Buổi tối lúc trở về, Lục Hiên tắm trước, tiếp theo đến Mục Xán đi vào tắm. Chờ Mục Xán tắm xong đi ra, phát hiện trong phòng đã có vài người nữa chui vào, là mấy vị ngồi chung trên tàu kia. Sở Vũ đang bị Lục Hiên cùng mấy người Dư Tư Vĩ gì đó đặt ở trên giường ngược đãi, trong phòng nhất thời tràn đầy tiếng nam hài tử ồn ào nhao nhao nói chuyện, Mục Xán ngốc lăng mà đứng ở đó, có phần không phản ứng kịp.
Thực ra trước kia Lục Hiên cũng thường cùng nam hài tử đùa giỡn,tất cả những việc này trước kia ở trong mắt Mục Xán cũng không có bất cứ cái gì không thích hợp. Chỉ là từ khi Lâm Nhược Hạ xuất hiện, tâm tình Mục Xán đột nhiên xảy ra chút biến hóa, thấy Lục Hiên cùng bất luận kẻ nào thân mật ở cùng nhau, đều phảng phất có chút khó chịu.
Lục Hiên trời sinh là một vật phát sáng có thể hấp dẫn rất nhiều người đi theo, hắn có nhiều bằng hữu lắm, điều này không có gì kỳ quái….Nhưng vì sao, một màn này tối nay lại có cảm giác hơi nhức mắt?
“Tiểu Xán, ngươi tắm xong rồi?” Lục Hiên từ trong tiếng cười quay đầu lại, gọi Mục Xán quá đó ngồi.
Mục Xán gật đầu, tùy tiện lau mái tóc ướt nước hai cái, liền đem khăn vắt lên vai không lau nữa, nước cứ từng giọt từng giọt mà từ trên tóc nhỏ giọt xuống trên cổ hắn, tiến vào trong áo.
Lục Hiên rất tự nhiên mà từ trên vai hắn lấy khăn, thay hắn lau tóc, vừa lau còn vừa không quên cùng những người khác trong phòng nói chuyện.
Hai tròng mắt nhỏ dài của Sở Vũ ở trên người hai người đảo tới đảo lui, quần áo bởi vì đùa giỡn mà loạn thành một đoàn, cười mà không nói. (L: ài, liệu bạn nhỏ Sở Vũ của chúng ta sẽ là một đồng nghiệp nam hay là một tình địch đây?) Ba người khác mặc dù cảm thấy một màn này có phần quái dị, nhưng chỉ nghĩ vì quan hệ của bọn họ tốt, ngược lại cũng không có suy nghĩ nhiều.
Cuối cùng mọi người đề nghị đánh bài. Mục Xán thực ra một chút cũng không thích đánh bài, nhưng hắn vẫn không từ chối.
Sau khi chơi vài ván, Lục Hiên giơ cổ tay nhìn giờ một chút, quay đầu nói với Mục Xán: “Tiểu Xán, sắp mười giờ rồi, buồn ngủ chưa? Hay là ngươi đi tẩy rửa rồi ngủ trước đi.”
Mục Xán đã sớm ngáp liên tục, nghe vậy liền không chơi bài nữa, nói: “Được.”
Dư Tư Vĩ kêu lên: “Không phải chứ, hiện tại mới chưa đến 10 giờ, đừng ngủ sớm như vậy.”
Mục Xán không để ý tới hắn, đi thẳng tới toilet.
Sở Vũ cũng không thể tin được mà nhìn bóng lưng Mục Xán, hỏi Lục Hiên: “Hắn ngày nào cũng ngủ sớm như vậy sao?”
Lục Hiên cũng không trả lời, cười thu bài, đề nghị: “Hay là đi phòng các ngươi chơi đi.”
Sở Vũ lắc đầu: “Quên đi, không chơi bài nữa, có chút đói, chúng ta đi xuống dưới ăn khuya đi? Thuận tiện nhìn chợ đêm Bắc Kinh.”
“Được, ta tán thành.” Dư Tư Vĩ đứng lên.
“Lục Hiên thì sao?”
“Ha ha, ý kiến hay như vậy, sao lại có thể phản đối chứ, đi thôi.”
Cho nên chờ đến khi Mục Xán từ trong toilet đi ra, đoàn người Lục Hiên cũng đã ra ngoài. Cậu ngơ ngác nhìn vết ngồi của mấy người trên giường, đột nhiên hộc ra một cái thở dài, cởi áo ngủ gần như làm cậu hít thở không thông trên người ra, nằm lên giường thành hình chữ đại (大), vùi đầu vào gối.
...
...
Khi Lục Hiên trở về đã là sau 0 giờ, vào cửa đã thấy hình ảnh Mục Xán thân trên ở trần ngủ say dưới ánh đèn.
