Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 68



Hôm nay về nhà chồng, vừa mệt vừa đuối mà vì ko phải nhà mình nên ko có dám thể hiện, cứ giả bộ là ít mệt. Vinh thì say quá trời quá đất, má chồng thì cứ cái kiểu “ sao ko dằn nó lại, uống quá trời vậy sao chịu nỗi “. Ôi thôi, tôi cứ bỏ ngoài tai, đám cưới mà ko uống thì đám gì mới uống. Tôi chỉ nhớ mẹ tôi thôi, lúc tiệc vừa tàn khách khứa về, mẹ còn tranh thủ tới dặn dò tôi, nắm tay tôi bóp bóp... mẹ chỉ biết chúc tôi hạnh phúc, nhớ lại cảnh đó tôi ko muốn đẻ con gái chút nào, gã con đi chắc là đau lòng lắm. Giờ về nhà chồng, tôi nhớ mẹ thương mẹ muốn điên lên.

Ôi trời ơi, ông Vinh say ko đi nỗi luôn, cả nhà phải đỡ ổng vô phòng, cô út nhà chồng rất dễ thương, em ấy giúp tôi tháo hết nữ trang ra, tẩy trang cho tôi và còn gỡ từng cái kẹp tăm trên đầu tôi để tôi đi tắm gội vì tôi tắm từ sáng giờ người rất rít, ra em còn sấy tóc cho tôi.

- Ở đây chị còn có em nha, đừng quên, má hơi phát xít nhưng mà má cũng cưng em, ba cũng cưng em. Em sẽ đứng về phía chị.

- Chị cảm ơn Vy.

- Chị, ngày mai nghỉ ngơi đi rồi thứ 2 đi honey moon, đi tới chủ nhật với về đó, anh ba dặn em lo kỹ vụ này lắm.

- Uhm, chị cảm ơn, ổng tỏ vẻ bí hiểm lắm.

- Thì ảnh bàn với em từ lâu rồi đó, phải khó lắm mới đặt được cái phòng khách sạn đúng ngày cưới đó nghen.

- Ủa, vậy hả?

- Dạ. Mà thôi, em ko bật mí nữa đâu, hehe.

Cô út sấy tóc cho tôi, vừa sấy vừa tâm sự, xong em ấy còn kêu tôi duỗi thẳng chân để em bóp chân dùm, chân tôi đau quá mặc dù cũng hơi ngại nhưng em nhiệt tình quá cộng thêm chân tôi đau, chân phồng ngấn lên ngay chỗ mang giày, đi quá nhiều mà, nên tôi cũng chịu luôn. Cô út đang bóp bóp thì má chồng bước vô :

- Chà, cô dâu mới sướng hơn má chồng này rồi, bà già này có khi nào được con gái nó bóp chân cho đâu!

Tôi ngại quá rút chân lại, mà Vy nó cứ cầm cái chân tôi kéo ra.

- Người má lúc nào cũng cát tường khoẻ mạnh cần gì phải đấm bóp má, hôm nay má ko thấy chị ba mệt cỡ nào sao? Anh ba nhờ con đó, ảnh nói là nếu ảnh xĩn quá thì con bóp chân cho chỉ, tại chỉ ko quen đi giày cao!

- Uhm, má nói vậy thôi, con Dung coi xong thì lo thay đồ rồi lau nước ấm cho chồng con, nửa đêm con phải canh kêu nó dậy cho nó uống nước ko thì sáng nó hốc lắm.

- Dạ! con biết rồi má.

Má chồng ko biết nói thiệt hay nói giỡn mà nhìn nét mặt má ko đoán ra được, xong cũng đi ra, phòng ba má kế bên phòng vợ chồng tôi nên chắc có gì sau này tôi cũng phải giữ ý 1 chút quá.

- Chị đỡ chưa?

- Rồi, thôi được rồi, chị ko có sao ngủ là hết thôi mà. Mai mốt em đừng như vầy nữa, mắc công má lại la em.

- Trời, tưởng gì, má la em là chuyện bình thường, chừng nào má ko la em mới lo chị ơi.

- Uhm, dù gì em cũng con gái má, có gì em lo cho má với để khi lấy chồng theo chồng rồi lại thấy hối hận. Như chị giờ chị nhớ và thương mẹ chị lắm.

