Sáng thứ bảy. Tiêu Nhiên và Nhược Hạo đã ăn gần xong bữa sáng, Dĩ Nặc và Doanh Ngọc mới đi tới. Doanh Ngọc mặc bikini bọc lưới, phơi bày tất cả các đường cong, quyến rũ mê người.
“Chúng ta đi ra bờ biển một lát, buổi trưa thuê một chiếc du thuyền đi chơi được không?” Dĩ Nặc hỏi bọn họ.
Tiêu Nhiên gật đầu, “Cứ quyết định như vậy đi, vậy một lát chúng tôi đi trước, hai người đi tìm chúng tôi sau.”
Lần đầu tiên giữa hai người bọn họ phải dùng hai từ: chúng tôi và hai người, thật sự cảm thấy không quen.
Bốn người cùng chơi bóng chuyền, nước biển trong suốt văng lên thành từng bọt sóng, biển rộng mênh mông làm bọn họ tạm thời bỏ qua những ngăn cách, chơi rất vui vẻ.
Đến trưa, chuẩn bị thuê du thuyền ra biển, đột nhiên Tiêu Nhiên cảm thấy không ổn, vì vậy nói với Nhược Hạo: “Em không thoải mái, anh đi với bọn họ đi.”
Nhược Hạo lập tức kéo cô lại, “Em làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu?”
Cô hơi nóng nảy nhìn anh. “Không có việc gì, chỉ là hình như cái đó tới……”
Chuyện riêng của phụ nữ, Nhược Hạo không thể làm gì khác là gật đầu một cái, để cô về phòng trước.
Cùng với một vài khách du lịch khác thuê một chiếc du thuyền, mọi người tập trung một chỗ để đợi du thuyền. Dĩ Nặc chú ý Tiêu Nhiên thỉnh thoảng ôm bụng, khẽ cau mày, vì vậy nói với Doanh Ngọc là đi lấy bình nước, tách khỏi đám đông.
Gõ cửa phòng Tiêu Nhiên, một lát sau cô mở cửa ra. Nhìn thấy là Dĩ Nặc, cô cảm thấy hơi ngạc nhiên. “Có chuyện gì?”
“Cậu không sao chứ?” Anh nhìn cô.
Cô lắc đầu một cái, bụng đã bắt đầu đau âm ỉ. Đã thay đồ bơi ra, khoác áo tắm, cô lại cau mày.
“Dì cả đến? Lại đây nằm xuống đi.” Anh đã vô cùng thuần thục chuyện này, Tiêu Nhiên ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống, anh đắp kín chăn cho cô, chỉnh lại máy điều hòa không khí, lại nấu nước nóng cho cô.
Tiêu Nhiên nằm xuống, nhìn anh, “Được rồi, cậu đi xuống dưới đó đi. Tôi chỉ cần nằm như thế này là được rồi, chẳng qua không thể đi bơi được thôi.”
Dĩ Nặc nhìn cô một cái, mở TV lên, dựa vào đầu giường. “Thôi đi, với tình hình bây giờ của cậu thì tôi vẫn nên chăm sóc cậu.”
Đương nhiên anh biết rõ kỳ sinh lý của Tiêu Nhiên đến không phải là đau như bình thường. Nhớ lúc trước, đây chính là bước ngoặt để hai người bọn họ bắt đầu giảng hòa.
Nhưng mà tình hình như bây giờ thì thật sự hơi lúng túng. Tiêu Nhiên kéo kéo anh, “Vậy cậu đi xuống gọi Nhược Hạo lên đây đi, để anh ấy ở đây với tôi, cậu đi chơi đi.”
Anh nhìn Tiêu Nhiên nột cái, tay phủ lên tay cô. “Tôi rất thành thạo trong việc chăm sóc cậu, cậu cứ nằm đó đi.” Sau đó, tay của anh cũng không buông ra. Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng tivi, hai người cũng không nói thêm câu nào nữa.
Quả nhiên, Tiêu Nhiên bắt đầu đau. Lúc mới bắt đầu, cô chỉ cắn môi, ôm chặt bụng, sau đó bắt đầu co người lại, khe khẽ rên rĩ. Dĩ Nặc nắm tay cô, “Tôi bảo quầy tiếp tân lấy đường đỏ cho cậu, lại đây, uống chút nước đường đỏ nóng đi.”
