Tôi về nhà, mệt – đau – tức – tủi thân … Một mớ cảm giác hỗn độn, đang khiến tôi như 1 cái xác toàn vết thương vậy.
- Sao mặt tái mét vậy?
- Con tính đi chơi mà mới chạy ra xíu gió lạnh quá, chạy xe lạnh tới nổi nước mắt nước mũi tèm lem, nên con về.
- Ừ, mệt ko mà nhìn xanh quá, hay con uống thuốc nữa đi rồi ngủ sớm.
- Dạ, cũng hơi nhức đầu thôi mẹ.
- Ăn thêm cháo ko?
- Thôi, con lên phòng nằm chắc đỡ.
- Đang mệt nằm với mẹ đi!
- Thôi được rồi mẹ, con muốn lăn lộn 1 mình cho đã, người con hơi ê ẫm.
- Mai có đi thăm thằng Vinh nữa ko?
- Mai tính mẹ, giờ con lên mằm, mới ngoài đường vô con lạnh quá.
Rút lên phòng, ko khóc nữa, ko biết làm gì, ko muốn hét, ko muốn đập đồ, ko muốn cấu xé hay giết ai, tôi chỉ ngồi đó thôi … 1 cảm giác trống trải, lạnh lẽo và vô cảm đến kỳ lạ. Chưa bao giờ tôi trải qua thứ cảm giác này, đau ko hẳn đau, điên ko hẳn điên, nó là thứ cảm giác như đang đói, cố gắng cố gắng đi tìm cái gì ăn và khi tìm được món ăn thì lại ko muốn ăn nữa. Giờ tôi chẳng biết nên làm gì, ko biết đấu tranh vì điều gì, cho ai. Đấu tranh cho tôi hả? Tôi chỉ mong muốn trả về những ngày hạnh phúc, à ko phải, tôi muốn trở về cuộc sống ko dính tới Vinh, hay ước gì ngủ dậy 1 giấc đã xong thủ tục ly dị, đó là vì tôi, khi tôi đã quá mềm lòng, quá yếu đuối, quá tự ti, quá ích kỷ và quá trẻ con nữa, để rồi mọi thứ như thế này, chưa 30 mà,cuộc sống ko thiếu vật chất 1 ngày, ấy mà tình cảm và tinh thần luôn luôn bị tổn thương thế này, nếu đánh đổi, tôi trăm ngàn lần đồng ý.
Đã có lần tôi nghe loáng thoáng, ba tôi có vợ khác mà những đến 2 bà, đã con đầy đàn … vẫn ở thành phố này đó thôi, ông ta vẫn còn sống ra đó, biết tôi lớn lên từng ngày đó nhưng chưa 1 lần tìm đến tôi, tôi cũng ko có nhu cầu tìm kiếm nhưng suy cho cùng …. Khi tôi được hình thành, cơ bản đã ko được công nhận, ko được thương yêu và vì thế, ông đã bỏ tôi, chắc vì mẹ ko nghe theo ông ta là giết tôi từ trong bụng nên ông bỏ luôn mẹ. Chả bao giờ tôi nghe ngoại hay mẹ nhắc tới, chỉ nghe sơ sơ từ dì 2. Tự nhiên tôi nghĩ tới cả chuyện này, hàng ngàn hàng vạn lần tôi tự nhủ tôi chỉ cần có mẹ, có ngoại, và chỉ có mẹ mới có quyền làm cho tôi đau khổ vì sinh mạng tôi, nuôi nấng tôi, bảo bọc tôi, dạy dỗ tôi là mẹ, ko 1 ai cả. Người ta nhìn vô tôi, 1 đứa hay cười mỉm, tôi hay cười, thích cười nhưng nhiều lúc đang cười nước mắt tôi vẫn chảy.
Tôi muốn cống hiến cả đời này làm mẹ vui, từ nhỏ đã nghĩ chỉ có mẹ là mặt trời, ngoại là bầu trời, cuộc sống thì no đủ. Vậy mà, tuổi 17 tôi cải ngang với mẹ, ăn đòn nhiều nhất trong đời, làm ngoại buồn lo, phá hoại bản thân. Tôi đã thề sẽ đứng lên, và tôi đã đứng lên sau khi xa Thái, tôi những tưởng với những nỗi đau đó tôi phải được bù đắp. Nhưng, đời công bằng, có nhân sẽ có quả. Tôi làm người ta đau thì sẽ bị 1 người khác làm cho đau, chất vấn linh hồn ko được ám ảnh quá khứ, nhưng mọi thứ như 1 cuộn phim, liên kết bởi 1 sợi dây, ko thể nào tôi ko liên tưởng được.
