Lúc ra mở cửa nhìn thấy cô ta yên yên lành lành đứng đó, Thái Dương giật nảy mình.
Cô ta và Lục Chính mang quà biếu sang, là một giỏ sầu riêng.
Lục Chính giải thích: “Con bé thích ăn cái này liền mua cho cô, nó nói nếu như cô không thích, nó có thể ăn giùm.”
Thái Dương bật cười, không phải vì mưu mẹo nhỏ của Lục Viêm Viêm mà là vì sự đôn hậu của Lục Chính.
Nhưng tâm tư của Lục Viêm Viêm hoàn toàn không đặt ở nơi này: “Chú cô đâu rồi?”
Thái Dương ngạc nhiên khi nghe cô ta hỏi như vậy, nghĩ đến Khổng Bồi: “Chú ấy không có ở đây, cũng không thường đến.”
“Ờ.” Lục Viêm Viêm thể hiện sự thất vọng không hề che giấu, nét mặt hoàn toàn đối lập với vẻ rực rỡ của bộ váy đỏ như lửa trên người, Thái Dương chưa từng gặp qua người nào thích màu đỏ đến vậy, chợt nghe cô ta lên tiếng: “Cám ơn cô đã cứu mạng.”
“Cứu cô là bác sĩ.” Thái Dương bất giác hỏi: “Đau đến như thế, vì sao không gọi điện thoại cho bệnh viện?”
“Chú của cô không phải bác sĩ sao?” Lục Viêm Viêm cười ranh mãnh: “Tôi tưởng hai người ở chung với nhau, nên quyết định cho anh ấy cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Thái Dương nghe vậy chỉ im lặng không nói gì, bỗng điện thoại của cô vang lên, đầu bên kia truyền tới âm thanh ồn ào huyên náo, là Hoa Điêu: “Đang ở nhà hả, bọn tớ lập tức tới ngay.”
Chuyện thế này rất thường xảy ra, cô nàng đó uống say ngất ngư rồi chạy đến nhà Thái Dương uống trà giải rượu.
Khi mọi người đến, Thái Dương thấy Hoa Điêu và Đồng Nhan mặc hai chiếc váy giống nhau, nhìn vô cùng thanh lịch phóng khoáng, nhưng không ngờ cả Khúc Hạo Triết cũng có mặt, nhìn thấy Lục Chính ở nhà Thái Dương ánh mắt anh ta chằm chằm quan sát. Thái Dương đành phải giới thiệu ngắn gọn, bảo là anh trai của hàng xóm.
“Xin chào.” Giọng nói êm ái mềm mại của Hoa Điêu hướng về phía Lục Chính cất lên: “Em là Nghê Hoa Điêu.”
“Nghê Hoa Thường là gì của em?” Lục Chính hỏi.
“Em gái.” Hoa Điêu nhoẻn miệng cười nói tiếp: “Anh quen cô nàng tu sĩ nhà em ở đâu vậy?”
“Ở trường học.” Lục Chính phì cười không thôi: “Tôi là thầy giáo của em ấy.”
“A?” Hoa Điêu hứng thú hỏi tới: “Anh dạy Anh ngữ sao?”
“Không, tôi là giáo viên toán cao cấp của em ấy, tôi dạy toán học.” Lục Chính khẽ khom người xuống, đứng bên cạnh Hoa Điêu nhỏ nhắn đáng yêu, thân hình anh càng có vẻ cao lớn.
Ánh mắt Lục Chính vẫn trong suốt như mặt hồ không chút vẩn đục gợn sóng, Thái Dương thầm nghĩ, người đàn ông có thể miễn dịch với Hoa Điêu không nhiều, thật sự rất đáng quý.
Đồng Nhan có chút ngà ngà say, nghiêng người tựa vào ghế sofa. Thái Dương lấy cái chăn nhỏ đắp cho cô ấy, chợt nghe thấy giọng nói như bị bóp nghẹt cố thoát ra: “Nếu không thích anh ấy, chi bằng trả anh ấy lại cho tôi đi.” Thái Dương giật mình sửng sốt nhìn Đồng Nhan, bắt gặp ánh mắt đó đang nhìn cô xa xăm.
