Nếu Người Ở Đây

Chương 87: Chính văn hoàn



Tiêu Lương Văn tìm nhà, chuẩn bị căn nhà đầu tiên của hắn và Đinh Húc, vừa mới bắt đầy hết thảy mọi thứ đều giản lược, bình thường Đinh Húc cũng không để ý những vấn đề này nhiều, dẫn theo Tiểu Hổ cùng nhau vào ở.

Trước đó Tiểu Hổ được gửi nuôi ở nhà thủ trưởng Tôn kế bên, được nuôi đến béo quay béo cụt, nó ở đây còn lâu hơn Đinh Húc, đã quen với khí hậu nơi này, chỉ là tuổi lớn rồi, đã không thể luôn giành phần thắng trước những con mèo khác, cũng biếng nhác hơn, chỉ thích phơi nắng liếm móng vuốt.

Khi Đinh Húc tới đón nó, thủ trưởng Tôn còn có chút luyến tiếc, đưa cả đồ ăn đi đường cho Tiểu Hổ, cảm khái: “Nó ấy à, mỗi ngày chỉ có lúc ăn cơm là mới biết đường về nhà, mặc kệ là ai trong nhà mở cửa, nó đều lập tức phóng ra ngoài, thời gian đầu còn sợ nó đi lạc, sau này thấy nó phơi nắng trên nóc nhà ông cậu thì mới thôi không quản nó nữa… Mấy cậu không đến cũng không sao, Tiểu Hổ coi nhà thay các cậu rồi đó!”

Đinh Húc xoa nhẹ đầu Tiểu Hổ, Tiểu Hổ lập tức phát ra tiếng “hừ hừ”, dụi dụi đầu vào lòng bàn tay Đinh Húc.

Tiêu Lương Văn đi sớm về khuya, hắn bắt đầu liên lạc với đám người Phương Xuyên, lấy lô đá Điền Hoàng trước kia ra bắt đầu làm ăn, trong thời gian rất ngắn đã có một số vốn liếng. Tuy nhiên bất luận là muộn như thế nào, hắn cũng nhất định sẽ về nhà, đôi khi Đinh Húc phải làm việc, hắn liền ngồi trên sô pha đơn cạnh Đinh Húc xem giấy tờ, nhưng đa số lần ngồi đọc được một chút là hắn ngủ thiếp đi liền. Đinh Húc đắp cho hắn một chiếc chăn mỏng, nếu thấy thời gian đã trễ, thì gọi hắn dậy về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Tiêu Lương Văn ngủ đến độ không biết trời đất, nhưng vẫn không quên thực hiện nhiệm vụ của mình, nếu như buổi tối Đinh Húc mà xoay người tới, thì mắt còn chưa có mở đã ôm lấy người ta bắt đầu ôm với hôn, tay thăm dò vào trong đồ ngủ lần mò sờ lên trên, mệt đến vậy mà vẫn không quên “Đóng thuế nông nghiệp.”

Đinh Húc mới đầu mấy lần chưa tỉnh táo lại bị hắn đè xuống, sau đó có mấy lần bèn thử phản kháng, lúc bị ép bả vai đè ở dưới không nhịn được nói: “…Cậu làm gì vậy, ngủ yên một lúc đi có được không hả!”

Cơ thể Tiêu Lương Văn tỉnh lại trước tiên, đợi đến lúc tiến vào trạng thái rồi nghe thấy tiếng Đinh Húc cắn gối phát ra tiếng “ư ư” khó kìm nén, đầu óc mới tỉnh táo mấy phần, nhưng mà nhìn cảnh đẹp bên dưới, nuốt nước bọt một chút, chịu không buông tay nổi.

“…Một lần nữa.”

“Cậu khốn kiếp… Bây giờ cậu lập tức… cho tôi!… A!!!”Đinh Húc một câu cũng không nói được hết, thiếu chút nữa bị thúc đến đụng vào đầu giường, ngay sau đó mắt đỏ hồng lên, cắn chặt môi không chịu phát ra tiếng nào nữa.