Tiêu Nhiên đau đến mặt tái nhợt, miễn cưỡng uống vào, sau đó lại nặng nề ngã xuống giường, Dĩ Nặc đắp chăn cho cô xong, cẩn thận vén lại mái tóc rối loạn của cô. Khẽ hỏi: “Tốt hơn chút nào chưa?”
Tiêu Nhiên nhắm chặt hai mắt, miễn cưỡng gật đầu một cái.
Kẻ lừa đảo này, đúng là nói dối không chớp mắt, rõ ràng dáng vẻ là đau đến sắp chết lại còn cậy mạnh. Anh vẫn nắm lấy tay cô, vẫn mở tivi. Nhưng anh lại nhìn Tiêu Nhiên nhiều hơn.
Không biết qua bao lâu, Dĩ Nặc cũng ngủ thiếp đi.
Cửa phòng lại bị mở ra, Nhược Hạo và Doanh Ngọc cùng nhau bước vào. Nhược Hạo nhìn thấy Tiêu Nhiên nằm nửa người trên ngực Dĩ Nặc, mặt của anh không khỏi xụ xuống. Dĩ Nặc thức dậy, cẩn thận buông tay Tiêu Nhiên ra, bước xuống giường như không có chuyện gì, chỉ vào Tiêu Nhiên: “Lúc kỳ sinh lý của cô ấy tới, nhất định phải có người bên cạnh, nếu không, có thể đau đến rút gân”
Lúc này Tiêu Nhiên cũng mơ màng tỉnh lại, vẻ mặt khổ sở nhìn bọn họ. “Sao vậy?”
Nhược Hạo nén giận, đi tới bên cạnh cô. “Em làm sao vậy? Còn đau không?”
Tiêu Nhiên không có sức lực gật đầu một cái, Nhược Hạo nhìn Dĩ Nặc. Dĩ Nặc nhún vai, sau đó đi ra ngoài.
“Bây giờ làm sao, anh đi mua thuốc giảm đau cho em được không?” Nhược Hạo nhìn vẻ mặt Tiêu Nhiên, trong nháy mắt lửa giận biến mất không còn bóng dáng.
Cô lắc đầu, “Không cần uống thuốc, anh cho em nước đường đỏ là được rồi.”
Anh nhìn đường đỏ để ở đầu giường, rót nước nóng, khuấy cho cô ly nước đường đỏ, để cho cô uống.
Tiêu Nhiên ngủ mê man, Nhược Hạo vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô. Lúc cô nói mình không thoải mái, chỉ có mình cô đi lên, về phần Khương Dĩ Nặc đi lên lúc nào thì không ai biết. Xem ra cậu ta vô cùng quan tâm tới cô. Còn có dáng vẻ bảo vệ hơn khi cậu ta ở bên cạnh bạn gái.
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhược Hạo rất không thoải mái.
Doanh Ngọc đã đi ra ngoài từ trước, mặt xanh mét, vốn dĩ cực kỳ tức giận vì Dĩ Nặc vô cớ mất tích, bây giờ lại nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của anh ấy bên cạnh Phương Tiêu Nhiên, chưa bao giờ cô nhìn thấy vẻ mặt đó của anh, cho dù là sau khi trải qua kích tình anh cũng chưa từng có.
Phương Tiêu Nhiên, cô ta dựa vào cái gì? Cứ yên tĩnh nằm bên cạnh người đàn ông của mình như vậy!
Dĩ Nặc đi ra ngoài, nhìn thấy cô ta, nói như không có chuyện gì xảy ra. “Sao không vào phòng? Vừa rồi trên du thuyền chơi vui không?”
Doanh Ngọc vô cùng tức giận, “Đây là sao? Anh có ý gì hả?”
Nhìn lửa giận ngút trời của cô, Dĩ Nặc bình tĩnh nói: “Trở về phòng rồi nói.” Mở cửa phòng, đi vào. Doanh Ngọc thật sự không nhịn được nữa, vẫn nghĩ nếu như Dĩ Nặc nói vài câu với cô, thì cũng có thể bỏ qua cho anh ta. Nhưng đằng này, anh lại hoàn toàn không có dáng vẻ áy náy!”
Đi theo anh về phòng, đóng sầm cửa. Nâng cao giọng: “Không đi chơi du thuyền với em cũng đã đành, lại nằm trên giường với Phương Tiêu Nhiên, còn ôm cô ta, anh không có gì muốn nói sao!”