“Để tôi rót cho cô ly nước.” Thái Dương nói xong liền xoay người rời đi, lúc bước ngang qua Khúc Hạo Triết, không nhịn được khẽ buông tiếng thở dài. Khúc Hạo Triết cẩn trọng giải thích: “Công ty ký được một hợp đồng lớn nên mọi người đi uống mừng. Nghĩ em về nhà rồi nên không quấy rầy em.”
Thái Dương lắc đầu, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ cứng nhắc bước đi.
Ở bên này, Lục Viêm Viêm hoàn toàn không nhịn được sự hiếu kỳ đối với Hoa Điêu: “Tạp chí của chúng tôi có chuyên mục đặc biệt phỏng vấn những phụ nữ độc thân, cô nói xem cô xinh đẹp thế này sao còn chưa có bạn trai vậy.”
Thái Dương mỉm cười, nhanh như vậy đã nhận ra Hoa Điêu là một đối thủ không thể không đề phòng.
“Rất nhiều đàn ông không biết thưởng thức tôi.” Hoa Điêu nói: “Hãy nhớ, nếu một người đàn ông bắt đầu hờ hững bạn, bạn nhất định phải rời bỏ anh ta. Thế nên tôi thường bỏ rơi những người đàn ông có dấu hiệu hờ hững với tôi trước khi họ kịp làm điều đó, khiến họ phải hối hận.”
“Tôi đi trước, ngày mai còn có tiết dạy.” Lục Chính bỗng hướng về Thái Dương cáo từ.
“Chúng ta về cùng đi, Thái Dương, tớ không ở lại nữa.” Hoa Điêu đột nhiên quên mất chủ đề ‘hờ hững’ đang nói giữa chừng, đặt hết hứng thú lên người Lục Chính một cách rõ rệt.
Thái Dương hỏi: “Vậy còn Đồng Nhan thì sao?”
“Bảo Khúc Hạo Triết đưa về là được.” Ném xong câu đó liền nhón đôi chân thanh thoát trên giày cao gót bước đi. Thái Dương không nhịn được khẽ nhắc: “Hoa Điêu, tuy Lục Chính là giáo viên, nhưng không phải ngụy quân tử, không phải là đối tượng để cậu trêu đùa đâu.”
Hoa Điêu ngẩn người, nhưng rất nhanh sau đó bước thẳng về phía trước không quay đầu lại.
Bên ngoài thời tiết rất đẹp, tuy bầu trời loang nhuộm một màu tối nhưng những làn gió nhẹ hây hẩy thổi tới mang theo sự thư thái thấm đưỡm vào linh hồn. Gió thổi bay mái tóc Hoa Điêu, lòa xòa lướt qua cánh môi khóe mũi, lộ ra đôi mắt to tròn xinh đẹp, Hoa Điêu nhoẻn miệng cười ngọt ngào hơn cả ngọn gió xuân.
“Anh về bằng gì?” Hoa Điêu cất tiếng hỏi cái người vô cùng nghiêm túc không tùy tiện nói cười bên cạnh, Lục Chính.
“Taxi.” Lục Chính đứng bên đường, hướng người ra ngoài đợi xe.
“Em lái xe tới, để em đưa anh về.” Hoa Điêu túm túm vạt áo của Lục Chính.
“Không cần đâu, đường xa, con gái đi không an toàn.”
“Nhất định muốn đưa anh về.” Hoa Điêu khăng khăng giữ chặt không buông.
“Không cần.” Lục Chính nhìn thấy một chiếc taxi đang chạy tới, liền vẫy tay gọi lại.
“Anh không thích ở cùng một chỗ với em đến vậy sao?” Nụ cười trên mặt Hoa Điêu bỗng vụt mất, nhưng những lời thốt ra không mang chút tức giận nào chỉ nhàn nhạt vương vất bi thương.
Lục Chính yêng lặng ngắm nhìn những nét buồn bã trên khóe môi buông rủ của Hoa Điêu, rồi quyết định nói với tài xế chiếc taxi vừa dừng lại: “Tôi xin lỗi.”
