Nếu Người Ở Đây

Chương 78: Phẫu thuật thành công



Trước khi phẫu thuật Đinh Hạo có đến gặp Đồng Đồng, cô bé đang nằm trong phòng nghe mẹ kể chuyện, Lưu Tử Quân thấy bọn họ tới liền vội vàng đứng lên chào hỏi, cô có chút dè dặt, nhưng là do cảm khích, và dù vốn là một người lão luyện nhưng đột nhiên gặp bọn họ cũng không biết nói gì cho phải, chỉ biết đỏ mắt nói “cám ơn”.

Đinh Hạo bị cô làm cho ngượng, Đồng Đồng ở bên cạnh cũng được mẹ nâng dậy chào hỏi bọn họ, Đinh Hạo lớn rồi mà vẫn mang khuôn mặt con nít, lại còn luôn cười hì hì, Đồng Đồng thấy hắn liền gọi: “Chào anh ạ.” Sau đó quay ra Đinh Húc lại ngoan ngoãn chào, “Chào chú Đinh Húc ạ.”

Một câu đã khiến Đinh Hạo kém bậc hơn, sao hắn có thể ăn món thua thiệt này, đi qua xoa đầu cô bé cười nói: “Đồng Đồng, bé như vậy là không công bằng đâu nha, sao kêu cậu ta là chú mà lại gọi tôi là anh chứ. Nào, gọi tôi một tiếng chú xem nào!”‘

Đồng Đồng liếc nhìn Lưu Tử Quân, thấy mẹ khẽ gật đầu lúc này cô bé mới ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chào chú ạ.”

Ngày bác sĩ tới kiểm tra phòng, Đinh Húc cũng ở đó tham thính một lúc, trước khi hắn tới đây cũng đã tìm hiểu sơ, ít nhiều hiểu mấy từ, biết cô bé này mắc hội chứng tủy sống có biểu hiện dị thường, bây giờ vẫn chưa phải là tình huống nghiêm trọng nhất, tỷ lệ điều trị thành công tương đối cao. Bác sĩ nói rất kỹ càng, ước chừng là do trước đó Đồng Đồng bị thương, nên còn kiểm tra kỹ rồi mới rời khỏi phòng bệnh.

Đồng Đồng uống thuốc xong thì rất mệt, nhanh chóng vào giấc, đám Đinh Húc cũng rón rén rời khỏi, không quấy rầy bệnh nhi nghỉ ngơi nữa.

Sau khi Đinh Hạo ra ngoài thì thở phào một hơi, vỗ vai Đinh Húc cười nói: “Đừng có mặt mày ủ dột thế, không phải bác sĩ đã nói rồi sao, bây giờ chẳng qua là lượng tế bào máu giảm bớt, còn chưa chuyển biến thành nguy hiểm mà với lại không phải tôi đã đến rồi sao, nhất định có thể khiến công chúa của chúng ta hồi phục, yên tâm đi.”

Đinh Húc nhìn hắn một cái, nói: “Cảm ơn cậu.”

Đinh Hạo gãi gãi đầu, cười ngại ngùng thoáng lộ ra hàm răng trắng, “Không có gì mà, giúp được thì giúp thôi, hơn nữa cũng không bị gì… Là thật không bị gì chứ?” Hắn cúi đầu nhích lại gần Đinh Húc nhỏ giọng nói, “Mà đối với cái đó đó, không ảnh hưởng gì chứ?”

Đinh Húc sửng sốt một chút, liền thấy Đinh Hạo mặt đầy nghiêm túc dùng ngón tay chỉ xuống phía dưới, một bầu trời cảm kích của y cứ thế bị động tác cà chớn của hắn ép nín về, khóe miệng co quắp, nói: “Không ảnh hưởng gì hết, nhưng cả ngày đầu cậu chỉ chứa mấy thứ này mà Bạch Bân cũng chịu được sao…”

Đinh Hao thoắt cái đỏ bừng mặt, quái gở nói: “Đinh Húc cậu nghĩ linh ta linh tinh gì vậy, tôi là hỏi đối với khả năng sinh dục có ảnh hưởng gì không, mẹ tôi vẫn còn đang chờ ôm cháu trai đó!”

