Nếu Không Đẻ Được, Anh Có Bỏ Em Không?

Chương 92



Lòng siết lại, nhói lên – mỗi nỗi đau khó tả, cảm thấy chơi vơi hụt hẫng trong chính hành động của mình, mình có thể làm khác, chính xác là có thể làm khác để mọi chuyện trở lại quỹ đạo. Một gia đình như thế, nhưng đó là đối với mọi người nhưng với vợ chồng mình, với mình nó ko bình thường. Thà mình đau hẳn 1 lần, rồi thôi, mình ghét những cơn đau dai dẳng. 

Tự nhiên bụng đau quá, chắc do suy nghĩ nhiều. Tôi nhìn xung quanh, cảm thấy mình lạc lỏng. Tôi muốn gọi điện cho Vinh, nhưng khi gọi tôi sẽ nói gì? Tôi khuyên ảnh ít nhậu thôi sao? Giữ gìn sức khoẻ sao? Tôi chúa ghét những kẻ đóng vai đạo đức gia, tỏ vẻ cao thượng. 

Những ngày êm đềm trôi, nhưng chỉ 1 khắc biến động, lòng lại rối bời. Vinh, chồng tôi chắc anh ấy đang trong trạng thái như lúc tôi gặp anh khi con Diễm nó báo tin nó cưới là cùng. Nhưng thôi, cái tôi quá lớn, những vết thương lòng vẫn chưa lành làm cho tôi dừng lại, tôi quyết tâm để cho Vinh biết, thử coi ai lì hơn ai. Tôi muốn anh xin lỗi tôi, 1 lời xin lỗi tử tế anh ko nói ra được thì việc gì tôi phải bận tâm, lỡ sau này anh lại có lỗi và lại ko xin lỗi, có trời mới biết được cuộc đời của tôi sẽ tan nát cỡ nào. 

Tôi ngồi vào bàn làm việc, nhưng tâm trí đã ở đâu đâu … 1 ngày kết thúc, buồn! Đêm ko ngủ được, cứ nghĩ tới Vinh mãi ….

Kết thúc ngày thứ 4 tôi cũng hoàn thành mọi việc, bàn giao và gửi gấm cho các chị chung phòng. Tâm trạng cũng lưng chừng đồi, cố gắng vui vẻ nhất có thể, những nụ cười vẫn nở, nhưng … Có điện thoại, đám bạn ngày mai đi chơi 

- Alo 

- Ê bà, bà làm xong chưa?

- Vừa xong nè 

- Tụi tui đang ở Hoàng Văn Thụ, chạy qua đi chung đi! 

- Đi đâu?

- Wax 

- Wax cái gì?

- Wax lông.

- Tui có lông gì đâu mà wax?

- Đi đi, wax mặc đồ tắm mới đẹp.

Tôi bật cười nghờ nghệch, hiểu là wax ở đâu rồi, ôi trời ơi, mấy cái bà này lắm trò quá. Nhưng cũng được, kiểu gì cũng đang lưng chừng, tụ tập chút đốt thời gian. Tôi giờ kiểu như ai muốn làm gì cũng bu theo, chỉ cần đừng có những khoảng ko 1 mình, tôi ghét tối nằm 1 mình nghe rõ mồn một của tiếng kim đồng hồ, đúng là kinh khủng. 

Chúng tôi tới thành phố biển vào 1 ngày cuối năm, nắng vẫn vàng và biển vẫn xanh, mang bộ mặt tươi rói, cùng 1 nhóm bạn cũng khá là thân, bạn cứ thắc mắc sao cứ ko dẫn chồng theo, cứ diện đủ thứ lý do hợp lý mà tụi nó cứ càm ràm, mắc mệt.

Một ngày trôi qua, cứ mỗi lần tôi mặc bikini thì y như rằng …. Bị soi! Nói chứ ông Vinh mà biết tôi đi chơi ko có ổng mà mặc bikini cho thiên hạ ngắm kiểu này thế nào cũng lại điên lên. Có lần ổng nói với tôi “ con gái đẹp là để con trai nhìn, con gái mà có bồ rồi vẫn ăn mặc quá sexy để con trai nhìn là do thằng bồ của nó ngu. Còn em, em có quyền mặc những gì em thích em muốn mà đừng để cho người ta chửi anh ngu là được! ”. Chậc, thôi ko nhắc tới nữa, tắm biển đã đời lại ăn, cả đám cứ ăn đủ thứ hải sản còn mình chỉ ăn đc vài 3 con ốc còn lại phải tìm những món ko có hải sản. Tối tối về thì đánh bài, đánh bài xong lại bia, tôi thích bia lắm, uống uống cho dễ ngủ, ngủ càng sâu càng tốt. 

