Cô phát hiện ra xã hội này là một cái chảo nhuộm lớn, cuộc sống của côtrước kia đơn giản biết bao, cô cứ nghĩ rằng có tiền là sẽ có tất cả.
Không phải thế, không phải thế. Cô ở lại Bắc Kinh, nhưng lại sống trong một căn hộ dưới tầng hầm.
Chương Tiểu Bồ vô tình quen biết đạo diễn Ngô. Nghe nói vị đạo diễn này có bộphim được giải thưởng gì đó. Ban đầu Chương Tiểu Bồ cũng không cho làthật, nhưng đạo diễn Ngô thỉnh thoảng lại nhắc tới tên một minh tinh nào đó, hình như ông ta rất có tiếng trong ngành này, giấc mộng minh tinhcủa Chương Tiểu Bồ cuối cùng cũng trỗi dậy.
Cô biết hát biếtnhảy, lại xinh đẹp thế này, tại sao không thể làm minh tinh chứ? Đã từng làm khán giả mấy lần trong trường quay của Đài truyền hình Trung ương,sau khi tận mắt nhìn thấy những minh tinh kia, cô càng thích cảm giácđó. Mà đạo diễn Ngô nói, sau này sẽ nghĩ đến việc giao cho cô một vai,ví dụ, trong bộ phim chuẩn bị quay sắp tới.
Khi cô kể với ThẩmGia Bạch, Thẩm Gia Bạch nói: Em chỉ cần làm tốt công việc phiên dịch của em là được! Đừng có đi làm minh tinh gì gì kia, nếu không, em sẽ bị vấy bẩn!
Họ đã cãi nhau rất hăng qua điện thoại, Thẩm Gia Bạch lúc nào cũng quê mùa như thế!
Đã là thời đại nào rồi! Không xem hết các tiết mục tuyển chọn này đến tiết mục tuyển chọn khác hay sao, khắp nơi đều thấy nếu không phải là supercái này thì super cái kia! Thật không hiểu anh đang nghĩ gì nữa!
Cô mặc kệ, dù sao cô thích là được, cô muốn đi đóng phim! Cô muốn tham gia các bữa tiệc! Thẩm Gia Bạch không đồng ý, là bởi vì anh quá lạc hậu!
Đạo diễn Ngô thường đưa cô đến một vài khu đại sứ quán, đó là những tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây - gạch đỏ mái cong do các thương nhân người Anh đểlại, những căn nhà vườn hầu hết là do giai cấp tư sản những năm ba mươiđể lại, trong vườn rải rất nhiều đá cuội, khắp ba tầng trong căn nhà nhỏ tràn ngập tiếng đàn dương cầm bay bổng.
Thỉnh thoảng đi qua mộtcăn phòng cổ kính, cửa sổ rất đặc biệt, khuôn cửa dài kiểu Gothic đều là kính màu, buổi tối, khi ánh sáng từ đèn điện tỏa ra, óng ánh mờ ảo, cảm giác như đang ở nhà, khiến trái tim người ta như muốn mềm đi.
Bắc Kinh, Bắc Kinh. Chương Tiểu Bồ cuối cùng cũng hiểu tại sao người ta lại yêu thành phố này đến thế. Trong sự thoái hóa suy đồi và cảnh xa xỉphồn hoa mê hồn vẫn còn một chút màu hồng của niềm đam mê, khiến ngườita không thể từ bỏ.
Nhưng đạo diễn Ngô chê Chương Tiểu Bồ ăn mặc quá giản dị, anh ta nói: Đi, đến Đông Phương Plaza, mua hai bộ quần áo!
Không, không cần! Chương Tiểu Bồ từ chối.
Đúng thế, cô không thể tùy tiện nhận đồ của đàn ông tặng, Thẩm Gia Bạch sẽkhông vui, nói cho cùng, cô vẫn còn yêu Thẩm Gia Bạch.
