Cố gắng mà nhồi chữ nhồi số vào đầu vậy, tôi vẫn nhìn thấy ngôi nhà bằng vò sò bên tủ, cười 1 cái lại hứa lần nữa sẽ cố học và sống thật tốt đẹp dù có muộn màng.
Ngồi ngáp dài ngáp vắn được gần nửa tiếng điện thoại reo. Ôi cha mẹ ơi, đúng là sai lầm khi cho số điện thoại qua mạng. Miễn cưỡng phải alo 1 cái, hy vọng người đó nói ko biết đường qua chợ Gò Vấp.
- Alo
- Alo em sinh viên, anh đang ngay ngã tư chợ Gò Vấp đây.
- Cái gì?
- Nhà em ở đâu, em nói là anh qua em sẽ tiếp mà.
- Anh ơi, 10h đêm rồi.
- Tại em nói chịu nên anh mới qua mà. Ra chơi!
- Em tưởng anh nói giỡn.
- Ra đi em, anh đi xe màu trắng xanh biển số ….. đứng ngay ngã tư nha!
Cụp, anh ta tắt máy, tôi phải làm sao? Nói chung ko phải chưa gặp bạn qua mạng nhưng ko phải kiểu này. Mà bây giờ là 10h đêm rồi, bài vở còn ca đống. Mà nghĩ lại cũng tại mình, tự nhiên đồng ý, ngu quá là ngu. Thôi, khoác cái áo khoác đi ra 1 chút, chắc cũng chỉ là loại con trai dẻo miệng muốn tán gái đây, phải xộc xệch để thấy mình xấu xí bỏ chạy luôn cho rồi.
Đang mặc 1 cái quần jeans short qua đầu gối, cái áo sơ mi, tôi lấy thêm cái áo khoác nữa rồi xuống nhà.
- Mẹ, con đi ra đây chút!
- Giờ này còn đi đâu?
- Bạn con nó đi chơi về, ngang đây ghé rũ con ra ăn khuya.
- Ở đâu?
- Nó đứng ngay chợ nè.
- Vậy đi về sớm, mẹ ko khóa cửa trong, con đi khóa cửa ngoài lát mẹ có ngủ thì tự mở cửa.
- Dạ.
Mẹ đang tính sổ sách, tôi đi bộ ra luôn, chỉ có đi ra cái hẻm mấy chục mét là ra đường, nói chung 10h ngay chợ cũng cỏn đông lắm, dắt xe ra mệt.
Ra tới ngã tư, tôi nhìn trái nhìn phải, đúng là thấy 1 người đi xe trắng xanh đang dựng chóng ngang ngay lề thật. Tôi đang nhìn thì anh ta cũng nhìn thấy tôi, người cũng khá là cao ráo …. Vẫy vẫy tay
- Em sinh viên phải ko?
Ôi xời, cái gã mới hôm trước chỉ ừ hử trên mạng, sao nay lột xác vậy ko biết. Tôi cũng ngượng ngùng vậy tay lại. Anh ta chạy lại gần.
- Em lên xe đi!
- Khỏi đi anh, em bước qua đường là tời, anh chạy xe qua đi.
- Em sợ anh chở em đi luôn à, bé Dung?
- Ko phải, vì kế đây thôi.
Tôi chỉ qua quán ốc phía bên tay phải bên kia đường, tôi đi bộ qua, anh ta vèo cái tới trước.
- Em uống gì.
- Bia, 1 chai thôi.
Cũng đang tưng tưng cái đầu chưa học hành đc gì mà, thôi làm 1 chai cũng đc.
- Anh uống gì?
- Bia.
Vậy là kêu 2 dĩa ốc, 1 thố nghêu ra và 2 con người xa lạ lai rai.
- Anh xĩn rồi phải ko?
- Ko, anh chỉ ko tỉnh thôi chứ chưa xĩn.
- Hèn gì ko giống cái kiểu chat của anh
- Kiểu chat anh sao em?
- Lạnh lùng, cộc lốc.
- Ừ, chắc vậy.
- Em phải học bài, ngồi uống 1 hay 2 chai rồi vô nha.
- Em thuê nhà à?
- Ko, nhà em.
- À
- Anh ở đâu bên Tân Bình?
- Âu Cơ em
- Anh làm gì?
- Anh làm mướn.
- Anh bị thất tình hả?
- Uhm, mà sao em hỏi thẳng quá vậy em ….
- Em cũng trải qua cảm giác đó rồi, em hiểu. Với lại em ko biết cách nói lòng vòng.
- Em bị đá?
- Ko, tụi em chia tay.
- Ai nói lời chia tay?
- Em!
- À, vậy là em đá người ta.
- Em ko biết sao em lại tiếp chuyện với 1 người lạ hoắc lạ huơ về mấy chuyện này vậy, anh thấy kỳ ko?
- Ko, anh là mod trên 4rum mà, quen nhau chứ lạ gì! Lên chai đi em.
Mới nói mấy câu mà ông kia uống hết 1 chai rồi, chắc là đang tâm trạng lắm. Nói chung nhìn cũng thấy tội tội.
