Tôi ủ rũ bước xuống, ra khỏi quán để hít chút ko khí chứ cứ ở trong đó chắc tôi chết vì ngạt mất, bé Vy chạy theo...
- Chị Dung chị có sao ko vậy? Em về chung với chị nha?
- Ừ, về chung với chị đi.
Tôi vẫn thơ thẫn lắm, 1 chút nữa thôi thấy Vinh cũng chạy xuống tới, đứng ngay chỗ người giữ xe đang dắt xe tôi ra, ko nói gì, chỉ chặn ngay đó, vẻ mặt ko tỏ vẻ biết lỗi. Nhưng thôi rồi, cái loại đàn ông mà vợ người khác cũng thèm thì tôi đây cũng bỏ đi là vừa.
- Anh tránh ra cho người ta dẫn xe em ra coi.
- Ko!
- Ừ, vậy em bỏ xe, em về với Vy.
- Con Vy, ai cho mày về? Chị 3 sẽ về với anh.
- Dẹp, anh ra chỗ khác hoặc em về với bé Vy, anh lên mà lo bạn gái cũ anh đi, sao hẹn hò cafe lại bỏ người ta ở đó? Anh tránh ra đi, em ko phải, chưa phải là vợ anh, em chưa bước chân vô nhà anh đừng nói em là chị 3 chị 4 gì hết! Tôi hằn hộc
- Anh cần nói chuyện với em!
- Giờ em ko thích nói chuyện với anh, em ko thích nhìn thấy mặt của anh, để yên em đi. Đừng có bày đặt mà lớn tiếng với em ở đây.
- Anh 3 đi ra để em với chị Dung về, nói chuyện sau đi, vùng vằng người ta nhìn kỳ chết.
- Mày im, anh kêu mày im rồi mà!
- Anh ko phải giận cái chém thớt, ANH CÓ TRÁNH RA CHỖ KHÁC KO?
- Anh ko tránh!
Anh ta vừa nói vừa nắm lấy cổ tay tôi, tôi vung ra, trong lúc quẩn trí ngu si kiểu gì tự nhiên tôi lao chạy ra đường, Vinh với theo nhưng ko kịp. Xui có 1 chiếc xe máy vừa chạy tới người ta thắng ko kịp đâm sầm vô tôi. Tiếng la hét vang lên cả 1 góc đường. Tôi bị bánh xe trước cán qua bàn chân, té xuống đường bị trầy lác hết 1 bên đùi và đầu gối, máu chảy. Nhưng tôi ko cảm thấy gì cả, bé Vy và mọi người chạy ra đỡ tôi dậy, tôi bị rách hết quần chỗ bị cọ xát xuống đường, vài phút thôi mà giao thông đã bị tắc nghẽn. Tôi có cảm giác mình như hồn ma, ko còn sức lực, ko suy nghĩ, ko khóc, ko cười, ko đau. ko quan tâm xung quanh, thậm chí tôi còn ko biết mình là ai nữa mà. Mặt tôi tái xanh, nhợt nhạt.
Diễn biến xảy ra nhanh lắm nhưng với tôi thì chậm từng khắc một, anh ta lao ra túm áo người đụng tôi, hay nói cách khác là người nào đen đủi gặp tôi đâm đầu vào xe họ. Anh ta chửi bới, chửi thề, rồi đấm ngươi ta, tôi thấy nhãm lắm nhưng ko hiểu sao lúc đó tôi vô thần, ko phản ứng gì cả, rồi mọi người xung quanh can ngăn và kêu công an tới.
- Tôi xin lỗi cô tôi sẽ đền tiền thuốc cho cô, cô đi khám đi, chụp phim hay sao tôi đền hết.
Tôi hất tay, lắc đầu
- Xin lỗi chú, tại con chạy ra đường lúc chú đang chạy mà, cũng là lỗi của con, con ko sao đâu, chú đi đi. – Anh buông người ta ra đi, anh ko cần phải làm như vậy, người ta lớn tuổi rồi.
Bé Vy cũng can ngăn, vài người ở đó cũng nói thấy tôi chạy ra đường chứ ko phải là người ta chạy ẩu. Rồi người đụng tôi người ta chạy đi. Tôi ko dám đòi đền thuốc gì cả.
Tôi được dìu vô gần trong quán, tôi ko biết người phụ nữ xinh đẹp kia cô ta đã về chưa, hay cô ta còn ru rú trên đó nhìn xuống mà cười cợt tôi nữa. Chậc, chua chát cho tôi,thất bại quá rồi, thất bại toàn diện. Anh ta cứ đến gần là tôi lại xô ra, tôi chỉ bám vô bé Vy.