Nhưng, đạo diễn Ngô rất kiên quyết, anh ta nói: Em yêu, em phải là người phụ nữ số một của anh.
Quả nhiên, điều đó rất có lực hấp dẫn.
Đừng gọi em là em yêu, Chương Tiểu Bồ nói.
Đối diện với người đàn ông trung niên bốn mươi tuổi đã hơi có tướng phátphì này, Chương Tiểu Bồ không hề có thiện cảm, nhưng cô muốn nổi tiếng,muốn trở thành minh tinh, mặc dù biết trong làng giải trí có những quytắc ngầm, nhưng người trong sạch thì mãi vẫn là người trong sạch ngườixấu thì muôn đời vẫn là người xấu, mặc dù vẫn có chút thèm muốn hư vinh, nhưng cô vẫn yêu Thẩm Gia Bạch của cô!
Ở Đông Phương Plaza, đạo diễn Ngô chọn cho cô hai bộ váy.
Một bộ màu đen và một bộ màu trắng! Đai ở eo, màu đen, có ren, phần lớn bộngực trắng phau và xương bả vai lộ ra ngoài, thật đẹp biết bao! Chân váy xòe, có tua, điểm thêm bông sen nhỏ, đấy là chiếc váy màu trắng, mặclên, như một thiên thần!
Nhưng đắt quá! Một bộ những hơn một vạn!
Sao cô có thể mua được?
Không, không cần đâu… chính cô cũng cảm thấy sự từ chối của mình thật yếu ớt, yếu ớt tới mức chìm nghỉm ngay lập tức.
Đúng thế, cô rất thích hai bộ váy này!
Cần, đạo diễn Ngô rút thẻ ra: Em yêu, chuyện nhỏ, em đẹp như tiên thế kia,đương nhiên là cần chứ! Em chính là nữ diễn viên chính của anh!
Trái tim Chương Tiểu Bồ đập thình thịch, cô chưa từng mặc chiếc váy nào đắtnhư thế! Phải, quá đắt! Còn chưa hết, tiếp theo đạo diễn Ngô kéo cô đilàm tóc, anh ta muốn cô trở thành hoàng hậu trong đêm nay!
Haitiếng sau - diện mạo của Chương Tiểu Bồ đã hoàn toàn mới mẻ: Cô mặcchiếc váy đen dài thắt eo có ren, trang điểm rất đậm và rực rỡ, làm tóchai tiếng đồng hồ, từ nhuộm, cho đến cắt tỉa và cuốn cao lên, sau đó cài một dây pha lê, đi một đôi giày cao gót sáu phân - cô nhìn mình tronggương, cảm thấy vô cùng thích thú.
Có thể ai cũng thích sự suy đồi, chỉ có điều người có cơ hội, người không có cơ hội mà thôi?
Không nghi ngờ gì nữa, cô đã trở thành tiêu điểm trong buổi tối hôm đó.
Khi đi xuống lầu, có tiếng vỗ tay, Chương Tiểu Bồ nhận thấy trong đôi mắtcủa các cô gái phát ra những ánh nhìn ghen tị. Đúng thế, cô đẹp hơn họ,họ coi thường cô, bởi vì cô vừa vào nghề. Nhưng cô trẻ, trẻ nghĩa là cólợi thế.
Đạo diễn Ngô giới thiệu cô: Đây là nhân tài trong trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh.
Cô chào hỏi mọi người bằng thứ tiếng Anh và tiếng Nhật lưu loát của mình.
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Đúng thế, đấy chính là lợi thế của cô!
Cô trở thành công chúa, được hết người này tới người khác mời nhảy, đạodiễn Ngô là người cuối cùng nhảy với cô, điệu nhảy đó, tới tận cuối bữatiệc, anh ta cũng không chịu buông tay.
Nửa đêm thì dạ tiệc tan, đạo diễn Ngô kéo cô về nhà mình!
