Nếu Như Anh Yêu Em - Lục Chá

Chương 40: Trung thành



Bạch Văn Nguyên giả vờ một lát, không thấy động tĩnh gì, ngẩng đầu nhìn lén, lại bị Thường Tương Tư bắt được. Anh dứt khoát bỏ cuộc, vừa nghĩ lợn chết không sợ nước sôi, một bên lại không phục, dựa vào cái gì mà anh phải chột dạ? Ở phương diện quan hệ nam nữ, trước nay anh luôn ngay thẳng, không làm kẻ thứ ba chen chân, không chân đạp hơn hai thuyền, không quan hệ tiền tài, hoàn toàn dựa vào sức hút vào cá nhân, hơn nữa, những chuyện cũ đều xuất hiện trước khi anh gặp Thường Tương Tư ——

Bạch Văn Nguyên hắng giọng nói: “Em yêu à, em không định bắt anh lôi chuyện cũ ra chứ. Anh dám đảm bảo trăm phần trăm rằng khi anh quen em, anh thật sự trung trinh ——”

Thường Tương Tư gật đầu, mở cửa phòng đi ra ngoài: “Anh cứ suy nghĩ kỹ đi. Em đến phòng y tá hỏi xem thuốc và lịch truyền dịch của anh như thế nào!”

Bạch Văn Nguyên rất muốn nói, em yêu à, việc này đã có nhân viên y tế chuyên nghiệp lo liệu, em không cần phải xen vào, nhưng anh biết, chẳng qua cô đang cho anh một cơ hội hoãn thi hành hình phạt. Anh không nghĩ ra, bản thân chưa từng nói dối Thường Tương Tư, cũng chưa từng hứa hẹn xa vời gì, tại sao lại phải sợ hãi như vậy? Tự hỏi vài phút, anh băn khoăn việc nói cho cô chân tướng một cách nhẹ nhàng thế nào, rồi lại suy nghĩ xem nên mượn chuyện Trương Thạc làm cửa đột phá ra sao để dời sự chú ý của cô đi.

Tuy nhiên, nói cho cô chân tướng chẳng qua để cô không đắn đo trong lòng, còn vạch trần việc Trương Thạc làm nhất định Thường Tương Tư có thể lập tức nghĩ đến anh là đầu sỏ gây tội, có thế nào thì cô cũng cho rằng anh không đúng.

Bạch Văn Nguyên dựa vào giường bệnh nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu lại nhanh chóng giải toán.

Không lâu sau, cửa phòng bệnh được đẩy ra, y tá đẩy khay đồ tiến vào, Thường Tương Tư đi theo phía sau.

Trên khay đồ có mấy túi nước thuốc, một đống thuốc viên to nhỏ khác nhau, y tá treo nước thuốc lên giá truyền dịch bên mép giường, Bạch Văn Nguyên phối hợp vươn cổ tay trái ít bị thương ra.

Sau khi mũi kim cắm vào mạch máu, y tá nói với Thường Tương Tư: “Cô là người nhà của bệnh nhân phải không?”

“Vâng!”

“Đây là thuốc của bệnh nhân mấy ngày nay, mỗi một loại uống bao nhiêu viên chia bao nhiêu lần đều được viết trên hộp thuốc, cô nhớ cho bệnh nhân uống đúng giờ giấc nhé.” Y tá xách toàn bộ thuốc ra: “Cô để ý bình truyền dịch, bao giờ hết thì ra gọi tôi.”

“Thuốc hôm nay có từng này hả?” Thường Tương Tư kiểm tra lại thuốc.

“Không phải, còn có mấy bình nữa.” Y tá cũng không ngẩng đầu lên: “Phải truyền mấy tiếng.”

“Tôi cảm ơn!”

Y tá đẩy xe đi, Thường Tương Tư thấy thuốc chảy hơi chậm bèn giơ tay điều chỉnh lại van, mu bàn tay dán lên bình thuốc cảm nhận, quá lạnh. Cô liếc nhìn Bạch Văn Nguyên một cái, anh dựa vào đầu giường, không nhìn cô. Cô nói: “Tay anh có lạnh không?”

“Lạnh ——” Bạch Văn Nguyên lập tức nói: “Hơi tê tay.”

