Nếu Như Yêu

Chương 25



Nếu Như Yêu -

Kiều Chinh đi thêm một đoạn thì đón được một chiếc taxi, cô cứ thế lên taxi về nhà. Đến một ngã tư, xe dừng lại chờ đèn xanh, bên cửa kính có một người đàn ông chở con gái. Trên tay cô bé là một quyển truyện Mị Châu, Trọng Thủy. Cô nhớ lại lời thần Kim Quy: “Giặc ở sau lưng của nhà vua đấy“. Cô cảm thấy đau đớn vô cùng. Cảm thương cho nhân vật Mị Châu ngây thơ bị lừa dối. Dù sao, cô ấy vẫn là kẻ vô tội vì không hề hay biết những âm mưu của người mình yêu với cha mình, còn cô, rõ ràng là đã biết, thế mà vẫn khiến ba cô lâm vào tình cảnh ngày nay.

Ăn năn, dằn vặt và đau khổ giằng xé tâm hồn cô, cô bật khóc lớn trên xe khiến người tài xế hoảng hốt.

Nhưng điều đáng đau buồn hơn vẫn đang chờ cô ở nhà.

Chiếc xe vừa về tới nơi, Kiều Chinh đã thấy trước cửa nhà mình có rất nhiều người, có tiếng mẹ cô đang la hét. Kiều Chinh không đợi lúc xe dừng lại hẳn, cô vội mở cửa lao ra ngoài khiến người tài xế bất ngờ, tưởng cô định quỵt tiền liền mở cửa chạy theo.

Thế nhưng Kiều Chinh chỉ chạy mấy bước đã khựng lại nhìn những người đang khuân đồ từ trong nhà cô ra chất vào những cái thùng. Tất cả đều là đồ cổ quý báu mà ba cô sưu tầm cất giữ, ông rất quý chúng. Cô đứng chắn ngang đường hét lên:

- Các người đang làm gì vậy?

Một người nhìn cô chăm chú rồi hỏi:

- Cô có biết chúng tôi là ai không?

Cô biết chứ, nhìn trang phục cô đã biết họ là ai, vì sao họ làm vậy rồi.

- Chúng tôi đang thi hành công vụ, phiền cô tránh ra - Người cảnh sát trung niên cất giọng uy quyền đe dọa.

Thế nhưng cô nhất quyết không chịu nhường đường, ông ta nhíu mày, nghiêm giọng nói:

- Cô là ai?

- Cô ấy là con gái của Hoàng Sĩ Nghiêm - Một giọng từ trong sân nhà vang ra đáp lời thay Kiều Chinh, giọng nói quen thuộc đến mức Kiều Chinh giật mình quay đầu nhìn.

Dáng dấp anh ta thật oai vệ, từng bước từng bước chắc chắn cho tới khi dừng lại trước mặt vị cấp trên của mình, cao giọng báo cáo:

- Cô ấy tên là Hoàng Kiều Chinh.

- Long Sơn - Kiều Chinh vội nắm lấy hai tay áo anh rồi nói - Xin anh, nói với bọn họ, đừng...

- Xin lỗi, chúng tôi đang làm nhiệm vụ - Long Sơn nghiêm giọng đáp - Cô hãy đứng tránh qua một bên đi.

Lời nói lạnh lùng khiến Kiều Chinh sững sờ buông thõng hai tay. Anh như cái phao cô vừa bám được, thế nhưng khi chạm vào cô mới biết cái phao đó không phải thứ an toàn, thậm chí khi có nó, cô sẽ chìm nhanh hơn.

- Không, tôi không cho các người lấy cái này đi, đây là thứ chồng tôi yêu thích nhất - Tiếng bà Kim Xuân gào thét bên trong nhà ngày càng lớn hơn.

Kiều Chinh vội quay đầu chạy vào trong, mẹ cô đầu tóc rối bù, nước mắt đầy mặt đang giữ chặt chiếc bình hoa cổ của ba cô.

- Mẹ - Cô nhào đến ôm chầm lấy mẹ khóc.

Bà Kim Xuân nghe con gái gọi, đờ đẫn nhìn sang cô rồi ôm cô khóc lớn hơn:

- Kiều Chinh! Làm sao đây...?