***

Thời gian thấm thoắt, công ty của Tiêu Lương Văn từ từ đi vào quỹ đạo, công việc lập trình của Đinh Húc cũng nhanh chóng hoàn thành, đồng thời cũng viết một phong thư kiểm điểm gửi sang quan khu bên đảo Tần, y tự ý dùng thẻ nghiệp vụ của đối phương, cũng sửa đổi số liệu, mặc dù bên kia không tới tìm y nữa, nhưng một khi y đã làm tựu chung đều muốn nhận lỗi. Bởi vì chuyện này dính dáng đến quân đội, do bên kia Phan Phong đã làm ầm đến cực kỳ gay gắt, cộng thêm có quá nhiều nhân tố tình cờ, Đinh Húc cũng là vì cứu người, bên đảo Tần không truy cứu nhiều, chỉ phê bình lấy lệ, rồi cho qua.

Khi trời bắt đầu vào đông, Tiêu Lương Văn trở nên vô cùng bận rộn, Đinh Húc nghe thấy lúc hắn và Phương Xuyên gọi điện có nhắc tới mấy từ như “nhà”, nhưng cũng không hỏi nhiều. Chuyện công việc, nếu như Tiêu Lương Văn không chủ động nói, vậy y cũng không cố tình đi để ý, hai người sống với nhau dù sao cũng phải cho nhau một chút không gian.

Đến tận khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, Tiêu Lương Văn mang về một phong thư.

Thư được gửi đến địa chỉ tiểu viện trước kia của ông Đinh, thời gian trước Tiêu Lương Văn có làm biện pháp bảo vệ căn nhà, mới nhìn thấy phong thư còn dán kín được gửi tới, liền cầm về cho Đinh Húc.

Đinh Húc cầm lấy xem thử, nhất thời sững sờ. Nét chữ trên thư y vô cùng quen thuộc, kiểu chữ vẫn cứng cáp có lực như ngày xưa, trên đó viết thân gửi cháu trai.

Đinh Húc run rẩy mở phong thư, quả nhiên là bức thư ông Đinh gửi khi còn sống, không biết qua tay bao người, bây giờ mới đến tay y.

“Để con bị cuốn vào căn nhà này, thật sự là thiệt thòi cho con, con vốn là người ngoài cuộc, lại rơi vào tình cảnh này, ông cảm thấy rất có lỗi với con.

Năm đó lúc con được ôm tới, cũng là ông ngầm cho phép, lần đầu tiên nhìn thấy con ông thật sự rất thích, con từ nhỏ đã thông minh, lúc nhỏ ở với ông còn học được ba nghìn chữ, có lẽ con vẫn còn nhớ chữ, nhưng lại không nhớ được ông nội rồi, cũng không biết con có còn nhớ chiếc lồng dế đan tre nữa không.

Hồi nhỏ con thèm ăn dưa hấu, muốn ăn, ông len lén đút cho con ăn, ai ngờ nửa đêm phải cấp cứu, ông buồn lòng lắm, chỉ hận không thể chịu bệnh thay con.

Sau đó cha mẹ con đưa con đến nơi khác, liền rất khó nhìn thấy con…”

Thư được viết trong thời kỳ ông Đinh bệnh tình nguy kịch, bên trong thư ông cụ gửi Đinh Húc, liên tiếp dùng mấy từ “có lỗi với”, hiển nhiên là áy náy với Đinh Húc, ngoài ra cũng không che giấu được tình cảm ông cháu, ông luôn coi Đinh Húc là người trong nhà, từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi.

“Công ơn nuôi dưỡng dĩ nhiên có, nhưng có ân sinh thành không dám quên, ông đã viết cho con địa chỉ gửi thư hai mươi năm trước cha mẹ con để lại, cũng kèm thêm một bức thư đề cử khi thi công chức, nếu con muốn, có thể đi đâu đó tìm việc, an ổn qua ngày.