Lúc khởi động xe, Lục Chính mỉm cười: “Tôi đưa em về trước rồi tôi gọi xe về, có được không?”
“Được ạ.” Nụ cười đó lại treo lên gương mặt đầy phấn chấn của Hoa Điêu.
Hỏi địa chỉ mới biết thì ra sống ở một khu chung cư không phải trong khuôn viên trường.
“Mẹ em là Hàn Thu, ba em là Nghê Cẩm Tường.” Hoa Điêu lén đưa mắt nhìn Lục Chính, muốn biết phản ứng của anh: “Anh và họ là đồng nghiệp. Mẹ em dạy Trung văn, ba em là giáo sư mỹ thuật, thi nhân thi sĩ đủ cả.”
“Đã từng nghe qua.” Lục Chính lái xe rất cẩn trọng vững vàng.
“Họ xem em như người ngoài hành tinh, ông chủ của em, chính là cái người tên Khúc Hạo Triết lúc nãy, cũng cho rằng em sống mơ mơ màng màng như người say. Chỉ có Thái Dương và Khổng Bồi không bài xích cuộc sống của em.” Hoa Điêu không rõ vì sao mình lại trút hết những tâm sự trước giờ chưa từng thổ lộ.
“Hoa Điêu là rượu, cần một người phải hiểu được rượu.” Hoa Điêu đột nhiên kề sát mặt vào Lục Chính, Lục Chính giật mình liền cho xe dừng lại ven đường, khoảng cách rất gần anh có thể ngửi thấy mùi rượu len vào khứu giác: “Nghê Hoa Điêu, em say rồi.”
“Để em giúp anh nếm thử rượu.”
Hoa Điêu không nói thêm lời nào, cũng không đợi Lục Chính phản ứng, phiến môi mềm mại của cô đã đặt lên môi anh.
Lục Chính đưa tay giữ chặt vai Hoa Điêu, khẽ nghiêng người tránh đi: “Đừng làm những chuyện khiến ngày mai bản thân mình hối hận.”
“Không phải đàn ông thích thế này sao?” Hoa Điêu hờ hững cười.
“Tôi không thích.” Lục Chính nhìn vào mắt Hoa Điêu, đầy chân thành: “Tôi chỉ thích làm điều đó với người con gái mình yêu.”
“Anh không thích em sao? Em không đủ xinh đẹp sao?” Hoa Điêu đột nhiên thấy bơ vơ không nơi nương tựa, thứ vũ khí duy nhất mà cô có hoàn toàn vô dụng, từ nay về sau cô lại trở về với trống rỗng khôn cùng.
“Sáng mai thức dậy, em sẽ thấy ray rứt vì sự phóng túng của mình.” Lục Chính bật đèn xe lên, hai người quyện trong ánh sáng có thể thấy rất rõ hành động của đối phương, đến cả biểu cảm khẽ khàng trên khuôn mặt cũng thu hết vào mắt: “Một ngày nào đó khi em gặp được tình yêu đích thực của mình, em sẽ thấy những chuyện bây giờ rất càn quấy vô nghĩa.”
“Tình yêu ư? Tình yêu lúc nào cũng bắt đầu bằng ngọt ngào hạnh phúc. Rồi sau đó là buồn tẻ nhàm chán, thói quen, phản bội, cô đơn, tuyệt vọng, cuối cùng chỉ biết nhìn nhau cười nhạt. Có đôi khi, trong khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, chúng ta cho rằng mình sâu sắc yêu một người. Thế nhưng, ngay sau đó chúng ta đau đớn nhận ra rằng, đó không phải là tình yêu, đó chẳng qua chỉ tự lừa mình dối người mà thôi.” Những lời của Hoa Điêu đầy thê lương.
Lục Chính đăm chiêu nhìn cô.
“Anh không nghĩ rằng em sinh ra đã phóng đãng sao? Hoa Điêu mất hẳn nụ cười, nét mặt yếu đuối mỏng manh.
Lục Chính lắc đầu.
“Vì sao?” Hoa Điêu hỏi tới.
“Em có ánh mắt của một đứa trẻ.” Lục Chính chậm rãi nói: “Ánh mắt sẽ không lừa dối người ta.”
