Khi Tiêu Nhiên đồng ý thử chấp nhận anh, thì Trịnh Nhược Hạo biết điều bất ngờ lớn nhất của cuộc đời mình đã bắt đầu.
Nói chuyện trên mạng là một Tiêu Nhiên tính tình trẻ con, nhưng trên mạng là ảo còn thực tế thì cô là người dễ bị tổn thường và nhạy cảm, cô sẵn sàng chấp nhận người khác nhưng lại không dễ dàng để cho người khác đến gần.
Khi cô đưa ra quyết định này lại chạy đến nhà Mễ Hân làm ổ. “Bà vú, tôi quyết định sẽ thử quen anh ấy xem sao!”
Ngồi trước màn hình vi tính, trên mặt Mễ Hân hiện rõ vui mừng nói. “Sau nhiều năm như vậy cuối cùng hai người đã có thể có kết quả rồi sao?”
Tiêu Nhiên liếc anh một cái. “Làm gì có nhiều năm…… Tôi biết anh ấy có bao lâu đâu……”
Mễ Hân lập tức biết mình đã hiểu sai, thì ra Tiêu Nhiên lựa chọn là…… Anh hơi nghi ngờ, cau mày hỏi. “Đừng nói với tôi, cậu và người đàn ông hoàn hảo kia quen nhau……”
Nghe cậu ấy nói vậy, đột nhiên cô cảm thấy mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn, Tiêu Nhiên gật đầu, “Đúng vậy, hôm nay tôi quyết định thử quen với Nhược Hạo một thời gian.”
Thật sự bó tay với hai oan gia này, nhưng mà đây cũng không phải là chuyện anh có thể xen vào. Mễ Hân gật đầu. “Cũng xem như là tốt đi, anh ta là người đàn ông biết chăm sóc, lại dịu dàng, lúc cậu cần có thể kịp thời giúp đỡ……”
Tiêu Nhiên ôm lấy đầu của anh, “Đúng, bà vú, cậu đã hiểu chính xác tâm tư của tôi!”
Trong khi cô cười, Mễ Hân vừa tỉ mỉ vuốt ve lại mái tóc đã bị Tiêu Nhiên làm cho giống ổ gà của mình vừa lầm bầm, “Cậu cũng thật mơ hồ, đến tận bây giờ mà còn không biết mình muốn gì……”
Dễ dàng kéo cô ra khỏi cổ mình, hai người đối diện với nhau.
“Cô chủ!” Bà vú gọi, anh vẫn muốn kết thúc trách nhiệm “bà vú” này
Tiêu Nhiên mơ mơ màng màng trả lời, “Hả?”
“Cậu thật sự thích người đàn ông đó sao?”
“Hả? Cậu muốn nói gì?” Cô biết cậu ấy muốn nói gì đó với cô.
Mễ Hân suy nghĩ một lát, “Cô chủ, tôi cảm thấy cậu nên suy nghĩ cẩn thận một chút, xem ý của mình là gì, thiếu gia kia cậu cũng không cần nữa sao?”
Tiêu Nhiên đang đắp mặt nạ nên không thể nói lớn tiếng được, mặc dù trong lòng cảm thấy mất mác, nhưng lại tỏ ra như không có chuyện gì, nói: “Nếu chúng tôi có thể ở bên nhau thì đã quen nhau từ lâu rồi, cậu xem bên cạnh người đó lúc nào cũng có phụ nữ, tôi có thể yên tâm sao? Ai lại thích người như vậy…… Thật là……”
Nói xong cô lại nằm xuống giường.
Cũng biết cô sẽ nói vậy, Mễ Hân liếc trắng mắt, lúc nào thì cô mới có thể nói lời thật lòng đây.
Từ trước đến giờ Trịnh Nhược Hạo luôn là người thong thả, dĩ nhiên anh cũng biết muốn Tiêu Nhiên để anh đến gần cô là chuyện không thể nóng vội được.
“Tối nay có rãnh không? Chúng ta đi xem múa bale.” Anh nhắn tin cho cô.
Tiêu Nhiên đồng ý, trả lời tin nhắn rất nhanh, “Được, nhưng mà em không hiểu nhiều lắm, đến lúc đó anh đừng chê em là người ngoại đạo là được rồi.”
“Không cần vội, chúng ta đi xem cho vui thôi.”
Tiêu Nhiên nhận được tin nhắn của anh, nở nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi, Nhược Hạo biết cô nhút nhát, lại luôn có thể giải vây giúp cô, xoa dịu sự bất an của cô.
