Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 71



Mê man ko biết là bao lâu, nghe 1 tiếng rầm tôi chới với trong cơn ngủ vùi mệt mỏi, tôi uể oải kéo mền hé mắt thì thấy đèn sáng trưng, cái giơ tay lên coi đồng hồ thì đã gần 1h khuya. Chồng tôi về, tiếng rầm vừa rồi là do anh ấy đóng cửa.

- Em ngồi dậy nói chuyện chút đi.

- Em mệt lắm (giọng tôi uể oải, mồ hôi đầm đìa)

- Đừng lảng tránh (Vinh ngồi trên ghế bàn trang điểm).

Tôi vuốt mái tóc đang rối bù cố gắng ngồi dậy, vẫn chưa kịp hoàn hồn.

- Sao em dám đi về trước?

- Hồi tối anh kêu em về trước mà.

- Anh nói thách em mà em về thiệt, em ko còn tôn trọng anh nữa rồi.

- Giờ anh muốn sao đây? Em chết thì anh mới vừa hả? Em đau bụng, em sốt em tới tháng, vậy anh có còn quan tâm đến em ko?

- Bạn anh nó cần có 1 buổi họp mặt này, ko biết mấy năm nữa mới về, em xa lánh cô lập ko giao lưu với đám con gái, em ủ rũ rồi đó nhìn như đưa đám. Phải làm anh mất mặt thì em mới thích. Có Diễm vô thì em bỏ đi về, em ghét người ta cũng ghét vừa vừa thôi, em xấu tính quá!

- Anh nói cái gì? 

Miệng tôi khô ran, đắng nghét, chắc là đang sốt hay gì đó, giọng tôi bắt đầu cao lên, máu dồn lên não khi nghe đến chữ ” Diễm”.

- Anh biết là em ko thích bạn anh …

- Ai là bạn anh?

- Em cắt ngang lời anh nói vậy đó hả?

- Thôi đủ rồi, bạn anh bạn anh …. Còn em chỉ là người dưng thôi. Cái gì cũng bạn bạn, đi với bạn về bị tan nạn bạn anh có nuôi anh ko, hay là em, rồi em còn bị chửi? Bây giờ em đau ốm, em bệnh hoạn cũng phải chiều theo bạn anh, anh ko thấy quá đáng với em hả?

- Vậy thì sao? Em theo chồng, em phải nghe theo chồng, phải tôn trọng nhà chồng, bạn của chồng!

- Tôn trọng cả người tình của chồng, bồ cũ của chồng nữa phải ko anh? Giờ anh là như vậy nè, sao anh ko nói sớm là anh gia trưởng, chồng chúa vợ tôi như vậy cho em biết sớm đi, để giờ em hụt hẫng quá.

- Em thất vọng hả? Anh còn thất vọng hơn nè, anh tưởng em ngoan hiền, thì ra em cũng lăng nhăng, núi này trông núi nọ, xấu tính như ai.

Giọng tôi lạc hẳn, bị đứng hình, tim tôi đau, trong cơn say hay cơn nóng giận, chẳng biết lý do là gì mà chồng tôi lại buông ra những lời như vậy, tôi làm gì mà anh nói tôi xấu tính, nói tôi lăng nhăng? Tôi nuốt nước bọt, cố gằng giọng, nước mắt thì đã chảy từ khi nào, tôi ko biết chính xác do tôi đang bị nóng trong người hay là tôi đau lòng mà khóc, giờ mọi cảm giác đều ko chính xác.

- Anh xĩn rồi, anh nói chuyện như ko phải là anh, thôi thì nghỉ ngơi đi, mai mình nói chuyện. Giờ em ko muốn đôi co, chuyện ko có gì, vợ chồng cãi nhau giữa khuya ba má nghe thì sao?

Phản ứng bất ngờ, Vinh tốc mền gối quăng xuống đất, lần đầu tiên tôi cảm thấy hốt hoảng, hắn trừng mắt nhìn tôi ….

- Đi, đừng trốn tránh! Chuyện ko có gì hả, anh phải giải quyết ngay bây giờ.

- Đi đâu?

- Đi xin lỗi bạn anh, xin lỗi Diễm.

Anh ta chồm qua, nắm lấy cổ tay tôi, tôi thấy rõ nghe rõ tiếng thở hồng hộc của anh, dây thần kinh trên thái dương anh căng hết cỡ. Tôi vung tay ra, chạy nép vô góc tường

- Em ko đi!

- Em dám ko đi?

- Ừ, em ko đi, em ko đi thì anh giết em hả? Anh hứa gì với mẹ em trước mặt 2 họ, mới có 8 9 tháng thôi Vinh à …

Tôi bắt đầu khóc, giọng tôi run run vì sợ, vì tức, vì đau … tôi đứng sát góc tường nước mắt đầm đìa. Cửa mở, má chồng đứng đó, chấp 2 tay sau lưng.

- Hai đứa bây làm gì vậy hả? Biết mấy giờ rồi ko? Con Dung ra đây má biểu!

Tôi bước ra, nặng nề đi ngang Vinh – chồng tôi, anh ấy lườn tôi lom lom. Trái tim tôi căng cứng, tưởng chừng bể ra vì tức!

