15 ' sau thức ăn được bưng ra,Mộ Ảnh Tuyết vui vẻ cầm nĩa lên chuẩn bị ăn.Um thực sự rất
ngon,món nào cũng ngon cả,cô ăn lia lịa chẳng để ý xung quanh đang bàn
tán về mình:
“Cô ta ăn khoẻ thật!”
“Bộ bị bỏ đói 8 tháng rồi sao?”
“Mẹ ơi chị ấy là thánh ăn hở mẹ?”
“Con cái nhà ai mà không có giáo dục như vậy”
“Đúng vậy,bộ từ nhỏ không được giáo dưỡng đàng hoàng sao.Thật mất mặt”
“Tội cho người đàn ông đó,chắc anh ta khó chịu lắm vì phải đi chung với người như cô ta lắm”
Những lời nói sau càng độc.Tử Diệp nghe không lọt lỗ tai cho mấy,nhăn mặt
nhìn người nào đó vẫn ra sức ăn mà không hề biết mình đang là để tài để
mọi người bàn tán.Anh khó chị nghĩ,cô ta không tức giận sao?Không khó
chịu vì những lời họ nói?Hay cô ta căn bản không nghe gì?Cô ta ngốc luôn rồi sao?...
Không nghe sao?Ha không phải như vậy,Mộ Ảnh Tuyết cô nghe hết,ngay cả một chi tiết nhỏ cũng nghe được,nhưng cô không quan
tâm.Cô Biết họ là có ý gì,họ ghen tỵ hoặc thật sự là ghét.Nhưng từ khi
xuyên qua đây,cô đã tập cho mình bản tính im lặng chịu đựng,nữ phụ luôn như vậy và sẽ luôn bị người đời khinh bạc từ đây cho đến cuối
truyện.Lúc còn ở bệnh viện cô cũng đã nghe được vài y tá bàn tán không
tốt về mình,lúc đầu cô cũng rất muốn mắng mỏ 1 trận,bày tỏ cho sự bực
tức của mình.Nhưng suy nghĩ cho cùng,đó cũng là điều nguyên chủ làm và
giờ người gánh chịu nó là cô.
Cô nhớ lại mục đích ban đầu của mình,chính là chỉ muốn yên bình mà sống,tránh xa nam nữ chủ,không quan tâm và cũng không xen vào việc gì của họ.Cho nên từ lúc
đó,cô đã chọn cho mình là im lặng như không biết gì,sẽ không xen vào bất cứ diễn biến nào của câu chuyện,khiến cho nó trở về với quỹ đạo của
nó,cô sẽ chỉ đứng bên ngoài xem với tư cách là 1 đọc giả chứ không phải
với tư cách là 1 nữ phụ.
Nếu như cô đã chấp nhận chính mình là Mộ Ảnh Tuyết trong truyện rồi,không phải là Mộ Ảnh Tuyết ngoài
đời thực nữa,chấp nhận với thân phận này,thì cô sẽ thay đỗi.Khiến cuộc
sống này là của mình,cô sẽ lại là chính cô chứ không phải là Mộ Ảnh Tuyết 'nguyên chủ' nữa.Đúng,là như thế...
“A,đây không phải là Mộ tiểu thư của Mộ gia sao?Nghe nói cô đã 'Bình an' mà
tỉnh lại.Xin chúc mừng cô”Một cô gái có thân hình rất ư là đồng hồ
cát,mặt như Gen-Shai trét 1 tấn phấn.Bộ dáng ổng a ổng ẹo đi lại bàn của Mộ Ảnh Tuyết,ngoài mặt thì nói Mộ Ảnh Tuyết như tầm mắt lại cứ dán chặt vào Tử Diệp,có chết cũng không buông,mắt chốp liên tục muốn rụn luôn
lông mi giả.
Mộ Ảnh Tuyết tay đang cầm đùi gà ăn hăng say thì
ngẩn đầu lên nhìn.Nhìn bộ ngực bánh bao thịt cỡ lớn của cô ta mà muốn
nuốt không trôi miếng thịt gà trong miệng.Trời,to như vậy là muốn người
ta nuốt không trôi sao.Nhưng mà 'Ực' nhìn cũng bỗ mắt lắm chứ,hai cái
bánh bao đó mà ụp vào mặt của tên Tử Diệp đáng ghét kia chắt hắn tắc thở trước khi móc súng ra bắng chết cô ta quá,haizz hàng khó nuốt nha Tử
Diệp đại ca.
Nhìn bộ ngực vĩ đại kia xong dời mắt nhìn Tử Diệp
với bộ dạng thương cảm đồng tình làm khoé mắt Tử Diệp giựt giựt đến
đau.Ánh mắt của cô ta gian lắm,cảm tính sát thủ cảnh báo cho anh biết là nên tránh xa cô ta ba mét đi đường không sẽ bị tan xương nát thịt,một
mẫu cũng không còn.