Nằm ra đó, ko khóc đâu nhưng nước mắt cứ chảy, đầu cứ nghĩ, người cứ lạnh. Phòng kín, ko bật máy lạnh nên ngột ngạt, nghẹt mũi, tôi bò dậy mở cửa sổ, cái cửa sổ rất ít khi mở …. Thằng bé tên Huy 19t nhà kế bên đang mở 1 bài hát
“Đứng bên em im lặng thật lâu
Nhìn thấy nhau, cứ thêm u sầu
Trái tim anh đang ghìm thật sâu
Từng nỗi đau mà anh muốn giấu
Biết bao nhiêu ân tình của ngày xưa
Còn lại đây vài phút giây thôi sẽ chẳng còn chi nữa
Năm tháng bên nhau êm đềm của hai đứa
Từ đây sẽ rất xa…..
Nếu em không thể nào ở lại đây
Vì lý do hết yêu anh rồi
Nếu hôm nay anh đành lòng chia tay
Vì lúc xưa là anh có lỗi.
Chúc cho em luôn tìm được niềm vui
Từng niềm vui từ những nỗi đau riêng một mình anh thôi
Xin cứ cho anh thêm một lần em hỡi
Một cơn đau sau cuối...
Vì em đã muốn như thế, anh sẽ như thế
Anh sẽ ghi sâu bao điều lỗi lầm
Từ đây cho đến muôn kiếp
Anh sẽ âm thầm vùi chôn bao nỗi yêu thương lặng câm.
Và em đã muốn như thế,
em cứ như thế
Em hãy quên đi cuộc tình chúng mình
Từ đây cho đến muôn kiếp, anh sẽ vô tình.
Làm sao anh dám trông mong em về, với anh
Tôi biết bài hát này, nhưng chưa bao giờ tìm để nghe, nhưng sao hôm nay nghe thấm như vậy. Từng lời bài hát như cứa vào tim, trái tim bé nhỏ của tôi, sao có thể đau thế này, chịu đừng hết cơn đau này tới cơn đau khác. Lời bài hát như viết dành cho chuyện của tôi, tôi gục đầu xuống giường, bắt đầu khóc. Hôm qua đến hôm nay, khi tôi thấy Vinh, tôi chỉ muốn ôm anh thật chặt, mọi rào cản, mọi cảm giác đau đớn của tôi tan biến tôi chỉ muốn ôm và nói với Vinh “ hãy khoẻ mạnh, hãy về nhà, em sẽ bỏ qua tất cả, mình cứ lại yêu nhau là được, em ko quan tâm lời kẻ khác, giờ má có chửi em ra sao em cũng chịu, vì em thương anh nhiều, em muốn mãi là vợ của anh, thích ăn gì em nấu, em sẽ chăm lo cho anh …..” Vậy mà, buồn cười thay sau khi gặp bạn anh về, tôi như thế này, điên điên dại dại. Sao những thứ liên quan tới anh nó khủng khiếp đến như vậy, kiếp trước tôi mắc nợ anh nhiều lắm hay sao? Như vậy đã trả đủ chưa, mấy người dằn vặt tôi như vậy đã dứt chưa? Giờ cho tôi yên có được ko?
Nghe tiếng gõ cửa, tôi mở cửa phòng, bé Vy, em nó dù gì đã thấy cảnh tôi rũ rượi rồi, giờ thêm 1 lần cũng ko sao
- 10h tối rồi em còn qua đây làm gì?
- Chị sao vậy?
- Uhm, buồn thôi em. Mà em qua đây làm gì?
- Anh ba kêu má về rồi, ảnh biểu em qua đây năn nỉ rồi chở chị vô ở với ảnh đêm nay ….
- Chị mệt lắm
- Chị tha thứ cho ảnh đi, ảnh thương chị mà, có cái gì bỏ qua hết đi chị, giờ ảnh chỉ muốn có chị thôi. Chị thương ba, thương em và thương anh ba đi chị, em quỳ xuống năn nỉ chị. Sao 2 người thương nhau mà phải đau khổ như vậy chị ba?
- Ảnh đau khổ lắm sao em?