Tối hôm nay phải say, tôi chắc chắn phải say ko thì có mà là thánh mới ngủ được. Cũng biển, cũng đám bạn này, lần đầu tiên với Vinh … làm sao mà ngủ được khi kỷ niệm cứ đuổi theo và bao vây như vậy? Rồi tôi say thiệt, nhưng từ bên trong thì còn tỉnh lắm, rồi đầu óc quay cuồng, tôi lại nhớ tới Vinh, tôi nghĩ tới hình dạng tiều tuỵ của hắn, tự nhiên tôi quay sang hình ảnh đáng thương của Thái, ngày mai có nên mời Thái café cho phải phép, đây là KHánh Hoà mà? Rồi lại nghĩ tới Vinh ….. Ai đáng thương hơn? Tôi là đáng thương nhất đây, 2 người đó có ai nghĩ tới tôi ko? Và tôi lại ghét mình vì cứ nghĩ về Thái, trong khi nhớ Vinh nhiều hơn, nhớ và nghĩ khác nhau. 

- Dung say rồi, ngồi hết nỗi rồi, ngủ đi! 

Nghe tiếng đứa nào đó nói lớn, nhưng tôi vẫn ngồi lì và ráng uống thêm mấy ly nữa, tới lúc đúng là ko ngồi nỗi nữa tôi mới gãi đầu dụi mắt và liêu xiêu đi về phòng, hôm nay tôi ngủ chung phòng với con bầu, chồng nó vẫn còn nhậu ngoài kia. Mẹ bầu ngủ từ đời nào rồi ấy, nó có bầu nên ko uống mà lại ngủ sớm. 

- Ê bầu, ngủ chưa? Thức nói chuyện chút..

- Uhmm…

Tôi say mà, nên ngất ngư vô quậy khều khều mà nó đâu có dậy. Tôi nằm ra, thở, rồi lục lấy nhật ký, đi chơi vẫn đem theo nhật ký … Tôi viết những chữ nghiêng ngã, ko biết tâm trạng thế nào mà làm hẳn 1 bài thơ con cóc nữa chứ (bài thơ này là bí mật, hôm nay show cho mọi người luôn) 

Dỗi hờn

Em là ngọn cỏ trên đồng

Anh là ngọn gió trên đầu cỏ non 

Nắng vàng làm cỏ héo hon 

Anh là nguồn nước tưới xanh cỏ vàng 

Anh là mây trắng lang thang 

Cho bóng mát mênh mang quảng đường 

Anh là biển thái bình dương 

Cho em ngọn sóng triền dâng của đời 

Cho em cả những chơi vơi 

Anh bên ai,có thấy đời vui hơn?

Xin quên đi những dỗi hờn 

Trả lại em những thiên đường có anh …

Rồi tôi cầm điện thoại lên, mắt sáng lên khi thấy có tới cả chục cuộc gọi nhỡ của ông Vinh. Tôi cười ngây dại, đắc ý, mặc dù biết mình đang làm gì nhưng hành động ko tự chủ đươc, đi ra ban công, bấm số gọi lại, chuông vừa đỗ

- Em đừng đi chơi nữa! 

- Anh bị làm sao vậy?

- Đừng đi chơi nữa về với anh đi 

Tôi cười, cười lớn 

- Anh vẫn theo dõi em đó hả? Đi mà theo dõi con bồ cũ của anh, theo dõi con bạn thân của anh đi, đừng có để tụi nó cứ làm phiền em, mà làm cho em điên lên nữa. 

- Em xĩn hả? 

- Uhm, xĩn rồi … Anh lo về ở nhà với ba má đi nhậu hoài, ba má già rồi, nghe chưa?

- Em đi với ai, có đàn ông ko mà em để xĩn dữ vậy hả?

- Kệ em 

Giọng tôi ngổ ngáo, nấc cục liên hồi, rồi lại cười. Còn giọng bên kia nghe rõ yếu. 

- Anh sắp mất em thiệt rồi đó anh, em thích em của hiện tại, em mặc áo tắm đàn ông nhìn em quá trời nè, em vẫn còn mướt lắm đó, anh hối hận chưa? …

- (Giọng mệt mỏi) Em đang ở đâu? Em đi biển nào?

- Sao anh nói nhỏ xíu yếu đuối vậy, lớn nữa đi, hét lên như anh vẫn làm đó. Anh ghen à? Hmmm, anh mà cũng biết ghen à? 