Cô không muốn đi, vẫn muốn quay về căn nhà dưới tầng hầm kia, cô muốn đạodiễn Ngô đưa cô về, nhưng đạo diễn Ngô nói: Chỉ uống một tách cafe thôi, được không?
Uhm… cô do dự. Thôi được.
Không phải chỉ uống một tách cafe sao?
Cô hoàn toàn không biết, trong tách cafe đó có thuốc ngủ.
Trong căn hộ rộng ba trăm mét vuông trời đất bắt đầu quay cuồng!
Cô có cảm giác đạo diễn Ngô đang cởi quần áo trên người cô ra, nhưng côbất lực, toàn thân cô mềm nhũn, hình như không còn nhìn rõ gì nữa!
Không, không… cô giãy giụa nói.
Gia Bạch, Gia Bạch… Vào giây phút quan trọng cuối cùng, cô gọi tên Thẩm Gia Bạch.
Sáng sớm, cô tỉnh dậy.
Thấy người mình không mảnh vải che thân, bên cạnh là đạo diễn Ngô béo núc,đã bắt đầu có bụng, trên tường, là bức ảnh chụp chung ba người gia đìnhhọ - Lúc này, vợ và con gái anh ta đang ở Pháp.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cô cố gắng nhớ lại, cố gắng nhớ lại, cuối cùng, Chương Tiểu Bồ hét lên một tiếng, tiếng hét đó xé toạc sự yên tĩnh của buổi sáng sớm, vang vọngtới tận trời xanh!
Đạo diễn Ngô tỉnh dậy! Bị tiếng hét của cô đánh thức!
Cô gần như phát điên, cầm con dao gọt hoa qua trên bàn xông tới, anh ta bỏ chạy, vừa chạy vừa mắng cô: Cô điên à, thế đã là gì, cô nghĩ minh tinhkhông lên giường với đạo diễn chắc?
Cuối cùng, đạo diễn Ngô trốn trong nhà vệ sinh không dám ra.
Cô ra sức đâm nát cái váy, xé chúng thành từng mảnh, từng mảnh một!
Cô hú lên như một con sói, trái tim cô vỡ vụn - Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch!Cô thèm được lao vào lòng anh biết bao, để anh sưởi ấm cho cô.
Cô chạy như điên trên đường phố buổi sáng sớm, chạy mãi chạy mãi, nước mắt cạn khô, đầu tóc rối bù, môi cô tím lại, lạnh phải không? Răng va vàonhau lập cập.
Sau đó, cô ngồi xổm xuống bên đường, viết tên Thẩm Gia Bạch đầy trên mặt đất.
Gia Bạch!
Cô do dự, nói cho anh biết, hay là giấu anh đây?
Nếu cô không ưa hư vinh, nếu cô không muốn làm minh tinh gì đó, thì làm sao có thể xảy ra chuyện ngày hôm nay?
Trời còn chưa sáng hẳn, các chị lao công đã bắt đầu đi quét đường, cô tiếp tục viết tên Thẩm Gia Bạch, viết mãi, viết mãi.
Cô có lỗi với anh!
Nhưng, giờ người cô cần nhất cũng lại là anh!
Thế là, Chương Tiểu Bồ, Chương Tiểu Bồ với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt gọi điện thoại cho Thẩm Gia Bạch!
Gọi vào số máy bàn của Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch vừa tốt nghiệp, anhđang làm cho một công ty chứng khoán, còn đang trong giai đoạn thực tập, thuê chung căn hộ với một người con trai khác.
Điện thoại đổ chuông.
Rất lâu, rất lâu, cô mới nghe thấy giọng Thẩm Gia Bạch!
Gia Bạch, cô gọi tên anh.
Thẩm Gia Bạch hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, anh chỉ biết,người con gái đã cãi cọ và nói lời chia tay với anh không biết bao nhiêu lần này khiến trái tim anh bấn loạn!
Lần nào cũng đều gọi điện vào sáng sớm!
Lần nào cũng thế!
