Cũng giống như bất cứ thành phố nào trong nước, xe công cộng của thành phố S vào lúc tan việc chính là chiến trường.
Dương Thư thật vất vả mới từ bên trong chiến trường toàn thân trở ra, xuống xe chỗ siêu thị gần nhà.
Gà vịt xương heo đậu phụ gan lợn rau dưa hoa quả… Cậu nhấc hai túi đồ đầy tràn lên bàn tính tiền.
Đi tới siêu thị xuất khẩu phụ cận nhìn thấy mấy cửa hiệu bán quần áo, cậu mới nhớ tới nam thần trong nhà vẫn không có quần áo để mặc.
Trình Hành Chi mặc y phục của cậu đến rách đã không nói, mà quả thật nhìn còn rất gớm, thế nào khi ra ngoài cũng bị người ta nói “Mau lên chú cảnh sát, là đây!”
Tuy rằng cậu và nam thần chiều cao không sai biệt lắm, thế nhưng vóc người thì… Dương Thư liền lệ rơi đầy mặt mà tiến vào cửa hàng quần áo của Đại Ngôn, bạn tốt nhất của Trình Hành Chi.
Vừa vặn thấy được mấy bộ đồ đang giảm giá.
Thế là, 399, chỉ cần 399, tất cả áo khoác áo sơ mi cỡ nam thần đều có!
Muốn hỏi vì sao thân là một fan trung thành, lại chỉ cho nam thần của cậu mặc mấy bộ đồ giá tiền đó… Mấy người đang nói tới nam thần mặc quần áo động một tí là giá mấy vạn, cho hắn mua quần áo giá 399 cùng quần áo giá 3999, có thể có bao nhiêu khác biệt?
Huống hồ, nam thần của cậu từ hôm qua đến nay vẫn mặc cái áo ngủ 15 tệ, cũng chưa nói cái gì nha.
Mỗi lần nhìn thấy tiền lương còn lại trong ngân hàng đều cảm thấy nghèo đến phát khóc, lặng lẽ nghĩ: Tiền phải để dành lo chuyện bất trắc (ăn cơm), cậu mới không phải bắt nạt nam thần mất trí nhớ đâu.
Mặt cần thiết khác cần nói chính là, một hàng dài trong các cửa hàng kia còn có một cửa hàng tràn đầy đồ dùng tình thú.
Nhìn người mẫu bên trong tủ kính của cửa tiệm kia trên người mặc quần áo thủy thủ, đồng phục y tá, người hầu gái, Dương Thư khỏi nói trong lòng có bao nhiêu mong muốn cho nam thần của cậu cũng mặc một bộ.
Áy náy với suy nghĩ chung quy là dâm ý, đừng nói Trình Hành Chi chỉ là mất trí nhớ, cũng không phải biến thành kẻ ngu si, nhưng mà nam thần nếu chịu mặc… Nhìn xuống giá cả, Dương Thư liền rơi lệ đầy mặt mà đi ra.
Nghèo mạt rệp không có tư cách đàm luận loại chuyện thú vị này, thật sự.
Bất quá, trên thế giới này cũng không phải tất cả mọi người đều nghèo nha, tỷ như vị đại nam thần sau khi khôi phục ký ức này nè.
Cho nên tương lai có một ngày, khi người nào đó bị bức ép đổi một bộ lại một bộ quần áo tràn đầy tình thú, lại bị một lần lại một lần mà lột sạch đẩy ngã, chúng ta cũng chỉ có thể nói, nước ta có câu châm ngôn, gọi là “Một thù trả một thù”.
Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Day2 – 7. 15PM
Mua đồ ăn rồi mua quần áo, thời gian Dương Thư về đến nhà đã so với dự định chậm mười lăm phút.
Khi cậu mở cửa ra, Trình Hành Chi đang nghiêng người dựa vào ghế sô pha chơi máy vi tính lập tức quay đầu nhìn lại.
“Tới lúc ăn cơm chưa?” So với sáng sớm cậu trước khi ra còn cửa sinh long hoạt hổ, nam thần rõ ràng tiều tụy rất nhiều, nhìn cậu mở miệng nói câu đầu tiên chính là hỏi giờ cơm.
