Khóc chán chê, tôi leo lên giường nằm co ro quay mặt vô tường, cứ 1 hồi lại nấc lên rồi lại sụt sùi, mũi nghẹt cứng, mắt thì bụp, mặt thì sưng. Nghĩ lại, sao con người ta nói thương yêu nhau làm gì để mà làm khổ làm đau nhau như vậy, thật quá nhẫn tâm, lồng ngực tôi lâu lâu lại căng lên khó thở. Bé Vy ngồi bên mép giường thở dài, 2 chị em ko nói với nhau tiếng nào. Con bé chắc cũng thương, cũng thấy tội thôi chứ làm sao bé hiểu được tôi đang phải chịu là thứ cảm giác gì, tôi còn ko biết đó là thứ gì nữa mà.
- Thôi trễ rồi, chị về, mẹ chị trông. Em cũng về đi.
- Để em chở chị về!
- Thôi, đây đang gần nhà em, em về cho tiện. Chị đi taxi về.
- Còn xe chị?
- Mai chị nhờ anh chị qua lấy, chị còn giữ thẻ đây mà.
- Để em kêu taxi cho chị. Nhưng mà về bác hỏi thì chị nói sao?
- Chị nói bị té xe thôi, té xe đau quá nên khóc ….
- Chậc, tự nhiên lại tùm lum ra như vầy, phải chi em biết trước thì em đã cản ko cho ảnh đi tới quán café đó rồi.
- Chị dặn nè, nói là 2 chị em vô tình lên đó gặp thôi nha. Đừng nói nhiều về những gì em biết, 1 là để em ko bị khó xử với anh của em, 2 là chị muốn anh của em tự xác nhận tất cả với chị.
- Vậy là ảnh có cơ hội hả chị?
- Ko em, cho dù chia tay cũng phải chân thật đến phút cuối …
- Em tội nghiệp chị, nhìn chị yếu đuối như vậy mà chị xử lý chuyện khi nãy em bất ngờ dễ sợ, em tưởng chị sẽ chửi bớt với lại cho anh 3 vài bạt tai …..
- Vì lúc đó chị ko đủ sức, chị sợ khi tiếp cận chị ko kiềm chế được sẽ khóc than vật vã, chị sợ người ta cười vô mặt chị đó, chứ hay ho gì đâu em.
- Chị, chị còn thương anh 3 em ko?
- Em nghĩ là thương rồi hết thương nói 1 lời là xong sao em? Chị khổ quá …
- … Dạ, thôi để em kêu taxi cho chị.
- Uhm.
Taxi tới, thanh toán tiền phòng rồi 2 chị em đi về, Vy nó vẫn luyến tiếc lắm, còn tôi bắt đầu cuộc đấu tranh tư tưởng cho bản thân. Giờ tôi phải làm sao với Vinh phải giải quyết mối quan hệ này như thế nào, phải nói gì với mẹ đây? và quan trọng là phải sống như thế nào trong khi chỉ còn có 1 tháng nữa là tới đám cưới. Có phải ông trời đang trừng phạt vì những gì tôi đã làm trước kia, ko bao giờ cho tôi được toại nguyện vì đã gây ra lỗi lầm quá lớn hay ko? Tưởng như mọi chuyện chỉ cần với tay là chạm tới hạnh phúc mĩ mãn, tôi hụt hẫng và xuống tinh thần dã man.
Ngồi trên taxi, mở hé cửa kiếng … tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều tới nhân quả, tôi suy nghĩ nhiều về những gì ngoại hay nói với tôi về chuyện trẻ làm ác làm sai thì sau này sẽ bị quả báo, quả báo nhãn tiền … Còn 1 cái nữa, điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới thì bây giờ tôi bắt đầu nghĩ tới “ hối hận “, ko biết mình có nên hối hận vì những quyết định của mình ko? Bây giờ hối hận thì có trễ quá ko? Hay có khi nào ngay từ đầu tôi cũng chỉ là con mồi để Vinh che lấp khoảng trống của bà kia, có khi nào gã muốn cưới tôi cho xong bề vợ con rồi lại thoải mái mèo mả gà đồng sau lưng tôi. Tôi có nên hối hận vì mình đã quá thật lòng, đã quá tin tưởng, quá chủ quan và ảo tưởng về giá trị của sự thủy chung, tôi ngu tới mức nghĩ rằng tôi chân thành thì người ta sẽ chân thành với mình. Chứng minh là từ trước giờ tôi đâu có hại ai, đâu có cướp giật bồ bịch chồng con của ai mà bây giờ tôi lại bị như vậy? Thê thảm, tôi nghĩ tới mẹ tôi ko thì tôi bỏ đi cho rồi. Làm sao mà tha thứ cho được đây …….. Tôi nhớ lại lúc tôi từ bệnh viện về, chạy ngang ngã tư thấy Thái đứng đó tìm kiếm …. Người tốt như vậy thì tôi lại đánh mất và tổn thương anh. Chậc, tôi thở dài và nước mắt lại chảy, gần tới nhà rồi, tôi nhanh tay quẹt qua quẹt lại để mẹ ko lo lắng, ngồi trên xe ko nói 1 tiếng nào với bác tài xế.