Ông nội cao tuổi rồi, cũng không biết có thể ở bên con bao lâu, nếu ông không có ở đây, con cũng đừng đau buồn, lại càng đừng để ảnh hưởng đến công việc, học tập. Gần đây cơ thể càng ngày càng tệ, ông viết xong sớm nhờ người ngoài thay mặt gửi bưu điện cho con, hi vọng con ở ngoài hết thảy đều tốt đẹp, bình an khỏe mạnh, sớm ngày quay về.

Ông nội Đinh Nhuận Niên thân bút.”

Đinh Húc đọc xong mấy chữ cuối cùng mắt đã bắt đầu ửng đỏ, chờ đến khi nhìn thấy địa chỉ và bao thư ông nội gửi kèm ở sau, không kìm được bật khóc.

Tiêu Lương Văn bước đến vỗ khe khẽ vai y, muốn an ủi y, nhưng lại không biết nói gì cho phải, chỉ có thể vụng về lau nước mắt cho y, ngón tay chai sần trái lại lau đỏ mặt Đinh Húc cả một mảng.

Đinh Húc cầm lá thư, chậm chạp không nói gì, Tiêu Lương Văn nhìn tâm trạng của y khá hơn một chút, lúc này mới mở miệng thử thăm dò: “Đinh Húc, em có thứ muốn cho anh xem.”

Hắn cầm một bản vẽ, đánh dấu trên đó cũng không phải là nhà, mà trông càng giống một bản quy hoạch khách sạn sơ bộ.

Đinh Húc hỏi: “Đây là cái gì?”

Tiêu Lương Văn vòng lấy y từ phía sau hạ mắt nhìn vào, nói: “Là giấy tờ kế hoạch khách sạn suối nước nóng, Phương Xuyên làm, thời gian trước lấy được hai miếng đất, chuẩn bị làm thử hai nơi xem sao.”

“Bản vẽ không có vấn đề gì, nếu như có thiết kế cụ thể có thể cầm đến để tôi xem giúp cậu một chút.” Đinh Húc lại nói: “Ngắm ưng địa điểm ở đâu?”

“Một cái xây ở đây, rất tiện dẫn nước suối vào, Phương Xuyên đã khảo sát qua, việc thực hiện cụ thể không có vấn đề gì quá lớn.” Hắn ở bên tai Đinh Húc nói: “Ngoài ra còn một chỗ ở thành phố D.”

Đinh Húc muốn giãy ra lại bị Tiêu Lương Văn ôm chặt hơn mấy phần, người phía sau cười một tiếng, đều có thể cảm giác được lồng ngực dán trên lưng phập phồng mạnh mẽ. Người phía sau nghiêm túc nói: “Đinh Húc, anh đi đâu em cũng sẽ ở bên anh.”

“Cậu…”

“Em không đọc lén thư ông nội viết, nhưng em đoán ông và em có cùng suy nghĩ,” Tiêu Lương Văn ôm y, gác đầu lên vai y, ngón tay quấn quýt với Đinh Húc. “Anh muốn đi nhận bọn họ đúng không, em theo anh đi nhận, nếu không muốn nhận, chúng ta liếc nhìn từ xa thôi, biết bọn họ sống tốt, chúng ta cũng vui vẻ về sống cuộc sống thường ngày của chúng ta. Anh sắp xếp như thế nào em cũng đi theo anh, không đi đâu hết, chỉ theo anh.”

Đinh Húc trầm mặc một hồi, nâng bàn tay đang đan nhau với Tiêu Lương Văn đặt bên môi, đặt lên ngón tay hắn một nụ hôn, nói: “Được.”

Nếu như trước kia chúng ta ở đó yêu phải đối phương, vì đối phương mà chết, lần này, sẽ bắt đầu cuộc sống ở đó một lần nữa.

Vậy thì, đến thành phố D đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.