Nếu Như Có Một Ngày

Chương 19



Một mình Long Nữ như lạc mất hồn thất thểu trên đường phố trở về nhà Trác Lan. Trong đầu cô đang có hai kẻ cãi nhau, một người khổ sở nói: “Xem đi, giờ thì hay chưa, nói hết sạch sành sanh rồi, cô đã trở thành kẻ cô đơn không ai thèm, dạo trước còn muốn anh ấy coi trọng hơn, giờ thì sao đây? Một người khác tay chống nạnh giận bừng bừng chỉ vào người mặt mũi ủ dột kia nói: “Sao cô lại không có ý chí gì hết vậy, cóc ba chân khó kiếm chứ đàn ông hai chân thì vơ một cái ra cả đống. Cô đang xuân sắc đẹp xinh, đáng yêu sáng sủa. thực lực hơn người, kẻ theo đuổi cô đếm không xuể, sao phải treo cổ tự vẫn ở mộ cái cây hả? Cô lại vừa mới được thăng chức. đã trở thành một cô gái có sự nghiệp độc lập rồi, độc thân muôn năm!”

Người đang chán chường vẫn trưng ra cái mặt ủ dột: “Tôi đâu có muốn tìm cóc ba chân, dù ra đầy đường tôi cũng không thèm. Giang Đông hai chân chỉ có một, đó là mối tình đầu của tôi, là người đàn ông đàu tiên của tôi, lại còn là người đàn ông tôi cực kỳ yêu, có thể không đau khổ sao? Gờ tôi phải nói thế nào với cả nhà đây, vừa rồi mạnh miệng như vậy là không đúng rồi phải không?”

Người hùng hổ hận không thể rèn sắt thành thép, đanh giọng: “Phải nói thẳng như thế chứ, cô cũng là người lớn rồi, không ai quản lý được cô hết, dũng cảm lên, người đàn ông tiếp theo sẽ tốt hơn, cô cứ yếu đuối như thế Giang Đông sẽ lại tiếp tục bắt nạt cô. Cô muốn trở lại cuộc sống như trước đây à? Cô muốn lại có ả nào đó đến nói với cô rằng chông cô đi theo người ta à? Cô muốn...”

“Này cô kia! Muốn chết à?” Tiếng phanh xe chói tai kèm theo tiếng nhiếc móc vang lên làm Long Nữ giật nảy mình, đứng sững lại bất động. Chiếc xe đua màu đỏ dừng ngay bên cạnh cô, chỉ cách có mười cm. Vừa rồi cô còn mải chìm đắm với cuộc nội chiến trong đầu, không nhận ra mình đã vượt đèn đỏ. Giờ nhận ra rồi mới bắt đầu sợ hãi, mở to mắt nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trong xe.

Đào Thao vốn định tới chỗ bạn học dự sinh nhật một em hot girl thì bị gọi về nhà ăn cơm, bực là ba anh không tha cho, chốc chốc lại gọi điện giục giã, còn nói không về thì sẽ cho người tới lôi về. Không còn cách nào khác đành phải chạy về, trong lòng rất không vui. Con người cậu ta từ trước tới giờ đã quen không phép tắc kỷ luật gì, lái xe thì lao ầm ầm, lại thêm phần tâm trạng không tốt nên càng không chú ý tốc độ. Nhưng cậu ta cũng đâu có sai, cô nàng kia cứ thế xông ra, nếu cậu không có kỹ thuật lái xe tốt thì cô ta xong đời rồi.

“Cô bị điên à?” Đào Thao chau mày nhìn cô gái đang sững người đứng đó, kỳ lạ, lần nào gặp cô một mình cũng đều trong bộ dạng này, cứ như mới bị chồng bỏ. Lần trước cậu ra ngoài chơi thì thấy một cô gái đang khóc lóc bất chấp thể diện, khóc tới mức kinh thiên động địa quỷ thần cũng phải sợ. Cậu thật chưa từng gặp bao giờ nên cũng liếc nhìn vài lần, lại bị người ta quát cho.

Cậu cho rằng sẽ chẳng bao giờ gặp lại, thế mà đời người thật lắm sự tình cờ. Anh họ mới từ Mỹ trở về, cùng đi ăn thì cô gái này ngây ngô chạy tới chào hỏi. Hôm nay lại gặp tiếp, vẫn dáng vẻ ấy, không có chút mỹ cảm nào, tên đàn ông nào thích cô ta thì thật bi thảm.

Xe phía sau đã bắt đầu ấn còi, cô gái trước mặt vẫn ngây ra đó. Đào Thao thở dài một hơi, xuống xe quay đầu quát: “Ấn cái con khỉ, vội đi đầu thai à?” Nói xong mặc kệ người ta chửi mắng, kéo tay Long Nữ nhét cô vào trong xe, nghênh ngang phóng đi.

“Này cậu làm cái gì đấy hả? Cậu là ai?” Long Nữ lên xe rôi mới kịp phản ứng, cô nắm chặt dây an toàn, cả người dựa dựa sát vào cửa xe, ánh mắt thấp thỏm nhìn chằm chằm tên nhóc đẹp trai trước mặt.

