Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi

Chương 23: Cô nàng ốc sên mới ra khỏi vỏ



Mọi người trong công ty MKC đều biết Trịnh Nhược Hạo là người cuồng việc, tham công tiếc việc, làm việc táo bạo lại không hề thiếu cẩn thận, quan hệ với mọi người chặt chẽ, luôn cư xử đúng mực. Ông chủ thì rất coi trọng anh ta, đồng nghiệp thì bội phục anh ta, còn cấp dưới thì kính sợ anh, không có anh là chuyện không thành, không có anh là hạng mục không giành được.

Tất cả mọi người đều lén lút bàn tán rốt cuộc là vị mỹ nữ nào trong công ty hay trong tòa nhà văn phòng này có thể giành được sự ưu ái của anh, nhưng chỉ có một mình Dĩ Nặc biết, người này chính là Tiêu Nhiên.

Cứ thứ tư hàng tuần, Trịnh Nhược Hạo đều làm thêm giờ đến hơn tám giờ, nhưng hôm nay khi vừa hết giờ làm, anh đã lập tức thu dọn đồ đạc ra về. Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ tại một thời điểm nào đó, người đàn ông độc thân kim cương này đã là hoa đã có chủ rồi sao?

Có người nói đùa, “Vicent, gần đây cậu rất khác thường…… Có phải tình cảm biến đổi rồi không hả?”

Trịnh Nhược Hạo vừa dọn dẹp bàn làm việc của mình vừa cười trả lời: “Tình cảm biến đổi gì? Tôi hết giờ thì tan việc, có vấn đề gì sao?”

Đồng nghiệp tiếp tục trêu chọc anh, “Không phải lúc trước mỗi buổi tối cậu đều ra về rất muộn sao, lại còn tham công tiếc việc…… Có phải muốn hẹn hò với bạn gái không hả?”

Anh nở nụ cười ôn hòa, nhớ tới Tiêu Nhiên đang đứng ở khúc quanh dưới lầu đợi mình, trong lòng lại ùa tới một làn hơi ấm áp. Gật đầu một cái, “Đúng vậy, tới trễ cô ấy sẽ giận ~”

“Ồ! Cậu thật sự có tình yêu rồi!” Người đồng nghiệp hét to lên, một tiếng hét này làm hơn phân nửa mọi người trong phòng làm việc dựng đứng lỗ tai lên nghe ngóng. Thuận theo dân tình, người này tiếp tục hỏi, “Đó là ai vậy? Dáng dấp ra sao? Bắt đầu từ khi nào? Hôm nào dẫn cô ấy đến đây cho mọi người làm quen ~”

Đây chính là tiếng lòng của mọi người, bao nhiêu người đều ra vẻ vội vàng làm công việc đang dang dở hoặc thu dọn đồ đạc, nhưng thật ra đều đang chú ý động tĩnh bên này.

“À, chỉ là cô gái bình thường thôi, vừa mới bắt đầu không lâu lắm ~” Rõ ràng khóe miệng Trịnh Nhược Hạo đã nâng lên.

Lúc này, Dĩ Nặc đi vào phòng làm việc cách vách, vừa đúng lúc nghe được những lời này, bắn ánh mắt sắc bén về phía người đàn ông kia. Bình thường? Nhiên Nhiên bình thường ở chỗ nào? Cô viết văn rất hay, cô đàn piano cũng giỏi, tài nấu nướng của cô là hạng nhất…… Hỏi thử xem, mấy cô gái bây giờ có bao nhiêu người tự mình nấu ăn mà còn có thể nấu rất ngon?

Ở trong lòng anh sinh ra một loại cảm giác không rõ với người đàn ông này, là tức giận, hay là ghen tỵ, chính bản thân anh cũng không biết. Chẳng qua lúc đưa tài liệu cho tiền bối ký tên, vô tình liếc anh ta một cái. Vừa đúng lúc, anh ta cũng nhìn anh, nụ cười càng thêm ôn hòa, làm cho anh càng chán ghét hơn

Hiển nhiên đồng nghiệp không hài lòng với đáp án này của anh, tiếp tục nhiều chuyện, “Ôi chao…… Người này nói thế chắc chắn là không muốn chúng ta tiếp tục tò mò, nhưng như thế thì cũng thiếu suy nghĩ rồi. Dù sao cũng phải cho chúng tôi nhìn xem người đã bắt cóc một trong ba chàng đẹp trai nhất trong lòng phái nữa của công ty MKC chúng ta, rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ ~”

Nhược Hạo nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Để lần khác đi, cô ấy rất thích náo nhiệt, chờ khi nào chúng ta có tụ hội đã.”

Mọi người nghe được câu này đều cười ầm lên, hoạt động trao đổi lần tới của tập đoàn là khi nào nhỉ.

