Tôi sắp ngã quỵ mất rồi, bụng tôi đau quá, người tôi lạnh mà mồ hôi thì ướt hết cả. Bé Vy mở cửa tôi chạy thọt vô, bấm khóa cửa, vẫn kịp nghe tiếng má chồng chửi lên vang vang nhà
- Tụi bây coi ông bà già này ra cái thá gì ko? Giữa đêm giữa hôm đập nhà đập cửa, đồ nhu nhược, con vợ nó hỗn ko dám đánh mà đi đập đồ!
Tôi lấy 2 bàn tay bưng mặt mà khóc, bé Vy đang mớ ngủ tỉnh giấc, đỡ tôi dậy
- Sao vậy chị 3, tay chị sao đỏ vậy, anh ba đánh chị hả?
- Chắc anh Vinh bị ma nhập rồi Vy ơi, chị sợ lắm.
Tôi run rẫy, gần như hoảng loạn. Bé Vy tung cửa chạy xuống lầu 1, rồi tôi nghe tiếng má, tiếng ba và tiếng bé Vy ỏm tỏi. Cả nhà náo động, tôi bịt tai ngồi sát vô tường phòng bé Vy. Chưa bao giờ trong đời tôi cảm thấy sợ như vậy, tôi sợ đủ thứ, rồi tôi sẽ sống làm sao đây, làm sao như vậy mà sống được nữa. Chuyện chưa hề nghĩ sẽ ra như vậy, có lẽ Vinh đã đánh tôi nếu tôi vẫn đứng đó, má ảnh vừa kêu ảnh đánh tôi còn gì … đây là mê sảng là ác mộng thì hay biết mấy, đây là thật mà. Tôi rã rời trong suy nghĩ đau đớn về cả thân xác lẫn tinh thần.
Ở đâu bé Vy đùng đùng đi vô, em nó xách tôi đứng dậy ra cửa
- Má nhìn đi, chỉ bị bệnh, mình mẫy chỉ nóng hồi run cập cập vậy nè, sao má còn xúi anh ba đánh vợ, ba có đối với má như vậy ko? Nhà nội có đối với má như vậy ko mà bây giờ má đối với chỉ như vậy? Sao má ác quá vậy? Vợ chồng người ta gây nhau ko can thì thôi còn đi thêm dầu vô lửa.
- (ba Vinh) Bà cũng vừa phải thôi, lỡ bé Dung nó có làm sao thì bà qua mà xin lỗi chị xui ko kịp! Bà thôi đi.
- Cái nhà này chia ra 2 phe, chỉ có tôi là chung phe với con trai tôi còn ông với con Vy lại đi bênh người dưng!
- (Vinh) Má! Má nói cái gì vậy.
Tôi nghe những âm thanh đau lòng đó vọng lên lầu 2, đứng ko nổi. Bé Vy bực mình quá dẫn tôi vô phòng.
- Chị ngồi yên đó, để em xuống nhà lấy thuốc hạ sốt cho chị.
- Chị đau bụng quá Vy.
- Chị bị hả?
- Uhm.
- Để em lấy thuốc giảm đau cho chị uống.
Giọng tôi yếu ớt, bé Vy đóng cửa đi xuống nhà. Tôi ngồi đó như chết rồi, tôi rối và sợ lắm, ko biết phải nương vào ai chỉ biết tìm bé Vy, tiếng má chồng vẫn lanh lảnh ….. Tôi chỉ là người dưng, tôi ko phải là cái gì trong nhà này hết, chồng thì bạo hành ko quan tâm, má chồng thì … Sao tôi khổ quá vậy, giờ ko lẻ tôi trèo lan can tự sát cho rồi.
Em chồng lên, đem theo mấy viên thuốc trong đó có thuốc sủi để hạ sốt, rồi em lấy thuốc đau bụng kinh cho tôi uống, lần đầu tiên tôi uống thuốc này (vì lúc trước tôi ko đau bụng nhiều, thời gian gần đây mới đau). Em còn lấy băng cho tôi thay và làm vệ sinh nữa.