- Mẹ... - Cô không biết làm gì ngoài việc ôm lấy mẹ mình thật chặt.

- Bây giờ chúng ta đi đâu hả con? - Bà Kim Xuân đau khổ nhìn con gái hỏi.

- Tạm thời chúng ta tìm chỗ nào đó ở trước đi mẹ - Kiều Chinh liền nói.

Cuối cùng, hai người dọn đến một căn nhà hai tầng bỏ trống do mẹ cô đứng tên bằng số tiền mà Tuấn đã đưa cho cô. Kiều Chinh gọi cho Tuấn thông báo mọi chuyện và hỏi tình hình của ba cô thì Tuấn chỉ trả lời cô thế này:

“Về phía cảnh sát chúng ta có thể lo liệu được. Điều chúng ta lo là bên Cảnh Phong, nếu bọn họ tìm thấy ông chủ, chỉ e là...“.

Tuấn bỏ dở câu nói thế nhưng Kiều Chinh hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, cô cúp máy. Mẹ cô đang ngồi run rẩy khóc không ngừng trên sô pha. Một người đàn bà quý phái, kiêu sa đến vậy chỉ trong phút chốc đã trở nên tiều tụy đến mức không nhận ra. Cô bước đến ôm lấy bà vỗ về, nước mắt không ngừng rơi.

- Không biết ba con như thế nào rồi? Đến nhà cũng bị tịch thu thì chắc chắn họ sẽ truy nã ông ấy rất gắt gao. Mẹ thật sự lo cho ba con lắm, nếu mẹ biết vậy thì đã đi theo ba con không trở về nhà một mình thế này. Không biết có ai chăm sóc cho ba con không?

Mẹ cô vẫn là người vợ yêu thương lo lắng cho chồng. Mặc dù ông đã khiến mẹ con cô lâm vào tình cảnh này, phản bội gia đình để nuôi nhân tình khác.

- Mẹ có từng hận ba con không? - Cô bất ngờ hỏi.

- Hận. Mẹ hận lắm chứ. Nhưng mẹ yêu ba con nhiều hơn. Khi ba con đến tìm mẹ, nhìn vẻ mệt mỏi của ông ấy, mẹ biết ông ấy cũng hối hận rất nhiều, ăn năn rất nhiều. Ba con đã cầu xin mẹ tha thứ. Hơn nữa...

Bà lại bật khóc nức nở:

- Nếu như ba con có mệnh hệ nào mẹ không biết chúng ta sau này sẽ ra sao. Chắc là mẹ sẽ chết mất.

- Không đâu, bằng mọi giá con sẽ không để ba xảy ra chuyện gì đâu - Cô ôm chầm lấy mẹ ngăn những suy nghĩ điên rồ của bà và hứa, dù cô cũng không biết lời hứa này có thể thực hiện được hay không?

Trên bàn tiệc, Thái xoa hai tay vào nhau hí hửng nói:

- Thật là hả dạ. Không ngờ lão Nghiêm cũng có ngày này. Giờ lão bị tịch thu tài sản rồi, chuyện làm ăn của lão cũng thuộc về chúng ta, thật là đáng mừng.

- Nào, nâng li chúc mừng vì kế hoạch của chúng ta đã thành công triệt để -Hải vui vẻ nâng li giơ lên.

- Cảnh Phong, từ nay con cứ tiếp quản địa phận của lão Nghiêm để lại đi - Ông chủ Thạch bảo.

- Con đã nói, con không cần, tất cả mọi thứ đều là của ba cả - Cảnh Phong uống cạn li của mình rồi lạnh lùng từ chối.

- Được rồi, coi như con thay ba quản lí - Ông chủ Thạch đành gật đầu nói.

Cẩm Tú ở bên cạnh vui vẻ nói với Cảnh Phong:

- Chúc mừng anh.

Cảnh Phong không đáp, chỉ đưa li lên cụng một cái rồi uống cạn.