Dĩ Nặc mở TV lên, “Thế nào? Kỳ sinh lý của cô ấy tới, anh chỉ chăm sóc cho cô ấy thôi.”
“Tại sao lại là anh hả? Anh là gì của cô ấy!” Doanh Ngọc cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.
Còn Dĩ Nặc thì lại có dáng vẻ không hề quan tâm, ngẩng đầu nhìn cô, “Cô ấy là bạn của anh, quen biết đã nhiều năm, trước đây mỗi khi cô ấy bị như vậy, anh cũng đều ở bên cạnh cô ấy như thế.”
Doanh Ngọc thật sự hết ý kiến, đây chẳng lẽ là việc đương nhiên sao? Anh còn nghĩ cô là bạn gái của anh không?
Một lúc lâu vẫn không thấy Doanh Ngọc nói tiếng nào, Dĩ Nặc liếc cô một cái. “Còn đang tức giận? Cô ấy là con bé ngốc, em tức cô ấy cái gì? Đừng giận nữa, tới đây ~”
Vốn định tranh cãi ầm ĩ với anh, nhưng cô biết nếu làm như vậy sẽ chỉ càng làm cho mối quan hệ xấu đi. Để theo đuổi Dĩ Nặc, trước đó cô cũng đã thăm dò tính tình của anh ta, nếu nói chia tay, vậy là thật sự kết thúc, anh ta sẽ không quay đầu lại. Cho tới bây giờ, Dĩ Nặc đều thích mềm không thích cứng, cho nên những cách thông thường là vô ích. Nghĩ như vậy, cô cũng vơi bớt tức giận, giả vờ ngây thơ, nửa thật nửa giả ngồi xem phim ma với anh.
Cho nên, cô có thể duy trì quan hệ với anh ta lâu như vậy, cũng là do cô có thể khống chế mình những lúc nổi giận.
Chủ nhật, mọi người cùng nhau chuẩn bị trở về thành phố, suốt cả chặng đường không ai nói một lời, Tiêu Nhiên vẫn ngủ suốt. Lúc xuống xe, cô vẫn còn buồn ngủ, cảm giác mệt mỏi không có chút sức lực. Lúc Nhược Hạo đi lấy hành lý, Dĩ Nặc liếc thấy dáng vẻ loạng choạng sắp ngã của Tiêu Nhiên, nhanh chóng tới ôm lấy cô.
Dĩ Nặc cau mày, cơ thể cô rất nóng, chẳng lẽ đang sốt? Sờ sờ trán của cô, quả nhiên là vậy.
Doanh Ngọc đang chào tạm biệt với mọi người, xoay qua nhìn thấy cảnh này. Mà lúc Trịnh Nhược Hạo nhìn thấy, cũng không thể tiếp tục cười được nữa, mặt anh lạnh xuống.
Dĩ Nặc không để ý những chuyện này, hỏi Tiêu Nhiên: “Nhiên Nhiên, sao cậu lại sốt? Vẫn còn khó chịu cái kia sao?”
“Tôi thấy dạ dày rất khó chịu, muốn nôn……” Dứt lời cô thật sự muốn ói ra.
Nhược Hạo muốn ôm Tiêu Nhiên, đặt đồ đạc xuống đất, “Đưa Tiêu Nhiên cho tôi ~”
Nhưng Dĩ Nặc không để ý tới, cau mày, nói một mình: “Có thể Nhiên Nhiên bị viêm dạ dày……” Một tay anh ôm Tiêu Nhiên vào trong ngực, tay kia cầm túi của mình lên, nhìn Trịnh Nhược Hạo, “Đưa túi của cô ấy cho tôi đi.”
Trịnh Nhược Hạo vừa buồn cười vừa bực mình nhìn anh, lúc này nét mặt của Dĩ Nặc giống như anh mới là bạn trai của Tiêu Nhiên, còn những người khác hầu như là người không liên quan. Doanh Ngọc đi tới bên cạnh Dĩ Nặc, hơi tức giận: “Dĩ Nặc, anh giao Tiêu Nhiên cho Nhược Hạo mới đúng, bạn trai thực sự của cô ấy đang ở đây, anh lo lắng cái gì……”
Dĩ Nặc nhìn Doanh Ngọc một cái dường như vô tâm nói: “Bây giờ là chủ nhật, lúc này nhà Nhiên Nhiên không có ai, với tính của cô ấy, nhất định là không mang chìa khóa, đương nhiên anh phải đưa cô ấy về nhà anh trước.”