Thế là Hoa Điêu bật khóc nức nở, trong một đêm tĩnh lặng ngồi ở nơi này, bên cạnh người đàn ông toát ra hơi thở đầy thanh sạch vừa gặp mặt lần đầu, Hoa Điêu khóc đến không dáng không hình, không chút kiêng dè.
Lục Chính cứ để cô khóc như vậy, có đôi khi khóc là một điều xa xỉ.
***
Thái Dương phải đi thu thập chứng cớ, Hoa Điêu đến nhà Thái Dương giúp chăm sóc mấy chậu hoa ngoài ban công. Lúc đang tưới nước bất ngờ nhìn thấy Lục Chính đứng ở ban công bên cạnh. Khoảnh khắc đó, Hoa Điêu chỉ có ý nghĩ duy nhất phải trốn đi, nhưng Lục Chính lại vô cùng thoải mái bắt chuyện.
“Thái Dương đâu rồi?” Từ lần gặp Lục Chính hôm đó đến giờ cũng đã hơn mười ngày.
“Đi công tác ạ.” Hoa Điêu nghĩ, người đàn ông như Lục Chính có lẽ chỉ thích những phụ nữ giống Thái Dương.
“Viêm Viêm cũng đi ra ngoài phỏng vấn, bảo tôi đến chăm sóc mấy cây cảnh này.” Lục Chính mỉm cười: “Xem ra chúng ta phải làm hàng xóm với nhau vài hôm rồi.”
Hoa Điêu bỗng cảm thấy ủ ê, bản thân cô đã thuộc về bóng đêm, mà Lục Chính và Thái Dương lại thuộc về những gì rạng rỡ nhất nơi mặt trời.
“Tôi bận việc rồi.” Thế là bối rối tránh đi.
“Thái Dương,” Hoa Điêu vào nhà gọi điện thoại cho Thái Dương: “Khi nào cậu mới về? Tớ không kiên trì nổi đâu.”
“Gì cơ?” Thái Dương có chút không đầu không cuối chẳng hiểu gì: “Sao vậy? Giữa ban ngày ban mặt mà đã uống rượu rồi sao?”
“Không có gì, cậu làm việc đi.” Hoa Điêu buông tha cho cô bạn thân của mình.
Thái Dương cúp điện thoại rồi nhưng cứ lo lắng không yên, nghĩ ngợi một lúc liền gọi điện cho Thẩm Thư: “Hoa Điêu có tìm chị không ạ?”
“Không có, xảy ra chuyện gì sao?” Giọng nói của Thẩm Thư luôn khoan thai điềm tĩnh.
“Dạ không.” Thái Dương không biết phải nói gì.
“Cứ để con bé sống theo cách mình muốn, ít ra từ ánh mắt người khác nó có thể tìm thấy lại sự tự tin.” Thẩm Thư đề nghị.
Hoa Điêu ngồi ngây ngốc trong quán bar hơn nửa đêm mới đi về, đứng trong con hẻm nhỏ tựa người vào tường nôn đến xót ruột xót gan. Lúc bước vào thang máy lên nhà, nhìn thấy hình ảnh hiện ra trên vách kính, khuôn mặt trang điểm sắc sảo kỹ càng, quần áo quyến rũ lả lơi, ánh mắt say sưa mơ màng, bỗng cảm thấy chán ghét đến tột cùng, cô đưa tay đánh vào khuôn mặt xa lạ trong gương đó, đánh đến khi đầu ngón tay sưng đỏ, tấm gương vẫn im lặng phản chiếu khuôn mặt đầy phẫn nộ.
Hoa Điêu loạng choạng bước ra khỏi thang máy, lúc mở cửa nhà phát hiện cửa không khóa, đẩy ra bước vào, nhìn thấy Lục Chính đang ở trong nhà của Thái Dương, bất giác đứng sững người.
Sắc mặt của Lục Chính không ổn chút nào.
“Phòng bếp bốc đầy khói, tôi cho rằng em có ý định tự thiêu mình.” Lục Chính giận dữ: “Tôi gọi quản lý đến mở cửa, nước trong ấm cạn khô, bếp không tắt. Em nôn nóng đi uống rượu đến vậy sao?”
