Gắng hết sức lực có thể, tôi đứng dậy, quyết tâm đứng dậy, tôi cầm lấy bọc cháo và thuốc đi loạng choạng, mắt thì hoa, bụng đói lắm chứ nhưng tôi ghét người con trai đó, ko muốn nhận bất cứ thứ gì của hắn ta nữa. Đi ra đến phía ngoài, tôi quăng thẳng những thứ đó vào thùng rác, lại định đi vô lấy thêm bịch đồ (cái mớ áo quần kia) ra bỏ luôn!
- Bướng vừa thôi!
Khốn kiếp, vừa quay ra thấy tên khốn đã đứng khoanh tay ngay cửa, tôi tức thiếu điều muốn lộn ruột, đứng đó nhìn tên kia đăm đăm, có sức tôi cũng muốn lao vào đấm cho bể cái mặt lừa đảo! Ko thèm trả lời, tôi đi trở vào phòng.
- Sao bạn bướng quá vậy? Đang sống có 1 mình, ko biết tự quan tâm chăm sóc mình như vậy thì là giỏi à? Hôm qua bạn đội mưa đi đâu vậy? Làm tôi phải chạy đi tim cả buổi tối cũng ko gặp?
- Im đi, đi đi!
- Tôi nói xong đã, tôi sẽ về!
Tôi tức căm căm, quay mặt vào trong đưa lưng ra ngoài.
- Tưởng là bạn cảnh giác lắm, vậy mà nói giởn xíu đã tin sái cổ rồi? Vậy thì làm sao có thể sống 1 mình được đây?
- Ko cần phải đạo đức giả, ko cần phải kể công, ko phải dạy đời tôi. Tôi sẽ trả tiền cho anh ngay bây giờ! Mai khoẻ tôi sẽ chuyển chỗ, đừng làm phiền, đừng có ám tôi nữa, tôi năn nỉ, anh để yên cho tôi, anh tha cho tôi đi, tôi đủ mệt mỏi và đau khổ rồi …. Á á á!!!
Các phòng khác chạy sang, họ nghe tôi khóc họ nghe tôi la toáng lên, bác chủ nhà cũng nghe thấy và chạy qua. Mấy chị sinh viên mới đi học về, họ ôm tôi an ủi, họ nhìn người lạ với vẻ mặt khó chịu, họ đuổi anh ta về.
- Anh là ai, ở đây ko ai biết anh, anh làm gì mà Dung nó la hét, để Dung đó tụi tui lo, anh đi về đi!
- Tôi ko về,tôi phải nói chuyện với người này xong mới về!
Cơn đau dạ dày bất ngờ kéo đến, đêm qua giờ tôi có ăn gì sau ly sữa tươi đó đâu, ruột gan lộn lên, nôn tới cổ họng, tôi mửa ra tức khắc, ói xối xả, vì ko có đồ ăn trong bụng nên tôi toàn nôn ra nước, đắng và chua khắp miệng, trào lên ra mũi, tôi quằn quại nôn ko ngừng, ko thể thở nổi cũng ko thể ngừng lại.
Anh ta lao tới, ẵm tôi lên mặc tôi chống cự, tôi đấm yếu ớt vào ngực hắn ta. Tôi vừa khóc, vừa ói như 1 đứa trẻ bị trớ sữa. Bụng tôi đau dã man.
- Tôi là bạn trai em ấy, em ấy đang giận, các bạn ko phải lo, tôi ko làm hại em ấy!
Bác chủ nhà cũng thêm vào, đồng thuận :
- Cái này bác biết! Mấy đứa đừng lo, cậu này biết cái Dung nó ốm mới báo cho bác đấy!
Thấy vậy mấy chị hàng xóm nhà trọ của tôi nhìn nhau có vẻ tin tưởng to nhỏ với nhau.
- Giờ Dung nó như vậy, anh con trai tay chân nhanh lẹ anh đưa đó đi viện đi, để ở nhà chắc nó chết bây giờ!