Lúc này đến phiên Đinh Húc tò mò, “Cậu có thể sinh à?”

‘Tôi…” Đinh Hạo đắc ý dạt dào, còn chưa nói hết liền bị người phía sau vỗ bả vai, giọng nói lạnh nhạt của Bạch Bân từ phía sau truyền tới, “Hạo Hạo em qua đây, chúng ta trò chuyện chút.”

Đinh Hạo sặc một cái, quay đầu liền nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Bạch Bân, từ khi tới đây sắc mặt anh ấy không tài nào bình thường lại, bây giờ thì càng thêm khó coi. Hắn nhìn Đinh Húc một chút, lại nhìn Bạch Bân, lập tức bỏ bạn đuổi theo Bạch thiếu, dọc một đường đều thấp giọng giải thích: “Bạch Bân anh nghe em nói đã, em không phải muốn qua lại với con gái, khoa học kỹ thuật không phải phát triển lắm sao, là cái loại công nghệ cao… Anh đừng túm em, em thật sự không có ý khác, Bạch Bân anh nghe em giải thích đi mà…”

Đinh Húc nhìn bọn họ đi xa, cũng quay lại chỗ mình ở. Khoan hãy nói, có Đinh Hạo cứ ồn ào ở đây mãi như vậy, thành ra tâm trạng của y cũng ung dung hơn trước nhiều, khó trách Bạch thiếu gia lại coi cậu ta như bảo bối.

Thời gian phẫu thuật nhanh chóng được xác định, vì Đinh Hạo rất tương thích cho nên để tiện cho việc chữa trị của Đồng Đồng thì hắn cũng ở lại luôn trong viện, hắn và cô bé ở chung với nhau lâu ngược lại càng lúc càng hợp, chỉ có điều mỗi lần Bạch Bân trông thấy Đinh Hạo mặc quần áo bệnh nhân, luôn không nhịn được mà cau mày. Công việc của Bạch Bân thì cũng đem đến bệnh viện luôn, hắn xin nghỉ ở đơn vị thực tập, toàn bộ hành trình đều chăm nom Đinh Hạo, chuyện gì cũng phải đợi hỏi xong mới chịu cho Đinh Hạo làm, cho dù là vậy, mỗi khi Đinh Hạo lần lượt lấy máu, vẫn là không kìm được nhíu chặt mày, sắc mặt thậm chí còn khó coi hơn cả Đinh Hạo.

Đinh Hạo ngược lại còn giễu cợt Bạch Bân, đưa tay xoa mi tâm của hắn nói: “Nhìn anh như vậy thật sự hệt lúc anh ba mươi tuổi đấy, xụ mặt ra, nhìn rõ như Diêm Vương sống.”

Poor Diêm Vương đang nằm cũng trúng đạn:v:v

Bạch Bân túm bàn tay hắn lại, đặt bên môi khẽ cắn, nói: “Em từng thấy rồi?”

Đinh Hạo nghiêm túc một chút, lắc đầu nói: “Không, em đoán, bây giờ anh đã là một lão xụ mặt rồi, tương lai nhất định cũng khó mà nói được, ha ha.” Hắn tựu chung mới chỉ gặp qua Bạch Bân năm hai sáu, hai bảy tuổi, còn sau đó, thì chưa từng gặp. Kiếp trước sau khi phát sinh tai nạn xe, hắn thì ra đi dứt khoát, nhưng Bạch Bân người này lại trọng tình cảm, vốn định sẽ không buông tay, làm sao chịu đựng nổi cơ chứ?

Bạch Bân ngồi ở một bên giường bệnh vẫn còn đang nhíu mày, suy nghĩ một hồi nói: “Em đồng ý quá vội vàng, anh còn chưa kịp chuẩn bị nhiều, bên kia ông nội biết rất nhiều bác sĩ, điều kiện chỗ này thì được nhưng cũng không phải tốt nhất, nếu như cho anh thêm một chút thời gian…”

Đinh Hạo không cần đoán cũng biết hắn muốn chốt hạ câu gì, gối cánh tay sau gáy cười hì hì nói chuyện với hắn: “Nếu cho anh thêm chút thời gian, anh có lẽ sẽ tìm được người tương thích đúng không?”