Xin thứ lỗi cho cô hôm nay không nhận ra. Lần trước cậu ta là nhóc con ăn mặc quái dị, lần này thì có quy củ hơn. Mái tóc màu hạt dẻ lấp lánh sáng được túm gọn lại, chắc chắn có thợ làm tóc chuyên nghiệp ra tay, rất đẹp mắt. Con trqi baayh giờ đều điệu như thế này sao? Nhắc tới từ “điệu”, trong đầu cô bỗng hiện ra khuôn mặt mỹ nhân của Đào Nhiên.

Đào Thao thực lòng muốn phát điên! Trông cậu giống kẻ xấu đến vậy sao? Cậu mới hai mươi tuổi, đẹp trai phong độ, cô không đến nối liên tưởng cậu với bọn yêu râu xanh đấy chứ làm gì mà sợ sệt thế. Bọn con gái trông thấy cậu đều muốn xông ngay đến ấy chứ, bà chị này đúng thật không có mắt nhìn.

“Này thằng nhóc kia, tôi đang nói chuyện với cậu đấy. Cậu định đưa tôi đi đâu hả?” Xe đang chạy theo hướng Long Nữ không thông thuộc, cô mù đường, vì thế cô mới sợ.

Vừa dứt lời thì xe đột ngột rẽ rồi dừng lại, đầu Long Nữ tiếp xúc thân mật với tấm kính phía trước, cuối cùng thì xe cũng dừng, nhưng nhìn mặt tên nhóc đẹp trai kia thì biết chuyện chẳng lành rồi.

“Bà chị, bà thím, bà cô, mau xuống xe lập tức cho tôi, luôn và ngay! Đầu tôi úng nước hay sao mà kéo chị theo không biết, mặc kệ chị cho xe tông cho rồi.” Tính khí Đào Thao không tốt, chẳng mấy khi làm được việc tốt, định đưa cô về nhà (tuy không biết nhà cô ở đâu), thế mà lại bị hiểu lầm thế này, thế nào cũng bị ông già càu nhàu. Không biết sao cậu rỗi hơi thế không biết, chẳng lẽ do mất cân bằng nội tiết?

Lúc đầu Long Nữ cũng hơi sợ, nhưng cô sao có thể cúi đầu trước thế lực xấu chứ? Cô ngẩng cao đầu, mím môi, dữ tợn trừng mắt nhìn cậu ta, nhìn mãi mới thốt ra được một câu: “Mau tháo dây an toàn cho tôi, tôi không tháo được.”

Long Nữ ngồi xổm xuống bên đường chờ Trác Lan tới đón. Vừa rồi sau khi cô nói xong câu đó, mặt Đào Thao như co rúm lại, đoán là cố nhịn cười, lúc tháo dây an toàn cho cô tay còn run run. Cô tạm thời cho rằng vì cô quá xinh đẹp nên khiến cậu ta kinh ngạc. Đào Thao thực sự vứt cô ở đây mà đi, nhìn xe của cậu ta phóng đi cái vèo mà Long Nữ chửi thầm trong bụng. Đàn ông con trai chẳng có thứ gì tốt, thằng nhóc này mới nứt mắt mà đã đầy thói hư tật xấu của bọn đàn ông, cô dứt khoát kết thúc với Giang Đông là hoàn toàn đúng đắn. Trong đầu cô, kẻ hung hăng cũng đang vung tay đánh ngã cái kẻ đang ủ ê đưa đám, hăm hở tuyên bố địa vị của mình.

Trong lúc cô đang ngồi đó vẽ vòng tròn trên đất thì một chiếc xe dừng cái xịch trước mặt. Một cô gái lao tới như vũ bão, chỉ vào mũi cô mà quát: “Tôi có cần lắp một cái định vị toàn cầu lên người cậu không hả? Cậu không biết đường thì không biết hỏi luôn sao? Cậu nói cậu đang ở cạnh cái cột mốc chết vạ nào bên đường làm tôi tìm mất hơn tiếng đồng hồ!” Trác Lan bị cô làm cho tức gần chết. Vừa mới đi ăn cùng khách hàng xong, thì nhận được điện thoại của cô, nói không về được nhà, gọi cô tới đón. Điều khiến cô ngã ngửa nhất là Long Nữ hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, một chút phương hướng cũng không nói được, chỉ nói mình đã đi qua chỗ nào chỗ nào. Trác Lan loanh quanh hơn một tiếng đồng hồ mới phát hiện ra Long Nữ đang ngồi ở đó.

Long Nữ chống tay vào đầu gối từ từ đứng lên, ngồi xổm lâu quá, chân hơi tê dại, nhíu mày xoa chân, giương đôi mắt to long lanh ánh nước, dáng vẻ tội nghiệp hết biết nhìn Trác Lan nói: “Đản Đản, cậu dạy mình lái xe được không?”

Trác Lan không hề bị cô làm cho lay động, lườm một cái quay lưng bước lên xe, trong gió thoảng tới một câu: “Không dám, tôi không thể làm hại đồng bào của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.