Ông nội của Sầm Ninh từng là phóng viên chiến trường. Trong những năm Ngôn Quốc Phong đi lính, hai người từng là bạn bè sống chết có nhau ở nơi tiền tuyến. Có lẽ vì thế, nên sau đó họ đã ước hẹn kết làm thông gia với nhau.
Có điều, lúc ấy hai người cũng chỉ nói miệng mà thôi. Sau này, khi sự nghiệp của Ngôn Quốc Phong phát triển, ông nội Sầm Ninh cũng không để ý, trở về quê nhà.
Nhưng Ngôn Quốc Phong sống cả đời trên lưng ngựa, nên rất coi trọng tình nghĩa anh em. Dù đã lâu không còn liên lạc với ông nội Sầm Ninh, nhưng lúc Ngôn Quốc Phong biết tin sau khi ông nội Sầm Ninh qua đời, cả nhà chỉ còn hai mẹ quá con côi, ông đã đón hai mẹ con Sầm Ninh về đây không chút do dự.
Hơn thế nữa, Ngôn Quốc Phong cảm thấy vô cùng áy náy.
Thật ra, ông ấy vẫn cứ nghĩ rằng ông bạn già của mình sống rất tốt. Những năm đầu khi hai người còn liên lạc, ông nội Sầm Ninh chưa từng để ông biết cuộc sống của mình khó khăn. Vả lại, hai người còn đùa nhau về hai đứa cháu nhà mình. Nên ông chưa bao giờ nghi ngờ, cũng không tìm hiểu thêm.
Lẽ ra ông phải sớm nghĩ ra, lão Sầm này là một người mạnh miệng, nên không muốn làm phiền người khác.
Về phần lời hứa miệng năm ấy, ông ấy chưa từng quên. Chỉ có điều, thời đại bây giờ không có lý do để buộc chuyện này. Vả lại, Sầm Ninh còn nhỏ, không cần phải quan trong hóa vấn đề kết hôn.
Nhưng ông ấy đã tự thề với lòng, tuyệt đối sẽ không để đứa bé này chịu thêm khổ cực. Nếu sau này con bé chịu gả, vậy thì nhà họ Ngôn chắc chắn không có lý do để từ chối.
Ngôn Quốc Phong hạ giọng nói với Ngôn Hành Chi: "Đứng đấy làm gì, còn không qua đây."
Lúc Ngôn Hành Chi đảo mắt, Sầm Ninh ngồi bên này có thể nhìn thấy vẻ lạnh lùng và thờ ơ trong đáy mắt anh, nhưng anh đã nhanh chóng giấu đi. Anh tiện tay đặt hộp sữa sang một bên, nhấc chân đi tới.
Đến nơi, anh gật đầu chào bà Ngụy Phẩm Phương ngồi trên ghế sô pha đối diên: "Chào dì ạ."
Xa cách nhưng lễ phép, không tìm được chút khuyết điểm nào.
Sau đó, tầm mắt của anh chuyển sang người Sầm Ninh, anh mím nhẹ đôi môi nhìn cô, mặt không biểu cảm, khách sáo nói: "Sau này, dì và em...Nếu gặp khó khăn trong cuộc sống, lúc nào cũng có thể tìm con."
Ngụy Phẩm Phương vội vàng cười hỏi lại: "Con là Ngôn Hành Chi đúng không? Học cấp ba rồi nhỉ?"
Ngôn Hành Chi gật đầu: "Lớp mười hai ạ."
"À, vậy thành tích của con chắc tốt lắm phải không, Ninh Ninh vừa lên lớp bảy, thành tích không ổn chút nào."
Thành tích của Sầm Ninh đúng là không tốt, nhưng lúc nghe thấy Ngụy Phẩm Phương khen người khác, nhưng lại chê cô, cô cảm thấy rất tự ti và khó chịu. Cô siết chặt hai tay, cúi thấp đầu không nói lời nào.
"Không sao đâu, thành tích không tốt có thể trau dồi, Ninh Ninh còn nhỏ mà." Ngôn Quốc Phong trấn an nói: "Sau này có thể để Hành Chi kèm con, thành tích của thằng bé cũng được, chỗ nào không biết con có thể hỏi nó."
Bà Ngụy Phẩm Phương vội tiếp lời: "Vậy sao được ạ, lớp mười hai là thời điểm quan trọng, không nên để Ninh Ninh làm phiền Hành Chi."
"Không sao đâu, bình thường nó ở nhà cũng không học bài, rãnh rỗi lắm."
Không học bài.
Vậy mà thành tích cũng có thể tốt được á?
