Nếu Như Có Một Ngày

Chương 1



Một mình Long Nữ vật vờ ngoài phố, tuy mùa đông còn chưa đến nhưng trời đã rất lạnh, lạnh tới mức nước mắt cô như sắp đóng băng. Không phải chính cô nằng nặc đòi ly hôn sao? Tại sao ly hôn rồi lại cảm thấy buồn thế này? Tronh lòng cô trống rỗng. Vừa rồi Giang Đông định tiễn cô, cô từ chối, cô sẽ mãi mãi ghi nhớ ánh mắt khinh khỉnh của Giang Đông khi anh đặt bút ký. Anh là thế, cao ngạo như một vị hoàng đế, còn cô mãi mãi chỉ có thể đứng ở vị trí thấp kém dưới mắt anh. Cô cầu xin tình yêu của anh, chờ đợi sự quan tâm của anh, nhưng rồi đến cuối cùng mới nhận ra tất cả đều là dối mình gạt người. Đúng thế, cô không có tài cán gì, nhưng cô không muốn bị anh xem thường, vì vậy cô phải dứt áo ra đi. Đây là lần đầu tiên cô để lại hình bóng mình cho Giang Đông, trước đây, người nhìn theo bóng anh quay lưng bước đi đều là cô. Cảm giác này không tệ, còn có chút sảng khoái nữa. Nhưng ly hôn rồi, ly hôn với người đàn ông mà mình đã yêu tới mê muội bao lâu như thế, thực sự đau lòng lắm.

Điện thoại reo, liếc thấy là Trác Lan gọi, Long Nữ cầm điện thoại uể oải nói: “Chuyện gì thế?”

“Ly hôn rồi à?” Giọng nói bên đó có vẻ rất hưng phấn, Long Nữ thấy tai hơi ù ù, sao cô ly hôn mà cô ấy lại vui mừng thế, bạn bè hay là tình địch vậy?

Trác Lan có nichkname là “Đản Đản” (quả trứng), vì thích ăn đủ loại trứng nên có biệt danh này, là bạn thân từ thủa đại học của Long Nữ. Cô ấy còn là một kẻ theo “chủ nghĩa không kết hôn”, đặc biệt rất không thích cuộc hôn nhân của Long Nữ, luôn nói rằng cuộc hôn nhân ấy chắc chắn không lâu được đâu. Quả thật, nói trúng rồi.

“Tôi ly hôn sao cậu lại vui mừng thế? Người ta đau lòng lắm, ôi... Tôi thành gái bị chồng bỏ rồi...” Kìm nén cả buổi sáng, cuối cùng đã tìm được một người để khóc, cô chẳng thèm để ý xung quanh có bao nhiêu người, bắt đầu khóc lóc, mặc ai thích nhìn thì nhìn. Hôm nay cô ly hôn, cô to nhất.

Giang Đông ngồi trong xe, nhìn vợ cũ đang đứng đằng trước không màng thể diện mà khóc lóc, ánh mắt rất phức tạp, trong lòng anh có chút buồn rầu không nói nên lời, dù gì cũng đã chung sống hai năm. Anh có chút không hiểu, chẳng phải chính cô chủ động đòi ly hôn sao? Hai năm rồi, anh chưa từng thấy cô khóc như thế này, cô luôn rất ngoan ngoãn, nghe lời, thỉnh thoảng nổi nóng chút xíu nhưng đều có thể thấy cô rất gắng sức nhẫn nại, giống như một nàng búp bê bày bên giường. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô nổi nóng, nhìn thấy cô khóc nức nở, thì ra cô cũng là người bình thường.

Hôn nhân của hai người có hơi giống cuộc hôn nhân sắp đặt ngày trước. Năm anh ba mươi tuổi, mẹ bắt anh phải kết hôn, nếu không sẽ đoạn tuyệt quan hệ. Ngày nào anh cũng bị mẹ phàn nàn, anh còn chơi chưa đủ. Công việc hàng ngày tại công ty đã đủ phiền rồi, về nhà lại phải đối diện với mấy bà phụ nữ đáo để. Đừng hỏi tại sao anh lại nói nữ đáo để, vì mẹ anh và bà anh rất đáo để, cho nên trong suy nghĩ của anh, phụ nữ đa có chồng sẽ bằng với “đáo để”.

Long Nữ khi đó còn chưa tới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học xong. Khi anh nhìn thấy cô trong phòng VIP của nhà hàng, thực tình cũng chưa nhìn kỹ, chỉ là cảm thấy sao mẹ lại chọn một đứa trẻ con đi xem mặt thế này. Trong mắt anh, Long Nữ là một cây sậy. 1m65 cũng chưa hẳn là cao, nhưng lúc đó cô rất gầy, chỉ chừng hơn 45 kg, không như bây giờ, sau hai năm tăng lên được 50 kg rồi, như thế anh còn hài lòng một chút. Ngoài chuyện quá gầy ra, tất cả những thứ khác đều chấp nhận được, cái cần có đều có, khuôn mặt gọn gàng, mắt to, đen láy, da dẻ mịn màng, môi đỏ hồng như trái anh đào, nhưng ánh mắt sao lại u ám thế kia, chẳng lẽ đi xem mặt một gã trai hiếm có như anh đây lại đau khổ thế sao?