- Có mà, chị ko biết hả, ảnh cãi với má khi má nói xấu chị, mới nãy ảnh điên lên thiếu điều đuổi má về rồi. Chị ơi, em xin chị, chị tội nghiệp ảnh đau ốm đi chị! Ko có chị chắc ảnh chết quá.
- Ko chết đâu em
- Chị, chị đừng nói vậy mà. Em ko biết chị giận gì nhưng ảnh biết lỗi rồi chị à, chị bỏ qua đi, ảnh sẽ thay đổi mà chị.
- Sao ảnh ko tự nói mà em phải nói dùm? Sao em biết ko có chị ảnh sẽ chết, đây mà mổ ruột thừa mà, đâu phải tự sát đâu em. Với lại, có bạn gái cũ là bác sĩ chăm sóc kỹ lưỡng, xuất viện sớm thôi.
- Chị đừng có ghen mà
- Chị ko có ghen đâu Vy, chị cũng từng ghen nhưng giờ hết rồi, giờ chị ko có cảm xúc gì cả. Nhà em ko ai trong hoàn cảnh của chị, ko ai trải qua những điều tồi tệ chị đã trải qua, ko có hiểu cho cảm giác của chị đâu. Giờ chị ko thích nói tới anh của em nữa, chị mệt lắm rồi. Em về đi, anh trai em biết là chị đang bị bịnh mà, sao lại phải vào bệnh viện chăm ảnh? Ảnh có bao giờ quan tâm tới sức khoẻ của chị chưa?
- Chị đang bịnh hả?
Nói xong con nhỏ chồm qua nắm tay và rờ trán tôi, rồi cái mặt nó ỉu xìu.
- Chị bị sốt thiệt, trán thì nóng mà tay thì lạnh. Thôi để em về, em nói ảnh, bữa nay em ngủ với ảnh. Chị đừng khóc nữa
- Uhm
- Chị ko nhắn nhủ gì sao?
- Em chạy xe từ từ, cẩn thận.
- Ko phải, nhắn với anh ba kìa?
- Chị ko nhắn thì chị biết em cũng tự nghĩ ra để nói với anh của em thôi.
- Chị ….
- Uhm, thôi bé về đi.
- Em chưa thấy ai giận dai như chị …
- Uhm, bye em.
Con nhỏ lủi thủi đi về, tôi ko tiễn. Lại ngồi đó dụi dụi mắt đưa mặt tới cửa sổ, bâng quơ, những cơn gió cuối năm luồn vô phòng, lạnh sởn hết da gà. Nghĩ về cuộc đời mình, nếu chỉ còn 1 ngày để sống … tôi sẽ sống sao đây? Tôi nhớ từng lời trao đổi của con Diễm với bà bạn nó, từng lời một, tôi biết là vì nó độc địa xấu tính nên mới hại tôi, tôi biết là do má ko thương tôi nên cứ kể cho nó nghe tất cả để nó có cơ hội lợi dụng. Nhưng đoạn nói nói từ sau khi cưới, bất cứ khi nào nó gọi ra café Vinh đều đồng ý, con Diễm nó ko biết là có tôi ở đó chắc là nó nói thật cả rồi. Nhưng sao lại là nó, nhất thiết lại là nó, Vinh có còn nghĩ đến người vợ này hay ko? Chuyện trên đời này lại có 1 con đàn bà hiểm ác giết người ko dao như nó là vô lý khó tin đã đành, lại có những người nó nói gì cũng tin cũng nghe theo như vậy thật quá khó chấp nhận. Theo như Vy nói thì má lại vừa nói xấu tôi xong, chắc là nó bịa méc má cái gì rồi cho nên má mới lại chửi tôi ….
Tôi lấy chồng có được mấy ngày vui trọn vẹn, toàn là những niềm đau như thế này thì thôi, ko có còn hơn. Mệt mỏi tột cùng luôn rồi. Gió khuya lạnh quá, làm tôi run luôn, tay thì tê, môi khô nức nẻ. Tôi lạnh quá đóng cửa sổ, lại nằm ra đó …. Chơi vơi, lạc lỏng và u uất, lồng ngực lại căng cứng, cổ họng thì nghẹn ngào. Một hồi ông Vinh lại nhắn tin, phát điên lên được
- Em bệnh thì uống thuốc mau hết bệnh đi, anh nhớ em lắm.
Lại như con robot tay nhanh hơn não
- Anh xuất viện rồi ly dị luôn đi, khỏi chờ đến đúng 6 tháng. Em mệt lắm rồi, kết thúc mọi chuyện trước Tết đi.