- Em đang ở đâu?

- California, anh giỏi lắm mà, cho người theo dõi đồ dữ lắm mà, bây giờ qua đây mà tìm, giờ đang giữa trưa đây! Ha ha 

- Em về với anh đi, anh đang đau lắm 

Tút, rồi xong, điện thoại tôi hết pin, say lắm, ngấm bia quá rồi, đầu óc quay cuồng, tôi lảo đảo nằm xuống giường, quăng điện thoại đó, nhét cuốn nhật ký xuống gối và ngủ. 

Sáng dậy, mở mắt đã gần 10h, bao tử quặn lên, phải tranh thủ đi kiếm cái gì ăn ko thì hôm nay khỏi chơi bời gì, nghe nói hôm nay đi nhiều chỗ lắm. Mà sáng ra bụng tôi đã âm ĩ, tụi nó có đứa thì thức đi xuống biển có đứa vẫn ngủ. Làm vệ sinh xong, tôi mới cắm sạc, đầu vẫn còn hơi quay, tôi nhớ tối qua có gọi cho Vinh, nhớ những gì đã nói mà, chắc ông anh rễ hắn nói cho hắn biết là tôi nghỉ phép đi chơi xa, chán chết, tai mắt khắp nơi. Tôi cứ để đó, đi tìm cái bỏ vô bụng cái đã. 

Xong xuôi mọi người đi chơi, tôi xin khất buổi sáng lát tăng 2 sẽ đi vì đau bụng nhưng thật ra đau bụng thì ít mà tự nhiên trong lòng thấy bất an. Điện thoại nạp được pin lại báo có thêm mấy cuộc gọi nhỡ : chị Vân, bé Vy, cả ba nữa. Ngoài ra còn có 2 tin nhắn, tin của Vinh trước

- Em về với anh đi Dung. 

Chưa trả lời tôi sốt ruột đọc tin của Vy 

- Chị, anh ba nhập viện rồi, chị đang ở đâu, sao ko liên lạc được, chị nhận được tin nhắn gọi lại cho em. 

Trời ơi, tay chân bũn rũn, tôi gọi cho Vy 

- Alo chị, chị đang ở đâu vậy? Anh ba đang trong bệnh viện, ảnh mới mổ xong.

- Mổ cái gì Vy?

- Mổ ruột thừa, mấy nay ảnh đau quá mà ko biết, khuya này ảnh đau dữ quá nên đưa cấp cứu, bác sĩ cho mổ rồi, giờ ảnh còn đang nằm hồi sức. Chị đang ở đâu vậy?

- Uhm, chị … thôi để chị về liền.

Tôi run rẫy, mất bình tĩnh, tay chân loạn xạ, tôi bấm điện thoại cho đứa bạn đi chơi báo tôi bắt xe về SG, chồng tôi đang bệnh. Đám bản cũng khẩn trương đòi về nhưng tôi ko muốn ảnh hưởng tới cuộc vui của bạn nên từ chối khéo, tôi xếp đồ và ra bến xe mua vé về gấp. 

Trời ơi, hèn gì mà ông Vinh ổng cứ kêu tôi về với ổng, ổng đau quá, đáng lẻ tôi phải nhạy cảm hơn chứ, nếu mà ổng bị làm sao chắc tôi ân hận cả đời. Tôi quên cả mệt mỏi, quên cả say xe …..

8,9 tiếng đồng hồ ruột gan cháy rụi mới về tới SG, tôi ko về nhà mà ghé qua bệnh viện luôn. Vừa lên lầu 3, tìm phòng theo số bé Vy nhắn, tim tôi siết lại khi thấy Vinh nằm đó, xanh xao và tàn tạ, tay truyền dịch, đang ngủ. Tôi để cái balo dưới đất, đứng yên bần thần mất mấy giây, vợ chồng chị Vân đang ở với Vinh. Tôi cố gắng kìm nén 

- Em về chạy tới đây luôn hả?

- Dạ 

- Nó ko sao, mổ rồi, ruột thừa mà, mổ xong thì thôi. 

- Dạ 

- Em ăn uống gì chưa?

- Dạ ko sao, tối nay ai ở đây chị?

- Má với con Vy.

- Dạ, vậy ảnh ko sao hả chị?

- Uhm, mổ thành công mà, em mệt thì em về nghỉ đi mai em vô thăm nó, giờ này cũng trễ rồi. 

- Dạ, biết ảnh ko sao rồi thì em cũng yên tâm, em ngồi 1 lát coi ảnh có thức ko rồi em về. 