Tàn tiệc, anh lấy lí do mệt, từ chối lời gợi ý của Cẩm Tú, một mình lái xe về nhà. Rõ ràng anh đã thành công thế nhưng lại chẳng có chút vui vẻ nào. Nhất là khi anh nhìn thấy dáng đứng chết lặng của Kiều Chinh trước ngôi nhà bị niêm phong, lồng ngực nhức nhối.

Một cơn mưa trút xuống. Một cơn mưa buồn thảm.

Nếu như mưa có thể xóa nhòa được hết mọi thứ thì thật tốt biết mấy, anh muốn xóa hết ký ức về cô. Chỉ cần xóa đi ký ức về cô, anh có thể thoải mái vui vẻ mà sống. Đáng tiếc, mưa chỉ càng làm tăng nỗi nhớ cô trong anh. “Mưa cũng như em, trong trẻo và buồn đau“.

Chiếc xe về đến nhà, ánh sáng đèn xe rọi ngay vào một thân hình nhỏ bé co ro. Hai bàn tay anh siết chặt vô lăng cho đến khi xe dừng lại hẳn. Cô thấy anh đã về, đưa tay vuốt mặt, gương mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt run rẩy. Đôi mắt cô thật buồn nhìn anh chờ đợi.

Cảnh Phong bước xuống, anh làm như không thấy cô, đi về phía cổng nhà và mở cửa. Cô thấy anh phớt lờ mình, muốn lên tiếng nhưng lại mím môi không nói nên lời.

Lúc lâu sau cô mới lên tiếng gọi:

- Cảnh Phong.

Anh quay đầu nhìn cô, cũng là lúc anh thấy cô quỳ gối xuống, cả người cô ướt nhẹp, dáng vẻ cầu xin đáng thương đến mức chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta đau lòng khôn xiết.

- Cảnh Phong, em cầu xin anh. Xin anh hãy tha cho ba em.

Cảnh Phong nhìn cô thật lâu, giây phút mắt họ nhìn nhau chỉ có tiếng mưa rơi xung quanh như tiếng nước mắt rơi.

Lạnh lẽo.

Buồn bã.

Cảnh Phong siết cây dù trong tay, anh quyết định quay lưng, nhưng Kiều Chinh đã ôm lấy chân anh níu giữ:

- Em cầu xin anh, xin anh hãy tha cho ba em. Em nguyện làm trâu làm ngựa để bù đắp cho anh suốt đời.

- Thật đáng tiếc, ông ta gieo quá nhiều tội ác.

Anh gằn giọng khẽ nói rồi bước đi, nhưng cô vẫn giữ chặt lấy chân anh.

- Không đâu. Chỉ cần anh chịu tha cho ba em, ông ấy sẽ có cơ hội sống và thay đổi. Cầu xin anh, cầu xin anh.

- Cô đi mà cầu xin ông trời ấy.

Nói xong anh dứt khoát thoát bước hẳn vào nhà, đóng chặt cửa lại. Kiều Chinh nhìn theo bóng Cảnh Phong luôn miệng cầu xin, nước mắt cô hòa lẫn trong làn mưa ướt lạnh.

Mưa lạnh buốt. Kiều Chinh chỉ biết co ro ngồi dựa vào cổng chờ đợi anh, chờ đợi để cầu xin anh tha cho ba cô.

Mệt mỏi và lạnh lẽo khiến Kiều Chinh lịm đi.

“Tình yêu nhiều khi chỉ mang đến niềm đau. Vài người đi qua rồi chỉ như gió lạ, nồng nàn rồi cũng xa cách. Thì đành...“.

Căn phòng vô cùng quen thuộc, quần áo ấm áp khiến cơ lạnh lẽo của Kiều Chinh dần ấm lại.

Khi cô sắp gục ngã dưới cơn mưa, tiếng mở cửa vang lên khiến đôi mắt mệt mỏi của cô bỗng tỉnh hẳn. Chiếc dù trên tay Cảnh Phong che đi những hạt mưa cho cô. Kiều Chinh nằm dưới đất nhìn Cảnh Phong, cô thì nằm, còn anh thì đứng, cô bỗng thấy khoảng cách giữa cô và anh thật xa vời. Cô nghe giọng anh vang bên tai:

- Nếu cô đủ sức đi vào trong nhà, tôi sẽ suy nghĩ lại lời cầu xin của cô.

