Nếu Như Em Không Giống Cậu Ấy

Chương 20: Một chiếc giường, hai chiếc chăn, đồng miên cộng chẩm, đồng sàng dị mộng



Đây là lần đầu tiên từ khi hai người chia tay, Nhuệ Dương quay là căn hộ này. Trong nhà vẫn như là ba năm trước, không có gì thay đổi. Kể cả những đồ cậu không mang theo, vẫn được đặt tại chỗ cũ không di chuyển. Tựa như trong nhà vẫn như trước có hai người ở cùng nhau.

Nhuệ Dương đảo mắt nhìn một vòng rồi tiến vào nhà, cậu lấy chìa khóa ở ống đựng bút trên bàn, mở ngăn kéo. Nếu như thói quen của Châu Sưởng không có gì thay đổi, cậu chắc rằng mọi thứ vẫn y nguyên đặt ở chỗ đó.

Nhuệ Dương xem từng trang từng trang văn kiện, quả nhiên tìm thấy một tài liệu nói về việc năm đó Châu Sưởng đã từng hiến tủy. Trên đó không ghi tên người nhận tủy là Nhuệ Dương, nhưng ngày giờ thì cùng với ngày cậu phẫu thuật.

Nhuệ Dương thở dài, đặt tài liệu và chìa khóa về chỗ cũ, không nghĩ được gì gục mặt trên ghế một lúc lâu.

Quay đi quay lại qua hai năm, tất cả mọi thứ đều quay về lúc bắt đầu.

Cậu sớm đã không muốn nghĩ đến chuyện yêu anh, thậm chí còn ích kỉ đến mức hy vọng bản thân cái gì cũng không biết, nhưng cậu không có sự lựa chọn nào khác, cậu chỉ có thể tiếp nhận. Cậu không muốn nợ anh, Châu Sưởng muốn gì, cậu có thể cho sẽ cho. Nếu như Châu Sưởng muốn cậu, cậu sẽ dùng chính cái mạng được anh cứu về để ở bên anh.

Châu Sưởng thấp thỏm bất an chờ đợi cậu, cơm canh nóng hỏi được để cẩn thận trong hộp, vừa mở ra thơm lừng, trong lòng đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào, lại không tự chủ được khóe miệng cười nhẹ.

“Sao lại chỉ làm có một phần? Em thì sao?”

“Em ăn rồi” Nhuệ Dương thản nhiên nói, xong xoay người nhìn ra cửa sổ.

Châu Sưởng ăn rất ngon miệng, tay nghề của cậu vẫn không thay đổi, vẫn là hương vị đó.

Cậu nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, trước mặt Châu Sưởng cậu không tìm được việc gì làm cả người trở nên gấp gáp, không thể làm gì khác nên lại rút ra một điếu thuốc, nhưng không châm lửa chỉ ngậm ở miệng.

“Mấy năm nay cuộc sống anh thế nào?” Nhuệ Dương cắn cắn điếu thuốc vừa hỏi.

Châu Sưởng ngẩng đầu lên nhìn cậu, cười nhẹ ” Cuộc sống độc thân, cứ như vậy sống qua ngày. Thình thoảng theo yêu cầu của mẹ anh đi xem mắt, sau đó thì như thế nào vẫn như thế đó, không có gì thay đổi.”

Nhuệ Dương rũ mắt cúi đầu nhìn xuống mặt đất ” Có tìm được ai thích hợp không?”

Châu Sưởng vui vẻ được một lúc, trả lời chắc chắn ” Không có, anh cũng không thể đi hại cuộc sống con gái nhà người ta chứ”

“Vậy anh với Tống Dương, hai người thế nào rồi?”

Châu Sưởng cảm thấy kì lạ ngẫng đầu nhìn cậu ” Rất ít khi liên lạc”

Nhuệ Dương không để ý đến anh nữa, xoay người nhìn ra cửa sổ, cứ như vậy mà im lặng một hồi lâu, giống như là hạ quyết tâm rất lớn. Dựa vào cửa sổ nghiêng đầu hỏi Châu Sưởng ” Hiện tại anh đang muốn gì?”

” Anh muốn gì?” Châu Sưởng dù có ngốc cũng có thể nhận biết con người đang đứng trước mặt anh có gì đó không được bình thường, anh liếm môi cười khẽ ” Nhưng gì anh muốn, em cho sao?”

” Nếu như không phải anh hiến tủy, em sớm đã chết rồi.” Nhuệ Dương thản nhiên nói.

Châu Sưởng đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, buông đôi đũa trong tay, cố gắng kiềm chế cơn khó chịu đang cuộn trào mãnh liệt trong tâm, thong thả lấy khăn giấy lau miệng.

“Anh muốn em” từng câu từng chữ Châu Sưởng nói ra nguyện vọng của mình.

Nhuệ Dương hình như đã dự đoán được câu trả lời, mặt không thay đổi chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Châu Sương nhắm mắt, cố gắng ngăn cảm giác chua xót đang dâng tràn nuốt ngược vào lòng. Trước mặt anh bao nhiêu món ngon anh đều ăn không nổi, cả người mệt mỏi nằm xuống giường, thờ dài.

Anh không phải là người cao thượng gì cả, Nhuệ Dương đã nói như vậy anh không có cách nào để mất cậu thêm một lần nữa, chỉ cần Nhuệ Dương đồng ý ở bên cạnh anh là tốt rồi, không cần biết là lí do gì, dù sao vẫn tốt hơn không nhìn thấy người bên cạnh.