“Để em đi mua túi chườm nóng cho anh.” Thường Tương Tư lấy điện thoại ra xem giờ: “Cơm tối anh có người đưa hay là tự mua?”

“Dì giúp việc sẽ mang đến đây cho anh.” Bạch Văn Nguyên nói: “Nếu không em ở lại ăn với anh rồi hẵng về trường?”

“Buổi tối anh ở một mình được không?”

“Được!” Bạch Văn Nguyên khẳng định: “Anh chỉ bị thương ngoài da thôi, cũng đâu phải thiếu tay gãy chân.”

“Vậy sao?” Thường Tương Tư châm chọc: “Ban nãy anh biểu hiện ra như sắp chết đến nơi ý!”

Bạch Văn Nguyên tức tối, trừng mắt nhìn cô, thật ra trong lòng tức bản thân hơn.

Thường Tương Tư duỗi tay vỗ vỗ mặt anh: “Anh ngoan ngoãn chờ ở đây, nghiêm túc nghĩ lại xem nên giải thích thế nào với em đi!”

Thường Tương Tư xuống tầng, dạo quang một vòng sân bệnh viện, muốn dựa vào cảnh trời tuyết lạnh giá để bản thân bình tĩnh lại.

Hơn nửa năm nay, Thường Tương Tư rất mệt, hơn nửa thời gian đặt vào việc học tập, một phần nhỏ thời gian đặt vào việc đi làm thêm để trang trải cuộc sống, toàn bộ thời gian còn lại đều là Bạch Văn Nguyên, không giành cho bản thân một chút thời gian nào. Cô giống như một con lừa bị bịt mắt kéo đi, không dừng lại suy nghĩ, cũng không nghĩ đến tương lai. Cô bị phong cảnh hào hoa trước mắt che kín đôi mắt, rơi vào trong vòng xoáy tình dục của Bạch Văn Nguyên, còn Trương Vãn và Trương Thạc lại như là hai chậu nước lạnh hiện thực hắt cho cô tỉnh táo lại.

Cô không xác định được Trương Thạc trêu đùa cô sau khi biết quan hệ giữa cô với Bạch Văn Nguyên hay là thế giới này thực sự có chuyện trùng hợp như vậy, vào lúc anh ta muốn chơi đùa lại gặp phải cô. Nếu là tình huống trước thì có nghĩa bọn họ muốn giở trò với Bạch Văn Nguyên, thủ đoạn này quá đáng sợ, cô không thể lúc nào cũng phải đề phòng để mình không bị tổn thương; nếu là tình huống sau thì anh em nhà họ Trương sống lỗi quá. Cho dù là tình huống nào, cô chắc chắn phải cách xa hai anh em nhà này ra.

Thường Tương Tư dạo quanh bệnh viện một vòng, cô và Bạch Văn Nguyên, không bình đẳng, sự không bình đẳng này không chỉ tồn tại trong lòng cô và Bạch Văn Nguyên mà còn tồn tại trong mắt người ngoài. Nhưng tiếp theo nên làm gì, cô cảm thấy bản thân suy nghĩ còn chưa đủ thấu đáo, dạo bệnh viện một vòng không đủ, vậy thì lại thêm một vòng nữa!

Tình trạng hiện nay, Thường Tương Tư khẳng định bản thân thích Bạch Văn Nguyên, trước mắt biểu hiện của Bạch Văn Nguyên cũng coi như đối xử với cô không tệ, nếu dễ dàng bỏ cuộc như vậy —— Thường Tương Tư bật cười, đó không phải là tính cách của cô! Nếu không buông tay thì sao?

Không buông tay thì sẽ chia thành hai trường hợp, một là yêu đương ngắn ngủi coi như trải nghiệm, hai là lâu dài rồi cùng nhau đi đến hết cuộc đời.

Thường Tương Tư đút tay trong túi áo, tránh gió lạnh đến xương, thở hắt một hơi.

“Thường Tương Tư?”

Thường Tương Tư quay đầu lại, thấy khuôn mặt đang tò mò của Trương Vãn, sau khi nhìn thấy cô, cô ta nở một nụ cười.

“Chào cô.” Thường Tương Tư lạnh nhạt nói.