… Chuyện sáng sớm làm mình lo lắng cư nhiên thành sự thật!
Nam thần từ tối hôm qua bị cậu đem về nhà đến bây giờ không tới 24 giờ, thì đã bị đói bụng hai lần, Dương Thư trong nháy mắt đều muốn tự hối lỗi với mấy fan trung thành khác.
Bình thường anh ấy có hay gặp cái tình trạng này không vậy?!
Nhưng mà, hai cái bánh trứng đủ cho anh ấy ăn bữa trưa, nam thần lại còn đói bụng thành như vậy sao.
Còn có… Dương Thư đem hết thảy nguyên liệu nấu ăn đều để vào nhà bếp, liền nhanh chóng cầm nải chuối tiêu mới mua cho nam thần lót dạ, sau đó cẩn thận hỏi: “Anh không có tự mình làm cái gì ăn sao?”
Trình Hành Chi ăn xong chuối tiêu, một chút cũng không hổ thẹn mà đáp: “Vốn là muốn tự mình làm, thế nhưng đột nhiên mơ hồ nhớ lại tôi hình như chỉ có thể nấu mì ăn liền. Sau đó ở trong phòng bếp tìm tìm, không tìm được mì gói.”
… Nam thần anh có thể hay không nhớ lại những thứ hữu dụng?!
Cái vụ “Sở thích: Nấu cơm” đâu? Hồ sơ thần tượng cái gì quả nhiên đều là không thể tin!
Dương Thư ở trong lòng phun tào xong xuôi, vốn còn muốn hỏi đối phương thế nào không ăn trước mấy món ăn tối hôm qua còn dư lại, mà suy nghĩ một chút đoán chừng là bởi vì nam thần tối hôm qua bị mình nhìn thấy, ngày hôm nay thật không tiện lại ăn vụng, mới một mực làm bản thân bị đói.
Thế là cậu lập tức đứng dậy, tại ánh mắt mong chờ của nam thần nhà mình mà đi vào trong nhà bếp, “Anh đợi tôi một chút, cơm tối sẽ nhanh chóng làm xong.”
Sau đó của sau đó, mỗi khi Trình Hành Chi nhớ lại đoạn thời gian đã trải qua này, anh nói: Từ ngày được dẫn về cho tới mấy ngày sau, mỗi lần thấy Dương Thư phản ứng đầu tiên chính là: “Đói bụng”. Đói bụng đến mức hận không thể đem đối phương cả người đều ăn đi. Tuy rằng sau đó chữ “Đói bụng” này biến thành chữ “Đói bụng” khác, “Ăn” cũng biến thành chữ “Ăn” khác, mà căn nguyên cũng vẫn là tại nơi này.
Đối với cái này, Dương Thư phản ứng là: Hất bàn, “Tôi sát! Chính anh đùa giỡn lưu manh, đừng có dựa vào trên người tôi a!”
Day 2 – 8. 15PM
Thời điểm Dương Thư bắt đầu đem cơm tối bưng lên bàn, Trình Hành Chi đã ngồi trên ghế đợi rất lâu rồi.
Trước đó anh còn giúp Dương Thư dọn xong hai đôi đũa cùng cái thìa, sau đó chạy đến nồi cơm điện phía trước bới cơm.
Trình Hành Chi múc một bát cơm lớn như núi nhỏ, Trình Hành Chi lại múc thêm một bát giống như núi nhỏ… Dương Thư nhanh chóng ngăn lại nam thần đại nhân của cậu.
Không phải ai cũng giống như nam thần anh ăn cơm vô cùng lớn, còn vóc người vô cùng đẹp!
“Không sao, cơm còn dư của cậu tôi cũng sẽ ăn cho.” Sau khi mất trí nhớ (bởi vì bị đói bụng thảm) đặc biệt quý trọng lương thực, thần tượng đại nhân không ngần ngại chút nào mà nói.
Cái này tức là nam thần đại nhân ăn nước miếng của cậu nha!
Là người có bao nhiêu năm kinh nghiệm làm việc y tá như Dương Thư… Lập tức liền đỏ mặt đồng ý.