- Giờ tôi sẽ đưa em đi bệnh viện! Còn em nằm im đó, ko được quậy!
Anh ta nhờ các chị sinh viên dùng điện thoại của mình gọi 1 chiếc taxi gấp. Cứ như vậy mà xốc đứa con gái ốm yếu bệnh hoạn đang nôn thốc tháo, còn la lét ỏm tỏi. Trong cơn đau đớn, tôi như mê sảng, tôi thấy ngoại pha mật ong và lòng đỏ hột gà cho tôi, mỗi khi tôi đau bao tử là lại được ngoại cho uống như vậy. Tôi hận lắm, hận bản thân, hận cuộc đời này, trong phút chốc cơn đau lên đỉnh điểm vì cổ họng quá khô rát mà cứ ói liên tục nên tôi đã khạc ra ít máu, cơ thể nóng như lửa đốt, mắt ko mở nổi nhưng tôi nghe được giọng nói đó, giọng nói mà tôi còn rất tin tưởng mới chiều hôm qua thôi.
- Gần tới viện rồi, cố gắng lên, đừng làm tôi sợ, làm tôi sợ quá, cố gắng lên nào cô bé!
Vòng tay siết chặt tôi sát vào người mình, tay kia run run lau mồ hôi và liên tục lấy khăn giấy lau miệng cho tôi!
Tôi như ko còn sức chống cự, ko còn sức chống cự với cơn đau trong cơ thể, ko còn sức suy nghĩ về nỗi đau đó và cũng ko còn sức đâu mà chống cự anh. Ngay lúc này đây, tôi thầm mong, nếu tôi chết đi anh hãy tìm cách đem tôi về nhà, nếu tôi chết hãy đem tôi về nhà, tôi muốn về nhà với ngoại với mẹ! Còn ko, hãy cứu lấy tôi, làm ơn! Nước mắt chảy ko ngừng.
- Bác tài ơi, cấp cứu, chạy nhanh dùm em hạ kiếng xe xuống dùm em!
- Cấp cứu, có người cần tới bệnh viện, làm ơn cho qua với!
Tiếng nói lớn hốt hoảng, khẩn trương của người lạ, tay anh đập rầm rầm vô mạn xe. Cuối cùng cũng tới viện, trong bộ đồ pyjama chưa thay rũ rượi như cái xác chết, toàn thân toàn nước vàng do chính mình ói ra, mà người lạ kia, anh ta ẵm tôi chạy ào ào như vũ bão thẳng vô phòng cấp cứu, bác sĩ họ đặt tôi xuống giường, chích ngay một mũi thuốc, tôi thở gấp nhìn lên trần nhà, thấy cái quạt trần đang quay, từ từ có đến 2 cái quạt, 3 cái quạt rồi tôi lại lịm đi 1 lần nữa.
Tôi hé mắt ra, hình như ngủ lâu lắm rồi.
- Ngoại ơi, mẹ ơi con chết chưa?
- Dậy rồi sao? Bạn thấy sao rồi?
- Chưa chết sao?
- Chưa - nụ cười hiền, ánh mắt nhẹ lòng của người lạ làm tôi cảm động.
- Bạn có muốn đi vệ sinh ko?
- Có
- Tôi sẽ đỡ bạn dậy, bạn tự đi tôi sẽ giữ chai nước biển cho bạn, đến toilet thì chịu khó cầm vô nha!
- Hôi quá!
- Uhm
- Muốn thay đồ!
- Hiện tại ko biết thế nào, phòng cấp cứu hôm nay đông quá các y tá hộ lý ko làm kịp, chờ 1 lát, tôi sẽ tìm cách. Bạn đi từ từ thôi.
Sau khi đi vệ sinh xong, anh ta dẫn tôi đi về giường, tuyệt nhiên ko hề đụng chạm.