Nếu mà Mộ Ảnh
Tuyết biết được ý nghĩ của anh chắc vừa tức vừa ức đến học máu mà
chết.Oan uổng cho cô quá,từ khi nào ánh mắt thương cảm của cô lại biến
thành gian tà vậy.Cô là không có nha,tuy thực sự cô có tật háo sắc nhưng cũng không ngu đến nỗi quên mất anh ta là nam chủ đại nhân.hic
“À cho hỏi cô là ai vậy?”Mộ Ảnh Tuyết thôi nghĩ,quay sang e dè hỏi.Cô cũng không ngốc đến nỗi không biết cô ta chính là muốn đi kíêm chuyện với cô.Cô để xem cô ta có thể thể hiện đến
đâu,cô cũng chưa nói ở thới giới bên kia cô có biệt danh là 'Thánh chữi
mướn' đó nha,còn không thì tài nghệ néo xéo nói xiên nói xỏ chính là đại danh đỉnh đỉnh,nói đến nỗi người ta phải giơ cờ trắng đầu hàng.
“Cô không cần biết tôi là ai,chỉ cần biết tôi biết cô là được.Từ gia thế
đến sinh hoạt của cô nha”Cô gái kia nghe cô hỏi cũng luyến tiếc rời mắt
khỏi Tử Diệp quay sang đâm chiu nói.
“Oh vậy sao,cô rất thích tôi sao?thích đến nỗi ngay cả sinh hoạt của tôi cô cũng điều tra luôn?Ây
chết,vậy không lẽ khi tôi đi tắm hay vệ sinh lúc nào cô cũng biết tất
luôn á?”Mộ Ảnh Tuyết giả vờ hoảng sợ trợn mắt nhìn cô gái trước mặt.
Cô ta nghe Mộ Ảnh Tuyết nói vậy thì ngẹn ứ lời nói ở cổ hộng,hận đến dậm
chân như một hồi cũng bình tĩnh nói tiếp”Không không,không phải sinh
hoạt đó.Mà là sinh hoạt tỉ như cô không xấu hổ mặc những bộ đồ không vừa mắt người đời hiên ngang đi ra đường,tỉ như cô ác độc hại em mình và tỉ như...cô hám trai leo lên giường với biết bao nhiêu người đàn ông.Cơ
thể bẩn thiểu”
Mộ Ảnh Tuyết nhíu mày,cô hai à cô thực sự là muốn chơi sao?Vậy thì tôi chìu.
“Ùm vậy à,như mà cô nói tôi như vậy cũng không đúng lắm đâu.Cô nên xem lại
mình đi,ăn mặc như vậy cũng không khác tôi là mấy.Áo trước ngực quá hở
chỉ cần cúi xuống một chút là thấy tất,vấy ôm thì cao đến muốn ló mông
to,cô như vậy cũng được gọi là đàng hoàng không nhỉ.
Còn nữa cô
nói tôi ức hiếp em mình,tuy tôi không nhớ gì hết nhưng tôi chấp nhận tôi có làm.Nhưng còn em trai cô thì sao?cô còn đối sử tệ với em trai mình
còn hơn là tôi nữa vậy có nên được xếp vào loại giống tôi không nhỉ?À
còn nữa,cô nói tôi hám trai,lên giường với nhiều người đàn ông?Ùm cái
này thì tôi cũng không nhớ lắm nhưng tôi nghĩ tôi còn đỡ hơn ai kia,ngay cả cha dượng của của mình cũng đã quan hệ qua,vậy...có nên gọi cô là đồ phụ nữ dâm loạn không nhỉ?Tôi thật thắc mắt nha”
Mộ Ảnh Tuyết ngây thơ vô số tội nói một tràng dài không ngừng nghĩ,ngay cả nước bọt cũng muốn khô đi.Tay cầm ly nước trên bàn đưa lên môi nốc cạn
một lượt.
“Cô...”Cô gái kia bây giờ thực sự là bị bức đến tức đỏ
mặt.Dần dần tiếng bàn tán ngày càng lớn hơn vang vọng cả một toà nhà
lớn,cô gái kia xấu hổ hận không thể xé toạt khuôn mặt ngây thơ kia của
cô.Chết tiệt,sao cô ta lại biết kia chứ,cô nhớ cô đã giấu rất kĩ tin này rồi mà.
“Aaaaa Mộ Ảnh Tuyết,mày nhớ đấy.Tao sẽ không để yên cho
mày đâu”Nói xong nhanh chân rời khỏi nhà hàng trong bộ dạng tức giận
phừng phừng.
Mộ Ảnh Tuyết hả hê nhìn cô gái kia rời đi.Cô lúc nãy thiệt là không biết cô ta là ai,nhìn cô ta từ nãy giờ làm cô mang máng
nhớ ra một nhân vật trong truyện,nhưng sợ là mình nghĩ sai nên không dám nói.Ai dẽ mồm nhanh hơn não nói quạch toẹt ra hết trơn,không ngờ trúng
thiệt,thật may cho cô quá.
