Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi

Chương 27: Không phải là độc nhất vô nhị (2)



Thứ hai luôn luôn bận rộn. Tiêu Nhiên đến công ty bắt đầu công việc của mình, giữa lúc bận rộn còn nhận được tin nhắn hỏi thăm của Dĩ Nặc, Nhược Hạo, còn có Doanh Ngọc…… Buổi sáng thì còn rất tốt, nhưng đến chiều, khi hội nghị biên tập đang diễn ra, thì đột nhiên Tiêu Nhiên phát sốt, cả người nhanh chóng mềm nhũn. Cuối cùng, không thể gắng gượng được nữa, Tiêu Nhiên không thể làm gì khác hơn là xin nghỉ về nhà. Cô nhắn tin cho Dĩ Nặc nói mình về nhà, Dĩ Nặc gọi điện thoại cho cô ngay lập tức, “Cậu làm sao vậy?”

“Sắp đến nhà rồi, tôi cảm thấy khó chịu muốn chết……” Tiêu Nhiên uể oải nói.

Dĩ Nặc hơi lo lắng hỏi: “Vậy nhà cậu có ai ở nhà không? Dì Thang bây giờ đang ở đâu?”

“Mẹ tôi ở nhà, một lát phải nói với Nhược Hạo một tiếng, hôm nay không thể gặp anh ấy rồi.” Cô vẫn mệt mỏi, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Lúc này mà còn nhớ đến hẹn hò, Dĩ Nặc xì mũi coi thường. “Vậy hết giờ làm tôi sẽ đến nhà cậu, hiện tại phải họp rồi, cứ như vậy nha.” Tiêu Nhiên mơ màng cúp điện thoại, ngủ thẳng đến khi về tới nhà.

Đến nhà, Tiêu Nhiên vẫn nhớ gửi tin nhắn cho Nhược Hạo, nói cho anh ấy biết mình không khỏe, không thể gặp mặt anh ấy.

Sau khi hết giờ làm, Dĩ Nặc không trì hoãn dù chỉ một phút, lái xe đến nhà Tiêu Nhiên xem cô như thế nào. Mẹ Tiêu Nhiên đã cho cô uống thuốc, cô vẫn còn đang ngủ, vì vậy hai người lại vui vẻ cùng nhau làm cơm tối.

Nhược Hạo nhận được tin nhắn của Tiêu Nhiên, trả lời lại cô, nhưng cô không có chút động tĩnh nào, anh không được an tâm. Mặc dù có hơi tùy tiện, nhưng vẫn muốn đến nhà thăm cô.

Dựa theo kinh nghiệm mấy lần đưa cô về nhà, thuận lợi tìm được nhà cô, ngập ngừng một lát, anh nhấn máy gác cổng.

“Tìm ai vậy?” Giọng nói này rất quen tai, Nhược Hạo trả lời: “Xin hỏi có phải nhà Phương Tiêu Nhiên không?”

“Đúng vậy.” Cửa mở ra, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng nói: “Là tìm Nhiên Nhiên.”

Trịnh Nhược Hạo cau mày, đây không phải là giọng nói của Dĩ Nặc sao, cậu ta đang ở nhà Tiêu Nhiên? Mang theo nghi vấn này, mãi đến khi anh gõ cửa nhà Tiêu Nhiên. Hai người đối mặt nhau, cùng chung địch ý.

Mẹ Phương không biết Trịnh Nhược Hạo, hỏi Dĩ Nặc: “Dĩ Nặc, con quen không?”

Trịnh Nhược Hạo thấy mẹ Tiêu Nhiên, lập tức lễ phép chào hỏi: “Chào dì, dì khỏe không ạ, còn là bạn trai Tiêu Nhiên, Trịnh Nhược Hạo, làm cùng công ty với Dĩ Nặc.”

Từ lúc hai nhà biết nhau đến nay, mẹ Phương luôn cảm thấy, ở bên cạnh Tiêu Nhiên người ưu tú nhất chính là Dĩ Nặc, đã thấy nhiều người theo đuổi Tiêu Nhiên, nhưng không ai có thể vượt qua cậu ta. Nhưng người trẻ tuổi trước mắt này khá tốt, cao xấp xỉ Dĩ Nặc, dáng dấp không đẹp trai tuấn lãng như Dĩ Nặc, nhưng lại hào hoa nho nhã, lịch sự hiểu lễ, nhìn rất thuận mắt. Vì vậy bà để Nhược Hạo vào nhà, cười nói: “Cậu là bạn trai Tiêu Nhiên? Vẫn chưa nghe nó nhắc tới ~ con bé này thật là! Vào đây, Nhược Hạo, cậu là đồng nghiệp của Dĩ Nặc, nhất định là thông qua nó mới biết Tiêu Nhiên nhà chúng ta đúng không?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau nhưng không nói lời nào.