- Khát nước quá!
- Đây nước đây, uống đi, từ từ!
Ôi cái cổ họng, đau quá thể. Tôi uống có ngụm nước mà nhăn nhó. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt trìu mến quá, phải chi có 1 người anh trai như vậy, che chở, bảo vệ khi bị mẹ ăn hiếp thì sướng biết bao nhiêu.
- Cảm ơn anh!
- Uhm
- Nhưng anh cũng hôi quá, mùi chua khó chịu!
- Uhm, nhưng ko còn cách nào khác, giờ phải làm sao? Có nhờ các bạn ở chỗ trọ canh bạn 1 chút được ko?
- Ko đâu, mấy chị phải đi làm.
- Còn cô chủ nhà?
- Bác phải lo cho chồng con nữa. Thôi anh cho em mượn điện thoại.
- Nè.
Tôi ko còn kiên nhẫn, ko thể chịu đựng cảnh này, ko thể làm phiền người lạ như vậy được. Tôi phải gọi về nhà thôi.
Tiếng chuông đổ 5 6 hồi ko ai nghe máy, chắc ko có ai ở nhà. Tôi bấm số nhà của dì 2.
- Alo, ai đó!
- Anh Khải hả? (Con trai thứ của dì 2)
- Ủa Dung hả, đang ở đâu đó?
- Nói sau, ngoại có đó ko anh?
- Ngoại đi Cổ Thạch với mẹ anh rồi, đi Cổ Thạch -Thầy Thiếm hành hương và làm từ thiện, 4 ngày mới về, mới đi hồi nãy thôi. Ngoại đi cũng cầu cho mày thôi, mày về nhà dùm anh cái, con gái con đứa!
- Anh thấy ngoại khoẻ ko?
- Trời thương mà, ngoại khoẻ, nhưng nhắc tới mày là ngoại khóc, ngoại vái mày về trước sinh nhật, còn có mấy ngày nữa là tới sinh nhật mày, rồi tết nữa, về đi em ơi!
- Mẹ em thì sao? Bữa giờ anh gặp mẹ em ko?
- Trời ơi, bả mới nãy chạy qua gửi dì 2 nói xin cho lá bùa cho ông bồ bả kìa, tao nói mày đừng buồn chứ tao thấy mày bỏ đi mấy tháng bả ăn diện còn đẹp hơn.
- ……..
- À, mà bữa dì út với ngoại cãi nhau mày biết ko?
- Biết, em có nghe cô Hà nói!
- Uhm, bữa mẹ mày nói đi báo công an đi mà ngoại ko chịu, ngoại nói mắc công rùm beng lên người ta biết rồi người ta chê mày này nọ tội nghiệp mày, xong mẹ mày khóc, nói mày là đồ hư, ko biết nghĩ cho 2 bà già ở nhà.
- …Thút thít ….
- Mà mày đang ở đâu vậy, ở với ai nói anh nghe coi?
- Em ở Đồng Nai.
- Trời, đi gì xa vậy, sao liều mạng quá vậy? Mày có tiền xài ko?
- Em có tiền mà, anh yên tâm nha, em có đi làm, thôi em cúp máy có gì gọi anh sau ha, cho em gởi lời thăm cả nhà mình.
- Ừ, coi về nhà sớm nha!
- Dạ, bye anh!
Tôi tiếp tục bấm số di động của mẹ.
- Alo
- Alo,.. mẹ hả? (tôi ấp úng lắm)
- À, con gái cưng hả, chết bờ chết bụi ở đâu mấy tháng nay? Mẹ khoẻ lắm con, con cứ chu du đây đó cho đã đi con, khỏi về, ko con nhà vẫn vui!
Tôi tắt máy cái rụp, lòng đau nhói, muốn khóc cũng ko còn sức. Mà nãy giờ tôi quên, điện thoại mượn mà nói quá trời, quay sang đưa cái điện thoại ra trả, tay quẹt mau nước mắt.