Tất cả tâm tư cố kìm nén bỗng chốc không cách nào khống chế, Hoa Điêu lạnh lùng cười khiêu khích, đầy quyến rũ lả lơi: “Đúng vậy, đêm đẹp thế này luôn có rất nhiều đàn ông cô đơn xếp hàng đợi làm bạn.”
Nét mặt Lục Chính vì tức giận mà căng cứng, một câu cũng không nói, đứng dậy bước thẳng ra cửa.
“Không định qua đêm ở đây sao? Hoa Điêu đứng phía sau Lục Chính, áp cánh tay mềm mại lên lưng anh, khẽ vuốt ve dọc theo xương sống. Cơ thể Lục Chính khựng lại, đứng bất động.
“Em là đàn bà, anh là đàn ông, trên đời không có chuyện gì đơn giản hơn chuyện này.” Hoa Điêu nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh.
Lục Chính nghiêng người tránh ra, lúc mở cửa, anh thoáng dừng lại: “Đừng cố tình phá hủy những gì em quan tâm.”
Nói xong khép cửa lại rời đi, nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt, Hoa Điêu buông người ngồi xuống, nước mắt ướt đầm hai má.
Hoa Điêu cố ý đi tìm Hoa Thường, Hoa Thường thanh tú xinh đẹp, mềm mại ấm áp, là dáng vẻ của một cô bé ngập tràn hạnh phúc chưa từng trải qua sương lạnh gió đêm. Có đôi khi Hoa Điêu nghĩ con người xuất hiện trên cõi đời này vốn là định mệnh, nghĩ vậy liền cảm thấy nản lòng, hâm mộ chẳng phải, ghen tị cũng không. Hoa Thường nhìn thấy Hoa Điêu quyến rũ nồng nàn không nhịn được cau mày: “Chị, đến trường học mà còn ăn mặc như vậy, ba mẹ sẽ không vui đâu.”
Hoa Điêu mỉm cười: “Chị chỉ tới để hỏi em, thầy Lục Chính của mấy đứa kết hôn chưa? Có bạn gái không?”
Sắc mặt Hoa Thường liền biến đổi: “Sao chị lại hỏi thầy Lục? Thầy rất nghiêm túc, đừng trêu chọc thầy ấy.”
Hoa Điêu không ngờ Hoa Thường lại phản ứng mạnh như vậy, trong lòng như có gì đó gõ mạnh vào, biết Hoa Thường thích Lục Chính, Hoa Điêu suy sụp: “Sao lại nói trêu chọc? Anh ấy là bạn chị, quan tâm là chuyện nên làm.”
“Em biết chị thích nhất là đùa bỡn mấy thầy giáo, mỗi lần quen bạn trai làm giảng viên đều vô cùng cao hứng, nhưng chẳng bao lâu đã hành hạ người ta khiến người không ra người ma không ra ma mới chịu dừng tay, không lẽ trước đây chị học dở, bị thầy giáo phạt hay sao vậy?” Hoa Thường vô cùng kích động: “Chị muốn quen ai em không xen vào, nhưng thầy giáo của em, chị nghĩ cũng đừng nghĩ. Hơn nữa, chỉ cần có em ở đây, chị sẽ không được như ý đâu.”
Hoa Điêu im lặng thật lâu mới thốt ra: “Hoa Thường, thầy của em không chạy mất đâu, sẽ luôn ở đây, chị đi trước.”
Hoa Điêu lái xe nhưng tâm trí đang để đâu đâu không cách nào tập trung được, đột nhiên có hai nữ sinh đùa giỡn với nhau lao ra chỗ rẽ góc sân trường, Hoa Điêu hoảng hồn đánh tay lái nhưng không kịp thắng lại, xe đâm sầm vào tường. Cô cảm giác có người lao tới mở cửa ra, đầu óc có chút xây xẩm choáng váng, mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Lục Chính, thế là mỉm cười: “Thật trùng hợp.”
