Nếu Như Có Một Ngày

Chương 22



Long Nữ “nấp” phía sau Đào Nhiên mà cứ như ngồi trên bàn chông. Vừa rồi khi Giang Đông đưa theo người của Đông Nam tiến vào, ánh mắt đáng sợ ấy xém chút nữa làm hai chân cô run lẩy bẩy. Nhưng nhớ ra mình chẳng làm cái gì sai, cô đã là người tự do rồi, vì thế lại hít sâu một hơi, đứng thẳng người lên. Không khí buổi họp rất tốt, chủ yếu là phó tổng Lâm Mạt của Đông Nam và Tần Chi Dương thay phiên nhau bàn bạc. Đào Nhiên và Giang Đông như cách ly với bầu không khí này, chẳng ai nói câu nào, ngồi ở hai đầu bàn họp đấu nhãn. Kỳ thực người Giang Đông nhìn không phải là Đào Nhiên mà là Long Nữ. Vừa rồi đi vào anh thực sự giật mình, sao cô lại ở bên cạnh Đào Nhiên. Nhưng nhìn thấy sự lo sợ và trốn tránh trong mắt cô, lòng anh bất giác thấy nhẹ nhõm hẳn. Hiển nhiên sức ảnh hưởng của anh đối với cô vẫn mạnh mẽ như thường.

Tối qua cô nói với anh những câu nói đó, ban đầu anh cũng thấy mình thực sự quá đáng, nên thả lỏng cô một chút, nhưng về tới khách sạn, anh lại biến hình trở thành tên đại ma vương đáng sợ. Anh thấy mình chẳng làm gì sai, đàn ông mà, như vậy là thường tình. Chỉ có cô vợ nhỏ của anh chẳng qua là tính khí hơi trẻ con một chút, có lẽ dần dần trưởng thành thì sẽ khá hơn. Vì vậy anh sẽ không tiếp tục cấm đoán cô nữa. Anh muốn cô ý thức được tầm quan trọng của anh, như thế cô mới ngoan ngoãn quay về. Nhưng đừng trách anh, rõ ràng anh đã quyết định sẽ nhẫn nại để cô tự gặm nhấm, thế mà hôm nay cô lại cho anh nhìn thấy cảnh tượng này. Xem ra không cho cô “liều thuốc mạnh” thì không được.

Đào Nhiên cũng nửa cố ý, nửa vô tình nhìn về phía Giang Đông. Hiệu quả không tệ, tuy tên kia vẫn giữ mặt lạnh, nhưng anh có thể nhìn thấy hỏa nộ trong đáy mắt Giang Đông. Anh lại còn cố tình ghé sát về phía Long Nữ, nhỏ giọng nói vào tai cô dặn dò mấy việc chả quan trọng gì, thế là liền thấy hiệu quả càng cao. Muốn được chia miếng bánh béo bở từ phía Thiên Hạo thì chắc chắn cũng phải trả giá chứ, mới chỉ bị chọc tức có chút xíu thế này thì bõ bèn gì.

Cuộc họp kéo dài ba tiếng, thảo luận toàn bộ những điều khoản hợp tác chung. Long Nữ cũng mệt méo cả mặt, mà khả năng chịu đựng tâm lý của cô cũng không còn đứng vững nữa. Ánh mắt của Giang Đông đâu chỉ là muốn giết chết cô, về sau còn muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn ấy chứ. Cô ngồi ngay cạnh điều hòa mà người toát ra đầy mồ hôi. Ấy thế mà khi cô những tưởng mình sắp được thoát khỏi bể khổ thì Đào mỹ nhân lại đập tan giấc mộng đẹp. Nói buổi tối đã đặt tiệc tại Quân Đế để mong hợp tác sẽ thành công. Nhưng sao cô cảm thấy nụ cười lúc anh nói câu này thật đáng ăn đánh.

Tại phòng Kim sắc của Quân Đế.