Vết thương của Châu Sưởng sau khi cắt chỉ, để lại một vết xẹo dài, tuy là cũng không dạo người nhưng khiến cho khuôn mặt thêm phần sắc bén.

Sau ngày hôm đó Nhuệ Dương cũng không đến bệnh viện nữa, lúc anh xuất viện cũng không thấy bóng dáng của cậu.

Châu Sưởng còn nghĩ rằng cậu đổi ý rồi, nên trong tâm cũng an tâm vài phần, cho dù Nhuệ Dương thấy lí do gì để quay lại bên cạnh anh, anh cũng đều không từ chối. Nhưng anh cũng hy vọng cậu không tự miễn cưỡng bản thân tiếp nhận anh, anh không muốn dùng việc đó để trói buộc cậu, anh muốn cậu cam tâm tình nguyện ở bên anh, chứ không lúc đó anh cũng có thể trực tiếp nói với cậu vấn đề này, đâu cần khổ sở chờ đợi đến bây giờ. Ngày hôm đó, câu ” Anh cần em” chỉ là trong lúc kích động anh nói ra cũng không nghĩ là cậu để dàng đồng ý như vậy.

Châu Sưởng vừa về đến nhà, bước vào nhà đã ngửi thấy mùi đồ ăn quen thuộc, Nhuệ Dương đang ở trong bếp chuẩn bị cơm tối.

Nghe phòng khách có động tĩnh, Nhuệ Dương đứng ở phòng bếp ló mặt ra, nói với anh ” Anh về rồi”

Châu Sưởng cất hành lý xong đi tới cửa nhà bếp, cậu đứng quay lưng vào anh, vẫn đang tiếp tục công việc của mình, nồi canh trên bếp vẫn còn đang nóng, nhìn mọi thứ có vẻ đã được chuẩn bị từ sáng.

Châu Sưởng ngây ra một lúc, khó khăn lắm mới mơ hồ cất tiếng” Anh nghĩ em đã về nhà rồi”

Cậu dọn đồ ăn ra đĩa, cũng không quay đầu lại ” Hai ngày nay em quay về bên đó sắp xếp một ít việc, sáng sớm nay đã quay về đây, nhà anh cũng không đổi khóa, hôm đó em sẵn tiện lấy chùm chìa khóa ở bàn, còn sử dùng được nên em giữ lại luôn”

Châu Sưởng vẫn đứng yên đó, nhìn khói từ nồi canh từ từ bay lên rồi biến mất, suy nghĩ một chút rồi nói ” Em phải đi đi về về như vậy cũng bất tiện”

“Ừ, bây giờ thì hơi bận, nhưng qua một thời gian sắp xếp ổn định xong thì có thể ở hẳn bên đây”

“Em có thể suy nghĩ kĩ”

“Suy nghĩ về cái gì?” Nhuệ Dương quay đầu nhìn anh, trong mắt cậu dường như muốn nói, chỉ cần Châu Sưởng nói không cần cậu, cậu lập tức thu đọn đồ đạc rời đi không quay lại nữa.

Châu Sưởng hút vài hơi thuốc,ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lên người Nhuệ Dương.

Bất luận như thế nào anh cũng không thể nói được rằng anh không cần Nhuệ dương bên cạnh, chính bản thân anh cũng cực kì mâu thuẫn, tuy là không nhẫn tâm để Nhuệ Dương ôm lấy áp lực mà ở bên cạnh mình, nhưng lại càng không nỡ để cậu rời đi.

Anh cúi đầu, nhè nhàng rời đi. Nhuệ dương đúng tại chỗ một hồi, như không có chuyện gì tiếp tục làm công việc của mình.

Trên bàn ăn hai người đối diện không nói một lời nào, rời xa hơn hai năm, một lần nữa quay lại bên nhau, mọi thứ đều thay đổi quá nhiều, dường như không thể trở lại như lúc trước.

Ăn cơm xong, Châu Sưởng ngồi ở ghế nhìn Nhuệ Dương rót nước uống thuốc, sau đó cùng với cậu vào bếp rửa chén dọn dẹp, tựa như cuộc sống sinh hoạt lúc trước của hai người. Nhuệ Dương cũng giống như lúc trước đứng ở bếp nhìn anh rửa chén.

Châu Sưởng len lén liếc mắt qua nhìn, Nhuệ dương nhoẻn miệng cười so với lúc trước ôn hòa hơn, trong ánh mắt còn có cảm giác rất nhẹ nhõm, anh nhìn rồi lại nhìn, không dời mắt đi được.

Cảm giác được ánh mắt của Châu Sưởng, ánh nhìn của cậu cũng chuyển sang hướng khác, có vẻ ý thức được bản thân có chút thất lễ, luống cuống nhìn anh, đứng thẳng người chỉnh sửa y phục rồi bước ra ngoài.

Châu Sưởng cười khổ, có lẽ trong lòng Nhuệ dương vẫn có hình bóng của anh, chỉ có là không biết cậu chôn chặt ở góc nào, chỉ sợ hình ảnh đó sắp tan biến luôn rồi.

Đêm đầu tiên ở cùng nhau, hai người ngủ cùng một giường, cũng chẳng làm gì.

Châu Sưởng cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu ” Ngủ ngon”

” Ngủ ngon” Nhuệ Dương trở mình, quay lưng lại về phía anh liền nhắm mắt.

Một chiếc giường, hai chiếc chăn, đồng miên cộng chẩm, đồng sàng dị mộng

——-

ĐỒNG SÀNG DỊ MỘNG cùng nhà khác ngỏ (cùng sống chung, làm việc với nhau, nhưng tính toán, suy nghĩ, chí hướng khác nhau)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.