Nói xong anh xoay người bỏ vào trước, Kiều Chinh khẽ cười trong nước mắt, cô cắn chặt răng, tự nhủ với bản thân. “Cô không thể ngã bây giờ, cô phải mạnh mẽ hơn, vì ba, vì mẹ và vì...“.

Cô bước vào nhà lủi thủi đi đến bên Cảnh Phong, anh đang ngồi trầm mặc trên ghế. Trên bàn có hai chiếc cốc đang bóc khói, chính là hai chiếc cốc tình nhân mà cô rất thích. Cô đứng đó, vò vò hai tay áo, chờ đợi.

- Ngồi xuống đi.

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống.

- Uống đi - Cảnh Phong đẩy cốc trà nóng về phía cô.

Kiều Chinh nhanh chóng uống cạn. Là trà gừng.

- Cám ơn anh.

- Được rồi, đi ngủ đi - Cảnh Phong đứng dậy và lạnh lùng nói. Anh đi lên cầu thang chuẩn bị về phòng mình, nhưng đột ngột anh quay đầu hỏi cô - Cô nói, chỉ cần tha cho ba cô, cô chấp nhận làm tất cả mọi việc đúng không?

Nghe Cảnh Phong hỏi thế, cô khẽ run nhưng rồi kiên định gật đầu.

- Vậy thì đừng hối hận.

Cảnh Phong buông một câu đầy ẩn ý, cô cắn chặt môi nhìn theo bóng anh, đôi mắt cay xé nhưng vẫn cố nuốt nước mắt vào trong lòng. Đừng khóc!

Sáng sớm khi Cảnh Phong thức dậy, vừa bước ra khỏi phòng anh đã ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng. Anh liền nhanh chân đi xuống bếp. Kiều Chinh đang mặc tạp dề làm đồ ăn sáng.

Từ lúc cô chuyển đến nhà anh, tuy từng nhiều lần đề nghị muốn thử nấu cơm thế nhưng Cảnh Phong không cho phép. Lúc cô học nấu ăn với các sơ, xém tí nữa đã làm đổ cả nồi canh nóng lên người. Cảnh Phong sợ lúc cô nấu ăn lỡ có bề gì mà anh không có nhà, không biết cô sẽ ra sao.

Đây là lần đầu anh thấy cô nấu ăn như thế.

- Anh dậy rồi sao? - Kiều Chinh phát hiện thấy bóng Cảnh Phong thì quay đầu mỉm cười. Nụ cười của cô rất đẹp, nhất là vào buổi sáng, cứ như ánh nắng ấm áp xuyên thẳng vào tim anh. Cảnh Phong muốn bước đến ôm lấy cô nhưng bước chân khựng lại, anh nhanh chóng giấu đi ánh mắt của mình kéo ghế ngồi xuống.

Kiều Chinh liền bê đến trước mặt anh một tô súp nóng, mắt Cảnh Phong khẽ lướt qua bàn tay cô, tay cô được quấn băng keo cá nhân đến hai chỗ. Thấy ánh mắt anh chiếu trên tay mình, Kiều Chinh ngượng ngùng rụt tay lại, cô nói:

- Con dao hơi sắc.

Cảnh Phong không nói gì, anh lấy muỗng múc từng thìa lên ăn. Kiều Chinh nhìn anh ăn, khẽ mỉm cười. Mong ước nấu cho anh một bữa cơm giờ đã thành hiện thực rồi.

Ăn xong, anh rời khỏi nhà. Trước khi anh đi, Kiều Chinh nói khẽ như để ình nghe:

- Cảnh Phong, anh đồng ý...

- Đợi xem biểu hiện của cô chiều nay thế nào - Cảnh Phong lạnh lùng nói.

Cô vẫn biết con đường này không phải dễ dàng, thế nhưng khoảnh khắc mà anh rời đi khiến trái tim cô băng lạnh. Bên ngoài bầu trời âm u báo hiệu một trận mưa lớn lại kéo đến.