Cuồng hoan cả một đêm, để nói với anh, cô ấy đã gặp những minh tinh này minhtinh kia, ăn cơm, nhảy nhót, đánh bài… anh thật sự nghi ngờ rằng mình đã yêu lầm người!
Tối hôm qua anh phải làm thêm tới gần sáng anhmới đi ngủ, đầu lại hâm hấp nóng, áp lực công việc rất lớn, cô lại không hiểu anh, còn muốn gây sự, còn định gọi điện để khoe với anh cô vui vẻrôm rả thế nào hay sao?
Thế là, sau khi nghe thấy cô ấy gọi một tiếng Gia Bạch vào lúc bốn rưỡi sáng, anh đã phát điên!
Chương Tiểu Bồ! Anh hét lên như muốn phát điên: Xin cô hãy có nhân tính mộtchút được không, hiểu biết một chút có được không? Cô đừng có đi đến đâu cũng khoe khoang sự hư vinh đáng sợ của mình nữa, tôi chịu đựng đủ rồi, chịu đựng đủ từ lâu rồi!
Đúng thế, buổi sáng sớm ngày hôm nay tâm trạng Thẩm Gia Bạch rất xấu!
Công việc không thuận lợi, thêm áp lực tìm việc ở Thượng Hải, còn cả áp lựctừ phía gia đình, cộng thêm Chương Tiểu Bồ không hiểu chuyện, anh thậtsự muốn nổ tung! Mắt anh vằn lên những tia máu!
Anh tiếp tục hét, Chương Tiểu Bồ, làm người đừng quá đáng quá, tôi đã nhịn rồi lại nhịn,có phải cô lại định nhắc đến đạo diễn Ngô gì kia không? Có phải lại muốn nói chia tay với tôi không? Thế thì, chia tay đi, xin cô đừng gọi điệnthoại cho tôi nữa, tôi vừa mới chợp mắt, bây giờ còn phải ra ga bắt tàuđiện đi làm cho kịp giờ, cứ coi như tôi xin cô đấy được không? Đượckhông? Được không?!
Chương Tiểu Bồ sững lại.
Đây là kết quả mà cô không ngờ tới.
Lẽ nào cô phải nghe tất cả những điều này sao?
Thẩm Gia Bạch cúp máy, Chương Tiểu Bồ ngã vật xuống vũng nước đọng lạnhbuốt, lạnh buốt, trong tim, trên người, từ trong ra ngoài, cô biết, côvà Thẩm Gia Bạch hết thật rồi.
Suốt mười ngày Thẩm Gia Bạch không gọi điện đến.
Chương Tiểu Bồ hoàn toàn thất vọng, cô không biết, mẹ của Thẩm Gia Bạch bị ốm, anh đã về nhà, vì tâm trạng không tốt, nên không nói với Chương TiểuBồ.
Trái tim Chương Tiểu Bồ hoàn toàn vỡ vụn rồi, cô biết, côkhông xứng với người con trai ấy, cô đã bị người ta vấy bẩn, vì thế, đến ngày thứ mười, cô dứt khoát đổi số điện thoại, đồng thời lao vào cáivòng luẩn quẩn đó trong tâm trạng rối bời.
Nửa năm sau, nhữngđiệu bộ cử chỉ của cô hoàn toàn mang tính chất xã giao, quan trọng nhấtkhông phải cái này, quan trọng nhất là cô đã học được cách giao du vớiđàn ông, đấy có thể được coi là nghệ thuật sống. Bạn phải hiểu rằng,trên thế giới này loài động vật khó hiểu nhất chính là đàn ông, nhưngthú vị nhất, khiến phụ nữ hào hứng nhất cũng lại là đàn ông.