Lục Chính mím môi không nói gì, anh đưa tay nâng đầu Hoa Điêu lên, máu từ trên trán nhỏ giọt chảy xuống, Lục Chính rút khăn tay ra nhẹ nhàng áp lên miệng vết thương, khoảnh khắc đó Hoa Điêu nghĩ, thế gian này đàn ông sử dụng khăn tay hình như không còn nhiều.
Lục Chính cất giọng trầm khàn: “Em cử động thử xem còn đau ở đâu không.”
“Không có.”
Lục Chính vòng qua bên ghế lái, mở cửa ngồi vào khởi động xe.
“Đi đâu vậy ạ?”
“Bệnh viện.”
Hoa Điêu ngây người, cảm giác bầu không khí thật kỳ quái, tự hỏi không biết đầu mình đã đụng phải chỗ nào. Tay đặt trên trán giữ cái khăn tay đã thấm ướt máu, Hoa Điêu nghiêng người tựa vào ghế, ngửa mặt lên, thổn thức sụt sùi: “Nhan sắc sẽ không bị hủy chứ? Em chính là ‘phong hoa đắc ý’, rõ là ‘má hồng trời ghen’ mà.”
Lục Chính đang vội lái xe rời đi, nghe vậy câm nín không nói được lời nào.
Lúc ở phòng cấp cứu khâu vết thương, chụp MRI, Hoa Điêu không ngừng hỏi bác sĩ: “Có để lại sẹo không ạ? Tóc mái che được chứ?”
Bác sĩ mỉm cười đảm bảo, Hoa Điêu nghe vậy yên tâm đứng dậy định ra về. Nhưng vị bác sĩ đó rất nhẹ nhàng giữ cô lại: “Cần phải nhập viện truyền thuốc kháng sinh theo dõi thêm.”
Hoa Điêu mỉm cười: “Được ạ, để em đi làm thủ tục.”
“Em bị thương ở đầu, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, để ông xã em đi đi.” Vị bác sĩ vô cùng thiện chí khuyên nhủ.
Hoa Điêu ngớ ra, nhìn thấy Lục Chính đang đứng bên cạnh cũng ngẩn ra chẳng khác gì mình.
“Chúng ta cùng đi, không sao đâu.” Hoa Điêu áp tay lên miếng băng gạc trên đầu, bước xuống cầu thang. Lục Chính đưa tay ra đỡ, Hoa Điêu khẽ nghiêng người tránh né.
Hoa Điêu đi đi, đi thẳng luôn ra hướng cửa bệnh viện, nhưng nháy mắt cánh tay đã bị túm lại, trong lòng như có mạch nước ngầm khuấy động, nhưng ngoài mặt vẫn cố miễn cưỡng phì cười: “Làm gì vậy?”
“Không được càn quấy, phải nghỉ ngơi theo dõi.”
“Đầu óc sáng sủa tinh thần minh mẩn, có gì mà theo dõi?” Hoa Điêu ngẩng khuôn mặt xinh xắn đang bị thương lên, mở thật to hai mắt cố gột rửa hết những tình cảm hỗn loạn trong lòng, không để lộ chút vết tích nào nhìn Lục Chính: “Anh không phải đến trường sao?”
“Em trốn cái gì?” Lục Chính bình thản đầy kiên nhẫn.
Khoảnh khắc nghe thấy câu hỏi đó, Hoa Điêu thoáng ngẩn người, nhưng tựa như vết thương khép miệng bị người ta vạch ra, lập tức nổi giận: “Tôi còn rất nhiều việc phải làm, không rảnh ở đây nói hươu nói vượn với anh.”
Hoa Điêu sải chân đi ra cổng, Lục Chính liền kéo lại, Hoa Điêu loạng choạng lui về sau hai bước, ngay sau đó bị Lục Chính áp giải đến trước quầy thanh toán viện phí. Hoa Điêu cân nhắc thấy vóc dáng và sức lực vô cùng chênh lệch, không chút cân sức đành lựa chọn đi vào khuôn khổ.