- Em đừng nói vậy, đừng làm anh sợ.
- Anh thì sợ cái gì? Anh sợ cái gì? SỢ CÁI GÌ?
- Anh sợ mất em.
- Vây anh có nghĩ em cũng sợ mất anh ko? Nhưng do em kém cỏi, em ko giữ được anh hoàn toàn, em cũng ko thiết nữa.
- Em nói gì vậy
- Đừng nhắn tin hay gọi gì nữa, anh xuất viện thì hoàn tất thủ tục đi, em coi trên mạng rồi, ko rắc rối gì đâu.
- Em đừng có mơ!
- Ừ, ko thì em sẽ đơn phương, luật cho phép ly dị đơn phương nếu toà gọi mà anh ko tới.
- Em ly dị vì lý do gì?
- Ko yêu nhau nữa, được chưa?
- Ai ko yêu ai?
- Em ko thương anh nữa, ok?
- Em chờ đó!
Tự nhiên đọc tin “ em chờ đó “ tôi lại sợ, ông Vinh đang đau ốm vậy chắc ko dám chạy qua đây đâu, mà nếu ổng có muốn cũng ko đi nỗi, mà lỡ ổng qua đây rồi tôi làm gì bây giờ? Tôi có nên quát vô mặt ổng chuyện con Diễm đã hãm hại tôi ko? hay là tôi chửi ổng đã thậm thụt với nó sau khi cưới? Tự nhiên lại sợ, tôi chạy xuống nhà định dặn mẹ là nếu ổng có qua thì đừng mở cửa, tay chân run lập cập.
- Sao mặt xanh lè vậy?
Mẹ chạy tới ôm tôi, và tôi thấy trời đất tối sầm …. Tôi vẫn còn nghe được mẹ la lên kêu cô Hà cắt chanh vắt vô miệng tôi, tôi thấy đau khi mẹ giật tóc mai và ấn vô nhân trung của tôi, đau điếng miệng thì chua nhưng ko làm sao mà mở mắt ra được, toàn thân và đầu nữa nặng cứ như bị đá đè vậy. Nhà ko có đàn ông, sau khi sơ cứu tạm thời ko thành công thì mẹ đành kêu cấp cứu.
Nằm trên xe cấp cứu tôi vẫn còn nhận thức được nhưng ko biết sao cứ chì ra, ko mở mắt được, nhưng tôi thấy lạnh kinh khủng, khó thở nữa, người ta đã chụp oxy vô cho tôi rồi. Nhưng nếu Vinh qua tìm thì làm sao …. Hiện tại ko có ai ở nhà.
Tôi mở mắt ra, miệng đắng nghét, thấy tay đang truyền nước. Mẹ đang gục ngủ bên giường, nước mắt tôi chảy vì nóng hốc mắt và vì thương mẹ. Ko dám kêu nhưng tôi muốn đi tiểu quá.
- Mẹ!
Mẹ giật mình ngồi dậy.
- Còn mệt ko con?
- Con muốn đi tiểu.
- Ừ
Nhìn mẹ vẫn còn kiểu sợ hãi … tôi đau lòng vô cùng. Mẹ dắt tôi đi vệ sinh. Xong ra mẹ dẫn tôi về giường, vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu.
- Con làm mẹ sợ quá, đã mẹ kêu là nằm với mẹ đi.
- Dạ, con bị gì mẹ?
- Hạ đường huyết, thiếu oxy, sốt. Nhưng ko sao, nằm đây sáng mai về.
- Vinh có gọi mẹ ko?
- Chậc, 2 đứa làm sao vậy hả? Nãy nó qua nhà đó, rồi mẹ nói đưa mày đi cấp cứu rồi thì nó đòi ghé đây, mẹ đuổi nó về bệnh viện của nó rồi. Hai đứa đang làm gì vậy hả? Nó đang bịnh mà, đau lắm đó mà con làm gì nó chạy qua tới vậy?
Nước mắt tôi chảy dài, lòng lại nhói lên. Tôi ko nghĩ được gì nhiều, chỉ biết khóc thôi.
- Ko có gì đâu mẹ
- Ko có gì mà nó đang yếu, giữa đêm còn chạy qua, xong còn đòi vô đây nữa.
- Cô Hà về rồi hả mẹ?
- Đi mua đồ ăn rồi
- Mấy giờ rồi mẹ?
- 1h rưỡi.