- Thôi chị ơi, má em ko như mẹ chị đâu. Má lúc nào cũng bắt chị hai phải nghe lời mẹ chồng, phải phục tùng chồng... Thấy mà chán, hết muốn lấy chồng.

- Nói vậy chứ má cũng thương chị hai mà.

- Thương đâu, lần nào chị hai buồn về nói 1 chút là má đuổi như đuổi tà. Má nói gã đi rồi thì vui buồn gì cũng phải chịu, ko cho về nhà than thở. Tội chị 2, phải làm đẹp mặt má ko má càm ràm miết.

- Vậy còn em? Má có dặn em phải như chị 2 ko?

- Em hả? Má có dặn em cũng ko nghe. Vô lý! Phải như mẹ chị mới được. Mà chị đừng có lo, anh ba ko có sợ ai trong nhà này đâu, ảnh sẽ bảo vệ chị, má ko làm thịt được chị đâu.

- Thôi, Vy em đừng có nói mấy câu như vậy, má hay ba nghe thì ko có hay đâu. Chị thấy má cũng hiền và dễ chịu mà.

- Ừ, chị cứ ở đi rồi biết à! Thôi để em xuống nhà lấy sâm lên uống, nãy em thấy má dặn dì Muỗi nấu trà sâm đó, uống vô cho khoẻ chị.

- Thôi để chị tự đi cũng được.

- Có gì đâu, em lấy lên cho cả nhà luôn. Nhìn chị kìa, 2 cái chân muốn móp méo luôn, đi gì mà đi.

Nói rồi cô em chồng đi xuống nhà, công nhận là tẩy xong lớp trang điểm và gội đầu xong như là cái đầu nhẹ đi mấy kí lô vậy. Trước mắt có cô em chồng dễ thương vậy cũng mừng. Tôi bước qua cởi áo vest cho Vinh, tôi vô toilet lấy nước ấm lau mặt cho ảnh.Tôi nghĩ lại những điều em Vy vừa nói, đúng là tôi cần phải giữ ý tứ, tôi chỉ hy vọng ko bị ba má chồng ghét là thành công rồi. Nhưng cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu hết được má chồng là người ra sao, tôi thấy má nói chuyện cũng cởi mở bình thường mà, vậy mà bé Vy nói kiểu như là khuyên tôi nên cảnh giác, ko biết có phải do mình nhạy cảm và nghĩ nhiều quá ko nữa.

Tôi kê mặt anh Vinh hỏi nhỏ

- Anh ơi anh có dậy nổi ko? Dậy uống nước nè.

Ông thần mắt nhắm hít lấy tay đè đầu tôi xuống hun lấy hôn để, người thì nồng nặc. Tôi thấy thương Vinh vì biết mình say nên dặn bé Vy có gì bóp chân cho tôi. Ai chẳng muốn được chồng thương như vậy, nhưng Vinh là con trai duy nhất trong nhà, má ảnh lại thương ảnh nhất, ko biết khi ở đây mà Vinh cứ thể hiện như vậy má ảnh có thấy ngứa mắt hay ko.

Lát bé Vy bưng lên phòng 2 ly nước, nó dặn tôi uống và ráng cho Vinh uống, vì nhà Vinh hễ mệt mỏi là làm nước này uống, mai sẽ khoẻ hẳn. Tôi nghe theo cũng ráng đỡ Vinh dậy, cho ảnh uống nước.

Đúng là hiệu quả thiệt, sáng dậy ai cũng khoẻ khoắn hết. Hôm nay tôi có xin phép ba má chồng về nhà thăm mẹ, ba má chồng vui vẻ cho phép.

Vợ chồng tôi nghỉ ngơi 1 ngày rồi cũng đi trăng mật. 1 kỳ trăng mật ngọt ngào và vui hết chỗ nói, chồng tôi chịu chi lắm, ở hẳn khách sạn 5* trong khu Sentosa, cái số phòng đúng ngày đám cưới, mỗi ngày còn có 1 bình hoa khác nhau nho nhỏ người phục vụ đem vào buổi sáng (phần này chắc cô em Vy mách nước chắc luôn chứ ông Vinh mà nghĩ ra thì tôi đi bằng đầu). Vinh chắc có đi Sin rồi nên thấy có vẻ rành, ban ngày thì đi chơi, Vinh ko tiếc tiền cho tôi khám phá những dịch vụ đắt đỏ như lặn nước với cá heo chẳng hạn. Còn đêm về thì đi ăn và có đi casino nữa. Nói chung tôi thích lắm.