Thấp thỏm, sợ hãi, cuối cùng Kiều Chinh cũng nhận được điện thoại của Cảnh Phong gọi cô đến một nơi. Kiều Chinh vừa đến đã thấy Thái đứng đợi sẵn. Thái nhìn cách ăn mặc của Kiều Chinh rồi lập tức dẫn cô đi, nơi đó toàn các cô gái diêm dúa, hở hang, người sực nức nước hoa, trang điểm đậm đà. Thái đẩy cô vào trong.

- Trang điểm cho cô ta. Hàng mới.

Thái nhấn mạnh hai chữ “hàng mới” rồi bỏ đi khiến Kiều Chinh thấy lạnh cả người. Một người phụ nữ trông như má mỳ bước đến bên cô rồi bảo:

- Theo tôi.

Kiều Chinh rất muốn chạy khỏi nơi đây, cô linh tính mình sắp rơi vào một động sói, thế nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Họ thay đồ cho cô, mặc cho cô một bộ váy màu trắng, không quá hở như mấy cô gái kia nhưng tận dụng được hết các ưu thế trên cơ thể cô. Trang điểm nhẹ, làm tóc bình thường, cô hiểu “hàng mới” như cô càng tỏ ra ngây thơ thì càng được giá. Nhìn mình trong gương, cô không có chút cảm xúc nào.

Cô đi theo má mỳ đến trước mặt Cảnh Phong, Thái và Hải:

- Cậu Thái, thế này được chưa? - Má mỳ hỏi Thái.

- Tốt lắm - Thái gật đầu hài lòng rồi bảo - Đưa cô ta đi đi, phòng VIP C12.

- Cái gì? - Hải giật mình quay đầu nhìn Cảnh Phong kinh ngạc - Anh để cô ấy đi tiếp khách sao?

- Cô ấy bảo chỉ cần tha cho lão Nghiêm, cô ấy bằng lòng làm tất cả mọi chuyện. Đây là cái giá mà cô ấy phải đánh đổi - Cảnh Phong khàn giọng nói, Kiều Chinh nhìn anh trân trối, trong ánh mắt của cô tràn đầy đau khổ nhưng Cảnh Phong vẫn lạnh lùng - Đưa đi đi.

Má mỳ liền kéo tay Kiều Chinh lôi đi. Kiều Chinh vung tay khỏi tay bà ta, cô tiến tới trước mặt Cảnh Phong, cố không để giọng mình quá bi thương:

- Anh thật sự chưa từng yêu em sao?

- Đúng vậy - Cảnh Phong chậm rãi đáp.

- Vậy được rồi - Lòng Kiều Chinh chết lặng, đáp án này quá ư tàn khốc, cô khẽ cười rồi quay người bước đi.

Cô được má mỳ đưa vào phòng VIP C12. Trên đường đi, bà ta căn dặn cô phải làm thế này thế nọ để lấy lòng khách, bà giới thiệu cô với ba người đàn ông ăn bận rất lịch sự, còn nhanh miệng khoe sự trinh trắng trăm phần trăm của cô. Sau đó đẩy cô vào lòng một người đàn ông rồi cẩn thận đóng cửa lui ra ngoài.

Trong phòng ngoài cô ra còn có ba cô gái khác. Người nào người nấy đều õng ẹo sà vào lòng ba người đàn ông kia. ba người kia cũng không ngừng sờ soạng người họ. Thấy cô ngồi im, một gã liền kéo cô lại gần, tay hắn bắt đầu không an phận trên người cô, Kiều Chinh định phản kháng, thế nhưng bàn tay đưa lên lại bỏ xuống. Cô nuốt nước mắt vào trong lòng chấp nhận số kiếp của mình.

Cảnh tượng trong phòng hiện rõ trên màn hình đập vào mắt Cảnh Phong, anh nhìn Kiều Chinh như một con búp bê không hề nhúc nhích cứ để mặc gã đàn ông đó hôn lên làn da nõn nà của cô. Từng ngón tay anh siết chặt như muốn bóp nát li rượu. Hải khó chịu, đứng bật dậy nói với Cảnh Phong:

- Nể tình em theo anh lâu như vậy chưa từng cầu xin anh lần nào. Lần này em xin anh hãy tặng Kiều Chinh cho em.