Cô gái kia cũng là một nữ phụ trong truyệng,bất quá chỉ là một nữ phụ nhỏ xuất hiện trong ba chương giữa thì đi đời.Cô ta tên Dương
Uyên,tính tình thì đỏnh đảnh cứ cho mình là đúng,dâm đảng hết chổ nói,là tiểu thư nhà họ Dương,việc cô ta quan hệ với cha dượng của mình là
thật,vì ham muốn của bản thân thôi.Cô ta yêu Mặc Du là một trong đám hậu cung của nữ chính,nhưng vì nganh ghét nữ chính cũng giống cô đi hại nữ chính.Tiếc là không có kĩ thuật gì hết,bị đám nam chính phát hiện xong hành hạ rồi đi luôn.Aizz bởi vậy ta nói mốt có hại ai
thì cũng có kĩ thuật xíu xíu,kĩ thuật kém quá bị phát hiện là phải rồi.
Tử Diệp từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng nào,im lặng nhâm nhi rượu đỏ
ngồi thảnh thơi nghe cuộc cãi vã của hai người đàn bà.Nhưng thật sâu
trong đó là anh đang suy nghĩ,Mộ Ảnh Tuyết miệng lưỡi của cô cũng thật
nhanh nhạy,từ khi nào nhỉ,anh cảm thấy từ khi mất trí nhớ cô ta khác hẳn đi.Anh có cảm giác càng ngày chính mình
như đang lạc mất một thứ gì đó rất quan trọng,quan trọng đến nỗi giống
như sinh mạng của mình cũng đang dần mất đi.Anh ghét cảm giác này,nó
khiến cho anh không còn là chính mình nữa.Vô thức bàn tay đang cầm ly rượu siết chặt lại,muốn bốp nắt nó.
Kiềm chế cảm xúc của mình lại.Tử Diệp để ly rượu trên bàn,đứng dậy nói”Đi thôi,tôi còn phải về làm việc của mình nữa”
“Xin mời quý khách thanh toán”Cô tiếp tân đưa hoá đơn cho Mộ Ảnh Tuyết,cô
cầm lên xem thử.Bất giác cơ thể cứng ngắc lại,cái...cái...gì?Sao...lại
nhiều số 0 dữ vậy nè,cô nhớ anh ta gọi có 4 món 1 chai rựơu đỏ cùng nứơc ép thôi mà,sao lại nhiều như thế này,khó khăn nuốt nước bọt cắn môi
nhìn lên hỏi cô tiếp tân.
“Cô ơi,sao...lại nhiều số 0 đến vậy.Tôi nhớ tôi chỉ gọi vỏn vẹn có 4 món 1 chai rượu đỏ cùng 1 nước ép thôi mà”
Cô tiếp tân nghe vậy cũng mỉm cười tận tình giải thích”Thưa quý khách,4 món ăn quý khách gọi chính là 4 món ngon nhất và đắt nhất của nhà hàng chúng tôi,còn chai rượu đỏ
kia cũng là loại rược đắt nhất và ly nước ép kia là loại nước ép mới ra
của nhà hàng chúng tôi,giá cả thì cao tất là phải”
'Rầm'còn đâu
mái tóc người thương,cô có cảm giác như sét đang đánh vào đầu mình và
tóc cô cháy rụi.Tím mặt chầm chậm quay sang nhìn người đàn ông nào đó
giả ngu giả ngơ nhìn xung quanh nhà hàng như chuyện này không phải do
mình gây ra.
Cô chắc chắn anh ta là đang trả thù cô đây mà.Nhấm
mắt tụ khí đan điền hạ hoả để không khiến cho mình mất bình tĩnh tiến
đến cho cái tên đầu sỏ kia một trận.Thương tâm khóc ròng mở túi sách lấy ví tiền ra đưa thẻ cho cô tiếp tân quét,bây giờ cô mới thấm thía câu
'Tiền là tiền nhiều khi không mà có,tiền là tiền nhiều lúc có như
không”Hu hu tiền ơi...oppa à sao anh nở ra đi không quay lại nhìn em một lần cuối chứ hả~~
Thanh toán xong cô tức tối không muốn đi nhờ
xe của tên nào đó nữa,chỉ sợ còn nhìn cái mặt thối nát kia thì sẽ có
cảnh máu chảy đầu rơi.Thẳng thừng đi ra khỏi nhà hàng gọi tài xế Hạch
đến đón.Còn tên gây chuyện kia thì đang cười hả hê vì trả được thù xong
vui vẻ leo lên xe đi về tổ chức.
Kết thúc một ngày không vui vẻ
gì của Mộ Ảnh Tuyết,cô lại rút ra một kết luận tự dặn với lòng mình sau
này sẽ không bị mắc lừa bởi tên nam chính nào nữa.Bởi tên nào tên nấy tuy ngực tivi mà óc thì là quả dừa,cho nên
quyết không bị dụ,nhất quyết không và sẽ không đời nào cho lần này sảy
ra nữa.