Cứ như vậy, cuộc sống nhà chồng với cô dâu mới như tôi cũng ko đến nỗi nào, thi thoảng má chồng cũng nói mấy câu nghe ko liên quan nhưng tôi tập thích nghi, tôi chỉ sợ giữa tôi với má hục hặc lại khó xử cho chồng mình. Chồng thì dành nhiều thời gian cho tôi, khi thì cho tôi ra cửa hàng chơi, ko thì dẫn tôi đi ký hợp đồng này nọ. Cưới được hơn 1 tháng thì tôi đi làm, kế toán chuyên thu chi, chỗ làm do anh rễ của Vinh quản lý nên cũng thuận tiện. Rãnh thì Vinh chở tôi về thăm và chơi với mẹ, cũng có đi chơi với bạn bè của ảnh nữa.

Mà nhắc tới bạn của Vinh tôi lại thấy khó chịu, con trai thì vui vẻ ko sao, mấy bà con gái vẫn cứ cái kiểu hay soi mói tôi này nọ, rồi hay khích khi thấy Vinh lo cho tôi, nói theo kiểu Vinh sợ vợ.... Tôi thấy có gì đâu mà cứ nhai đi nhai lại. Mỗi lần đi chơi về, họ lại lên facebook viết mấy cái status mà tôi đọc thì biết ngay là mỉa mai tôi, bu vô like và cmt tích cực lắm. Trong đám đó có 1 chị tên Uyên, chị đó lại là bạn chơi thân với bà Diễm nhất. Cứ cái kiểu là leader của nhóm bạn, ai cũng nễ bả hết. Dù gì thì cũng là bạn của chồng, tôi thân phận đi theo chồng giao lưu nên cũng ko tỏ vẻ thân thiết nhiều, chỉ dừng lại ở mức hoà đồng, lễ phép. Mà ko hiểu sao mấy bà đó cứ phải tỏ ra cái kiểu bề trên với tôi. Nhưng thôi tôi cũng ko quan tâm, chuyện là chuyện con gái tôi cũng ko nói với chồng là tôi thấy thế nào nữa, tôi sợ Vinh lại nghĩ tôi nhỏ nhen với bạn ảnh, đám bạn này thân mà. Tôi luôn tự trấn tĩnh mình bằng suy nghĩ càng để ít người ghét mình càng tốt, cho nên tôi cũng ko dám ghét ai. Từ lúc mấy bà đó cứ viết mấy stt nói móc nói méo thì tôi unfollow và lâu ngày thì unfriend luôn cho lành. Ngặt 1 nỗi là ông Vinh quý đám bạn dã man... kiểu bất khả xâm phạm vậy.

Mà dạo này tới tháng tôi đau bụng nhiều lắm, tôi đi khám thì bác sĩ nói có 1 nang lạc tuyến nhỏ tuy nhiên ko ảnh hưởng nhiều nên bác sĩ ko chỉ định mổ tách nang. Mỗi lần tới ngày là mệt mỏi, xanh xao ko còn sức sống cộng thêm đau bụng quằn quại. Ở chung má chồng để ý cũng thông cảm, má có nhờ người ta bốc thuốc bắc về mỗi ngày sắc uống 2 chén cho máu huyết lưu thông và tan nang. Uống mãi ko thấy tan đâu, máu huyết thì có lưu thông thật, người hồng hào ăn ngon ngủ ngon trông thấy nhưng cứ đến tháng lại đau như chết rồi.