Bữa ăn tối của hai người rất đặc sắc nhưng cũng rất phù hợp, sau đó đến nhà hát lớn quốc gia, ngồi ở tầng hai.
Buổi biểu diễn bắt đầu, là vở kịch nổi tiếng Hồ Thiên Nga.
Tiết tấu quen thuộc bắt đầu, Thiên Nga trắng xinh đẹp xuất hiện, Tiêu Nhiên thực sự khâm phục nghị lực và cố gắng của những người đẹp khi công việc của các cô là phải liên tục xoay tròn trên mũi chân.
“Thứ lỗi em là nghiệp dư, em cảm thấy Thiên Nga Đen nhảy tốt hơn một chút……” Tiêu Nhiên nói nhỏ với Nhược Hạo, anh chỉ vào sách giới thiệu nói. “Đúng vậy, Thiên Nga Đen là người đứng đầu đoàn nghệ thuật múa bale của Newyork. Rất nổi tiếng ở trong nước, ánh mắt em cũng không tệ……”
Tiêu Nhiên gật đầu, hơi kiêu ngạo nói: “Cảm ơn đã khích lệ……” Nhưng mắt của cô thỉnh thoảng lại nhìn về phía dàn nhạc, nhìn cô gái đánh đàn hạc, và violin trưởng, thậm chí còn đánh tay theo tiếng nhạc.
“Em vẫn rất thích đàn hạc, nghe tiếng đàn hạc, như một làn sương dịu dàng, dễ nghe biết bao……” Lúc buổi biểu diễn nghỉ giải lao, Tiêu Nhiên nghiêng người nhìn về phía trước, Nhược Hạo gật đầu. “Người chơi đàn hạc đa số là phái nữa đúng không?”
Chỉ ngón tay chỉ về phía dàn nhạc. “Anh nhìn kìa, bốn người đàn violin đều là nữ…… Thật không dễ dàng nha, em thấy rất nhiều violin trưởng là nam.” Tiêu Nhiên bĩu môi, sau đó ngồi xuống, Nhược Hạo cũng ngồi theo. “Có lúc chính là như thế, trong xã hội khi nam nữ làm việc chung với nhau thì luôn có sự tồn tại khách quan của sự bất bình đẳng.”
Nhớ trước đây từng có chuyện không vui với anh, cô vô tình nhìn anh một cái, đúng lúc đó Nhược Hạo cũng đang nhìn cô. “Lần đó là anh không đúng, đừng tính toán nữa, có được không?”
Tiêu Nhiên không mặn không nhạt nói: “Cho dù đàn ông có lịch sự dịu dàng bao nhiêu đi chăng nữa đều sẽ có đặc trưng của chủ nghĩa đàn ông.”
Anh cười gượng, “Em nhất định phải dứt khoát như vậy sao? Xem ra anh phải rất cẩn thận, nếu không chắc chắn sẽ bị em ghi hận.”
Hai người xem múa bale xong, Nhược Hạo nhìn đồng hồ, “Cũng không muộn lắm, có thấy phiền nếu anh đưa em về?”
Tiêu Nhiên gật đầu, “Không cần, cũng không thuận đường, về đến nhà em sẽ gọi điện cho anh.”
Hai người tạm biệt nhau, Tiêu Nhiên lên xe taxi. Điện thoại vang lên, là tin nhắn của Nhược Hạo, “Anh không phủ nhận mình có tư tưởng đàn ông, nhưng mà anh sẽ cố gắng kiềm chế, ok?”
Tiêu Nhiên cười cười, người đàn ông này……
Cô chưa kịp trả lời tin nhắn, điện thoại lại vang lên, là Khương Dĩ Nặc.
“Alo?” Cô nhận điện thoại.
“Sao vừa rồi gọi cho cậu, điện thoại cậu lại luôn tắt máy?” Giọng anh nghe ra có chút khẩn trương.
Lúc này điện thoại của cô lần lượt nhận được các tin nhắn nhắc nhở, trong lúc xem múa bale, cậu ấy có gọi cho cô vài lần. “Vừa rồi hai chúng tôi đi xem múa bale, cho nên tắt máy. Cậu có chuyện gì sao?” “Cậu thật sự đi cùng với anh ta, tình cảm tốt vậy.” Mặc dù Tiêu Nhiên đã nói với anh, nhưng anh vẫn không muốn tin cô thật sự sẽ hẹn hò với Trịnh Nhược Hạo, câu này nói ra cũng có chút chua, nhưng ngay cả anh cũng không biết điều này.