Long Nữ vẫn ngồi cạnh Đào Nhiên như cũ. Hiện tại cô đã xác định chắc chắn là anh ta muốn hại cô, bởi vì cứ có người mới rượu thì liền đẩy cô ra đỡ đạn. Bên phía Đông Nam chỉ có Lâm Mạt biết thân phận thật của cô, phía Thiên Hạo cũng chỉ có mình Tần Chi Dương biết. Những người khác đều muốn tạo mối quan hệ với cô, dù gì cũng là người đột ngột được nhảy lên vị trí này, chắc chắn có ô dù. Tuy tửu lượng nhỏ bé của cô thực sự không chịu thấu với kiểu uống này, nhưng cứ nhìn thấy bản mặt lạnh băng đó của Giang Đông, cô lại ngửa cổ uống cạn. Đào Nhiên nhìn cảnh này thì càng thêm chắc chắn hai người họ có vấn đề.

Lúc Long Nữ lại sắp uống nữa, một bàn tay ngăn ly rượu của cô lại, sau đó nghe thấy tiếng Tần Chi Dương cười nói: “ Chén này để tôi uống thay trợ lý Long. Mọi người không biết chứ, đây là em gái của tôi, không thể để các anh chuốc say được, như vậy quả là không nể tình rồi.” Nói xong liền cầm lấy chén của Long Nữ, ngửa cổ uống hết. Mọi người vừa nghe hết câu thì trưng ra ngay vẻ mặt ngộ ra chân lý. Thì ra là thế, thân phận đó là lý do đầy đủ cho việc Long Nữ được đứng vào vị trí này. Ai cũng cười nói nhận sai, lần sau không dám nữa. Đào Nhiên cười mà thực chất không cười, Giang Đông thì cứ như đang có ai thiếu nợ anh, hai người họ hình thành một sự tương phản rõ rệt.

Long Nữ thực sự chán chả thèm quan tâm, mặc kệ ai thiếu nợ ai. Vừa hay Tần Chi Dương quay sang nói vào tai cô mấy câu, cô gật gật đầu rồi đứng lên đi ra ngoài.

Đào Thao tựa người vào xe hút thuốc. Có một số người sinh ra đã khiến người khác phải ghen tỵ. Những đứa con của Đào gia hiển nhiên thuộc vào loại này. Cậu và Đào Nhiên phải giống nhau đến năm sáu phần, nhưng vẻ tự do không chịu bó buộc coi khinh hết thảy của cậu thì không thể tìm thấy trên khuôn mặt của Đào Nhiên.

Cãi cọ với gia đình thì không thể quay về. Tần Chi Dương là chỗ lánh nạn tốt nhất của cậu, gọi điện hỏi mượn chìa khóa nhà, anh bảo tới Quân Đế lấy. Giờ nhìn thấy xe của Đào Nhiên ở dưới, cậu càng không muốn đi lên. Tần Chi Dương đành phải bảo cậu chờ ở dưới lầu.

Long Nữ cầm chìa khó lượn đi lượn lại trước cửa mà mãi vẫn không thấy em trai nào “thanh tú” ưa nhìn như lời Tần Chi Dương, chỉ thấy thằng nhóc kỳ quái hôm qua. Khi đó trong lòng Long Nữ cảm thấy hoặc khiếu thẩm mỹ của Tần Chi Dương có vấn đề, hoặc cũng có thể ra nước ngoài mấy năm mà quên mất tiếng Trung bác đại tinh thâm. Thằng nhóc trông hệt như con gà tây kia mà tính là thanh tú à?

“Này cạu có phải là em Tần Chi Dương không? Long Nữ lảo đảo đi tới phía Đào Thao, ngẩng lên hỏi. Thằng nhóc này ăn gì mà cao thế không biết. Cô hai mươi tư tuổi mới cao 165 cm. Tên này chỉ khoảng hai mươi tuổi mà đã tầm 01m 80 rồi, thật ngưỡng mộ ghen tỵ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.