Cưới được 4 tháng mấy tự dưng tới tháng bị trễ kinh, hẳn 1 tuần, nói cho chồng biết chồng mừng quá khoe ba má, mua que về thử thì ko có bầu, đến ngày thứ 10 lại thử thêm mấy que vẫn ko có bầu. Thế là đi thử máu, siêu âm tùm lum vẫn ko có bầu. Cả nhà từ háo hức trở nên hụt hẫng, nhất là má chồng, mấy ngày mà lo lắng đon đã nay má tỏ thái độ... Kiểu như tôi phao tin làm cả nhà mừng hụt. Đợt đó có lên wtt coi, trường hợp như vậy rất nhiều, kiểu như suy nghĩ tới nhiều thì bị mất kinh luôn, bị ảnh hưởng tâm lý. Sau đợt đó có kinh cũng đau bụng lắm nhưng má chồng bơ luôn. Tôi lúc đó tủi thân kinh khủng, cảm giác bất lực. Ba chồng, chị và em chồng, nhất là ông chồng lúc đó cũng động viên nhiều. Về kể mẹ nghe mẹ cũng động viên nữa. Lần đầu tiên rơi vào tính huống như vậy cũng thấy hơi buồn cho thân mình.

Cũng trong tháng đó, có 1 đêm chồng đi chơi với bạn nhậu nhẹt gì mà hơn 12h chưa về, gọi điện thoại ko được. Bình thường thì hay gọi coi đang ở đâu để biết vậy mà hôm nay ko thấy, tôi như lửa đốt trong bụng, nửa đêm qua gõ cửa phòng ba má chồng mếu máo :

- Ba má ơi con ko liên lạc được với anh Vinh!

Má chồng tỉnh ngủ quát vào mặt tôi :

- Con gọi cho nó từ hồi nào?

- Dạ nãy giờ gần 1 tiếng rồi con ko gọi được.

- Gọi cho mấy đứa bạn nó chưa?

- Con ko có số?

- Làm vợ cái kiểu gì, chồng hay ra ngoài nhậu nhiều, thì phải xin số của bạn nó chứ?

Tôi đang rối, bị má chửi, ba chồng cũng lên tiếng can ngăn như má cứ quát vào mặt tôi như tát nước, cả nhà bật đèn xuống dưới nhà ngồi, má Vinh lấy điện thoại gọi cho bà Diễm để xin số mấy người khác như bả ko bắt máy. Tôi thì ngồi khóc, ba thì định kêu tài xế lái xe đi tìm, bé Vy thì đòi báo công an, má thì cứ ngồi đó đỗ lỗi hết cho tôi, trong lúc đó tôi cũng ko dám giải thích gì cả. Vì từ trước giờ, ông Vinh có ăn nhậu hay gì là gọi về báo nhà liền à, nay sao kỳ quá, linh cảm có chuyện gì rồi.

Đang nhốn nháo thì chuông cửa réo lên, tôi phi liền ra mở cửa, ôi trời ơi, tôi khóc tu tu khi thấy chồng tôi tay chân trầy xước, đầu băng bó, áo quần dính máu tùm lum, ảnh đi taxi về. Ảnh bị cướp. Ba má chồng cũng đi ra, thấy anh Vinh má ảnh khóc, ba ảnh hoảng hồn, bé Vy cũng khóc luôn. Dìu ảnh vô nhà, cả nhà hỏi chuyện thì biết ảnh bị giật điện thoại, rồi cướp xe nhưng do ảnh phản ứng nên bị mấy thằng cướp đánh, điện thoại mất rồi nên ko có gọi về được, còn cái xe ko cướp được nhưng cũng bể và hư nhiều hiện đang gửi vở bệnh viện.

- (má) Ai đưa con đi bệnh viện?

- Người ta đi ngang thấy, tụi nó bỏ chạy rồi người ta chở con đi vô bệnh viện

- Trời ơi là trời, mày mà chị gì chắc mà chết trước.

- (ba) Thôi, nó về nhà rồi thì ko sao rồi, la lối hoài ko mệt hả.

- (má) Con coi lại con đi Dung, vợ kiểu như con là có cũng như ko.

- Kìa má, má nói gì vậy? Chuyện này liên quan gì, xui rủi ai muốn, con cũng chụp x-quang hết rồi, ko sao. Tự nhiên má nói vợ con vậy?

- Chứ tao nói sai hả? Ko biết 1 số của bạn chồng nữa, may mà con về, con ko về luôn chắc có nước báo công an.

- Mà bây giờ má la vậy có ích gì ko? Má thấy má nói chuyện ko liên quan ko? Má ko thấy vợ con xanh xao vì lo sợ sao?