Sầm Ninh lén ngẩng đầu nhìn Ngôn Hành Chi, bỗng nhiên cảm thấy vòng sáng quanh người anh nhiều thêm một vòng.
"Hành Chi, lại ngồi bên này." Ngôn Quốc Phong chỉ vào vị trí bên cạnh Sầm Ninh nói.
Sầm Ninh đột nhiên thấy căng thẳng, nhưng giây tiếp theo người nọ đã nói: "Chơi bóng xong, cả người toàn là mồ hôi, con đi tắm đã, mọi người cứ nói chuyện đi."
Cả người cô được thả lỏng, nhưng lại cảm thấy có hơi mất mát.
Sầm Ninh ngẩng đầu nhìn anh lên lầu, bộ đồ thể thao màu trắng biến mất sau cánh cửa cầu thang nhanh như cơn gió thoáng qua, chẳng để lại chút dấu vết nào về anh.
Sau đó, Ngôn Hành Chi cũng không xuống lầu nữa. Mãi đến giờ ăn cơm, khi dì Trần giúp việc của nhà họ Ngôn lên gọi anh xuống, anh mới chậm rãi rời khỏi phòng.
Trong phòng ăn, bàn bày đầy những món ăn ngon, phong phú và xa xỉ.
Lúc này, bố mẹ của Ngôn Hành Chi đã về nhà.
Sầm Ninh quy củ ăn cơm, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ lén quan sát hai cô chú xa lạ này.
Bố Ngôn rất nghiêm túc, nhìn vào có hơi dữ, mẹ Ngôn lại rất xinh đẹp. Lúc còn ở nhà cũ, trong số các dì lớn tuổi Sầm Ninh từng gặp, không ai còn giữ được sự tao nhã. Người phụ nữ trước mắt này....Hình như còn lớn tuổi hơn mẹ cô, nhưng nhìn lại vô cùng trẻ trung và xinh đẹp.
"Ninh Ninh, sao con không ăn? Ăn nhiều vào, con gầy quá." Ngôn Quốc Phong quan tâm nói.
Sầm Ninh hồi thần, vội vàng gắp một miếng thịt: "Có ạ, con, con đang ăn ạ."
"Ừ, con không cần câu nệ. Sau này, đây là nhà của con."
"....Con cảm ơn ông ạ."
Ăn xong, Ngôn Quốc Phong bảo Ngôn Hành Chi đưa Sầm Ninh và Ngụy Phẩm Phương về chỗ ở.
Nơi Sầm Ninh và Ngụy Phẩm Phương ở là một căn gác nhỏ cạnh biệt thự cách biệt thự không xa. Căn gác là một phần của biệt thư, nên có một hành lang nhỏ thông giữa hai nơi.
Ngôn Quốc Phong sắp xếp tương đối ổn thỏa, ông lo Sầm Ninh và Ngụy Phẩm Phương đột ngột chuyển đến sống trong nhà họ Ngôn sẽ không quen, nên đã sắp xếp để hai mẹ con sống trong một căn gác nhỏ khá tách biệt này.
Mặc dù gọi là căn gác nhỏ, nhưng trên thực tế lại không nhỏ tí nào. Trong nhà có phòng bếp, phòng khách, và hai phòng ngủ lớn. Sau khi vào nhà, Ngụy Phẩm Phương vào phòng bếp và phòng khách xem thử, còn Ngôn Hành Chi đưa Sầm Ninh đi xem phòng ngủ.
"Sau này em sẽ ngủ ở đây, đồ ăn và đồ uống phòng bếp đều có hết, nếu còn thiếu thì nói với lão Cao, chú ấy sẽ đi mua." Ngôn Hành Chi đứng ở cửa phòng ngủ chứ không đi vào. Anh dùng giọng điệu bàn giao công việc nói chuyện với cô: "Với lại, lát nữa sẽ có người đưa hành lý của em đến đây."
Sầm Ninh đứng bên cạnh anh, nghe anh nói vậy thì gật đầu.
"Sao không vào xem phòng thử, không hài lòng à?"
Ngôn Hành Chi cúi xuống nhìn Sầm Ninh, thấy hai tay của cô bé còn đang run run, trông có hơi buồn cười.
Sầm Ninh vội trả lời: "Em không có gì không hài lòng. Nơi này, rất tốt."
"Ừ, vậy thì tốt."
Sầm Ninh không hay nói chuyện, nên lúc này mới để cho Ngôn Hành Chi phát hiện, hình như khi cô nói chuyện có hơi lắp bắp.