Vídụ như Hans. Hans là con lai chính cống, bố người Pháp, mẹ là con laiTrung - Thụy Sĩ. Đã từng có nhà cho thuê ở Đức, ba mươi hai tuổi, mộtanh chàng giàu có độc thân điển hình. Đầu tư vào bất động sản, là mộtnhân vật kiểu cũ, thích nghe Chu Toàn, thường xuyên nói mình đã sinhnhầm thời. Anh ta thường gọi Chương Tiểu Bồ bằng tên tiếng Anh là Helen.
Ban đầu Chương Tiểu Bồ không hề biết rằng Hans là tình nhân của một tiểuminh tinh khác, khi đó Hans thường hay tán tỉnh cô, khen cô xinh đẹp vàquyến rũ. Cô thường bắt đầu mặc những bộ trang phục hở ngực, kích thíchnhất là một lần cô mặc váy hở lưng, hở toàn bộ phần lưng phía sau, gầnnhư tới tận cùng và phía lưng trần đó được vẽ một con bướm lớn, khi Hans ôm cô trong tay để khiêu vũ, đã gọi cô: Yêu tinh.
Cô cảm thấy, phụ nữ mà được gọi là yêu tinh, đó là sự khen ngợi lớn nhất dành cho họ.
Ai mà không thích những người đàn ông có khiếu hài hước? Huống hồ Hans lại rất đẹp trai, khuôn mặt với các đường nét rất rõ ràng, Chương Tiểu Bồluôn cảm thấy, rất có sức hấp dẫn đối với phụ nữ.
Khi họ khiêuvũ, Hans thường đặt tay vào eo cô, mân mê. Tóm lại, ngôn ngữ của cơ thểchỉ họ mới có thể hiểu, anh ta đang trêu ghẹo cô. Hans chưa chắc đã phải là một lựa chọn tốt, nhiều tiền, anh tuấn, nhưng, Chương Tiểu Bồ biết,Hans đối với cô không có một chút gì là thật lòng.
Giữa họ, không có thứ gì gọi là tình yêu, nhưng điều đó cũng chẳng cản trở việc họ thích nhau.
Anh ta uống say rồi ép cô vào góc tường hỏi: Em có phải là trinh nữ không?
Cô nghẹo đầu sang một bên, tư thế có phần mạnh mẽ, phá lên cười trả lời:Không phải, ai còn là trinh nữ chứ. Em không làm trinh nữ đâu.
Thẩm Gia Bạch từng nói, Chương Tiểu Bồ, em là thiên thần của anh.
Nhưng lúc này, Chương Tiểu Bồ không phải là thiên thần, cô muốn làm ma quỷ.
Buổi tối hôm đó, cô bị Hans kéo về căn hộ của anh ta, là một căn hộ cũ dongười Đức để lại, âm khí rất nặng. Trong giấc mơ cô đã gọi tên Thẩm GiaBạch, Hans hỏi: Ai là Thẩm Gia Bạch?
Cô quay mặt đi, đột nhiên òa khóc, trùm chăn qua đầu, cô khóc rất lâu, Hans nói: Chắc em phải yêu anh ta lắm, đúng không?
Trong bóng tối, cô rất kiên định nói với Hans rằng: Cả đời này, con người tachỉ có thể yêu một lần, chỉ một lần thôi, sẽ khắc cốt ghi tâm.
Không lâu sau Hans về nước, nhưng không mang cô theo, còn Thẩm Gia Bạch hếtlần này tới lần khác đến Bắc Kinh tìm cô, có vài người bạn học nói vớicô rằng, Thẩm Gia Bạch sắp điên rồi, cô điềm đạm cười nói, duyên phận đã hết rồi, cô để các bạn chuyển lời tới cho Thẩm Gia Bạch, cô không cònyêu anh nữa, không yêu từ lâu rồi, cô yêu tiền.
Khi nói những lời này, tim cô như bị dao đâm.
Thẩm Gia Bạch, Thẩm Gia Bạch của em.
Tới lúc này, Chương Tiểu Bồ mới nhận ra, cô yêu Thẩm Gia Bạch biết bao, bởi vì yêu như thế, cho nên, cô không nỡ tiếp cận anh nữa, cô bẩn, cô sợvấy bẩn lên người con trai thuần khiết ấy.