Trương Vãn giơ túi bóng trong tay lên: “Tôi đi được nửa đường thì nhớ ra anh Nguyên mất máu quá nhiều nên đi mua cho anh ấy thực phẩm chức năng bổ máu, thuận tiện mua thêm ít đồ dùng sinh hoạt. Sao cô lại đi dạo dưới này?”

“Tôi muốn ra ngoài hít thở không khí một lúc.” Thường Tương Tư nói: “Cô cứ lên trước đi, tôi muốn đi dạo thêm lát nữa.”

Trương Vãn thoáng chần chờ, không lập tức xoay người rời đi, Thường Tương Tư thấy hai tay cô ta xách đầy đồ, nhìn chăm chú cô gái cao lớn đầy đặn xinh đẹp này.

“Nếu không cô lên cùng tôi đi?” Trương Vãn mời: “Cô cũng giúp tôi xách ít đồ, nặng quá.”

Thường Tương Tư cảm thấy rất thú vị, cô gái này ban nãy còn nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn, trong phòng nước cũng không nhịn được khiêu khích, quay qua quay lại chưa lâu đã có thể ôn hòa nói chuyện với cô. Nếu bảo bản tính thay đổi thì thật quá nhanh, nhưng nếu không phải bản tính thì thật thủ đoạn, một sinh viên nghèo như cô không chơi nổi.

“Không cần đâu.” Thường Tương Tư ra hiệu tạm biệt, xoay người tiếp tục tản bộ.

Dạo xong hai vòng, Thường Tương Tư cảm thấy đã tương đối, cô đến cửa quầy bán quà vặt mua một túi chườm nóng và một chiếc khăn mới, đến phòng nước rót đầy nước sôi, dùng khăn lông bao lại mang về phòng bệnh. Cô đứng trước cửa phòng bệnh một lát, gõ cửa đi vào, chợt thấy Trương Vãn uất ức đứng ở cuối giường.

“Sao bây giờ em mới trở lại, anh sắp bị lạnh chết rồi.” Bạch Văn Nguyên thấy Thường Tương Tư đã trở lại, oán giận nói: “Em xem, toàn bộ nửa người đã lạnh cóng ——”

Thường Tương Tư lót túi chườm nóng dưới tay anh, giơ tay điều chỉnh van thuốc chảy chậm lại: “Vậy thì anh tự điều chỉnh đi chứ!”

“Cứ nằm trên giường thế này anh không chịu nổi, anh muốn truyền nhanh lên một chút để còn dậy hoạt động cơ thể.” Bạch Văn Nguyên nói: “Vừa rồi dì giúp việc tới, dì ấy đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cá nhân cho anh rồi, em xem ——”

Thường Tương Tư nhìn Trương Vãn, Trương Vãn vẫn còn trẻ, trong mắt chứa đầy oán giận, nói, “Đồ đạc anh cứ giữ lại dùng dần, em đi trước đây.”

“Tương Tư, em đi tiễn cô ta đi!” Bạch Văn Nguyên nói.

“Không cần đâu.” Trương Vãn nhìn Thường Tương Tư một cái, xoay người rời đi.

Thường Tương Tư một đống đồ để trên mặt đất: “Những thứ này anh định xử lý thế nào?”

“Ngày mai đồng nghiệp sẽ đến thăm anh, chắc chắn lại mang một đống đồ như vậy.” Bạch Văn Nguyên không thèm để ý nói: “Em cứ dồn vào góc tường, đợi bao giờ xuất viện thì mang đi tặng.”

Thường Tương Tư đứng dậy, chuyển toàn bộ các loại hoa tươi, trái cây, thực phẩm dinh dưỡng vào góc tường: “Anh đã nghĩ kỹ xem nên nói thế nào chưa? Cơ thể sẽ không đột nhiên phát bệnh nhỉ?”

“Tương Tư, em lại đây!” Bạch Văn Nguyên vỗ vỗ mép giường.

Thường Tương Tư ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào bình truyền dịch, nói: “Anh nói đi!”

Bạch Văn Nguyên duỗi tay nắm lấy tay cô, nói: “Tương Tư, em có yêu anh không?”

Thường Tương Tư nhìn anh, cô muốn xem rốt cuộc anh định giở trò gì, không hề do dự nói: “Yêu!”

