, Vinh chạy qua cầu và vòng xe lại ngã tư lớn, ổng chạy xe lên lề rồi đậu xe ngay đó, canh đèn đỏ ổng bước ra cho tiền, tôi gục mặt khóc ngồi trên xe nên ko nhìn rõ Vinh cho mỗi người 100k hay bao nhiêu cũng ko biết. Tôi còn nhớ như in khoảnh khắc đó, mọi người xung quanh cũng cho tiền rất nhiều.
- Vậy được chưa? Chậc, em mít ướt quá, anh ko biết có chuyện nào mà em ko khóc ko nữa?
- Cảm ơn anh.
- Cảm ơn gì?
- Anh đã cho tiền người ta.
- Thì bình thường anh cũng hay mua 2-3 tờ vé số mà đưa 50k mà.
Vinh đã suy nghĩ khác, nhưng dù sao đó cũng là 1 nghĩa cử đẹp, còn với tôi … sao ngày hôm nay nhiều tâm trạng quá. Khi nghĩ về mình tôi thấy tội người ta, khi nghĩ tới người ta cảm thấy mình sao may mắn quá. Rồi câu hỏi hồi nãy lại hiện ra “ có khi nào tôi ko đẻ được,về già tôi là kẻ lang như vậy ko? “. Đau lòng quá. Chị Vân 38t vẫn có con được, tôi liệu có nên lấy 38 làm giới hạn cuối cùng ko? Tức là 8 năm nữa tôi ko có con đươc thì tôi sẽ chính thức bỏ cuộc, rời xa Vinh để ổng tìm 1 người vợ biết đẻ con cho ổng.
Chiều đó ăn cơm với thịt chiên, canh súp, ăn xong tôi rửa chén dọn dẹp, lại nằm ì ra sofa, tâm trạng hôm nay trống trải kiểu như ko thể lấp đầy bằng bất cứ điều gì
- Em nói đi mua mai mà, đi ko anh chở đi? Em, em, Dung
- Hả?
- Em sao vậy?
- ANh nói gì?
- Anh hỏi em đi mua mai ko?
- Uhm đi.
- Em mệt thì uống thuốc đi em, đừng để bệnh nha. Sao nhìn em thất thần quá vậy?
- 38 tuổi, nếu em ko có con được, mình sẽ ly dị.
- Em nói gì vậy?
- Chắc l úc đó hết duyên?
- Tào lao gì đó?
Tôi lại sụt sùi, Vinh lên ngồi kế bên, ôm tôi, hôn trán tôi.
- Xin lỗi vợ, anh sẽ ko đi bậy ở ngoài dù bất cứ lý do gì, anh chỉ nhậu thôi. Em sẽ ko làm em buồn và lo nghĩ nữa. Có phải em thấy chị VÂn có bầu nên em buồn ko?
Tôi gật đầu rồi co người lại, chợt nhận ra trong hôn nhân ko phải cứ yêu nhau là đủ, phải có con mới được. Vinh ôm tôi siết hơn, anh hôn lên tóc tôi, nước mắt lại rơi.