Nếu Như Có Một Ngày

Chương 15-1



Nhân vật chính hôm nay, cô bạn Nữu Nữu, xuất hiện chưa tới năm phút thì bị bế đi luôn. Sau đó là một tập đoàn người bắt đầu chén chú chén anh, tới dự toàn những nhân vật cực kỳ hiển hách. Bên bàn chính có ông Giang và ông Diệp - Diệp Cảnh Thiên, ngồi vị trí chủ tọa, sau đó là bà Giang, Diệp Tử, Giang Nam, Đào Nhiên. Bên này cũng theo thứ tự đó có ông Long, bà Long, Giang Đông, Long Nữ, vì thế lúc này Long Nữ cực kỳ không thoải mái, bị Giang Đông và Đào Nhiên kẹp giữa, sống bên nước sâu bên lửa bỏng. Giang Đông lại còn liên tục gắp đồ ăn cho cô, chăm chút từng ly, càng khiến cô không chịu nổi.Đào Nhiên chẳng ăn gì, toàn ngồi uống rượu. Chỗ nào nhiều đàn ông chỗ đó tất lắm rượu, nhất là khi có ba ông già đều thuộc hàng yêu thích rượu trắng, thế nên trên bàn đầy những rượu Mao Đài. Long Nữ không thích mùi rượu, vừa cay vừa nồng, không biết uống vào ngon ở đâu.

“Hôm nay Đông Tử thể hiện tốt lắm, xem ra đúng là do Long Nữ nhà ta dạy bảo tốt.”Bà Giang vừa cười vừa nhìn Giang Đông đang rót nước hoa quả cho Long Nữ với vẻ hài lòng lắm.

“Đúng thế. Tính tình trước đây của Đông Tử phải sửa đi, nếu không ngày nào đó Long Nữ bực lên thì chắc chắn em sẽ biết tay.” Giang Nam vui vẻ tiếp lời luôn. Lúc này mặt mũi Giang Nam đã đỏ bừng, có vẻ uống đã nhiều rượu rồi.

“Hà hà, chị, không phải chị toàn bắt nạt anh rể đấy thôi. Long Nữ nhà em đâu có như chị.” Giang Đông cũng có vẻ uống nhiều, trông rất vui vẻ, lúc nói chuyện còn nắm lấy tay Long Nữ.

“Đông Tử, cũng vừa vừa thôi, đừng có chiều nó thành quen.” Ông Long mở lời là thấy gia trưởng uy nghiêm.

Long Nữ đã trơ luôn rồi, muốn nói gì thì nói, dù gì thì cô cũng không thể nói cho rõ ràng được nữa. Giang Đông có cần diễn kịch thật đến mức này không, qua qua thôi là được rồi. Sớm muộn gì chuyện cũng sẽ bại lộ, tốt nhất cô phải nghĩ xem làm thế nào để hả cơn lửa giận của ba mình.

Lúc mọi người đang bận thảo luận chuyện của Giang Đông và Long Nữ, Diệp Tử nhận thấy hôm nay Đào Nhiên rất trầm, không giống phong cách thường thấy ở cậu ta. “Sao thế?” Diệp Tử nghiêng người hỏi.

“Không sao, hôm qua ngủ không được ngon.: Đào Nhiên nhỏ giọng trả lời. Bản thân anh cũng không biết mình làm sao khi nhìn thấy Long Nữ ngồi bên Giang Đông, anh lại thấy tức giận, cảm giác như bị lừa. Nhưng trong đó còn có một tâm trạng mà anh không hiểu nổi, có chút buồn bã, chút kích động muốn kéo cô lại. Bữa ăn này anh ăn mà không biết hương vị ra sao. Giang Đông bận rộn chăm sóc cho Long Nữ, thế thì quan hệ của bọn họ chắc không tệ. Vậy vẻ oán thán mà Long Nữ đôi lúc để lộ ra có nghĩa là gì? Tại sao cô không sống trong biệt thự của nhà họ Giang mà lại ở trong một căn hộ riêng? Tại sao cô phải tới làm việc trong Thiên Hạo? Bao dấu chấm hỏi trong đầu anh đều không có đáp án.

“Tổng giám đốc Đào, tôi uống cùng anh một chén, Đông Nam chúng tôi có thể được hưởng chút hương hoa của “Tinh phẩm phomg Lâm” thực sự phải cảm ơn anh.” Không biết Giang Đông đột nhiên đứng giữa Long Nữ và Đào Nhiên từ lúc nào, nâng ly rượu nhìn Đào Nhiên, nhưng đôi mắt thâm sâu thì tràn ngập hàn ý, tất nhiên chỉ có một mình Đào Nhiên nhận ra.

Đào Nhiên là kiểu người giống như Giang Đông, lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm nên thành tinh. Tuy lúc này trong lòng không thích thú gì, nhưng vẫn đứng dậy nâng ly, cười nói: “Có thể hợp tác cùng Đông Nam là vinh hạnh của Thiên Hạo. Nhưng hôm nay chúng ta không nên bàn việc công.”

“Ha ha, tôi không đúng rồi, tôi tự phạt một ly.” Nói xong Giang Đông liền uống cạn ly rượu. Long Nữ tháy xót cho cái dạ dày thay cho anh, đấy là chén vại đấy, là rượu trắng đấy. Tên này bình thường thông minh lắm cơ mà, hôm nay làm sao thế. Cô còn chưa kịp rút ra kết luận thì số khổ ập tới, chỉ nghe tháy Giang Đông dùng giọng nói hoàn mỹ của anh nói vọng phía trên đầu cô: “Long Nữ, cùng anh uống với Tổng giám đốc Đào một ly.”

Đầu Long Nữ ong lên một tiếng. Gì thế này? Sao lại kéo cô vào? Lúc cô còn đang miễn cưỡng đứng lên thì lại nghe Giang Đông nói: “Đúng rồi, ba mẹ còn chưa biết, Long Nữ nhà ta đã đi làm rồi, làm trong phòng Kế hoạch của công ty Thiên Hạo, chỗ Tổng giám đốc Đào.”

“Vậy à? Thảo nào thấy Long Nữ già dặn. Tiếp xúc nhiều với xã hội là việc nên làm, cả ngày ru rú trong nhà cũng không tốt.”Giang Nam lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cười bảo rằng như thế không tệ, Trưởng bối cũng đồng tình. Nhưng rõ ràng lo lắng nhiều hơn kinh ngạc.

Bà Giang nói: “Đi làm cũng tốt, nhưng vừa mới nói muốn sinh con mà, tại sao đi làm?”Long Nữ cười gượng, cúi đầu vâng dạ. Giang Đông quả là giảo hoạt, đập cô một gậy như vậy, cô còn quá non nếu muốn đọ với anh.

Đào Nhiên nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Long Nữ. Anh bỗng có chút không hiểu cô gái này. Cô hôm nay không giống với cô gái hoạt bát đáng yêu kia. Cô hôm nay như vật đính kèm của Giang Đông. Bất luận là thân xác hay linh hồn, đều làm theo Giang Đông. Hơn nưã còn có thể nhận ra cô đang không vui. Nhưng anh rất nhanh chóng dừng suy nghĩ của mình lại, bất luận cô có vui hay không? Tấ cả đều không liên quan tới anh, quan hệ của anh và cô ta chẳng qua chỉ là qua đường mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.