Bạch Văn Nguyên lập tức vui vẻ, hoàn toàn không cảm thấy tai họa đang tới gần, nói: “Tương Tư, anh cũng yêu em.”

Thường Tương Tư gật đầu, nghiêm túc nhìn mặt anh, anh nói: “Tương Tư, chuyện xảy ra hôm nay thật bất ngờ, chưa kịp báo lại cho em, sau đó lại xảy ra chuyện bất ngờ hơn. Sau khi anh bị thương mọi người đều lo lắng, đưa anh lên thẳng phòng cấp cứu, đồ đạc trên người bị bác sĩ mang ra ngoài đưa cho đồng nghiệp, trực tiếp liên hệ với Văn Uyên. Anh một là chưa kịp liên hệ với em, hai là sau khi tỉnh lại không nói cho em tình hình. Anh không biết Văn Uyên đã nói gì với em, có phải em bị tên nhóc kia dọa sợ không?”

“Anh ta nói không biết anh có còn ở đây hay không, phải chờ phòng phẫu thuật có thể cứu được anh trở về hay không. Em cho rằng anh sẽ chết ——” Thường Tương Tư khá ngượng ngùng trước sự ngây thơ và bộc lộ tình cảm trực tiếp của mình: “Vì thế em mới hoảng loạn đến đây, nếu không phải ——”

“Thằng nhãi ranh này, trở về anh sẽ dạy dỗ nó một trận.” Bạch Văn Nguyên mắng người anh em kéo chân sau này xong, vội nói: “Tương Tư, ban nãy lúc bác sĩ khâu vết thương lại cho anh, anh cứ nghĩ: Tương Tư là một cô gái rất tốt, anh và em ở bên nhau còn chưa đủ, còn nhiều địa phương đẹp chúng mình chưa từng đi, còn nhiều món ngon anh chưa dẫn em đi ăn, còn nhiều quần áo đẹp cô gái của anh chưa mặc cho anh ngắm, nếu anh cứ thế chết đi thì thật tiếc nuối! Vì thế lúc nãy anh nghĩ, đợi khi nào xuất viện, anh sẽ dâng lên toàn bộ điều tốt đẹp cho em, làm em thích, làm em vui ——”

Thường Tương Tư nhìn Bạch Văn Nguyên chăm chú, anh càng nói càng thật: “Tương Tư, chuyện quá khứ anh không muốn truy cứu, chỉ mong tương lai. Chỉ cần em nói một chữ không, anh tuyệt đối không kiên trì, nếu em nói nên làm, anh tuyệt đối vượt qua muôn vàn khó khăn.”

Thường Tương Tư cười một tiếng: “Em không cần anh như vậy.”

“Vậy em nói xem em muốn anh làm thế nào?” Bạch Văn Nguyên cảm thấy mình đã lừa cho qua được một nửa, lập tức tỏ thái độ.

“Anh dùng thái độ có lệ thế này để nói chuyện với em, thành thật mà nói, em rất thất vọng.” Thường Tương Tư thở dài một hơi: “Bây giờ em thấy anh vẫn tung tăng nhảy nhót, còn có tâm tư lừa dối em, em cũng không lo lắng nữa, đi trước đây!”

Bạch Văn Nguyên mở to hai mắt nhìn, mẹ nó, vừa rồi còn nhẹ nhàng cơ mà, tại sao đã lập tức dữ dội như cuồng phong gào thét thế này!

“Không phải, Tương Tư, em như vậy ——”

Thường Tương Tư đứng dậy, nói: “Mọi người đã thu xếp cho anh rất tốt, cũng không cần em phải làm gì nữa. Tạm biệt!”

Bạch Văn Nguyên gấp gáp đến độ muốn xuống giường, đáng tiếc chân cẳng không biết cố gắng, vừa cử động đã đau, trơ mắt nhìn cô đóng sầm cửa rời đi.