- Anh uống đi, em uống 1 chai cho vui thôi chứ ko uống kình với anh đc, lát em còn phải làm bài.
- Ừ, cũng đc. Em ngồi chơi anh cảm ơn em rồi.
- Anh mới bị đá hả?
- Ko, gần 1 năm rồi em.
- 1 năm, anh là đàn ông mà còn suy sụp vậy sao?
- Uhm, hôm nay anh gặp lại người yêu.
- Ồ, nên anh mới xĩn hả?
- Uhm.
- Hình như anh tâm trạng lắm, nếu u uất hãy kể em, kể xong coi như thôi, dù gì em với anh cũng chưa quen biết gì nhau mà. Kể ra cho nhẹ lòng.
Tôi đồng cảm với tâm trạng của 1 người đau khổ, miệng anh ta cứ hay cười cười nhưng mắt thì rõ là u ám, uống ừng ực bia nóng ko đá, nói chung đô mạnh. Điện thoại anh ta reo
- Alo.
- À, tao đang đi công chuyện, ko có gì hết, lát về tao gọi sau.
- Ừ, công chuyện thiệt, Gò Vấp.
Anh ta vừa nói vừa nhìn tôi cười còn nheo mắt.
- Thằng bạn thân anh, nó sợ anh tự sát nên nó gọi.
- Anh định tự sát hả?
- Hahah, ừ, ngày chia tay cách đây 1 năm anh xĩn quá chạy đâm đầu vô xe tải, mà trời cứu hay sao mà ko bị gì hết, dập 1 tí lá lách và bể miệng thôi.
- Trời, ghê vậy. Chắc anh đau đớn lắm hả?
- Đau như bò đá.
- Nếu anh muốn thì kể, ko thì em ngồi chơi với anh chút rồi em vô, nói tào lao vui thôi cũng đc.
Mắt người đàn ông đó tự nhiên trùng xuống, bưng ly bia ực 1 cái hết nửa ly, anh ta có vẻ trầm tư hẳn.
- Mối tình đầu của anh!
- Em nghe, nếu anh muốn xả ra cho lòng nhẹ hơn. anh tên Vinh phải ko?
- Em mau quên vậy?
- Dạ ko, anh kê tiếp đi.
- Anh và Diễm quen nhau từ nhỏ, mẹ Diễm là bạn thân của mẹ anh, tụi anh học chung cấp 1, cấp 2 … nói em nghe chứ mới lớp 7 mà tụi nah đã thương nhau rồi.
- Uhm, em nghe đây.
Anh ta cứ tu bia liên tục, miệng thì kể, đôi khi còn cười hạnh phúc nhắc về kỷ niệm đẹp và cũng đôi khi cười khẩy vào câu chuyện của mình chua chát.
- Nói chung tụi anh quen nhau từ năm 14 tuổi đến năm 25 tuổi. Gia đình 2 bên rất yêu quý nhau, mà Diễm phải nói số 1 luôn, đẹp – thông minh – giọng ngọt ngào - ….. nói chung là quen Diễm lúc nào anh cũng lo sợ mất cổ. Mặc dù cổ cũng là tiểu như nhà giàu nhưng từ cái xe máy đầu tiên, cái đồng hồ, dây chuyền hay gì đều là anh ngày xưa xin tiền nhà anh mua cho cổ hết. Khi anh thấy Diễm cười khi đc anh mua cho cái gì anh tự hào lắm, anh tự nhủ sau này anh sẽ làm thiệt nhiều tiền để lo cho Diễm.
- Hai người có ngủ với nhau chưa?
- Rồi chứ em, tụi anh là lần đầu tiên của nhau mà. Tụi anh rất hiểu nhau nữa, nhưng chưa bao giờ anh lớn tiếng, trong các cuộc cãi lộn anh luôn nhường. Rồi sau đó Diễm cũng nhận ra lỗi, lại như con mèo con, nũng nịu làm cho anh thương lắm.
- Vậy sao chia tay?
- Còn em, sao đá bồ em?
- Thôi chuyện em nói sau đi, hôm nay gặp anh để tâm sự chuyện của anh mà.
- Diễm muốn làm bác sĩ, còn anh phải là kỹ sư. Để đúng như người ta vẫn hay nói khi nghĩ về sự thành công theo đường học vấn “ bác sĩ, kỹ sư “. Nhưng anh ko thích, gia đình anh có kinh doanh, anh học cho có bằng cấp trình độ thôi, anh sẽ tiếp quản chuyện làm ăn của gia đình.
- Như vậy nên chỉ chia tay?
- Chưa hẳn. Vì mỗi lúc gần nhau, yêu nhau anh hay nói là anh đã cố gắng, anh luôn cố gắng tốt và yêu Diễm nhiều nhất rồi, nếu Diễm tìm thấy ai yêu Diễm nhiều hơn thì cổ có quyền bỏ anh để chọn người đó!
- Vậy là chỉ tìm đc người yêu chỉ hơn anh hả?