Khi đó trong mắt Long Nữ, Giang Đông rất cao lớn, anh đã thu hút ánh mắt của cô ngay từ giây phút đầu tiên bước vào. Cô sắp tốt nghiệp đại học nhưng lại chưa yêu lần nào. Cô không chịu học lên tiếp, cãi nhau ầm ĩ với cả nhà. Ba nói luôn, không học tiếp cũng được, tìm việc đi, không tìm việc cũng được, lấy chồng đi. Thế là dưới sự giám sát của ông bố Giám đốc Sở Công an và bà mẹ Giám đốc Sở tài chính, cô được đưa tới đây, chẳng hiểu sao mình lại đi xem mắt một người đàn ông lớn hơn cô tám tuổi này. Tám tuổi đấy, nói nhiều thì không nhiều, nói ít thì không ít. Cô từng phản đối nhưng vô ích, ai bảo cô ngốc nghếch, có mỗi việc làm thôi cũng tìm không ra, thảm hại tới mức phải kiếm một người để dựa dẫm.

Trước khi tới xem mặt, cô chưa từng xem ảnh của anh, cô sợ muốn chết, lỡ như xấu xí thì làm thế nào, nếu là trai già thì làm thế nào. Ôi số phận đáng thương của cô! Nhưng ngay khi vừa nhìn thấy Giang Đông, cô bỗng nhớ tới câu ba mẹ nói lúc ở nhà, trẻ tuổi tuấn tú, một trang anh tài, mặt tựa Phan An*. Lúc đó cô đã trề môi nói, nếu anh ta đẹp trai được như thế thì con sẽ cưới, vì câu này mà cô đã cưới thật.

(*) Phan An: Tên khác là Phan Nhạc, người Hà Nam sống vào thời Tây Tấn, tương truyền có tướng mạo cực kỳ đẹp đẽ, mỗi lần ông đi dạo phố dung mạo và phong thái của ông khiến rất nhiều cô gái phải ngẩn ngơ theo đuổi.

Ngoài dáng vẻ anh tuấn khiến cô phải ghen tị, cô không biết tại sao mình lấy anh. Anh cũng không biết tại sao mình lấy cô, chẳng lẽ chỉ vì cô trầm tĩnh, khiến anh nhận ra, thì ra phụ nữ cũng có thể như thế này. Những phụ nữ anh biết đều xinh đẹp, hoạt bát, phóng khoáng. Còn cô gái nhỏ này lại dịu dàng yên lặng như một chú mèo hiền lành, cưới rồi chắc sẽ không phá anh. Huống hồ đây là do mẹ anh chọn, nghe theo cũng tốt. Hơn nữa gia thế nhà cô ấy có lợi cho anh. Nhà họ Giang khởi nghiệp từ xã hội đen, tuy tới đời anh đã hoàn toàn trong sạch rồi, nhưng ít nhiều gì vẫn có đôi chỗ khó nói rõ, có ông bố vợ là Giám đốc Sở Công an hiển nhiên rất có lợi, hơn nữa mẹ vợ rất thích anh.

Cứ như thế, hai người họ tiếp xúc trong vòng một tháng, sau bốn lần hẹn hò thì chuyện chung thân đại sự đã được quyết định luôn. Hai bên thống nhất là ăn hỏi trước, đợi Long Nữ tốt nghiệp rồi sẽ đăng ký kết hôn. Sau khi cưới, Long Nữ vẫn luôn nhớ lại, khi đó có phải mình nông nổi quá không. Nhưng đó là mối tình đầu của cô, cô cảm thấy Giang Đông rất tốt, ít ra rất đẹp trai, rất nho nhã, rất ga lăng, khác hẳn những người con trai khác xung quanh cô, cô thích người đàn ông như thế này. Vì vậy sau một tháng, anh nói, chúng ta kết hôn đi, cô bẽn lẽn gật đầu.

