Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 45



- Anh à, mình ngưng gần nhau 1 thời gian nha!

- Ủa, sao vậy em?

- Em bị bịnh mà, em phải chữa khỏi cái đã … Bác sĩ dặn nếu quan hệ thì xài bao nhưng mà em lo lắm em ko có hứng thú gì đâu.

- Tội nghiệp em, em bị nặng lắm hả, nói anh nghe coi!

- Nói chung bịnh phụ nữ thôi, nói anh nghe anh đâu có làm gì được cho em, anh biết là em bịnh và đang khó chịu được rồi.

- Sao em nói vậy? Anh cũng có trách nhiệm với em chứ, thôi thì đi khám bịnh thì nói anh chở đi. Anh phải chia sẻ chứ!

Tôi ngại lắm, lo và mặc cảm cực kỳ luôn. Vinh thì có trách nhiệm gì trong chuyện này chứ, cái này là do tôi mà ra đâu phải Vinh gì đâu, thực sự ko muốn làm phiền Vinh, nếu chỉ là bệnh cảm sốt là bao tử như từ đó giờ thì tôi sẽ như mèo con để cho Vinh lo lắng, đằng này anh ấy mới muốn cưới tôi thôi mà đã thấy tôi bị bịnh như vậy, có thể do anh ấy ko tưởng tượng ra những bịnh này là như thế nào thôi, chứ biết ghê ra sao chắc cũng chán tôi thôi. Tôi nói với lòng, sáng mai tôi đi một mình làm xét nghiệm hết, lỡ mà tôi bị ung thư thì tôi bỏ đi luôn cho rồi. Bao nhiêu nỗi sợ tập hợp hết, ung thư đó …. Tôi tưởng tượng đến hình ảnh mình sẽ chỉ còn da bọc xương, xanh xao, tóc thì rụng hết vì mẹ của bạn tôi có người bị ung thư vú mà qua đời nên tôi nhớ lại lần cuối đi thăm bác tôi ám ảnh ….

Rồi tôi nghĩ tới cuộc sống của tôi, hơn 25 năm qua có gì và mất gì … về những điều tôi đã làm, tôi làm khổ ai và làm cho ai hạnh phúc, rồi tôi như trăn trối lỡ như tôi chết đi liệu những người ở lại có nhớ đến tôi ko? Tôi ko sợ chết vì ai rồi cũng sẽ chết nhưng tôi sợ dã man cái suy nghĩ bi quan của 1 người bệnh, đến hao gầy đến chết lần chết mòn. Tôi cảm ơn mẹ đã đem đến cho tôi cuộc sống, cảm ơn ngoại, tôi cảm ơn Thái và cảm ơn Vinh, đối với tất cả, tôi đều nợ họ. Tôi nợ ngoại nợ mẹ 1 chữ hiếu, Thái và Vinh tôi nợ 1 chữ tình, tôi nợ giọt máu của mình 1 sự sống. Còn với tôi, tôi nợ chính bản thân 1 tuổi trẻ lành mạnh, 1 mái ấm, 1 cuộc đời dài với biết bao nhiêu điều mà tôi chưa kịp làm. Những suy nghĩ đầy u ám. Phải chi tôi điều trị bấy lâu mà biết mình có nguy cơ thì đã ko phải như thế này, đùng 1 cái bác sĩ nói như vậy, nét mặt e ngại của bác sĩ làm cho tôi muốn tắt thở tại chỗ.

Vinh chở tôi về nhà, ngang đường anh còn ghé mua mì vịt tiềm cho mẹ, anh còn ghé vô nhà thưa chuyện với mẹ, còn tôi ngồi đó như cái xác ko hồn.Tôi ko thiết tha kể cho mẹ về bệnh tình của mình nữa, kiểu như thế giới chỉ có 1 mình tôi tồn tại. Cuộc trò chuyện với mẹ và Vinh tôi cũng nghe có nghe đó nhưng ko biết được gì. Phải chi tôi biết sớm hơn, tôi quan tâm nhiều hơn về sức khỏe của mình, là 1 người có ăn học mà tôi ngu dại quá, ko tìm hiểu gì cả, tôi chỉ biết tự quyết định những việc bản thân cho là đúng, giờ mò lên mạng mới biết có virut HPV, ôi kinh khủng quá! Chuyện má chồng nàng dâu, chuyện mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ phút chốc vụt tan như sương khói.

- Dung, Dung!

- Dạ?

- Con coi nãy giờ thằng Vinh nó tính vậy có được ko?

- Tính gì mẹ?

- Đi rửa mặt đi, mặt đờ đẫn quá, nãy giờ đang nói chuyện chọn 1 ngày cho ba mẹ Vinh qua đây nè?

- Thôi, mai tính đi mẹ …

- Sao vậy? Con này bữa nay như mất hồn?

Vinh định mở miệng thì bị tôi ngắt 1 cái sợ quá im luôn.

- Thôi con đi rửa mặt cái, mẹ với anh Vinh nói chuyện tiếp đi, con sao cũng được, mà mẹ ăn mì vịt tiềm ko, con hâm cho?

- Mặt mày con xanh lè vậy?

- Dạ, chiều nay con đi khám phụ khoa về hơi mệt thôi mẹ!

- Ủa, tưởng bên nhà Vinh chơi cả ngày? Chiều con đi khám hả? Có sao ko?

- Dạ ko, mai con khám tiếp mẹ, giờ con mệt quá nè, chỉ muốn nằm thôi!

- Uh, thôi đi tắm luôn đi rồi ra ăn, Vinh ở lại ăn luôn nghe!

- Dạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.