Thường Tương Tư nói được thì làm được, quả nhiên hai ngày sau chỉ có gọi và nhắn tin thăm hỏi, cô không đi mà một mình ở trường đọc sách tự học. Bạch Văn Nguyên lại không chịu nổi, anh ở bệnh viện ít có thời gian yên tĩnh, mỗi ngày không phải đồng đồng tới dò hỏi thì lại có bạn bè thân thích đến thăm, lãnh đạo đến an ủi, con tin được cứu còn tặng cờ thưởng, thoạt trông vô cùng vui vẻ song anh càng ngày càng thấy bực bội. Cuối cùng thật sự phiền đến mức không còn cách nào khác phải gọi cho lãnh đạo oán giận rằng nếu còn tiếp tục như vậy bệnh của anh sẽ càng nặng hơn, lúc này mới thanh tịnh hơn chút.

Có được không gian riêng tư, Bạch Văn Nguyên bắt đầu nhớ lại từng cảnh tượng từ lần đầu tiên gặp Thường Tương Tư đến bây giờ, nhớ vô cùng rõ ràng. Từ nhỏ trí nhớ anh đã tốt, sau đó còn mời giáo viên chuyên môn huấn luyện năng lực ghi nhớ, do đó mỗi một câu Thường Tương Tư nói với anh anh đều nhớ rõ. Anh biết cô gái này cố chấp, cũng từng sâu sắc cảm nhận sự quyết tuyệt của cô, một khi đụng vào điểm mấu chốt của cô, cô sẽ không bao giờ lưu tình, bởi vì biết nên anh cũng chưa bao giờ thẳng thắn dò hỏi cô vì sao không về nhà ăn tết, đơn giản là anh hiểu cô.

Song, anh hiểu cô, lại còn muốn lừa dối cô.

Bạch Văn Nguyên tự cảm thấy buồn cười, bị cô nàng Thường Tương Tư này bắt tại trận mà hoảng loạn, hoảng loạn rồi lại giở trò mèo. Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, không bị dập máy, đây chính là ưu điểm của cô, không bao giờ giận dỗi lung tung.

“Tương Tư à, hôm nay em tới thăm anh được không?” Bạch Văn Nguyên vui vẻ nói: “Tiện thể mang mấy quyển sách tới giúp anh, anh sắp chán đến chết rồi.”

“Vâng ạ, anh muốn đọc sách gì?” Thường Tương Tư cũng không làm ra vẻ, nếu anh đã vác thang ra, cô cũng nên đi xuống: “Bây giờ thư viện không mở nữa, chỉ có một hiệu sách cho thuê ở cổng sau còn mở thôi.”

“Sách nào cũng được, miễn là có thể giết thời gian thì tốt rồi.” Bạch Văn Nguyên muốn gặp người là chính.

Thường Tương Tư đến hiệu sách thuê hai cuốn tiểu thuyết bán chạy, đi bộ đến bệnh viện, câu đầu tiên Bạch Văn Nguyên nói chính là: “Em yêu à, anh nhận sai với em, em tha thứ cho anh đi!”

Cô đặt sách lên đầu giường, nói: “Anh nói mê sảng gì đấy?”

“Thật đấy, em yêu à, anh thực sự tỉnh táo lại rồi. Hôm đó anh đã không chân thành, coi thường nghiêm trọng chỉ số thông minh của em, xem nhẹ tình cảm giữa chúng mình.” Bạch Văn Nguyên nhìn cô: “Em lạnh lùng với anh như thế là đúng.”

Thường Tương Tư cảm thấy khá mới mẻ: “Anh nhận lỗi với phụ nữ mà chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào. Anh luyện kiểu gì đấy? Em nói một câu xin lỗi với người ta mà gáng nặng tâm lý siêu lớn luôn.”

“Anh luyện từ cách viết kiểm điểm cho đội trưởng hàng ngày đấy.” Bạch Văn Nguyên vô cùng kiên quyết phân rõ ranh giới với bản thân trước đây.

Thường Tương Tư nhìn anh cười tủm tỉm, Bạch Văn Nguyên hơi mất tự nhiên, xin lỗi đàn ông và cúi đầu với phụ nữ là hai khái niệm khác nhau.

“Tương Tư, lúc ấy anh muốn lừa dối cho qua là bởi với tính cách của em, chắc chắn em sẽ cân nhắc trong lòng rất nhiều lần, càng cân nhắc càng khó qua.” Bạch Văn Nguyên nói: “Giá mà anh gặp được em sớm hơn, vậy thì những việc chết tiệt kia sẽ không xuất hiện.”