- Uhm, cổ nói vậy!
- Rồi anh buông, ko níu kéo hả?
- Con trai mà, anh nói là anh giữ lời.
- Trời, vậy thôi sao? 11 năm cho cuộc tình thanh mai trúc mã?
- Uhm, ngày Diễm nói chia tay anh, tim anh như ngừng đập, cô ấy khóc quay mặt đi mà anh muốn xĩu luôn, anh nói thiệt!
- Người kia thật sự thương chỉ hơn anh 11 năm qua ko?
- Cổ nói vậy.
- Anh tin sao?
- Anh tin, vì Diễm là người thông minh nhạy bén.
- Rồi hôm nay sao anh lại xĩn?
- Vì Diễm báo sắp cưới!
- Em ko biết nói làm sao với anh nữa, nhưng em cũng phải mất 3 năm mới lấy lại thăng bằng cho cuộc sống. Anh cố gắng đi, thời gian sẽ làm lành mọi vết thương, anh ko quên được chị Diễm đó nhưng từ từ anh sẽ ko còn nhớ chỉ muốn sống dở chết dở như lúc mới chia tay đâu.
- Em quen bồ em bao lâu?
- Hơn 1 năm
- Hơn 1 năm mà em mất tới 3 năm để bình tĩnh? Anh thì bao lâu? Ko lẻ 30 năm?
- Em là con gái, và em là người gây ra lỗi lớn, nên em bị dằn vặt, còn như anh nói anh tốt như vậy thì sẽ khác, em nghĩ vậy.
- Em cũng tâm lý quá chứ, hay mình yêu nhau đi!
Tôi cười vô cảm, đúng là 1 tên say xĩn ăn nói lung tung.
- Thực ra em ko thích nói giỡn kiểu đó đâu, nếu anh kể xong em về học bài, em nghĩ khi nói ra đc chắc anh đỡ hơn 1 chút.
- Diễm mời đám cưới anh, nói anh nhớ tới!
- Trời, tới để giới thiệu với chồng chỉ anh là bồ cũ hả?
- Ko, vì tụi anh chơi chung nhiều bạn từ nhỏ mà, anh buồn và đau lắm chứ.
- Anh có định đi ko?
- Nếu chưa chết thì anh đi!
- Anh nói chuyện thấy ghê quá, nếu anh xĩn, đây cũng có mấy cái khách sạn, anh ngủ đi rồi về, xĩn chạy xe nguy hiểm lắm.
- Cám ơn em quan tâm, Diễm của anh thì dù anh có đang bịnh cũng phải qua chở cổ đi ăn chè Thái …. Nhưng anh phục tùng hết, tôn thờ hết, nên anh bị bỏ, hahhaha!
- Thôi anh uống nãy giờ 6 7 chai rồi, anh mệt rồi, anh nghĩ đi, em vô nhà học bài anh ơi, qua tuần em thi rồi.
- Xin lỗi em, nhưng nếu em thi rớt anh sẽ nhận em làm kế toán cho cửa hàng nhà anh, anh hứa!
Gã say đưa tay lên hứa cười ngặt nghẽo, ánh mắt vô hồn của người say, những người thất tình ai cũng điên đảo và thê thảm như vậy cả, ko ai hơn ai ko ai thua ai ….. ko riêng gì mình. Nếu câu chuyện anh ta kể là thật thì rõ rang là đáng thương quá còn gì, nhưng hình như anh ta nói thật.
- Anh ơi tính tiền!
- Để anh trả, dù sao anh cũng cảm ơn em, xin lỗi đã làm phiền em, bé Dung!
- Ko có gì, hy vọng lần sau có gặp anh sẽ khá hơn và ko xĩn nữa.
Tính tiền xong tôi ra về, vì anh ta về xa nên tôi đứng đó nhìn anh ta rú ga chạy vèo đi khuất tôi mới bước vô hẻm nhà.
Tôi ngồi thừ trên giường suy nghĩ, có phải mình quá nhẫn tâm hay ko? Có phải lúc đó Thái của mình cũng như anh này hay ko? Hay còn hơn anh này, Thái của mình là người ấm áp chứ ko lạnh lùng như anh Vinh này. Vậy thì tội nghiệp Thái quá. Rồi tôi lại lắc đầu, nói là ko đc nghĩ tới nữa, hừa là để Thái yên rồi mà!
Rồi tôi lại suy nghĩ, ko biết anh kia có khóc ko ta, nhìn ảnh mạnh mẽ là vậy nhưng khi kể chuyện mắt đỏ hoe, chậc …… tình yêu là gì mà ai cũng khổ như vậy chứ?Nếu ai yêu nhau cũng tới được với nhau, cũng cưới nhau rồi đẻ con cho tới chết già với nhau có hay ko!
Nghĩ tới đây tôi chực nhớ ko biết anh này có chạy xe về nhà an toàn ko nữa, nhắn tin hỏi thăm cái, lỡ có gì mình lại cắn rứt.
- Anh về nhà an toàn thì nhắn em biết nha. Em còn thức học bài.