Ngô Xán đã bước vàocuộc sống của cô đúng lúc ấy, Ngô Xán là anh tài của ngành IT, có vợ vàcon ở Mỹ, anh là một người cô đơn, gặp Chương Tiểu Bồ trong một buổitiệc tùng, khí chất khác người của Chương Tiểu Bồ đã thu hút anh ta, côrất thanh cao, lại cũng rất lạnh lùng, nhưng trong sự lạnh lùng đó phátra ánh hào quang hấp dẫn. Ngô Xán đi đến bên cạnh cô sau đó nói: Hay là, chúng ta đi dạo cảnh đêm Bắc Kinh nhé?
Chương Tiểu Bồ biết NgôXán chỉ là một trong những mục tiêu của cô, cô sớm đã luyện cho mìnhcách trở thành một con mồi ngon. Ngồi lên chiếc Mercedes-Benz của anhta, cô rất điềm tĩnh, châm một điếu thuốc ưa thích, vừa hút vừa ngân nga bài Vô cùng của Trần Huệ Lâm.
Họ hôn nhau cũng rất tự nhiên nhưthế, dừng xe lại bên đường, sau đó là lao vào nhau, cũng không biếtngười nào đè vào còi xe, sau những tiếng kêu inh ỏi, Chương Tiểu Bồ nói: Em không cần tiền của anh, em muốn cổ phần của anh.
Từ đầu tới cuối, cô là một người rõ ràng.
Cô có được mười phần trăm cổ phần, từ nay có thể kê cao gối mà nằm đượcrồi. Những cuộc gặp gỡ định kì với Ngô Xán, là người tình bí mật của anh ta, không đòi phải kết hôn, nghe lời, lả lơi, khiến Ngô Xán có cảm giác như đang được bay khi ở trên giường, cô có bản lĩnh đó, cô rất tin vàobản thân mình.
Cô muốn mang theo tiền và bỏ đi, cao chạy xa bay, càng xa càng tốt.
Mục tiêu của cô là Nhật Bản.
Đúng thế, Nhật Bản.
Chương Tiểu Bồ, từ nay, trái tim đã chết, tắt lửa, một mình, đi khỏi quê hương.
Trước khi đi, cô dùng điện thoại công cộng gọi vào máy di động của Thẩm GiaBạch, hơn một năm rồi, anh vẫn chưa đổi số điện thoại! Thật ra cô khônghề biết, Thẩm Gia Bạch đang ở Bắc Kinh! Vì muốn chờ đợi cô, Thẩm GiaBạch không đổi số điện thoại, cả ngày đi lang thang, chỉ vì muốn đợi cô!
Có chuông.
Tiếng Thẩm Gia Bạch vang lên: Alo, xin hỏi ai đấy? Alo, xin hỏi ai đấy?
Câu nói đó, anh hỏi chín lần.
Chương Tiểu Bồ cầm chặt ống nghe, nước mắt tuôn rơi, Thẩm Gia Bạch thương yêu, tại sao giọng nói của anh lại dễ nghe như thế? Như tiếng hót của chimsơn ca?
Tại sao?
Cô khe khẽ thở dài một tiếng!
Chương Tiểu Bồ! Đầu dây bên kia Thẩm Gia Bạch điên cuồng hét lên!
Chương Tiểu Bồ lặng lẽ cúp máy, dựa vào bên buồng điện thoại, khóc nức nở, ban đầu là thút thít, đến sau cùng, cô khóc òa lên, cho đến khi có rấtnhiều người hiếu kì vây quanh cô.
Đã qua rồi, tất cả, thật sự đã qua rồi!
Nhưng cô hoàn toàn không biết, sau khi cô cúp máy, trước mắt Thẩm Gia Bạch tối sầm lại, không còn nhìn thấy gì nữa!