- Tao mệt cha con mày quá, bênh thấy sợ! Nói tới là ko được, nó là con dâu chứ ko phải chị 2 à nha, lo cho đủ thứ thuốc bổ thuốc biếc, ko biết đẻ lại còn mang xui xeo đến cái nhà này, ngày mai phải mua thuốc về xông! Giờ dẹp, đi ngủ!

Má nói dứt câu má bỏ đi lên lầu, còn tôi nghe như vậy như chết điếng, giờ bà còn chửi là tôi ko biết đẻ, uổng thuốc của bà, rồi còn đem xui xẻo đến cho anh Vinh. Tôi ngồi kế bên chồng mình, anh Vinh ôm tôi sát vô ảnh đồng cảm, tôi đau lòng lắm. Chuyện đâu có ai muốn mà tự nhiên má lại đỗ hết lên đầu tôi. Má lo cho tôi vì má thương tôi hay má chỉ muốn có cháu nội, bấy lâu nay má chưa nói ra mấy câu nghe độc địa như vậy, giờ 1 lúc má nói hết ra làm tôi cảm thấy sợ má.

- (ba) Thôi con, kệ đi, má nó lo quá nên nói vậy thôi, 2 đứa lên phòng coi thay đồ cho chồng con rồi ngủ đi.

- (Vy) Thôi để em đỡ anh ba lên phòng phụ chị, coi cho ảnh tắm được ko rồi thay đồ ngủ đi chị. Chị đừng buồn làm gì, má mà!

Bé Vy xoa xoa vai tôi, rồi bé vô bếp lấy dùm tôi nước uống đem lên lầu. Vừa vô tới phòng tôi đã khóc, vừa lấy khăn lau cho chồng tôi vừa khóc, tôi tủi thân ghê gớm, ko ngờ má ảnh lại chửi tôi như vậy. Khóc tôi cũng ko dám khóc lớn. Tôi nhìn chồng mình, tôi xót xa lắm, tôi cũng nhận thấy cái sai của mình, cũng hơi vô ý khi ko biết số nào của bạn ảnh cả. Nhưng tôi đâu có muốn chồng tôi bị như vậy.

- Thôi nín đi, anh biết em buồn rồi, tại má lo quá thôi.

- Nếu anh có sao chắc má anh giết em luôn quá.

- Em đừng nói vậy, mai anh sẽ nói chuyện với má, để sau này má ko phản ứng như vậy nữa.

- Thôi, tốt nhất im lặng đi, anh nói má lại ghét em thôi.

- Em cứ để anh lo, cái nào đúng cái nào sai phải rõ ràng.

- Anh đau ko?

- Ko, có sao đâu, hơi ê đầu vì bị té thôi nhưng ko sao rồi.

- Sao áo anh nhiều máu vậy?

- Máu mũi đó.

- Anh, em ko gọi được cho anh em sợ lắm. Mai mốt đừng đi khuya nữa, em sợ lắm, anh thấy em sợ vậy còn bị má anh chửi thấy chưa?

- Thương em quá, ko ngờ má lại nói như vậy, anh cũng thấy hết hồn, tội em.

Tôi lau và thay đồ cho chồng, chỉ biết cúi đầu, nước mắt chảy liên tục, cảm giác lo sợ xen lẫn uất ức và buồn. Kiểu như thấy má anh Vinh là 1 người khác vậy, tôi nhớ lúc má trừng mắt quát vào mắt tôi, chắc là má ghét tôi rồi. Vinh ôm tôi vào lòng, may mà chồng tôi ko sao, thôi tôi mừng rồi, chồng tôi đã về thì má có chửi như thế nào cũng được. Tôi đứng dậy ra ngoài thắp nhang cản ơn ông bà phù hộ.

- Anh đói ko, em nấu gì cho anh ăn nha.

- Đâu, anh mới ăn mà. Thôi tắt đèn lên nằm với anh, khi gặp chuyện anh chỉ nghĩ tới em thôi, tội nghiệp và thương vợ anh nhất nhà.

Tôi im lặng, rúc đầu vô ngực chồng, khóc rấm rứt cả đêm đến ngủ lúc nào ko hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.