- Hôm nay chị ngủ với em đi, tội nghiệp chị, ngày mai em phải đi tour sớm rồi, 3 ngày em mới về. Sáng mai ko đỡ thì chị kêu anh ba chở chị đi bệnh viện khám đi. Còn má nói gì kệ má, má kỳ cục quá.
- Giờ chị ko dám gặp anh em nữa đâu, sáng chị phải đi làm, chị lấy xe, xe chị bị hư chiều chị có để xửa ở ngoài tiệm rồi.
- Thôi vậy mai chị lấy đồ em mặc đỡ đi, phòng chị tùm lum lắm, mấy cô đang dọn dẹp. Tạm thời chị ở phòng em luôn đi. Em nghĩ chị phải đi khám, chậc chậc, phải chi ngày mai em ko đi thì em chở chị đi khám.
- Uhm, chắc ko sao đâu.
- À, em có nhờ cô Muỗi dọn dẹp xong nấu cho chị tô cháo, giờ này nấu ko kịp chắc có gì chị ăn đỡ chào gói nha. Mà chị ơi có chuyện gì vậy?
Bé Vy hỏi tôi òa lên khóc như con nít, tôi ko quen kể lễ chuyện vợ chồng tôi cho ai biết, tôi sợ bị đánh giá, tôi cũng sợ người ta chửi tôi ngu, rồi nói chồng tôi này nọ. Nên chỉ biết lắc đầu thôi.
- Ko có gì đâu, chắc anh Vinh say quá mà chị ko biết nói chuyện làm ảnh nóng.
- Ko phải đâu, chưa bao giờ anh ba xử xự như vậy đâu nha chị. Em thấy kỳ lắm.
- Chắc tại chị ngu, ko biết lựa lời.
Tôi vừa nói vừa run, vừa thút thít. Má chồng tôi bước lên tới
- Má nói con sao Dung? Sao con leo lẻo cãi lại nó làm cái gì, má lớn má biết cái nào đúng, từ đó giờ chưa bao giờ thằng Vinh nó dám đập cái gì trong nhà này, con coi lại con đi nha. Khôn thì lo mà đi năn nỉ dỗ ngọt nó, ko thì thôi đi, ở với nhau mà như vậy má ko chấp nhận được đâu nghe! Làm vợ làm dâu nhà này con cực chỗ nào con nói má nghe, con có làm động móng tay ko? Như vậy con cũng ko biết làm sao nữa hả? Hôm nay nó đâp đồ, mai mốt nó đánh con má cũng ko có can đâu, vì má nói trước rồi mà con đâu có nghe!
- Má, má quá đáng quá ….. con nói chỉ đang bệnh mà, má vô rờ coi coi, sao má cứ nói hoài vậy, chuyện vợ chồng sao ko thấy má la anh ba mà má la chỉ ko vậy?
- Má ko nói tới mày!
Tôi ngồi đó oan ức, mới uống thuốc xong
- Dạ, con biết rồi má, nhưng ….
- Nhưng cái gì, má thấy con bệnh đau má cũng xót nhưng mà chuyện đối với chồng con thì con chịu, chứ muốn bà già này phải bệnh dùm con hay sao?
Vừa lúc đó, ba chồng cũng lên, ông quát lớn, lần đầu tiên tôi nghe thấy ba chồng lớn tiếng
- Bà bớt nói được ko? Chuyện con nhỏ thì để nó giải quyết, nó có nhờ tới bà chưa? Mà bà chỉ biết la mắng con người ta, con bà thì bà ko dám la 1 tiếng, ai dạy nó cái thói vũ phu trong nhà này? Tôi có bao giờ vũ phu với bà chưa mà bây giờ bà đi dạy nó đánh vợ? Con người ta ko phải con bà bà ko xót phải ko?
Khi ba lớn tiếng thì má im, tôi nghe ba nói còn đau lòng, tủi thân thêm, tôi nhớ mẹ quá.