Đang ngồi thì má vô, bé Vy hình như đang về nhà lấy đồ, bà xông vào, xài xễ té tát vô mặt tôi như kẻ thù 

- Ủa, sao ko chờ nó chết rồi vô?

- Con thưa má.

- Có vợ nào như con ko? Sao con ác quá vậy?

- Dạ con xin lỗi 

- Nếu mà ko nhờ con Diễm thì chắc nó chết rồi. Hứ, sung sướng quá, đi du lịch à? đúng là đồ ác phụ!

- (Chị V) Kìa má.

- Tao nói ko phải hả? Ko phải nhờ con Diễm hỗ trợ chạy đôn chạy đáo cho mổ kịp thời chắc nó chết rồi?

- Dạ, vậy bây giờ ảnh cũng đang ngủ, mổ thành công rồi con về. Thưa má con về, thưa anh chị em về. 

Má ko buồn nhìn, ngoe nguẫy bỏ vô trong ngồi. Tôi bước ra khỏi phòng, nuốt nước miếng, miệng đắng nghét, lồng ngực thì muốn bể luôn, chị Vân chạy theo 

- Chị với con Vy ko kịp nói em nghe, tại Diễm nó làm ở đây, má gọi cho nó nhờ nó đăng ký khám mổ gấp cho thằng Vinh, …

- Dạ, ko sao thì được rồi chị, giờ em về trước, có gì chị cứ nói là em có ghé là được rồi.

- Mai em ko vô thăm nó sao?

- Dạ em chưa biết.

- Em nghĩ cho chồng em chút đi, đừng có ghen nữa bậy nữa, Diễm nó chỉ là bác sĩ ở đây thôi, đừng ích kỷ nữa, Vinh nó muốn gặp em cả đêm qua lúc nó lên cơn đau. Sao em cứng đầu quá vậy?

- Em nghĩ cho ảnh, dạ … để em nghĩ cho anh, còn chị với má nhớ nghĩ cho em với. 

Tôi đi taxi về, cả buổi chỉ biết mím môi căm nín. Cảm giác khó tả lắm, đau cho mình, xót cho Vinh nhưng cũng nhớ lại nhiều chuyện ko hay, chắc chị Vân nói đúng, tôi quá ích kỷ tôi quá cứng đầu. Nhưng tại sao con Diễm nó cứ ám tôi hoài vậy, bây giờ phải mang ơn nó sao? Lồng ngực vẫn căng cứng, giờ tôi chỉ muốn giết ai đó mới thôi. Mấy đứa bạn gọi hỏi thăm tình hình, tôi báo qua loa, chúc tụi nó chơi vui rồi off máy. 

Thấy tôi đi chơi mới có 1 ngày đã về mẹ ngạc nhiên dữ lắm, tôi nói cho mẹ nghe là Vinh bị như vậy 

- Rồi nó mổ xong rồi hả?

- Dạ 

- Sao con ỉu xìu vậy? Con mệt hả? Hay lo, đừng có lo, ruột thừa mổ kịp thì yên tâm rồi, chỉ cần nghỉ dưỡng là khoẻ à, có cái lúc đầu hơi mất sức, hồi trước cậu 3 cũng vậy. 

- Dạ, thôi con lên lầu, con mệt quá mẹ. 

- Uhm, có gì mai mẹ với con đi thăm nó, nói gì nói chứ dù gì vẫn là con rễ. Con đi ngủ đi, mặt mày tái xanh thấy ghê.

- Dạ. 

Vừa bước vô phòng, đóng chốt cửa tôi khóc như mưa, mặc nhiên khóc trước đã, khóc tức tưởi, khóc ấm ức …. Khóc vì buồn, vì giận, vì thương, vì đau. Tại sao? Lại cái câu hỏi đó, bộ hết bệnh viện hay sao mà phải vô cái bệnh viện đó, phải nhờ vã con đĩ đó, tại sao má chỉ muốn chia rẽ vợ chồng tôi? Tại sao? Tôi đập dầu vô tường hết mấy cái, rồi ngồi xuống nền nhà luôn. Tôi quên đói, quên mệt, quên say xe cố gắng nhanh nhất để về với Vinh, cái tôi của tôi hay máu ghen của tôi nó che lấp hết tình cảm lý trí rồi, thấy Vinh tôi đau 1 vậy mà nghe tới tên con Diễm cùng với những lời chửi của má làm cho tôi ko muốn ở đó thêm 1 giây nào nữa. Ai có thấu cho tôi ko? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.