Bốn phía là vách tường trắng như tuyết, phảng phất trong không khí mùi nước khử trùng. Hoa Điêu một tay gắn kim tiêm, bên cạnh là bình truyền dịch treo lủng lẳng, một tay cầm di động, nũng nịu nói chuyện với ai đó trong điện thoại. Ánh mắt như có như không lướt qua Lục Chính, Lục Chính ngồi bên cạnh đọc sách, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn tốc độ nước chảy xuống.
“Được, tối nay gặp.” Hoa Điêu nói xong cúp máy.
“Tối nay không được đi đâu hết.” Lục Chính nhấn mạnh cảnh cáo, trong ánh mắt lóe lên tia kiên định có cả đôi phần không cho phép.
“Anh!” Hoa Điêu phát tức, buột miệng thốt ra: “Anh là gì của tôi chứ, dựa vào cái gì mà quản tôi?”
“Dựa vào việc em liên tiếp dụ dỗ quyến rũ tôi.” Khóe môi Lục Chính khẽ cong lên, một nụ cười dịu dàng hiện ra, nhàn nhạt nói một câu như vậy, dường như đang nói chuyện thời tiết nắng mưa chẳng có gì khiến người ta khó xử, trong lời nói còn phảng phất cảm giác thành tựu.
Khuôn mặt Hoa Điêu lập tức ửng hồng đỏ bừng cả hai má, không đáp trả được câu nào, trong phút chốc đánh mất hết tất cả vũ khí bén nhọn, chỉ còn cách nhắm mắt lại. Nhắm, nhắm một hồi từ từ ngủ thiếp đi lúc nào chẳng biết.
Lúc tỉnh dậy, trời đã hoàn toàn đen kịt. Trong phòng thinh lặng không chút ánh sáng, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy những ánh đèn loang loáng bên ngoài. Ngủi thấy mùi sát trùng đặc trưng của bệnh viện, Hoa Điêu mới biết mình đang ở nơi nào. Mò mẫm chạm vào vết thương nơi trán, nghĩ đến Lục Chính đã đi rồi, cô không khỏi thở dài. Hiển nhiên anh còn có gia đình, công việc của mình, nói không chừng còn có cả người con gái anh yêu, sao có thể liên quan gì đến cô chứ. Hoa Điêu hờ hững đứng dậy, vuốt lại chiếc váy hoa Burberry trên người, lần đầu tiên cô cảm thấy bộ đồ xa xỉ này mặc trên người quả thật có phần giống bươm bướm, có lẽ ánh mắt của Hoa Thường mới thật sự bình thường.
Hoa Điêu đứng trước cửa phòng bệnh thật lâu, cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng khiến cô không nói nên lời… Lục Chính đang nằm trên ghế dài ở hành lang, gối đầu lên sách ngủ. Hoa Điêu ngồi xổm xuống bên cạnh anh, chăm chú ngắm khuôn mặt trẻ trung dù đang ngủ cũng sáng ngời tựa ánh mặt trời, nghĩ đến trái tim đầy sẹo của mình, thế là nước mắt nhạt nhòa. Lục Chính đột nhiên mở mắt ra, Hoa Điêu bất ngờ không kịp phòng bị vội đưa tay che mặt đứng thẳng lên. Lục Chính vờ như không nhìn thấy, chỉ dịu dàng hỏi: “Dậy rồi sao? Có đói bụng không? Em bỏ lỡ cơm chiều rồi.”
“Hình như hơi đói.” Hoa Điêu vội lau khô nước mắt, tựa như không có việc gì, thản nhiên trả lời.
Lục Chính đứng dậy, đưa tay khẽ miết nhẹ lên băng gạc vết thương trên trán Hoa Điêu: “Còn đau lắm không?” Hoa Điêu lắc lắc đầu.
“Em vào phòng đợi đi, tôi đi mua chút thức ăn.” Lục Chính đưa quyển sách đang cầm trên tay cho Hoa Điêu rồi xoay người đi. Hoa Điêu vội đưa tay túm lấy tay áo sơ mi màu lam nhạt của anh, giọng nói nũng nịu có chút năn nỉ: “Cùng ra ngoài ăn đi.”
Lục Chính bỗng nhiên hiểu ra, cô sợ ở một mình trong bệnh viện, liền mỉm cười: “Không phải lá gan em lớn lắm sao?”