Hắn hô hấp bị kiềm hãm, khóe mắt chợt trở nên thâm trầm, nhẹ nhàng đến gần người trên giường, dường như do dự trong chốc lát, khom người xuống, khóe môi nhẹ xát qua vành tai cậu. Sau đó, hắn xoay người lên giường, hai tay hai chân đều quấn lấy Mục Xán, lấy một loại tư thế hoàn toàn chiếm giữ ôm chặt lấy cậu.
Trong không gian yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng phảng phất như muốn nóng bỏng người.
Hắn chính là không dám đối mặt với thiếu niên đã chậm rãi ngủ say này mới cố tình trốn ra ngoài, hắn cảm thấy càng ngày càng không khống chế được bản thân, hắn sợ tiếng tim đập của mình sẽ tiết lộ bí mật đáng sợ trong đáy lòng.
Có đôi khi hắn mong muốn có thể liều lĩnh mà đem cậu kéo vào vực sâu, lấy tư thái hủy diệt tất cả đưa cậu mãi mãi giam cầm trong sinh mạng của chính mình —- trên thực tế, trong tiềm thức, hắn đã dùng phương thức vô thanh tinh tế đem mình dung nhập vào thói quen của cậu, nhưng dù vậy, hắn vẫn không dám tùy tiện bước một bước kia.
Hắn cái gì cũng không hiểu, hắn trước đây có thể cái gì cũng không hiểu.
Có đôi khi hắn thật hy vọng chưa từng gặp được cậu.
Hắn quay lại để trán hắn đối diện với trán cậu, đôi mắt đen nhánh không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cậu, giống như là đang cố gắng kiềm nén cái gì đó mà nhíu chặt hàng mi tuấn dật.
Tiếp theo hắn đột nhiên đối mặt với một đôi mắt mơ màng, nét mặt ưu thương không kịp che giấu đều đã rơi vào trong mắt cậu rồi.
“Ngươi đã trở về?” Mục Xán buồn ngủ hỏi.
“Ân, ta làm ngươi tỉnh giấc sao?”
Khí tức nóng bỏng phun trên mặt, giọng nam trầm thấp kiềm nén khác với thường ngày, trong con mắt thiếu đi ánh sáng rực rỡ, lộ ra hắc ám thâm trầm.
Mục Xán đột nhiên vươn tay, che con mắt của hắn.
Qua một hồi lâu, Lục Hiên mới kéo tay cậu xuống, buông lỏng cái ôm ra, xoay người nằm ngửa, hai tay tựa vào sau đầu, nhàn nhạt vung lên một nụ cười, “Làm sao vậy?”
Mục Xán không lập tức trả lời, qua một lúc mới nói: “Ngươi thoạt nhìn…..có chút đau lòng.”
Lục Hiên quay đầu nhìn hắn, “Nói như thế nào?”
“Không biết.” Mục Xán nhắm hai mắt lại, xoay người, kéo chăn đem mình quấn thành một đoàn.
Lục Hiên cũng không truy hỏi hắn nữa. Chỉ chốc lát sau, hắn từ trên giường đứng lên, cởi quần áo tiến vào giường của mình, tắt đèn, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi.”
Trong bóng tối, hơi ấm chậm rãi hạ xuống, không hề có bất cứ âm thanh nào.
...
...
Trong phòng tràn ngập sương mù nặng nề, Mục Xán cảm thấy trên người mình bị đè nặng. Trong mê man mở to mắt, phát hiện hai tay ôn nhu mà hữu lực của Lục Hiên đang vỗ về chơi đùa khuôn mặt cậu, cái cổ của cậu, lại từ từ mà đi xuống, thẳng tới trước ngực hắn, hắn muốn tách ra, nhưng lại tránh không thoát, chỉ cảm thấy cả người mềm đến ngay cả khí lực động ngón tay cũng không có.
Lục Hiên nặng nề mà thở hổn hển, dùng ngón tay cái từng chút từng chút mà vuốt ve cánh môi vì căng thẳng mà trở nên hết sức khô khốc của cậu, “Xán….Ta rất muốn…..Chúng ta thử xem đi….”
“….Ân?” Mục Xán con mắt buồn ngủ mờ mịt, tim lại đập đến lợi hại, phảng phất như đã nghe hiểu, lại phảng phất như không hiểu.
“Chúng ta thử xem….” Lục Hiên mạnh mẽ phủ xuống thân, không khí thoáng cái bị lấp kín giữa răng môi gắn bó. Lục Hiên càn rỡ mà hôn cậu, đối với cậu giở trò. Da thịt trong nháy mắt nóng lên, giống như bị đốt cháy một phen, từ chỗ sâu nhất trong cơ thể nảy lên cảm giác run rẩy khiến tất cả những gì không chân thực đều biến thành chân thực.