- (Vy) Ba dắt má xuống dùm con, để con với chị 2 còn ngủ mai tụi con đi làm nữa. Nhức óc, nhà có chuyện gì ko bao giờ thấy má can, lúc nào má cũng làm cho căng thẳng thêm. Hình như má thích vậy hay sao đó?
Trong khi má đã im ỉm bỏ đi xuống, ba vô vỗ vỗ vai tôi
- Thôi để đó, thằng Vinh giờ nó đang mất bình tĩnh con kệ nó đi, mai bá nói chuyện với nó. Con lo giữ gìn sức khỏe còn đi làm, thiệt ba là chủ cái nhà này mà má mày lúc nào cũng ỏm tỏi như vậy từ đó giờ, bả đang nóng nói bậy bạ, con đừng quan tâm nha. Thôi 2 đứa ngủ đi con.
Tôi gật đầu mấy cái, rồi ba cũng đi xuống. Cô Muỗi bưng cháo lên, cháo gói và trứng gà ta. Hơn 2h khuya mà vợ chồng tôi làm loạn cả nhà như cái chợ, xấu hỗ quá.
- (Vy)Ủa cô Muỗi cô thấy anh ba đâu ko?
- Hình như Vinh nó kêu xe đi về Cần thơ luôn rồi.
- (Vy) Thôi ảnh đi đi cho yên nhà yên cửa.
- Con có sao ko Dung?
- Dạ, con mệt quá nhưng mà con mới uống thuốc rồi.
- Uhm, nãy nghe tiếng kiếng bể nhà ai cũng giật mình. Dọn dẹp xong hết rồi, con xanh quá, thôi ăn nhanh rồi nghỉ đi, đừng khóc nữa.
- Dạ.
Nhà lại im lặng như lúc đầu ai về phòng nấy, ăn xong tôi cũng thay bộ đồ ngủ của Vy vì lúc tối đi về mệt quá tôi chưa kịp thay đồ là ngủ rồi. Tôi ko dám nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, kiểu như bị sốc vậy. Bé Vy cũng ko hỏi nhiều, em chỉ kêu tôi cố gắng nằm 1 chút mai đi khám, sáng em còn đi sớm, bé đang thực tập du lịch mà. Tự nhiên tôi như nằm đó, ko dám suy nghĩ gì, lòng trơ như đá, cũng ko khóc, ko thấy đau, ko cảm nhận được gì ngoài việc thấy hơi nhức đầu. Mấy loại thuốc thấm vô, tôi cũng ngủ luôn, lần cuối nhìn đồng hồ là 3h40p.
Sáng bé Vy đi sớm, tôi cũng lồm cồm ngồi dậy, đầu óc quay cuồng. Bé ko quên dặn dò tôi hôm nay phải đi khám. Tôi lê những bước chân nặng nhọc xuống phòng mình thay đồ, phòng ốc tang hoang, tv bể, cửa bể, tủ bể … tôi rùng mình nghĩ về tối qua, may mà Vinh đi rồi nếu ko thì tôi cũng ko dám xuống phòng quá. Tôi cứ mãi nghĩ hoài mà ko ra tại sao Vinh lại khủng khiếp như vậy, ko lẽ tôi ko có là gì so với bạn ảnh như vậy sao chứ? Rồi tôi nghĩ ko biết tức giận như vậy đi về quê có giải quyết được việc ko? Haiz, nói thì nói chứ cũng thấy lo. Cái thân xác của tôi bây giờ rã rời hết rồi vẫn thấy sốt trong người, tôi vô làm vệ sinh thay đồ chuẩn bị đi làm, tôi nhìn thấy cổ tay mình vẫn còn vết hằn, dằn lòng ko được khóc, tôi nuốt nghẹn, chọn 1 cái áo dài tay mặc để ko ai thấy.