Ê ẩm nhìn Nhược Hạo cầm cặp tài liệu lên, dáng vẻ hạnh phúc, Dĩ Nặc gửi tin nhắn cho Tiêu Nhiên, “Hôm nay có hoạt động gì sao?”

Một lát sau mới có tin nhắn trả lời, “Ừ, tôi hẹn hò với bạn trai. Sao vậy?”

Nhìn tin nhắn trả lời của cô, anh gửi tiếp. “À, được lắm, ngọt ngào quá nhỉ……” Nếu như anh nói ra, nhất định sẽ rất quái gở.

Tiêu Nhiên trả lời rất nhanh, “Ừ, đúng vậy, tôi đương nhiên biết điều đó ~” hoàn toàn không biết được tâm tình của anh.

Trong quán cà phê, Tiêu Nhiên ăn bánh pudding trà xanh, thản nhiên chờ Nhược Hạo. Mặc dù đây là công ty Dĩ Nặc, nhưng người mình chờ lại là Nhược Hạo, cảm giác như thế thì có hơi kỳ lạ.

Nhược Hạo nhanh chóng thấy cô ngồi bên cửa sổ, anh phát hiện cô rất thích ngồi bên cửa sổ, các nơi rộng rãi thoáng đãng, hay là cửa sổ sát đất. Bình thường khi đi vào nhà hàng hay là bất kỳ nơi nào, cứ tìm những nơi này là sẽ thấy cô.

“Tiêu Nhiên ~” Nhược Hạo gọi cô, ngồi đối diện với cô. “Chờ lâu lắm rồi sao?”

Tiêu Nhiên lắc đầu, chỉ bánh pudding trong tay, “Chẳng qua không nhịn được nên mới gọi, anh xem, em mới vừa ăn, anh đã tới rồi.”

“Vậy chúng ta mang theo? Đi ăn mấy món nghiêm chỉnh trước đã, nếu không em lại không chịu ăn cơm ~” Nhược Hạo hiểu rõ tính cô, yêu mỹ thực giống như yêu mạng, cho nên sẽ tuyệt đối không buông tha bánh pudding trà xanh có vẻ ngon miệng này đâu.

Đề nghị của anh lại có cái gì đó không thể kháng cự, mặc dù nhìn như là đang đề nghị, nhưng trên thực tế lại không cho phép cô từ chối. Cô vừa muốn cau mày, Nhược Hạo đã mỉm cười ngay, “Giống như anh tự nói với mình, em làm theo ý em đi ~”

Anh ấy biết là tốt rồi, Tiêu Nhiên cười. “Nếu đã biết, thì phải sửa lại. Nhưng mà anh nói đúng, chúng ta mang theo đi, ăn cơm trước đã, em đói rồi ~”

Trong mắt Nhược Hạo đầy ý cười, đây có thể coi là Tiêu Nhiên đã chấp nhận anh rồi. Gọi nhân viên phục vụ, cẩn thận gói hơn nửa cái bánh pudding, anh cầm trong tay, một tay khác thì đưa về phía cô. Tiêu Nhiên hơi do dự, sau đó nắm tay anh.

Mặc dù là ngày hè nhưng tay của cô lại lành lạnh, tay của anh ấm áp nắm trọn tay cô. “Em lạnh không? Sao tay lại lạnh đến vậy?”

Tiêu Nhiên hơi bối rối, muốn rút ra, “Dù đông hay hè, tay của em đều lạnh như vậy, lạnh đến tận xương, là tuần hoàn ngoại biên không được tốt……”

Anh không buông tay cô ra, “Vừa đúng lúc có thể xem là máy điều hòa không khí tự nhiên.” Vẫn luôn nắm tay cô không hề buông ra.

***

Sau khi xem phim xong, Nhược Hạo đi vào nhà vệ sinh, Tiêu Nhiên đứng đợi bên ngoài rạp phim. Vừa đúng lúc bên cạnh có một cửa hàng chocolate, cô phải đứng gần một chút mới có thể nhìn thấy, cô nhân viên phục vụ lập tức đến gần, “Tiểu thư, xin chào cô…… Cô có muốn nếm thử chocolate của cửa hàng chúng tôi không, loại này mới được nhập từ Thụy Sĩ bằng đường hàng không, bên trong chocolate là nhân hạt dẻ, có thể giúp người độc thân nở hoa đào đấy.”

Tiêu Nhiên ngẩng đầu, lúng túng nhìn cô ta cười cười, cô nhân viên không để ý, nói tiếp: “Cô đừng không tin, ăn chocoate có thể giúp người ta trở nên xinh đẹp hơn, có sức thu hút hơn, ngọt ngào như chocolate, nhất định sẽ có nhiều đàn ông theo đuổi cô ~”

Mấy lời này càng nói càng quá đáng, chẳng lẽ nhìn cô bây giờ giống như không có người theo đuổi sao? Quay đầu lại, nhìn thấy Nhược Hạo đi ra ngoài, anh đang tìm cô, vì vậy cười ngọt ngào, “Thật xin lỗi, bạn trai tôi đang tìm tôi, cảm ơn cô đã giới thiệu ~”

Cô nhân viên phục vụ mặt cứng đờ, nở nụ cười gượng gạo.