Môi Lục Hiên sượt qua vành tai cậu, tựa hồ đang nói với cậu gì đó, nhưng thanh âm hắn trở nên trầm thấp như vậy, ám muội như vậy, cậu liều mạng nghe, cũng không có cách nào nghe được.
Một loại cảm giác đè nén không chống đỡ được xa lạ, đáng sợ lại vừa nóng cháy dường như muốn từ ngực phun ra, phảng phất như có dòng điện chạy qua mọi ngõ ngách trên cơ thể, cậu khát vọng môi hắn, tay hắn, nhiệt độ cơ thể hắn, nhưng động tác của hắn lại đột nhiên ngừng lại, chống phía trên gối, dùng một loại ánh mắt cậu tuyệt nhiên xem không hiểu si ngốc mà nhìn cậu.
Cậu nhịn không được muốn tới gần Lục Hiên, nhưng mà không cách nào nhúc nhích, cảm giác lúc gần lúc xa làm cậu thống khổ đến gần như nổi điên. Ở trong loại thống khổ kịch liệt này, cậu đột nhiên sinh ra sức lực chưa từng có, một phen kéo Lục Hiên qua, đem T-shirt bao bên ngoài hắn ném ra, cùng hắn da thịt dán chặt lẫn nhau.
Nhưng còn muốn nhiều hơn vậy. Lục Hiên nuốt nước miếng một cái, ánh mắt như sương mù trong đêm tối, tiếng nói khô khốc hỏi hắn: “Có thể chứ?”
“Không sao.”Mục Xán nói như vậy.
Lục Hiên than dài một tiếng, môi nóng bỏng rơi xuống môi cậu….
Mục Xán mạnh mẽ mở mắt, tia nắng sớm hơi lộ ra, cả người ướt sũng, phía dưới….cũng ướt sũng. (L: ko phải tè dầm đấy chứ = =”….rất có thể) Một số câu chữ trong tiết Sinh học bống nhiên nhảy vào trong đầu cậu.
Cậu quay đầu nhìn sang một cái giường khác, Lục Hiên đang ngủ rất say, không hề có bất cứ cái gì khác thường —– thì ra, tất cả mọi thứ đều chỉ là giấc mơ của cậu mà thôi!
Cậu gần như có phần không cách nào hô hấp, cậu vậy mà khi nghĩ đến huynh đệ của mình lại …..xuất tinh?
Cả mặt đỏ bừng mà giật chăn ra đứng dậy xuống giường, lặng lẽ từ trong túi hành lý cầm một cái quần lót chui vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau, tiếng nước liền vang lên.
Khi lần nữa tỉnh lại, trời đã sáng choang, Lục Hiên đang dùng một sợi tóc rơi xuống giường phất qua khuôn mặt cậu, khuôn mặt dương quang sáng lạn kia đang ở ngay trước mắt cậu.
“Ha ha, Tiểu Xán, ngươi rốt cục cũng dậy rồi? Lão sư cũng đã gõ cửa vài lần rồi đó.” Lục Hiên cười vứt sợi tóc đi, vô cùng thân thiết mà nhéo nhéo chóp mũi cậu,với hắn mà nói, ôn nhu vẫn trước kia.
Nhưng Mục Xán lại cười không nổi, tim cậu đập đột nhiên có phần mất quy luật. Vẻ mặt Lục Hiên vẫn là vẻ mặt trước kia, thanh âm cũng là thanh âm lúc trước, tất cả đều không thay đổi, nhưng lại giống như tất cả đều đã thay đổi…..Mục Xán chỉ cảm thấy mặt mình nóng đến lợi hại, cậu nghĩ, cậu nhất định là đã sinh bệnh rồi, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.
Vài ngày sau, cậu hoảng sợ phát hiện bản thân đã không thể dùng “bệnh” để hình dung nữa rồi, căn bản là đã “điên” rồi! Cậu thấy hắn cùng Lâm Nhược Hạ tiếp xúc khó chịu, thấy hắn cùng đám người Sở Vũ giao thiệp với nhau cũng khó chịu,hắn đối với cậu mà nói mỗi một câu nói, mỗi một cá nhân tiếp xúc thân thể hắn đều làm cậu bứt rứt khó chịu mà tâm thần bất định.
Cậu phảng phất như thấy bản thân đứng ở bên cạnh vách núi, phía dưới là vực sâu vô biên, chỉ cần đi lên phía trước một bước, chính là thịt nát xương tan.
Thì ra, khổ tâm cay đắng và kiềm chế cũng là một phần của sự trưởng thành.
———————————————————Ta là phân cách tuyến H hụt————-