“Vậy anh từng cưỡng gian, loạn luân, chân đạp mấy thuyền hay lừa gạt trẻ vị thành niên không?” Thường Tương Tư nói.

Bạch Văn Nguyên đen mặt: “Tương Tư, anh là người bình thường được chưa? Anh chỉ đúng lúc, vô cùng bình thường, bày tỏ ý tốt với họ! Hai bên anh tình tôi nguyện, không ai nợ ai ——”

“Được rồi!” Thường Tương Tư cũng cảm thấy bản thân hỏi hơi quá.

“Để em nói với anh suy nghĩ của em đi!” Thường Tương Tư hắng giọng nói: “Con người của em tương đối truyền thống, cuộc sống rất bình thường, cũng không có kinh nghiệm yêu đương. Vì thế em đối xử với anh dựa theo bản năng của em. Em cảm thấy hai người ở bên nhau nên như thế này, tương đối bình thường, đôi bên thích nhau, không tồn tại người thứ ba, người thứ tư hay nhiều người khác nữa. Em không nghĩ tới anh sẽ được rất nhiều người yêu thích, cũng chưa từng nghĩ chúng ta ở bên nhau sẽ xuất hiện tình địch.”

“Không phải, căn bản là không có ——”

“Anh nghe em nói đã.” Thường Tương Tư ra hiệu bảo Bạch Văn Nguyên bình tĩnh: “Hôm đó em di dạo dưới tầng để bình tĩnh lại, sau đó gặp Trương Vãn, em nhìn ra được tình cảm cô ta giành cho anh vẫn có vài phần chân thành. Rốt cuộc, đồ tốt, em ưng, mọi người đều sẽ ưng, anh nói xem có phải hay không?”

Bạch Văn Nguyên cảm thấy uất ức, bảo anh là đồ vật hình như không đúng, bảo anh không phải đồ vật lại càng không đúng luôn.

“Trên đường tới, em thậm chí còn nghĩ nếu hôm đó anh thật sự hy sinh vì công việc, em bằng lòng làm quả phụ vì anh.” Thường Tương Tư thở dài một hơi: “Đây là tình cảm xúc động trong nháy mắt, nhưng sau khi Trương Vãn xuất hiện, em lại bình tĩnh. Em nghĩ rồi lại nghĩ, bởi vì trước đây em không có mặt mà anh phủ định tình cảm em giành cho anh, như thể cảnh anh và em đều không công bằng.”

Ánh mắt và tình cảm của Thường Tương Tư quá mức thản nhiên và bằng phẳng, Bạch Văn Nguyên đột nhiên cảm thấy lý do thoái thác trước đó của anh đối với cô thật nực cười và thiếu tôn trọng, tim anh đau nhói, lần đầu tiên anh bắt đầu ý thức được rốt cuộc bản thân mình có thể gánh được toàn bộ tình cảm của người con gái này hay không. Anh há miệng thở dốc, quá khứ rõ ràng hiện ra trước mắt, quá nhiều tình cảm làm nghẹn cổ họng anh, một câu cũng nói không nên lời, anh cảm thấy ba chữ anh yêu em của mình quá qua loa.

Bạch Văn Nguyên dùng sức nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, chỉ nói được hai chữ: “Tương Tư ——”

“Căn cứ vào biểu hiện của anh, em không để ý tới những việc xảy ra trước khi em xuất hiện nữa, em chỉ có một yêu cầu đối với anh.” Thường Tương Tư nhìn anh: “Em không thể yêu cầu người phụ nữ khác không thích anh, em cũng không quyết định được tình cảm của người khác. Nhưng em muốn anh thật lòng ——”

Bạch Văn Nguyên nâng tay cô lên, trịnh trọng đặt xuống mu bàn tay cô một nụ hôn.

“Bạch Văn Nguyên, anh có thể làm được không?”

“Anh có thể làm được!” Bạch Văn Nguyên biết cô chưa bao giờ cho người ta cơ hội lần thứ hai: “Tương Tư, yêu cầu của em đối với anh quá thấp, ngoại trừ thật lòng, anh còn có thể cho em sự trung thành.”

Hết chương 40

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.