- Sao lại nói xạo là Đồng Nai, bạn dân SG phải ko?
- Nhà ở đâu, tôi sẽ đưa bạn về.
- Anh cho em mượn lại đt đi.
- Nè
Tôi cầm điện thoại và xoá 2 số vừa gọi rồi trả lại cho người lạ.
- Nếu có số, nhất là số gia đình bạn, tôi chỉ gọi khi bạn đồng ý, ko phải lo!
- Em đói!
- Nhưng phải vô hết nước biển mới được ăn, bao tử bạn ko có gì, bác sĩ chưa cho ăn liền, bạn uống chút nước đi.
- Em thắc mắc anh đang bám em, ám em hay đang giúp em?
- Tuỳ bạn nghĩ, nhưng chuyện 3 triệu chỉ là giỡn thôi!
- …..
- Bạn quá hung dữ, bạn đem quăng cháo và thuốc, bạn nên biết người ta ko có mà ăn, có người bệnh mà ko có thuốc uống.
- ……..
- Chắc nhà bạn giàu lắm.
- Em sợ chết lắm, anh xin bác sĩ cho em về đi, em về nhà của anh cũng được!
- Tại sao về nhà tôi?
- Vì 1 mình em sợ chết lắm, em đau lắm!
- Sao lại tin tôi?
- Vì anh cứu em 2 lần rồi.
- Vậy thôi sao?
- Xin lỗi.
- Tôi sẽ suy nghĩ lại, nhưng hiện tại bác sĩ chưa cho về.
- Sao anh cứ theo em làm gì, rồi bị em làm phiền?
- Sao hôm nay bạn lại hỏi nhiều vậy?
- …….
- Tôi tên gì?
- Thái!
- Uhm, giỏi! Tôi ko thấy phiền, tôi ko biết sao mà sau lần trước giúp bạn thì tôi ko yên tâm, tôi luôn nghĩ bạn sẽ gặp nạn, đúng như thật!
- Lúc chiều em nghĩ em sẽ chết.
- Uhm, tôi cũng nghĩ vậy.
- Nếu em chết, anh có tìm được nhà em ko?
- Tôi sẽ cố, nhưng có tôi ở đây, tôi ko để bạn chết.
- Phải chi anh là anh trai của em.
- Bạn đã làm tôi rất sợ, chưa bao giờ tôi thấy 1 người còn nhỏ mà ói ra máu như vậy.
Tôi nhăn mặt, nuốt nước bọt thôi mà cổ cũng như bị rách vậy.
- Từ hôm qua giờ em ko ăn gì, em đói lắm.
- Chờ lát tôi đi hỏi bác sĩ coi sao, tôi cũng đói nữa.
- Hay anh xin cho em về như lần trước đi!
- Uhm.
Người lạ đi ra gặp bác sĩ, nói gì đó mà nhìn và chỉ về phía tôi, thấy bác sĩ gật đầu rồi lắc đầu liên tục. Nhìn anh ta kìa, dơ hết cả người vì tôi, đầu tóc thì bù xù lên. Chắc người này cũng muốn có 1 đứa em gái như tôi mong 1 người anh trai rồi. Nhưng nhìn hình như ốm hơn bữa trước, mới có 3 -4 ngày mà nhìn thấy ghê. Nghĩ tới đoạn này, tôi nhìn bàn tay mình chi chít mũi kim tiêm, nhìn tôi còn ghê hơn. Vừa nói chuyện với mẹ khi nãy, sao tôi ko điên lên, ko phải tôi nên đập đầu vô tường tự sát sao? ko phải tôi nên gào khóc vì tức như mọi khi sao? Sao tự nhiên tôi lại bình thản bất ngờ như vậy? Có phải vì tôi đang tạm yên tâm về số phận của mình ko? Hay tôi biết có như vậy chỉ tự làm đau mình.