Ghi nhớ lại, hình như có chút nực cười, chỉ bốn lần hẹn hò mà quyết định chuyện cả đời. Bảo sao Đản Đản mắng cô dốt. Giang Đông trong mắt cô khi đó là vị thần hoàn mỹ. Đản Đản nói trông anh như thế chắc chắn rất phong lưu, không thể thiếu đàn bà, cô không tin. Đản Đản nói anh môi mỏng chắc chắn bạc tình, cô không tin. Đản Đản nói anh chắc chắn chê cô vẫn còn quá trẻ, không hiểu tình yêu trai gái, cô không tin. Nhưng thời gian hai năm giúp cô nhận ra Đản Đản đúng là có con mắt nhìn xa trông rộng. Đầu tiên, còn chưa đi nghỉ tuần trăng mật anh đã vội vã trở về công ty, sau đó thỉnh thoảng còn cười cô trẻ con chẳng hiểu gì, mấy chuyện này cô đều nhịn. Tiếp đó có người nói anh có phụ nữ khác ở bên ngoài, cô không tin. Cô nghĩ mình đã lấy anh rồi thì phải bảo vệ anh, phải tin tưởng anh. Cho đến khi có một cô gái xinh đẹp tới tìm gặp cô, nói với cô là cô ta đã có con với Giang Đông, cô mới nhận ra là mình ấu trĩ hết biết. Anh vẫn thường giễu cô lúc trên giường, nói cô chẳng biết gì, nói cô đúng là một đứa trẻ. Anh thường xuyên không về nhà, thì ra mọi chuyện là như vậy. Cô có thể hiểu cho công việc của anh, có thể hiểu cho bận rộn của anh, nhưng vị thần hôn nhân thì tuyệt đối không được xâm phạm tới. Vì vậy lần đầu tiên từ khi bước chân vào cửa lớn nhà họ Giang, cô tìm tới phòng làm việc của anh, hỏi anh, có phải đã ngủ với cô gái đó không, và anh trả lời, đúng.

Cô nói, thật vậy sao?

Anh nói, thật.

Cô nói, ly hôn đi.

Anh nói, được.

Khoảnh khắc đó, cô nghi ngờ liệu có phải muốn ly hôn với mình từ rất lâu rồi không. Cô ngốc, cô không hiểu phong tình, không thể sacnhs được với đàn bà xung quanh anh, nhưng cô có lòng tự trọng của mình. Khi tự trọng của cô bị người khác dẫm đạp, cô sẽ giương gai góc trên người mình lên để bảo vệ bản thân. Ai cũng có giới hạn cuối cùng, và anh đã chạm vào đó.

Thực ra hôm đó Giang Đông không coi việc này là nghiêm túc, đúng là ở ngoài anh có người khác, nhưng sao anh lại để người ngoài mang thai con anh được. Mẹ anh ngày ngày giục anh sinh con, nhưng con cái đâu phải là chuyện của riêng mình anh. Thực tế Long Nữ vẫn là một đứa trẻ cần người khác chăm sóc. Vì vậy anh mới không để cô có con sớm. Hơn nữa khi đó cô quá gầy, anh cũng không an tâm. Mà đàn bà bên ngoài chẳng qua là gặp dịp thì chơi, dù gì ngày nào cũng đối mặt với tiểu nha đầu chẳng biết giận dữ, bảo sao nghe vậy cũng phát ngán. Chỉ là anh thật không ngờ, cô gái đó dám tìm gặp Long Nữ, lại còn dám nói dối, thật không coi anh ra gì, anh không thể bỏ qua cho cô ta được.

Hơn nữa anh tưởng cô chỉ đùa chơi, vì vậy mới cười cười đồng ý ly hôn, nghĩ là về nhà dỗ dành chút xíu là ổn, tính khí trẻ con vẫn thường như vậy mà. Ai biết buổi tối lúc anh về đến nhà, cô đã gói ghém hành lý rồi. Hành lý của cô chỉ là mấy va li nhỏ và cái túi da nhỏ trên đặt con gấu Teddy dài, to đùng, món quà đầu tiên anh tặng cô, ngày nào cô cũng ôm.

Long Nữ thấy anh đã về, vứt chìa khoá nhà cho anh rồi gôm gấu, kéo va li nhỏ bỏ đi. Con gấu quá to khiên stay chân cô vướng víu. Anh tháo cà vạt, nghiêng người trên sô pha lười biếng nói: “Đến mức này là được rồi đấy.”

“Em không gây sự với anh, em muốn ly hôn, ly hôn.” Nói xong cô mở cửa bỏ đi. Trước cửa, Đản Đản đã đợi sẵn trong xe, thấy cô đi ra lập tức chạy tới đỡ hành lý, còn không quên giận dữ đạp cửa nhà Giang Đông một cái.

Sau đoánh cũng không tới tìm cô, anh nghĩ cô sẽ tự trở về. Cô cũng không tìm anh, vì cô cho rằng, không thể tha thứ cho kẻ phản bội. Cuối cùng hai người họ ly hôn, cứ như thế, một bắt đầu rất bình thường, một quá trình rất bình thường, một kết thúc rất bình thường. Nhưng cô đồng ý với anh, trước hết chưa nói với gia đình hai bên, nếu không chắc sẽ gây ra chấn động lớn mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.