"Vậy em đi nghỉ đi, tôi đi trước." Anh nheo mắt lại, cũng không nói gì thêm.
"Ngôn, Ngôn..."
Lúc anh xoay người đi, bé con bên cạnh rụt rè gọi anh, nhưng đến khi anh quay lại nhìn cô, thì cô lại đỏ mặt nói không ra lời.
Từ nhỏ đến giờ, bên cạnh Ngôn Hành Chi đều là con em nhà thế gia, cho dù có vô dụng đi nữa, nhưng khi đặt bên cạnh người thường cũng được xem như là xuất sắc.
Anh chưa từng gặp ai vừa nhút nhát vừa đáng thương như Sầm Ninh cả.
Vì thế, việc ông nội luôn treo bên miệng câu nói "Con bé là vị hôn thê của con" làm cho anh vô cùng khó hiểu.
Đương nhiên, việc này cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với anh. Dù sao thì, cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi, biết cái gì đâu chứ.
Sau khi Ngôn Hành Chi rời đi không lâu, lão Cao mang hành lý của hai mẹ con cô đến.
Hiện tại, Sầm Ninh đã có phòng riêng, cô vui vẻ sắp xếp lại quần áo của mình, nhưng quần áo của cô ít đến tội, lúc móc vào tủ quần áo rộng rãi, nhìn sao cũng thấy thương.
Nhưng việc này cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Sầm Ninh.
"Ninh Ninh à."
Sầm Ninh ngừng tay, quay đầu lại nhìn Ngụy Phẩm Phương đang bước đến: "Mẹ."
"Ông Ngôn đã tìm được trường cho con, một thời gian nữa là con sẽ được đi học rồi."
Sầm Ninh hơi sững sờ: "Vậy, chúng ta có còn, còn về nhà không ạ?"
"Về nhà?" Bà Ngụy Phẩm Phương cười khẩy: "Làm gì còn nhà để mà về chứ. Người bố không có trách nhiệm của con chết rồi, vứt bỏ hai mẹ con chúng ta, chúng ta về đâu đây? Hơn nữa, cái thân này của mẹ còn nuôi được ai chứ."
Hai mắt Sầm Ninh rưng rưng: "Nhưng mà, nơi đây không phải nhà của chúng ta, chúng ta, ở lại bao lâu..."
"Sau này đây sẽ là nhà của con." Ngụy Phẩm Phương thấy bộ dạng ngây thơ của Sầm Ninh thì nghiêm túc nói: "Ba con có lỗi với chúng ta, mẹ cũng có lỗi với con...Nhưng Ninh Ninh, lúc này cơ hội của con đến rồi, con phải nắm chắc cơ hội này. Chăm chỉ học hành ngoan ngoãn và nghe lời, biết chưa?"
Sầm Ninh nửa hiểu nửa không, nhưng khi nhìn khuôn mặt hốc hác của Ngụy Phẩm Phương, cô đành nhỏ giọng đồng ý.
Ngôn Quốc Phong mang cho hai mẹ con cô rất nhiều đồ, đặc biệt là Sầm Ninh, ông ấy còn dặn dò cấp dưới mua rất nhiều quần áo mới cho cô. Có điều mấy ngày sau, Sầm Ninh vẫn chưa gặp lại Ngôn Hành Chi lần nào, nghe lão Cao nói là anh ấy đến trường học rồi. Vì thế, Sầm Ninh thường ngồi trong sân nhỏ, ngẩn người nhìn biệt thự xa hoa bên kia.
Cô rất cô đơn, nhưng mà, ở đâu cô cũng cô đơn cả.
Mẹ của Sầm Ninh có bệnh trong người nên luôn nằm trên giường. Lúc trước, khi ở nhà không có ai chơi cùng cô, khi đi học cũng không có ai chơi cùng. Nên lúc này, cho dù cảm thấy chán, thì cô cũng đã quen.
Hôm nay, cô lén lấy máy chụp ảnh giấu trong hành lý, mang ra sân nhỏ ngồi nghịch.
Chiếc máy ảnh này là chiếc mà bố cô thích nhất, cũng là món đồ duy nhất bố để lại cho cô. Nhưng Ngụy Phẩm Phương rất ghét máy chụp ảnh, cho nên lúc trước cô không lấy ra lần nào. Chỉ khi nào nhớ bố, cô mới lén lấy ra ngắm nhìn.
"Nè, mấy cậu xem, chính là nhỏ này, vợ của anh trai tôi là cái đứa mà anh Đường Tranh nói á." Trước nhà bỗng nhiên có tiếng con trai vang lên, nghe có vẻ hơi non nớt.