Tiêu Nhiên lơ mơ đi ra, vẫn còn buồn ngủ, “Mẹ, Dĩ Nặc, hai người ầm ĩ cái gì vậy? Hình như con khỏe hơn một chút rồi…” Mẹ Phương bước tới sờ trán cô, “Ừ, quả thật hết sốt rồi.”

Khi cô đưa mắt nhìn về người thứ tư, không khỏi kinh ngạc. “Nhược Hạo, anh ở đây làm gì?”

Nhược Hạo cười nói: “Anh gửi tin nhắn cho em, không thấy em trả lời, anh lo lắng cơ thể em không khỏe nên đến xem một chút.”

Rất dễ nhận thấy, Nhược Hạo săn sóc Tiêu Nhiên đã làm cho vị trí của anh trong lòng mẹ Tiêu Nhiên được tăng cao. Dĩ Nặc đứng bên cạnh, đỡ Tiêu Nhiên ngồi xuống, vừa muốn hỏi cô muốn uống gì, thì Nhược Hạo đã mang ra một lon trà, nói với mẹ Phương, “Dì, đây là hồng trà con cố tình nhờ người ta mang tới, dạ dày Tiêu Nhiên không được tốt, cái này rất tốt cho dạ dày cô ấy.”

Rõ ràng mẹ Phương rất hài lòng “con rể” tự tìm tới cửa này, mặt mày đều vui vẻ, “Nhược Hạo, cậu thật là tỉ mỉ, đúng là dạ dày của Tiêu Nhiên có chút vấn đề, lại luôn ăn uống quá độ, sau này cậu phải chú ý tới nó nhiều hơn.”

Tiêu Nhiên dựa vào bên cạnh, uống ly nước nóng Dĩ Nặc vừa đưa cho cô, suýt chút nữa đã bị sặc chết, “Mẹ ~”

Mẹ Phương nở nụ cười khinh thường, hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, lại nhìn Trịnh Nhược Hạo. Dĩ Nặc cũng bị sự nhiệt tình của bà làm cho không được tự nhiên, nói với Tiêu Nhiên: “Tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi cho thật tốt ~” Tiêu Nhiên lại kéo áo sơ mi của anh, nói như đang năn nỉ: “Đừng đi……” Ánh mắt liếc về mẹ đang rất hài lòng với Nhược Hạo, thật sự hết cách.

Dĩ Nặc cười cười, “Cậu không thoải mái thì lên phòng nằm đi, còn ở đây làm gì?”

Nhược Hạo nhìn thấy hành động của hai người, vì vậy đúng dậy nói với mẹ Phương, “Dì, con còn có việc, con đi trước, sau này sẽ lại đến thăm dì và chú.”

Mẹ Phương nghe nói anh muốn đi, cảm thấy hơi tiếc, “Cậu xem, Dĩ Nặc cũng ở lại, hai người cũng nên ăn cơm cùng nhau……” Nhược Hạo khéo léo từ chối, Dĩ Nặc cũng đứng dậy, “Dì Thang, con cũng phải đi, hôm nay mẹ con ở nhà một mình, con phải về ăn cơm với mẹ.”

Hai người cùng nhau chào tạm biệt. Mẹ Phương vô cùng hưng phấn, nói với Tiêu Nhiên, “Con gái ngoan, con quen chàng trai này từ khi nào vậy? Mẹ thấy cũng không tệ, cậu ta ~”

Vỗn dĩ bị sốt nên cả người đều rã rời, nghe mẹ nói vậy thì càng thấy phiền hơn, cô không quan tâm, yên lặng đi vào phòng mình. Mẹ Phương không có cách nào đè nén hưng phấn trong lòng mình, vì vậy thuận tay gọi điện thoại cho mẹ Khương: “Tôi nói cho bà nghe, mới vừa rồi, tôi đã gặp bạn trai Tiêu Nhiên nhà chúng ta, thật sự cũng không tệ, làm cùng công ty với Dĩ Nặc……”

Khi Dĩ Nặc bước vào cửa, hiếm khi mẹ Khương đứng ở cửa đón anh. “Con trai ngoan, con đã về rồi?” Thái độ cười như không cười, lại có chút hả hê khi người gặp họa.

“Dạ.” Trong lòng Dĩ Nặc rất khó chịu.