Thở dài ngao ngán, sao mọi chuyện lại quá như vậy. Cố gắng gượng được tới đâu hay tới đó, giờ đầu óc mụ mị lắm sợ suy nghĩ ko thông lại sai lầm nối tiếp sai lầm, mặc dù vẫn chưa rõ mình sai ở chỗ nào. May mà cái kiếng trong toilet ông Vinh chưa đập, vẫn còn cái để soi, nhìn cái mặt thê thảm, 2 con mắt sâu hút và quầng thâm, mặt thì trắng bệt ra nhìn như con ma ……
Mới 6h mà xuống nhà đã thấy ba má chồng ngồi uống trà, chẳng biết phải đối mặt với ông bà sao nữa.
- Dung con ngồi đi, lát ăn sáng với ba má luôn, còn sớm mà.
- Dạ
Ba chồng lên tiếng, mới 6h sáng cũng chưa có chỗ nào để đi, tôi ngồi xuống, lòng nặng trĩu ko dám nhìn thẳng vào ba hay má.
- Tối qua má nói lỡ lời, con đừng suy nghĩ nhiều. Má ko có ý như vậy đâu. Chuyện 2 đứa từ từ giải quyết êm thấm đi, chứ thân con gái mà để nó động tay động chân vậy thiệt thòi lắm.
Chắc là bị ba thủ thỉ cả đêm rồi nên má mới nói những lời đàng hoàng như vậy, như Vinh có nhậu nhẹt và bị bạn bè khích tướng rồi nổi điên lên tôi ko nói, còn má má chưa hiểu ất giáp gì đã bay ra xuồng xã với con dâu như vậy. Tôi nhớ hết những gì má nói hôm qua, giờ cũng ko biết những gì má vừa nói là thật lòng hay chỉ nói cho êm chuyện đây. Nhưng dù sao má cũng đã nói ra, tôi thấy được an ủi phần nào.
- Dạ, con biết rồi má, con cảm ơn má.
- (Ba) Đồ đạc hư cái gì thì để bữa nay ba má kêu người ta vô sửa cho, con khỏi lo, chuyện làm ăn ở Cần Thơ đang gặp chút trục trặc, Vinh nó về giải quyết, sớm thì mai, còn ko thì mốt nó mới về. Có gì 2 đứa ko gần nhau cũng tranh thủ suy nghĩ đi.
- Dạ, con cảm ơn và xin lỗi ba má. Chuyện vợ chồng con mà làm cả nhà phải bận tâm.
Phù, vậy là 2 ngày khỏi gặp khỏi phải lo đối phó, giờ tôi ám ảnh và sợ Vinh lắm, ko dám nghĩ tới chuyện nằm ngủ chung nữa rồi. Thôi vậy cũng được, mà ko biết việc làm ăn bị trục trặc, có khi nào như vậy mà Vinh dễ nóng hay ko nữa. Mà thôi tỉnh lại đi Dung, mày lúc nào cũng nghĩ cho hắn, mày bệnh gần chết ra đó hắn có thương xót gì mày ko? Nghĩ tới đó tôi lại rùng mình thêm cái nữa.
Hôm nay cô Muỗi nấu phở và sữa đậu nành cho nhà ăn sáng, tôi cũng ăn 1 miếng chứ ko thì bao tử lại hành thì mệt lắm. 2 ngày này chắc cũng nên suy nghĩ về chuyện của mình, mệt mỏi thiệt rồi.
Tôi định đi xe ôm đi làm mà trời lại mưa lắc rắc, tôi lại đi taxi, định bụng lát khoảng 8-9 giờ mới đi lấy xe, chứ sớm quá sợ người ta chưa sửa xong.
Lên tới cơ quan, người như bay trên mây, bên trong thì nóng mà bên ngoài thì lạnh. Tôi định nhắn tin xin lỗi Vinh, nhiều lần lấy điện thoại ra rồi lại thôi, tôi muốn xuống nước cho êm chuyện như má chồng dạy, tồi lại nghĩ tới hành động của ảnh. Rồi nghĩ rộng ra, có thể nào Vinh có ai ở ngoài người ta xui anh về dằn vặt tôi hay ko? Có thể vẫn thương vợ nhưng lại ngầm thể hiện địa vị của mình trong gia đình, hay là bà Diễm kia, hay là bà Chi kia … Ui, nhức đầu ko tả. Tự dưng tôi mắc ói, chạy vô toilet tôi ói ra hết những thứ vừa mới ăn … ói tới đắng miệng, người đã mệt lại còn thêm vụ này, cảm giác như chỉ có mỗi khối óc đang sống còn lại đang chết từ từ.