- Chị thấy rát quá, Vy chở chị đi rửa chỗ trầy này đi. (Tôi nói nhỏ)
- Dạ
Tôi thật sự lúc nãy đang ức chế chỉ muốn bỏ đi chỗ khác thôi, ko ngờ lảo đảo kiểu gì mà xảy ra mọi chuyện như vậy. Tự nhiên thành trung tâm sự chú ý luôn, mọi người xung quanh người ta cũng đoán già đoán non xì xầm này nọ, người ta nói nhìn tôi đáng thương, tội nghiệp, tôi nghe thấy hết chứ. Tôi nhờ anh giữ xe kêu chủ quán cafe cho tôi gửi xe có gì lấy sau, người ta cũng đồng ý giữ xe lại ngày mai tôi tới lấy.
Anh ta tới gần, cố tình đỡ tôi lên
- Ko cần, anh lên với bạn anh đi, em sẽ nhờ người khác đỡ em. Anh làm ơn, tôn trọng em 1 lần đi, 1 lần này thôi, đừng đụng em....
- Anh chở em đi!
- Anh tránh ra khỏi tầm mắt em đi là em cám ơn anh rồi, em kìm nén lắm mới được như vậy, anh muốn thấy em thê thảm khóc lóc anh mới vừa lòng hay sao? Em đau lắm, để bé Vy chở em đi, tránh xa em ra!
Tôi nói nhỏ gần tai chỉ để anh ta nghe, tôi sợ mọi người xung quanh nghe câu chuyện của mình, ít nhất người ta chưa hiểu rõ nó như thế nào. Tôi vẫn cố gắng giữ thể diện cho nhau hết mức có thể.
Anh ta nghe tôi van xin, tự ái bất lực đứng dậy né ra chỗ khác, ánh mắt đầy ăn năn còn tôi thì ko quan tâm. Tôi nhờ người ta đỡ tôi lên xe bé Vy ngồi. Nãy giờ con bé cũng quát nạt anh nó mấy lần, nó còn nổi điên hơn tôi. Tôi cố nén cơn nghẹn, cơn giận, cơn đau, cơn buồn của mình 1 lần nữa, lên xe ngồi mà ko nhìn lại phía sau.
- Gần đây có bệnh viện Nguyễn Trãi, em chở chị tới đó nha.
- Uhm
- Xin lỗi chị, em muốn cho chị biết nhưng lại thành ra hại chị như vậy.
- Sao lại xin lỗi, ngu quá, nói tào lao, lo chạy xe nhìn đường đi kìa.
- Chị ơi, chị có sao ko?
- Chị có sao, nhìn chị nè, mới bị tông xe còn hỏi chị có sao ko
- Tội nghiệp chị, em thương chị quá. Anh 3 tệ quá, em thiệt thất vọng về ảnh.
- Cám ơn em.
- Chị có chia tay ảnh em cũng ko khuyên gì đâu, em sẽ ủng hộ chị, em sẽ làm bạn của chị để chia sẻ cảm giác của chị.
- Uhm, cảm ơn em.
Con bé sụt sùi, tôi thấy có nước mắt bay ngược ra phía sau, tôi đưa tay ra lau nước mắt cho em, còn nước mắt của tôi, tôi nuốt vào lòng.
Vô bệnh viện có y tá rửa và sứt thuốc lên vết trầy của tôi rát và sót kinh khủng, chụp hình x-quang bàn chân, may mà ko bị làm sao, chỉ bị bầm và xay xát 1 chút. Bình thường chắc là tôi la oang oang lên nhưng sao hôm nay tôi bản lĩnh quá, tôi ngoan và mạnh mẽ quá. Tôi còn phải nễ mình nữa mà.
Xong xuôi cô bé chở tôi về nhà, nhìn mặt cô em rất là dễ thương và tội nghiêp nữa. Cô bé chạy thật chậm, sợ tôi đau, cả 2 ko nói câu nào vì thật ra tôi cũng ko biết nói gì.
- Vy chạy thấy cái khách sạn nào cho chị vô nha.
- Dạ? Khách sạn hả chị?
- Uhm, chị vô nằm nghỉ 1 chút, chị hơi mệt, hết mệt xong chị sẽ đi taxi về nhà. Giờ chị cũng chưa muốn về.
- Em vô với chị nha?
- Em sợ chị làm gì ngu sao? Ko đâu, chi ê ẫm quá, muốn nằm 1 chút thiệt mà.
- Em nằm chung có sao đâu?
- Nhưng chị muốn nằm 1 mình.
- Dạ, chị nói vậy thì em biết rồi. Nhưng hứa với em là chị ko làm gì nha.
- Uhm chị hứa, có thể chị ko yêu anh em nữa nhưng chị còn yêu đời lắm.
- Dạ.
Điện thoại tôi reo, Vinh gọi, tôi tắt máy. Vừa xong thì hắn gọi cho bé Vy. Bé Vy nghe điện thoại reo nhưng đang chạy xe nên ko nghe được.
- Vy nghe điện thoại đi, nói với anh 3 em chị mệt nên em đưa chị về nhà an toàn rồi, nói thêm là chị ko muốn gặp ảnh, khi nào muốn chị sẽ liên lạc.
- Dạ.