Bạch Bân bạnh mặt khẽ gật đầu, nói cho cùng hắn vẫn không đành lòng để Đinh Hạo làm những thứ này.

“Ôi, nào có nhiều trùng hợp như vậy chứ, Đồng Đồng có thể va phải em đủ để thấy là có duyên phận, trước kia em làm sai rất nhiều chuyện, lần này có thể giúp người khác một chút em thật sự rất vui.” Đinh Hạo nháy mắt với hắn một cái, má lộ ra hai núm đồng tiền nhàn nhạt.

Bạch Bân không đồng ý, nói: “Em vẫn luôn rất tốt.”

Đinh Hạo cười cười không lên tiếng, sống lại lần nữa, hắn có chút tin vào số phận, luôn nghĩ phải làm nhiều việc tốt. Có lẽ như vậy, thì mới có thể có thêm chút thời gian ở bên Bạch Bân, tốt nhất lần này có thể ở bên anh ấy cả đời không đi đâu hết nữa.

***

Công việc thực tập của Đinh Húc tiến triển thuận lợi, chỉ là liên tiếp chạy qua chạy lại giữa đơn vị và bệnh viện mấy ngày, sau đó cũng có chút mệt mỏi. Mỗi ngày sau khi về đến nhà, cũng chỉ kịp liếc mắt nhìn điện thoại di động có tin tức gì hay không rồi liền vội vàng ngủ.

Nửa đêm bị chăn mỏng đè ngực có chút ngộp, cả đêm y liên tục mơ thấy ác mộng, trong mơ người có cảm giác như đang không ngừng rơi xuống nơi nào đó sâu thăm thẳm, cả người đầy mồ hôi lạnh choàng tỉnh, sau mới phát hiện là một giấc mộng. Y lau mồ hôi trên trán, quần áo ngủ dán sát vào lưng, cả người đều cảm thấy mệt mỏi, cổ họng cũng không thoải mái, dường như bị sốt. Y đưa tay cầm điện thoại bên gối, điện thoại vẫn im lìm, ngay cả một tin nhắn cũng không có.

Đinh Húc nhìn chằm chằm điện thoại di dộng một hồi, nhắm mắt bảo mình không có tin tức có lẽ là tin tức tốt nhất, y chẳng qua quá mệt mỏi, bị bệnh nên mới có thể nghĩ vẩn vơ như vậy thôi.

An ủi mình một hồi, y gượng dậy vào phòng tắm nước nóng, sau đó uống thuốc rồi nằm xuống cố ép mình nhắm mắt nghỉ ngơi, khi trời dần sáng mới mơ màng nặng nề thiếp đi.

Ngày hôm sau Đinh Húc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, y đã không còn đổ mồ hôi, nhưng chuyện trong mộng vẫn khiến y cảm thấy không lành, y gắng gượng nghe điện thoại, “Alo,” một tiếng, liền nghe thấy giọng Phương Xuyên hưng phấn truyền tới, “Đinh Húc, phẫu thuật của Đồng Đồng rất thành công, bác sĩ nói đã qua kỳ đào thải và không có nguy hiểm gì quá lớn, chăm sóc thêm một thời gian là có thể xuất viện, thật sự rất rất cảm ơn cậu và cả bạn cậu nữa, cảm ơn cậu Đinh Húc!”

Phương Xuyên cám ơn hai lần liên tiếp, lời nói kích động đến không mạch lạc.

Đinh Húc nghe được tin này cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Anh và chị Tử Quân bàn bạc nên ở bệnh viện lâu thêm mấy ngày, sau khi ổn định xuất viện là được.”

Phương Xuyên đầu dây bên kia gật đầu liên tục, giọng nói hơi khản: “Đáng tiếc Tiểu Tiêu không ở đây, nếu không nó nghe được tin này cũng vui lắm.”

Đinh Húc ở đầu dây bên này trầm mặc một hồi, rất lâu rồi y cũng không có tin tức của Tiêu Lương Văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.