Tôi đứ đừ gục đầu trên bàn làm việc, sáng đi làm sớm nhất cơ quan mà.
- Em có sao ko Dung?
- Em mệt quá chị.
- Trời ơi, sao em nóng quá, chắc sốt rồi hay đi bệnh viện đi.
- Chị chở em đi dùm đi chị, xe em chưa lấy.
- Ừ, thôi để chị gọi nói sếp rồi chở đi.
Sếp đây chính là chồng của chị Vân, cho nên khi vô viện thì 1 lát là chị Vân vô rồi. Sáng chỉ cho đứa lớn đi học, đứa nhỏ gởi cho bà nội rồi đi vô bệnh viện thăm tôi.
Tôi nhập viện, chờ thử máu vì nghi ngờ sốt xuất huyết.
- Chị nghe má nói chuyện tối qua, qua lời má thì hình như má bênh thằng Vinh, chị ko có ở đó cũng ko biết sao nữa.
- Là tại em ngu quá em cãi ảnh ảnh mới điên lên.
- Giờ chị gọi cho má nha?
- Thôi để lát em gọi cho mẹ em, chứ cả đêm qua ba má ko ngủ được rồi chị, mắc công má.
- Con Vy thì đi tour, thằng Vinh thì về quê, nhà chồng ko có ai lo cho em được hết. Lát 10 chị phải đi rồi.
- Dạ, chị có công chuyện thì cứ đi đi chị, em gọi cho mẹ em. Chị cũng đừng gọi cho anh Vinh nha.
- Uhm, nhưng Dung, em có thể đừng nói những chuyện cho mẹ em biết được ko? Đừng làm phiền lòng mẹ, như chị, chị ko nói gì hết kể cả khi chị buồn nhất, khi đó mình sẽ từ từ mạnh mẽ.
- Em biết rồi, em ko nói đâu chị.
- Cảm ơn em, chị sẽ giúp em nói để má hết giận, má gọi cho chị coi bộ giận lắm.
Tôi rã rời nằm trên giường trong phòng cấp cứu, lúc sốt rồi hết, hết rồi sốt. Khoảng 10h30 mẹ chạy qua, đem theo bánh trái sữa sùng... Cũng phải hơn tuần rồi chưa về nhà chơi với mẹ.
- Trời, xanh lè vậy con? Sốt mấy ngày rồi?
- Con sốt chắc hôm qua tới nay
- Chồng con đâu?
- Dạ, ảnh đi về Cần Thơ có chông chuyện rồi mẹ.
- Chừng nào nó về?
- Dạ hình như ngày mốt.
- Rồi con bị sốt sao?
- Chờ đầu giờ chiều có kết quả mẹ.
- Sao nhìn con thấy ghê quá vậy?
- Thì bệnh mà sao mà đẹp nổi. Chiều mẹ bận thì cứ đi, con nằm đây được, lớn rồi ko phải con nít đâu.
- Để mẹ gọi kêu chị Hà vô với con, sẵn đem theo khăn khíu với gối mền cho mày.
- Có ở lại ko chưa biết mà mẹ?
- Thì đem vô cho có xài, ko ở lại thì đem về.
- Dạ.
- Mệt ko?
- Mệt lắm mẹ, nhớ mẹ nữa.
- Xạo quá đi. Thôi mẹ ở đây tới chiều có kết qua rồi mẹ đi, tối mẹ vô.
- Dạ.
Rồi 2 mẹ con tôi nói chuyện với nhau được 1 chút, tôi lại sốt, bác sĩ cho uống thuốc và truyền nước, tôi mê man.