- Má nói cho con biết, nhà này ko có chuyện đàn bà cãi tay đôi với chồng. Má ko biết chuyện 2 đứa là gì, nó là đàn ông là chồng con là trụ cột gia đình thì con phải nhịn. Nhịn đi rồi nói chuyện sau, con phải năn nỉ nó cho nó bớt nóng chứ, sao con lại tiếng 1 tiếng 2 với nó? Bên phòng ba má toàn nghe tiếng con …

- (Vinh) Má về phòng đi má, ko có gì đâu.

- Nhà này ko phải nhà hoang chết chủ, vô pháp vô thiên đâu nghe chưa. Con Dung, má nói ko biết nghe, người thì nhỏ xíu mà cái đầu cứng quá!

Nói xong bà phắt quay đi, đóng cửa cái rầm thêm lần nữa, tôi đứng đó như á khẩu, toàn thân run lên cầm cập, 2 lỗ tai tôi lùng bùng. Đây là hoàn cảnh gì đây? Tôi đã sai ở chỗ nào để phải chịu đựng điều này, sao đột ngột chồng tôi thay đổi rồi, hay anh ta có ai đó bên ngoài rồi về muốn gây với tôi … Hoang mang, đau đớn, bụng trên bụng dưới đau dữ dội, tôi phải vịn 1 tay chống vô tường 1 tay kia ôm bụng dưới. Nhìn tôi chắc đáng thương lắm mà chồng tôi nào có quan tâm đến vợ nữa đâu, người chồng kia anh ta nhìn như thể sắp ăn tươi nuốt sống tôi vậy, anh ta chắc sắp đánh tôi rồi. Tôi sợ quá, cuộc cãi vã chưa dừng lại, tôi đứng xa ra, nghĩ tới cảnh anh ta lao vô mà đấm đá tôi túi bụi. Tôi sợ, tôi nhìn mặt Vinh tôi nghĩ tới cảnh thằng Khang ngày xưa đè tôi trong khách sạn, ám ảnh quá, tôi nhắm mắt lại lắc đầu liên tục, sợ hãi tột cùng, tôi tự huyễn hoặc là anh ta say nên mới như vậy, Vinh cùa tôi ko phải như vậy đâu. Vẫn cố gắng bình tĩnh hết sức thêm 1 lần nữa

- Bây giờ em phải làm sao đây hả anh?

- Đi xin lỗi bạn anh, anh sẽ bỏ qua cho em

- Anh có tỉnh táo ko?

- Anh vẫn tỉnh, chồng em tỉnh táo hay ko em cũng ko biết à?

- Em ko đi thì sao? Em làm gì bạn anh mà phải xin lỗi?

- Em nói 1 tiếng nữa đi!

- Em ko đi! Em ko sai, em ko xin lỗi ai hết, anh muốn làm gì em thì làm đi, em mệt lắm rồi.

Tôi thấy chồng mình nghiến răng, anh ta đi từ từ lại gần tôi, tôi cắn răng chịu đựng, chuẩn bị tâm lý bị chồng đánh, tôi ko biết vì sao nữa, giờ tôi cũng ko có sức đâu mà phản kháng.

- Anh ko thương em nữa, anh thay đổi rồi, hay mình thôi đi anh, em sợ anh rồi, mà em ko có làm lại anh!

- Em vẫn ko thôi nói móc anh à?

- Em ko nói móc anh, em nói thiệt, anh nói anh tỉnh … em tin anh tỉnh.

Ko khí trầm xuống, chồng tôi có vẻ bớt nóng anh ta tiến lại gần hơn, đứng trước mặt tôi

- Mệt thì đi ngủ đi, mai anh đi Cần Thơ lên sẽ chở em đi xin lỗi bạn anh!

- Anh quên đi, ko lỗi phải gì hết!

Ánh mắt dễ sợ đó lại dữ lên với tôi, anh ta vụt tay lên định bạt tai tôi. Mắt tôi nhìn trân trối, ko chớp mắt, thậm chí tôi còn hơi vênh mặt lên để anh đánh tôi mà. Tay tôi lại nhanh hơn não, khi chồng tôi vẫn án binh bất động thì tôi đã nhanh tay, dồn nén hết bao nhiêu oan ức và đau đớn lên bàn tay trái nhỏ xíu của mình,nhanh như chớp tôi đã làm cái chát vô má phải của anh ta.

- Anh muốn em xin lỗi bạn anh hả? Giết em đi!

Vinh nóng máu sau cái bạt tai của vợ, anh ta trân mắt lên rồi quay sang đập phá, anh ta đập tv, xô ngã tủ trang điểm, cầm gạt tàn đập luôn cửa kiếng của tủ áo quần, tiếng xoảng xoảng vang lên trong căn phòng hạnh phúc của tôi, kiếng vỡ văng tung tóe, tôi hoảng hốt bỏ chạy ra khỏi phòng, vừa chạy vừa khóc, vừa sợ, cố chạy ra khỏi ko gian chết chóc đó, chạy lên lầu đập cửa phòng bé Vy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.