Sau khi tiễn Từ Minh đi, cậu đứng thẳng người, xoay người chậm rãi bước vào tiệm, cửa hàng này so với cái trước lớn hơn không ít, mặt tiền của tiệm sáng sủa rộng rãi rất nhiều. Bên trong rất đông khách và nhân viên, người mà vừa rời đi là người yêu của cậu, lớn hơn cậu hai tuổi, trông cũng sáng sủa dễ nhìn. Tuy thế nhưng tất cả đều là của cậu, ở đây không có ai nhìn mặt cậu lại nghĩ đến người khác, không có ai nắm tay cậu, vuốt má cậu nhưng lại nói cho cậu rằng trong tâm lại nghĩ đến người khác.
Những chuyện kia, không thể nghĩ thêm nữa, chỉ cần nghĩ thêm liền cảm giác trong tâm đặc biệt khó chịu, khó chịu đến không thở nổi.
Nhuệ Dương bước vào phòng khách, đang định bước lên lầu thì khựng lại. Cái người ngồi ở khu vực chờ kia, ánh muốn luôn dõi theo cậu, khi bị cậu phát hiện thì đột nhiên dời tầm mắt đi chỗ khác, rất nhanh giống như cậu học sinh nhỏ bị phát hiện đang làm chuyện gì xấu vậy.
Hai năm không gặp, anh không thay đổi một điểm nào, chỉ là có gầy hơn trước, không giống như trước đây thần sắc tràn đầy nhưng vẫn khiến cho người khác nhìn không dời mắt.
Châu Sưởng nắm chặt tay, từ lúc Nhuệ Dương bước vào tiệm anh đã nhìn thấy, nhìn thấy cậu cười cười nói nói với một người khác, lại còn nhìn thấy người đó hôn cậu. Cái tên đeo mắt kiếng tầm thường đó, hôn lên người anh yêu nhất. Gần như anh muốn xông ra ngoài đấm cho người đó một trận nhưng rốt cuộc vẫn cố gắng bình tĩnh lại.
Sớm biết như thế, anh đã không tới, hà tất gì mà phải đến nhìn để khiến cho bản thân phải dằn vặt như vậy. Thế nhưng lại nghĩ dù sao cũng có thể nhìn, có thể biết cậu vẫn đang sống tốt, dù sao cũng tốt hơn là suốt ngày tự biên tự diễn suy nghĩ lung tung.
Cậu gật đầu, ” Anh ngồi đi, em vừa hỏi rồi, xem anh sắp làm xong rồi. Em lên văn phòng trước”. Nói xong liền vẫy vẫy tay không nhanh không chậm rồi đi.
Châu Sưởng nhìn bóng lưng của cậu, Nhuệ Dương bình tĩnh như vậy, chào hỏi anh như là một người bạn bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa. Không giống như anh, cật lực chịu đựng nhưng vẫn là khẩn trương đến mức tay run rẩy không dừng được.
Xe rất nhanh được sửa xong, Châu Sưởng trước khi đi cũng không nhịn được mà nhìn vào trong tiệm một lần, không buông tha một ngõ ngách nào, thế nhưng từ khi cậu lên lầu liền không bước xuống nữa.
Nhuệ Dương dựa người trên ghế làm việc, đã cai thuốc rất lâu rồi nhưng lần này không nhịn được lại hút, một điếu rồi lại một điếu không nhanh không chậm hút hơn nữa ngày, tâm trạng mới có thể bình tĩnh lại.
Sau khi tan việc, cậu trực tiếp đến nơi ở của Từ Minh, chìa khóa sớm đã đưa cho cậu nhưng thật ra cậu cũng chỉ mới đến có một hai lần. Nhắc đến việc này, đến bây giờ cậu cũng chưa bao giờ qua đêm ở nơi nay, miễn bàn đến việc chuyện tiếp xúc thân thiết hơn với Từ Minh, mỗi lần cũng chỉ đến một giới hạn nhất định, cậu cũng phải kiên trì cái gì, chỉ là đối với Từ Minh vẫn là chưa từng phát sinh ham muốn.
Nhuệ Dương lại dựa lưng vào ghế bắt đầu hút thuốc, hút xong thì gọi điện thoại cho Từ Minh, y không nghe máy, có vẻ lần nay y thực sự rất tức giận. Nhuệ Dương không nói gì, cũng không gọi điện thoại nữa, nổ máy xe rời khỏi.
Lúc đầu, Nhuệ Dương phải uống rất nhiều thuốc, do đó ít nhiều đối với phương diện đó đều bị ảnh hưởng. Cho đến sau này, khi sức khỏe dần hồi phục thì cậu lại đối với cuộc sống đó đã quen rồi, cũng lười suy nghĩ xem bản thân có phải vì uống thuốc nên mới không có phát sinh dục vọng hay không.
Sau này qua bạn bè giới thiệu mới quen với Từ Minh, tự nhiên thì cũng sẽ nghĩ đến chuyện đó, chỉ có là nghĩ đến chuyện làm chuyện đó cùng Từ Minh cảm giác không được tự nhiên, bản thân cũng không thể nào cương lên được.
Nhuệ Dương sau khi trở về nhà, liền gọi cho Từ Minh, lần này thì y nghe điện thoại, ở bên kia đằng hắng hai tiếng, rộng lượng hỏi cậu ” Trời đang mưa, em về nhà chưa?”
Nhuệ Dương trằn trọc rất lâu, cũng không biết qua bao lâu cậu mới chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy đã là buổi trưa ngày hôm sau, sau khi rữa mặt, cậu uống thuốc tâm lý. Hai năm trước cậu đã dừng uống, nhưng bệnh tình đôi lúc lại bộc phát, nên sau này cậu phải uống trường kì.
Hôm nay là cuối tuần, cậu cũng không ra tiệm, sau khi dọn dẹp quyết định qua nhà Từ Minh. Chuyện tối qua đối với Từ Minh thật lòng cậu thấy có chút hổ thẹn, tuy là không thể với Từ Minh yêu đương thắm thiết, nhưng chí ít cũng có thể ổn định cuộc sống sau này.