Tôi xuống xe, mở cửa, lê lết cái thân tàn ma dại vô nhà. Mẹ chắc ăn tối rồi, đang ngồi ngay cái bàn quen thuộc, mẹ đang lựa lựa mấy mẫu thiệp cưới. Nhìn mẹ, lòng tôi thắt lại, tôi muốn chạy lại ôm mẹ và kể toàn bộ sự thật quá, nhưng có điều gì đó lại chặn lại.
- Mẹ, con mới về!
- Trời đất ơi, sao vậy con? (Mẹ thảng thốt nhìn bộ dạng rách rưới của tôi)
- Con bị tông xe. Nhưng con đi rửa vết thương và chụp hình X-quang rồi, ko sao mẹ ơi.
- Trời ơi, cưới hỏi tới nơi rồi. Rồi người ta đụng xong chạy đi mất rồi hả?
- Ko phải, tại con bậy, con lấn đường xong bị té rồi người ta quẹt con thôi, xe con ko có bị gì hết, nhưng gởi rồi mai lấy về.
- Sao con chạy xe kỳ vậy, còn có 1 tháng nữa là cưới mà lỡ con bị cái gì thì sao? Trời ơi, có thuốc men gì ko?
- Dạ có thuốc giảm đau, thuốc rửa vết thương.
- Uhm, chậc chậc con tắm đi để mẹ lên phòng con lấy đồ cho, đợi 1 2 ngày khô mài rồi mẹ sứt mỡ trăn cho ko bị thẹo.
- Dạ, chắc tối nay con ngủ với mẹ quá.
- Uhm.
Tôi cà nhắc tới ôm cổ mẹ, chẳng mấy khi mẹ con tôi yêu thương nhau mà thể hiện cả, chạm vô mẹ lòng tôi siết thêm cái nữa, nước mắt sắp tuông ra … nhưng tôi lại kiềm chế.
Vô nhà tắm, tôi lại khóc lần nữa, khóc dưới vòi sen. Mẹ thấy chân bị vậy nên mẹ lấy cho cái đầm mặc cho thoải mái. Nước phun vô chỗ nào tôi thấy như gai đâm vô chỗ đó, toàn thân bắt đầu hơi nhức nhối. Tôi khóc xong, tắm xong, cố gắng rửa mặt để tỉnh táo, cơ bản tôi khá mít ướt nên chuyện mặt mày tôi xưng xỉa lên vì bị té xe là chuyện thường mà, mẹ tôi cũng ko nghi ngờ gì.
Vừa xong ra ngoài thấy Vinh đã ngồi đó, hắn ta ngồi cùng với mẹ, chỉ chỉ trỏ trỏ bàn luận về tính mỹ thuật của mấy cái thiệp mẹ đang chọn dở. Vừa thấy hắn tôi đã muốn đấm cho 1 cái rồi, nhưng có mẹ tôi, tôi giấu mẹ nên phải tỏ ra bình thường. Ôi cái bản mặt, giả dối phản bội, nhìn mà phát bực lên cho được.
- Đó, con nhìn đó. Cưới hỏi tới nơi mà chạy xe sao để bị như vậy đó, xót hết ruột gan với cái con này!
Mẹ tôi hiền quá, ngây thơ quá đâu có biết gì đâu, còn nói như con gái mẹ sai vậy.
- Em có sao ko?
- Sắp chết rồi. Thôi 2 người ngồi bàn bạc đi, con mệt quá lên lầu 1 chút.
- Ủa, sao nói là bữa nay ngủ chung với mẹ, đau chân mà còn đi lên lầu làm cái gì?
- Con đổi ý rồi mẹ.
Nói xong tôi quay đi, mẹ vẫn lọ mọ ngồi coi mấy cái thiệp, gã đã nhanh chân tới đỡ tôi. Tôi hất tay ra tự đi, hắn đoán được là tôi chưa nói với mẹ nên lợi dụng tò tò đi theo tôi lên phòng.