- Hay xin về đi mẹ, con đỡ rồi, nằm đây oải quá.
- Thôi, nằm tới sáng cho yên tâm.
- Mẹ ở đây với con luôn hả?
- Hai đứa còn thương thì giải quyết sao đi chứ như vậy hoài sao? 30 tuổi chứ có phải 3 tuổi đâu?
- Con mệt mỏi quá mẹ ơi, giờ con ko biết sao nữa, có nhiều chuyện chắc con ko vượt qua được quá ….
- Nhìn 2 đứa mẹ biết còn thương mà, sao kỳ cục vậy? Có chuyện gì mà ko vượt qua?
- Giờ con ko biết nói sao nữa, con mệt lắm rồi.
- Rồi, biết mệt rồi, giờ ko nói nữa. Đói ko?
- Dạ đói.
- Ừ, để mẹ gọi cô Hà mua thêm miếng gì húp rồi ngủ đi, sáng về sớm.
- Dạ
Nước mắt đầm đìa, hạ sốt tay và đầu toát mồ hôi nhưng vẫn còn mệt lắm. May mà về đêm trong này ko có nhiều người, giường tôi nằm chẳng gần với ai nên cũng đỡ ngại.
Cô Hà mua cho tôi 1 tô mì, mẹ 1 tô hủ tiếu, ăn được vài ba đũa thì bỏ ngang ko nuốt nổi, mẹ lại bắt uống 1 hộp sữa mới cho ngủ. Ăn xong tôi nói mẹ về nghỉ đi sáng còn đi làm, để cô Hà ở lại với tôi được rồi, sáng về sớm mà. Mẹ ko chịu, để cô Hà về, mẹ ở lại sáng đưa tôi về luôn.
Tôi nằm thúc thít cả đêm, khi nào mệt thì ngủ, giật mình dậy lại khóc, khóc lại ngủ …. Cứ như vậy, tới sáng, mặc dù mệt lắm nhưng tôi cũng xin về, bác sĩ trực đo huyết áp và cập nhiệt, nói tôi vẫn hơi sốt nhưng ko nặng lắm, về nhà uống thuốc và uống nhiều nước cam, nghỉ ngơi.
7h30 sáng tôi về tới nhà, uể oải vì 1 đêm ko ngủ trọn giấc, mệt mỏi nặng đầu vì bao nhiêu chuyện sắp phải đối mặt. Tôi nằm ngay xuống võng, nhắm mắt 1 hồi nữa, mẹ tắm, thay đồ rồi đi làm, trước khi đi mẹ còn mở nhạc Bee Gees để đó cho tôi nghe. Tôi nằm 1 chút nữa thì dậy, gần 9h, cô Hà nấu tô cháo cá, ăn xong tôi rửa mặt, mẹ có mua cho thuốc xông nữa, dặn cô Hà khi nào tôi muốn tắm thì xông rau lau mình thôi.
Tôi lên lầu, cầm điện thoại lên, chưa bao giờ điện thoại tôi có nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy : 42 cuộc (bé Vy 3 cuộc, còn lại của Vinh). Cùng với 1 số tin nhắn của ông Vinh, đa số là tin trách móc, sau đó có vài tin hối hận và dặn tôi giữ gìn sức khoẻ nữa.
Tôi bấm máy gọi lại cho bé Vy
- Chị Dung, chị có sao ko?
- Uhm ko sao chị về nhà rồi.
- Trời ơi, hồi tối anh 3 quậy tưng luôn, ổng kêu xe đi qua nhà chị, xong rồi về đây, ổng nói chị nhập viện rồi.
- Uhm
- Cả đêm em thức, ổng khóc, lần đầu tiên em thấy anh 3 em khóc. Em gọi quá trời chị ko bắt máy em tưởng chị giận thôi, em xin lỗi chị nha.
- Uhm ko có gì đâu em
- Hình như chiều nay anh 3 về, bác sĩ khám kêu ở thêm 1, 2 ngày nhưng ổng ko chịu, đòi về.
- Bác sĩ Diễm à?
- Dạ …
Tôi cười lớn
- Uhm, chúc anh trai em khoẻ nha, chị cũng khoẻ.
- Má em la quá trời.
- La ai?
- La anh 3, tại lúc ảnh đi mấy người trong bịnh viện có cản mà ko được nên người ta gọi cho bà Diễm, xong bà Diễm gọi cho má, má vô chờ ông Vinh về má chửi.