Sầm Ninh ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào trong sân nhỏ đã có thêm vài đứa con nít trạc tuổi cô đứng đó.
"..."
"Vợ cái gì chứ, nói bậy bạ, nhỏ này kém xa chị Bái Yên cơ mà." Một cô bé xinh đẹp khinh thường nói, sau đó bước tới trước mặt Sầm Ninh: "Này, cậu đứng lên coi."
"Các cậu là ai?"
"Tôi là Tiết Tiêu Tiêu." Cô bé kia trạc tuổi Sầm Ninh, khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, nhưng lại cao hơn Sầm Ninh cả một cái đầu: "Cậu đứng lên tôi coi coi."
Sầm Ninh không quen tiếp xúc với nhiều người như vậy, cô im lặng đứng dậy, quay người đi vào nhà.
"Cậu không được đi." Tiết Tiêu Tiêu lập tức chặn cô lại, sau đó nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô: "Này nhé, tôi chỉ nói một lần thôi, anh Hành Chi là của chị Bái Yên, cậu không được ở đây nữa."
"..."
Tiết Tiêu Tiêu trợn mắt, cô nhóc đang tràn đầy tinh thần. Nhưng khi thấy dáng vẻ im lặng không nói tiếng nào của Sầm Ninh, cô nàng cảm thấy giống như bị tạt cả chậu nước lạnh vào người.
Sầm Ninh im lặng, vài giây sau cô định vòng qua cô nàng lần nữa để vào nhà, nhưng Tiết Tiêu Tiêu nào chịu để cô đi, vì thế cô nhóc chụp lấy đi máy chụp ảnh Sầm Ninh đang ôm trong lòng.
Đồ trong lòng không còn, Sầm Ninh ngạc nhiên quay đầu nhìn cô nhóc: "Trả cái đó lại, cho tôi."
Tiết Tiêu Tiêu thấy cô chịu nói chuyện, nên đắc ý nói: "Không trả, trừ khi cậu dọn đi."
"Tôi, không dọn đi."
"Cậu không dọn đi thì tôi sẽ không trả cho cậu!"
"Cậu, cậu trả cho tôi."
Tiết Tiêu Tiêu lùi lại bên cạnh đồng bọn đang xem trò vui, vênh váo nói: "Chỗ của tụi này không chứa loại nhà quê như cậu, cho nên cậu dọn đi đi, dọn đi rồi thì tôi trả đồ cho cậu."
"Cậu, cậu!" Sầm Ninh tức đỏ mặt, nhưng cô không nói được gì, chỉ có thể bước lên giành đồ lại.
Cô rất sợ xảy ra mâu thuẫn với người khác, nhưng đây là máy chụp ảnh của bố, là món đồ quý giá nhất của cô. Dù thế nào đi nữa cô cũng không thể để người khác lấy mất.
Nhưng dù sao thì phe người ta người đông thế mạnh, còn cô vừa thấp lại vừa bé, sao chạm được đồ vật Tiết Tiêu Tiêu đang cầm trên tay cơ chứ.
Cô gấp đến độ sắp khóc, bên cạnh có người thấy vậy, lo lắng nói: "Tiêu Tiêu à, không thì trả lại cho nhỏ đó đi, lỡ như nhỏ đó khóc thì làm sao bây giờ."
"Tôi cũng không phải cố ý làm khó nó, tôi chỉ muốn nó dọn khỏi đây thôi." Một đứa nhỏ đã quen thói kiêu căng, dù nói lời vô lý cũng cảm thấy có lý. Tiết Tiêu Tiêu hừ một tiếng: "Kệ nó đi, chúng ta đi thôi."
Tiết Tiêu Tiêu đột nhiên quay người lại nói: "Này Sầm Ninh, khi nào dọn đi thì nói cho tôi biết, khi đó tôi sẽ trả món đồ nát này lại cho cậu."
.....
Lũ nhóc đi càng lúc càng xa, vài tiếng nói chuyện còn vọng lại.
"Nè, hình như nhỏ đó khóc đó."
"Khóc thì khóc, sợ gì."
"Ấy.....Nếu bị anh tôi biết thì làm sao đây?"
"Ngôn Hành Diệu, cậu có thôi đi không? Có muốn chị Bái Yên ôn bài cho cậu nữa không hả?"
"Muốn chứ!"
"Ừ, không phải ổn rồi sao, cậu không biết mọi người đều nói anh Hành Chi không thích nhỏ này à? Còn mong anh ấy chống lưng cho, có ngốc không vậy?"