30
Ngoài rừng Mê Vụ, Đào Vị Lăng kiệt sức chống tay vào một thân cây, nói như thều thào: “Sở Ân, dừng, đừng đuổi nữa.
Ta chạy không nổi nữa.”
Kiều Sở Ân cũng thảm hại không kém, đứng cầm nhuyễn tiên mà cả người run lên, tinh bì lực tẫn chắc hẳn là cảm giác hiện tại: “Ngươi không chạy…thì ta…đã không đuổi.”
Đào Vị Lăng dùng tay áo lau trán, tranh thủ thở thêm hai hơi mới nói: “Ngươi không đuổi…thì ta chạy làm gì?”
Kiều Sở Ân cãi cố: “Ngươi…ngươi mà không chạy…ta việc gì phải đuổi?”
Đào Vị Lăng bất lực: “Vậy nói chuyện…đàng hoàng chút.
Ngươi muốn gì? Giết ta?”
“Chứ không lẽ ta đến nhìn ngươi…chàng chàng thiếp thiếp với người khác?”
Nói ra câu này, mặt của Kiều Sở Ân hơi đỏ lên một chút.
Bất giác, hắn thấy vô cùng tức tối.
Tên này đã ăn không của hắn, hắn còn chưa tính sổ với y, giờ y lại dám bỏ mặc hắn mà đi tình tự với mấy cô nương oanh oanh yến yến kia.
Thật hận không thể thiến y đi.
Ánh mắt Kiều Sở Ân nhìn thấp xuống một chút, nhưng một chút này càng khiến Đào Vị Lăng bất an, bởi vì y biết hắn đang nhìn cái gì.
“Này này…ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ nha.
Ta là người thừa tự độc nhất của Đào gia đấy.”
“Vậy thì sao? Kẻ biến thái vô sỉ như ngươi nếu còn cái ấy cũng chỉ đi hại người khác mà thôi.
Ta chính là vì dân trừ bạo.”
“Sở Ân…” Đào Vị Lăng bi ai gọi một tiếng, chắc là Kiều Sở Ân sẽ không làm thật đâu nhỉ?
“Không cho gọi tên ta.”
Kiều Sở Ân giơ nhuyễn tiên lên, lết lết từng chút lại gần Đào Vị Lăng.
Đào Vị Lăng lùi lùi, bây giờ cho dù có thành cái xác chết cũng phải đội quan tài ngồi dậy.
Đây là vấn đề về tôn nghiêm và trinh tiết.
Nếu để Kiều Sở Ân làm theo ý mình, sau này y khẳng định sẽ phải thủ thân như ngọc đến già.
Đào Vị Lăng dùng hết sức lực bình sinh khinh công đi nhanh nhất có thể.
Lần này Kiều Sở Ân đuổi không kịp nữa, đứng gào thét như kẻ điên: “Đào Vị Lăng, ta nhất định sẽ thiến ngươi! Ngươi chạy tới chân trời góc bể ta cũng phải bắt cho bằng được! Aaa!!!”
31
Ở quán trọ Đông Hưng phòng chữ nhị trên lầu, Tiểu Lý vừa vác tay nải cho Đào Vị Lăng vừa than phiền: “Thiếu gia, người rốt cuộc đắc tội gì với Kiều thiếu gia mà có nhà không dám về, phải trốn chui trốn nhủi như con dế vậy?”
“Tội không nặng lắm.” Đào Vị Lăng đi nhìn quanh căn phòng than thở.
“Vậy sao phải trốn?”
“Vì cũng không nhẹ.” Đào Vị Lăng lại than thở.
“Cơ mà ngươi có nhận ra không nhỉ? Sao quán trọ này vắng vắng thế nào ấy.”
“Kiều thiếu gia vì tìm thiếu gia mà lật tung hết mọi ngõ ngách kinh thành, ai ai cũng sợ hãi, hỏi sao không vắng cho được?”
Đào Vị Lăng vuốt sóng mũi, tạm chấp nhận với lý do này, nhưng bất ngờ ở dưới lầu truyền đến những tiếng động ầm ĩ.
Đào Vị Lăng cùng Tiểu Lý bước ra xem, thấy Kiều Sở Ân dẫn theo một đám thuộc hạ, cầm cái loa nói vọng lên:
“Đào Vị Lăng, cả quán trọ này đã bị ta bao vây.
Ngươi có mọc cánh cũng trốn không thoát.
Mau ngoan ngoãn giơ hai tay đầu hàng đi.”
Đào Vị Lăng xám mặt, quay vội vào phòng lấy tay nải định nhảy qua cửa sổ, không ngờ bên dưới cũng có sẵn một đám đông đang chờ bắt y.
Tiểu Lý lo sốt vó: “Thiếu gia, giờ phải tính sao đây?”
Đào Vị Lăng thông cảm vỗ vai Tiểu Lý:
“Còn tính sao nữa? Đành khoanh tay chịu trói thôi.”.