Nhược Hạo nhìn thấy Tiêu Nhiên đi ra từ cửa hàng bán chocolate, mỉm cười nói: “Muốn ăn chocolate hả?” Tiêu Nhiên đi tới, Nhược Hạo ôm vai cô, Tiêu Nhiên cười gian: “Vừa rồi em đi xem chocolate, nhân viên bán hàng nói em nên ăn nhiều chocolate.”

“Tại sao?”

“Người độc thân, ăn chocolate có thể trở nên xinh đẹp, thu hút hơn ~” Cô học theo giọng điệu của nhân viên bán hàng, sau đó mắt khẽ cong thành vầng trăng khuyết, “Rõ ràng em có một người bạn trai rất ưu tú, tại sao lại nói em là người độc thân ~” Bởi vì câu nói này của cô mà trái tim anh như mất đi một góc. Hương vị ngọt ngào nhanh chống cắm rễ, chậm rãi lấp đầy.

Lúc nói tạm biệt, Nhược Hạo như nhớ ra chuyện gì đó, hỏi Tiêu Nhiên, “Nếu như công ty anh có hoạt động được dẫn theo người nhà, em có muốn tham gia không?”

Nghe câu hỏi này, Tiêu Nhiên ngẩn người. Công ty của anh, rất có thể Dĩ Nặc cũng sẽ tham gia…… Nghĩ vậy, cô hơi do dự vẫn chưa trả lời. Nhược Hạo nghĩ Tiêu Nhiên không thích những trường hợp trở thành đối tượng bị trêu chọc của mọi người, nên nói tiếp: “Không sao đâu, anh chỉ tùy tiện hỏi một chút, không đi cũng không sao. Mặc dù em không biết mấy người cùng hạng mục với anh, nhưng bọn họ đều là người tốt.”

Luôn phải học cách đối mặt, vì vậy Tiêu Nhiên gật đầu, “Được, có cơ hội, em sẽ đi. Nhưng đến lúc đó, em không quen ai, em sẽ đi theo anh ~”

Anh nhìn dáng vẻ nỗ lực của cô như chú ốc sênh từ từ bò ra khỏi vỏ của mình, làm cho ý muốn bảo vệ cô của anh càng mãnh liệt hơn.

Ngồi trên xe về nhà, Tiêu Nhiên lấy điện thoại của mình ra xem, phát hiện Dĩ Nặc gọi cho cô, còn có hai tin nhắn chưa xem.

“Hôm nay đi chơi vui vẻ quá nha, ngay cả điện thoại của tôi cũng không nhận ~” Là Dĩ Nặc.

“Anh ta đối xử với cậu như thế nào? Có tốt không?” Lại là Dĩ Nặc.

Người đàn ông nhiều chuyện này, làm gì quan tâm chuyện yêu đương của cô như vậy? Chẳng lẽ cô đoạt “người yêu” của cậu ấy, nên cậu ấy đang ghen tỵ?

Vì vậy cô gọi điện thoại cho cậu ấy, chuông reo hai tiếng, đã có người nhận.

“Cuối cùng đã biết gọi lại cho tôi rồi sao?” Dĩ Nặc dùng giọng điệu châm chọc nói, “Chơi rất vui sao, ngay cả tôi cũng không muốn quan tâm nữa hả?”

Tiêu Nhiên cười trộm, “Chị của cậu đang xem phim, làm sao nhận điện thoại của cậu được? Tôi cũng không phải là người bất lịch sự nơi công cộng.”

“Dừng lại, từ khi nào mà cậu học tập theo ngũ giảng tứ mỹ lập chí trở thành rường cột quốc gia, thanh niên quyết chí tự cường vậy hả?”

Cãi nhau với Dĩ Nặc nhiều năm như vậy, Tiêu Nhiên nghe thế nào cũng không cảm thấy kỳ lạ, cãi lại; “Từ nhỏ tôi đã lớn lên dưới sự soi sáng của cờ đỏ, là cô bé ngoan, sống giản dị, hướng đến hiện đại hóa, nào giống như người nào đó chẳng tốt lành gì……”

Hành khách đi xe điện ngầm nghe thấy Tiêu Nhiên nói vậy, có vài người không khỏi cười trộm.

“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi không tốt hả ~” Dĩ Nặc ấm ức nói.

Tiêu Nhiên hoàn toàn khinh thường nói, “Cả hai con mắt của tôi đều nhìn thấy……”

Hai người nói điện thoại với nhau mãi cho đến khi điện thoại Tiêu Nhiên hết pin mới thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.