Rồi Vy tấp vô lề bắt máy, em ấy nói y như lời tôi nói rồi tắt máy. Tiếp tục chạy được 1 đoạn thì có một dãy khách sạn, 2 chị em vô 1 khách sạn nhìn sạch sẽ, bé Vy vẫn muốn vô chung nhưng tôi vẫn lắc đầu.
- Chuyện bữa nay Vy đừng nói ai biết nha, chị ko muốn người lớn phải phiền lòng vì mình.
- Dạ, em biết rồi. Chừng nào về tới nhà chị gọi em nha.
- Ok em, em chạy xe cẩn thận nha.
- Dạ
- Bye bé
- Bye chị!
Cô bé quay đi bất lực, nhân viên khách sạn nhìn tôi tả tơi đầy thương tích vô lấy phòng 1 mình cũng tò mò.
- Mình mới bị té xe, xe bị đem lên phường rồi, bây giờ chưa dám về nhà sợ ba má chửi nên trốn khách sạn, được chưa?
- Dạ, dạ
- Đó giờ chưa thấy người nào bị té xe hay sao?
Tôi nói rồi cầm chìa khoá, đi cà nhắc đến thang máy, chắc mấy đứa lễ tân thấy tôi bị thương nên cho ở lầu 1. Vừa mở cửa phòng, tôi khoá lại liền..... và rồi tôi bắt đầu khóc, cơn khóc mà tôi đã nhịn nín từ cả buổi, tôi khóc như mưa. Tôi khóc lớn để vơi đi bớt ấm ức, tôi đập đầu vào tường, tôi tìm cảm giác đau nào đó để đau hơn cảm giác này. Ko phải tôi ghen, mà là tôi cảm thấy thất bại, thất vọng, sụp đỗ, mất niềm tin......
Tôi vật vã nằm dài ra giường. đang khóc thì tự nhiên nghe gõ cửa, tôi cà nhắc bước ra mở hé thì ra là bé Vy, cô bé vì lo quá nên đã quay lại lên tìm tôi. Giây phút tôi sống thật với cảm giác, cảm xúc của mình. Tôi đau lắm, đau từ trong ra ngoài.
- Chị cho em vô với chị Dung!
Tôi mở cửa, rồi ngồi bệt xuống sàn, mất hết sức lực, tôi bắt đầu kể lễ, than thở, những tiếng nấc, tiếng rên rĩ của tôi như tiếng ma chết oan mà vang khắp cái phòng khách sạn, nghe thật ám ảnh.
- Chị đã làm gì sai? Tại sao anh em lại đối xử với chị như vậy? Ngay từ đầu nói lời thương chị chị đã năn nỉ anh đừng coi chị như cái bóng của bà Diễm rồi, Vy ơi, chị khổ quá, chị đau quá!
Bé Vy ko nói gì, chỉ thúc thích khóc theo, ôm tôi, vỗ lưng an ủi, lau nước mắt cho tôi. Cảnh tượng gần giống lần tôi với con Tiên khóc sau khi chia tay Thái.
- Giờ chị phải làm sao? Chị ko muốn cưới nữa, chị muốn dừng lại Vy à. Chị ko muốn nhìn thấy mặt Vinh nữa!
- Cho dù chị có cưới hay bỏ ảnh thì mãi mãi em coi chị là chị dâu của em, em thương chị, chị thiệt tình, chị hoà đồng ko thích thể hiện gì hết, chị gần gũi lắm. Ảnh mất chị là do ảnh ngu, chị đừng tự làm khổ mình nữa, hôm nay nhìn chị em chỉ muốn moi ruột bà Diễm ra thôi.
- Còn có 1 tháng nữa là cưới rồi, chị làm sao đây Vy? Lát chị về chị nói sao với mẹ chị đây? Chị làm sao đây, mẹ chị bạc tóc để chỉ lo đám cưới của chị, gần xong hết rồi Vy ơi!
- Hồi nãy anh Vinh có gọi nói ảnh chạy qua nhà chị, em nói như chị nói ảnh la em quá trời, ảnh la em ko biết năn nỉ chị dùm, ko biết lo cho chị, em có cãi lại em chửi anh mới làm khổ chị, rồi em tắt máy.
- Nhưng tại sao, cả chị Diễm kia, chị ta có chồng hạnh phúc rồi còn làm như vậy với chị, sao sớm ko hẹn nhau mà chờ chị sắp cưới mới bắt đầu giở trò, chị có làm gì bả đâu mà lại như vậy? Anh Vinh cũng bắt tay với bả lừa dối chị. Giờ tim chị đau lắm, như có ai lấy dao đâm vô vậy, nát hết rồi Vy ơi, ko cứu vãn được nữa đâu em ơi.
Tôi lại khóc toáng lên, oan ức, đau khổ tột cùng, cái cảm giác bị phản bội, bất lực vì bị người ta coi thường, cảm giác tủi thân vì bị tổn thương, cảm giác muốn buông bỏ nhưng trong lòng thì còn yêu còn vương vấn.