“Thế nào, tôi đi hẹn hò cậu không hài lòng à? Cậu và Doanh Doanh của cậu tiếp tục phá kỷ lục đi, quản tôi làm gì!” Sau một thời gian dài khép kín mình mới có thể bắt đầu mở lòng nói chuyện yêu đương, cậu ấy lại có thái độ này.
Dĩ Nặc nói: “Mẹ tôi nói bà nhớ cậu, sáng mai bảo tôi đến đón cậu tới đây ăn cơm.”
“Ừ, được ~” Tiêu Nhiên cũng rất nhớ dì Lãnh. “Vị kia nhà cậu có đến không?”
“À, cô ấy hả…… Không đến. Tôi chưa có đưa cô ấy về nhà tôi.” Nghe Dĩ Nặc nói thế, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn, có hơi kích động một chút.
Nghe trong điện thoại thấy bên cô có hơi ồn ào, anh hỏi, “Cậu vẫn còn đang trên đường về nhà sao?”
Tiêu Nhiên gật đầu một cái. “Ừ, mới vừa xem xong, còn chưa đến nhà.”
Dĩ Nặc có ý đồ xấu hỏi: “Vậy anh ta đang ở bên cạnh? Mấy lời tôi vừa nói anh ta đều có thể nghe thấy?”
Thật là ấu trĩ, “Tôi không cho anh ấy đưa về, cũng không khuya lắm.”
“Cái gì? Anh ta không đưa cậu về ?” Giọng điệu Dĩ Nặc rất kỳ quái, không biết là đang vui mừng hay bất mãn, ngay sau đó bắt đầu tán gẫu với Tiêu Nhiên đủ mọi chuyện mấy ngày nay.
Nói điện thoại mãi cho đến lúc cô về đến nhà, “Được rồi, tôi đến nhà rồi…… Không nói nữa nha……”
Dĩ Nặc trả lời, “Cậu lên tới nhà thì gửi thêm một tin nhắn cho tôi, tôi ngủ trước đây……”
Thì ra là, cậu ấy sợ cô có chuyện nên mới nói chuyện điện thoại với cô. Tên nhóc này, từ khi nào đã trở nên biết săn sóc người khác như vậy……
Mẹ Khương thấy Tiêu Nhiên thì vô cùng vui mừng vui như một cô bé vậy. Thật sự làm cho Dĩ Nặc hết cách, “Mẹ! Mẹ nhìn thấy Tiêu Nhiên có cần vui mừng như thế này không, vậy sao này để cho cậu ấy ở đây luôn là được……”
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, mẹ Khương nhìn con trai mình, bĩu môi nói. “Mẹ cũng rất muốn thế, đáng tiếc lại sinh ra một đứa con trai ngốc ~”
“Mẹ! Mẹ vẫn cứ thích cậu ấy không thích con……”
Sau đó Tiêu Nhiên bận rộn giúp đỡ mẹ Khương trong nhà bếp, cô cười: “Được rồi, dì Lãnh cố ý chọc giận cậu thôi, đi ra ngoài nhanh lên, đừng ở đây cản trở……”
Mẹ Khương đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nghe hai người bọn họ nói chuyện với nhau, không khỏi lắc đầu. “Hai đứa ngốc!”
Lúc ăn cơm mẹ Khương hỏi tình hình gần đây của Tiêu Nhiên, Dĩ Nặc nói xen vào: “Mẹ có nhớ người đồng nghiệp của con mà mẹ gặp lần trước không?
“Nhớ, anh chàng đẹp trai kia sao……” Vừa nói đến đây, hai mắt mẹ Khương lập tức trở nên sáng lấp lánh.
Khương Dĩ Nặc thì càng hết cách với bà, “Mẹ, anh ta đâu có đẹp trai như con……”
“Mẹ thích như vậy, chững chạc lại lịch lãm hơn con, anh ta thế nào?” Mẹ Khương cũng không chịu thua, mặc dù con trai của bà cũng rất đẹp trai.
Tiêu Nhiên hơi đỏ mặt nói: “Dì Lãnh, anh ấy là bạn trai của con ~”
Nghe được tin tức này, mẹ Khương thật sự không vui mừng như trong tưởng tượng, nhưng vẫn vui mừng vì Tiêu Nhiên. “Ồ, là vậy sao…… Tên nhóc đó đúng là cướp được bảo bối rồi. Nói chuyện với dì một chút, cậu ta là người như thế nào ~”
Bữa cơm cứ như vậy mà kết thúc trong bầu không khí ồn ào náo nhiệt.