Vừa rồi khi ra khỏi nhà Tiêu Nhiên, Nhược Hạo đã nói với anh, cảm ơn anh đã quan tâm đến Tiêu Nhiên, sau này nếu anh ta chăm sóc không chu toàn, hi vọng anh có thể tiếp tục chăm sóc cho cô ấy, dù sao bọn họ cũng vừa mới quen nhau, anh còn phải tìm hiểu thói quen của Tiêu Nhiên nhiều hơn, hi vọng anh có thể giúp anh ta hiểu Tiêu Nhiên hơn, để anh ta có thể cho Tiêu Nhiên hạnh phúc tốt nhất, bởi vì, Dĩ Nặc là bạn cùng nhau lớn lên với Tiêu Nhiên……

Bạn? Anh chỉ xem nó là rễ hành! Anh ta cần gì phải tới nói với mình muốn chăm sóc Tiêu Nhiên.

“Vừa rồi mẹ có nói chuyện với dì Thang của con, Nhiên Nhiên ngã bệnh, sao con không nói với mẹ hả.” Mẹ Khương rất thương Tiêu Nhiên là chuyện ai ai cũng biết, Dĩ Nặc không trả lời, bà nói tiếp: “Mẹ nghe dì Thang con nói, bạn trai Tiêu Nhiên cũng đến? Hơn nữa rất đặc biệt, còn là đồng nghiệp của con. Là con giới thiệu sao?”

Dĩ Nặc càng phiền lòng hơn, “Mẹ……” Anh ngẩng đầu lên, bắt gặp dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa của mẹ mình. “Sao mẹ lại nhìn con như vậy?”

Mẹ nhìn anh một cái, lại trở vào phòng bếp, “Thôi, có cơ hội mẹ cũng đi gặp trai đẹp, Tiêu Nhiên không vào cửa nhà chúng ta được, vậy thì làm con gái, mẹ sẽ làm mẹ vợ đi gặp con rể, hừ hừ ~”

Dĩ Nặc nghe thấy mẹ mình nói thế, mặt hết hồng lại trắng, một lúc lâu mới nói một câu, “Mẹ cứ tiếp tục vui vẻ đi……”

Ăn cơm tối xong, Dĩ Nặc vào thư phòng lên mạng, nhìn ảnh đại diện trên MSN của Tiêu Nhiên. Anh không kiềm chế được, mở ra, nhìn khung chat của cô, trạng thái bây giờ của cô là: “Tránh xa thứ mình không dám chạm vào, đang cố gắng chui ra khỏi vỏ.”

Thứ cô không dám chạm vào…… Dĩ Nặc suy tư, gõ chữ, gửi đi: “Cậu khá hơn rồi hả? Đã ăn cơm chưa?”

Thật ra thì tin nhắn hay điện thoại đều như nhau, nhưng chẳng hiểu sao anh lại như bị động kinh nhắn ở đây.

Kỳ tích là Tiêu Nhiên lại trả lời: “Ừ, đã ăn rồi, rất tốt…… Hôm nay cậu vẫn chạy tới, hắc hắc……”

“Không phải bạn trai cậu cũng tới sao?” Dĩ Nặc trả lời cô.

Một lát sau Tiêu Nhiên mới trả lời. “Ừ…… Tôi hoàn toàn không ngờ anh ấy sẽ đến, thật ra thì đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa có chuẩn bị để anh ấy gặp cha mẹ tôi.”

Thấy những lời này, đột nhiên tâm trạng Dĩ Nặc tốt hơn rất nhiều, “Nhưng mẹ cậu rất thích anh ta.”

“Nói nhảm!” Tiêu Nhiên gửi cho anh icon cam chịu. “Hiện tại chỉ cần tôi dẫn về, nói là đàn ông, mẹ tôi đều hoan nghênh hết có được chưa? Huống chi, Nhược Hạo lại rất ưu tú ~”

Vừa mới sau cơn mưa trời lại sáng thì bây giờ mây đen lại giăng đầy trời rồi, “Cậu, rất thích anh ta?”

Lần này đợi rất lâu mà Tiêu Nhiên vẫn chưa trả lời lại. Anh thật sự rất nôn nóng, bèn buzz Tiêu Nhiên. Cửa sổ chấn động một lát, anh định buzz cô lần nữa, Tiêu Nhiên lại xuất hiện. “Ấn tượng với anh ấy không xấu, phải thử mới biết, vẫn không thể chỉ một mình mãi được ~”

Tại sao cậu không nghĩ tới tôi……

Lần này, cả hai người đều im lặng không nói gì thêm.

Hết chương 27.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.