Cách giải thích thân mật này làm cho hai người còn lại đều không thoải mái, Nhược Hạo mở miệng: “Cảm ơn, tôi vẫn nên đưa cô ấy tới bệnh viện, như vậy an toàn hơn.”
Doanh Ngọc vừa định tỏ vẻ đồng ý, nhưng Dĩ Nặc hoàn toàn không nể mặt Nhược Hạo, “Cô ấy cũng không thích nằm viện, nhìn thấy bệnh viện là muốn về nhà ngay, mà nhà cô ấy không có ai, chẳng lẽ muốn đến nhà anh sao?”
Lời nói cũng quá trắng trợn rồi, Trịnh Nhược Hạo cũng không nhịn, cười, “Nhà tôi cũng được, để cô ấy nghỉ ngơi một chút.”
Lấy đủ mọi thứ, Dĩ Nặc chuẩn bị đi, anh cười lạnh, “Đến nhà anh? Chuyện như vậy vẫn nên chờ Nhiên Nhiên tỉnh lại rồi nói đi.”
Doanh Ngọc tức giận ngùn ngụt, “Khương Dĩ Nặc! Vậy em thì làm sao?” Kéo áo anh, vừa tức vừa uất ức.
Cẩn thận đặt Tiêu Nhiên vào trong xe, quay đầu lại nhìn cô một cái, vẻ mặt không cảm xúc của anh dịu lại một chút. “Nhiên Nhiên đang bệnh, em cũng không phải không nhìn thấy, tự mình đón xe về đi. Anh đi trước.”
Nói xong, đóng cửa xe, xe taxi chạy đi.
Doanh Ngọc ngơ ngác nhìn xe taxi, xoay người nhìn Trịnh Nhược Hạo, “Tại sao lại cho bọn họ có cơ hội? Anh cố ý sao?”
Vị đại tiểu thư này cũng quá lắm rồi, Nhược Hạo bất đắc dĩ cầm đồ đạc của mình lên, “Tại sao tôi phải hi vọng bạn gái của mình lại được người khác chăm sóc?”
“Cả chuyện ngày hôm qua, một chút phản ứng anh đều không có sao? Hai người bọn họ ở chung một phòng, còn……” Trên đường lớn, mỹ nữ nước mắt tuôn rơi, vẻ mặt mỹ nam thì bất đắc dĩ. Người không biết chuyện còn tường rằng là cặp tình nhân đang gây gổ.
Trịnh Nhược Hạo chuẩn bị đi, trước khi đi, anh nói với cô: “Nếu như cô không có lòng tin với bạn trai mình như vậy, thì hai người có thể đi được bao xa? Tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý để đánh một trận chiến lớn, dù sao thì chúng tôi cũng chỉ mới bắt đầu. Còn hai người thì sao?”
Từ lúc cô qua lại với Dĩ Nặc, cũng đã biết sự tồn tại của Tiêu Nhiên. Trong di động của Dĩ Nặc, 1 là cô ấy, 2 là nhà. Lưu tên là Nhiên Nhiên, tin nhắn hay cuộc gọi nhiều nhất đều là cô ấy. Lúc hai người hẹn hò, cũng chỉ vì Tiêu Nhiên gọi điện nói muốn một mình đi xem phim, anh có thể để cô ngồi một mình ở buổi chiếu phim dành riêng cho tình nhân. Chuyện như vậy nhiều không đếm xuể, cho nên cô đối với Tiêu Nhiên đã đến mức ghét chứ không còn những thứ khác.
Nhưng ngay cả Tiêu Nhiên cũng đã nói, những người qua lại với Dĩ Nặc, thì mình là người có thời gian lâu nhất, đây cũng có thể nói lên mình đặc biệt với Dĩ Nặc, đã đến mức này, cô cũng sẽ không buông tha. Doanh Ngọc là con cưng, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ cô muốn thì nhất định phải lấy được.
Lúc này trong mắt của nàng công chúa kiêu ngạo, ngoại trừ chán ghét cũng chỉ còn ghen tỵ.