Cảnh Phong chau mày nhìn Hải, anh không ngờ Hải sẽ nói những lời này. Thái cũng bất ngờ đến nỗi đánh rơi điếu thuốc đang ngậm trên môi.

Không đợi Cảnh Phong nói gì, Hải đã quay người lao nhanh về phía phòng VIP C12. Chẳng nói chẳng rằng, anh tông cửa đi vào lôi Kiều Chinh theo.

Vừa ra tới ngoài cửa, Hải gọi điện cho Cảnh Phong và nói:

- Em đưa cô ấy về nhà anh thu gom ít quần áo rồi sẽ đưa cô ấy đi xa mãi mãi. Xin anh từ nay đừng chạm vào cô ấy nữa.

Hải lái xe đưa Kiều Chinh một mạch rời đi. Về đến nhà Cảnh Phong, Hải nhìn cô vừa đau xót, vừa tức giận:

- Sao em không phản kháng?

- Để làm gì? - Kiều Chinh hỏi lại với đôi mắt vô hồn - Trái tim chết rồi còn cần thân thể để làm gì nữa?

Hải lặng lẽ quan sát cô, cô đứng đó, giữa không gian trống trải của căn phòng trong chiếc váy trắng, anh cảm thấy cô mong manh mờ ảo vô cùng, giống như chỉ cần chạm vào, cô lập tức biến mất.

- Không cần ư? Em thật sự không cần thân thể này hay sao? - Hải vô vọng nhìn cô.

- Thân thể của người con gái chỉ giữ gìn vì người con trai mình yêu thương nhất. Nếu người ấy đã nhẫn tâm chà đạp thì người nào khác giữ nó cũng thế thôi.

- Được.

Hải lạnh lùng thốt ra một từ rồi đẩy ngã Kiều Chinh xuống ghế. Ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy dục vọng.

- Anh muốn làm gì? - Kiều Chinh bất giác thu người lại nhìn Hải sợ hãi hỏi.

- Chẳng phải em không cần thân thể này hay sao? Vậy thì không nên để uổng phí, Hải lao vào cô.

Kiều Chinh hoảng hốt ngồi bật dậy muốn trốn thoát, nhưng cô bị Hải giữ chặt eo đè xuống, nụ hôn của anh rơi trên người cô. Kiều Chinh hét lên, hóa ra buông xuôi thân thể mình không hề dễ dàng như cô đã nghĩ:

- Không... không...

Cô giãy giụa phản kháng, đáng tiếc Hải không chịu dừng tay, anh giữ lấy tay cô ấn chặt trên đầu, tay bắt đầu di chuyển trên người cô, giật mạnh một chút, chiếc áo trên người cô bị kéo xuống để lộ bầu ngực đầy đặn.

- Đừng mà... - Kiều Chinh khóc nấc nghẹn cầu xin.

- Rầm...

Cánh cửa nhà bật mở, Cảnh Phong bước vào với sắc mặt đỏ ngầu giận dữ như muốn giết người. Hải quay lại thấy Cảnh Phong, anh cười nhạt buông Kiều Chinh đang hoảng loạn ra, giễu cợt nói:

- Xem ra anh về nhanh hơn em nghĩ đó.

Cảnh Phong không nhìn Hải, anh nhìn Kiều Chinh đang thu người sợ hãi trên ghế, cả người run rẩy như một đứa trẻ đáng thương bị bắt nạt.

Hải nhìn sự đau khổ của Cảnh Phong khẽ lắc đầu rồi bỏ ra về.

Cảnh Phong đưa tay chạm vào Kiều Chinh, cô hoảng hốt hét lên:

- Đừng chạm vào tôi.

Rồi cô lại co người lại, càng lúc cô càng nhỏ bé hơn. Chiếc váy vẫn bị lệch vai, để lộ da thịt mềm mại, anh càng thấy rõ sự sợ hãi của cô. Cô ngây dại như người điên loạn, không ngừng vung vẩy né tránh.

Anh phẫn nộ, chạy theo chân Hải, Hải đang đứng nhìn trời đổ mưa lớn. Anh giữ Hải lại rồi tung một cú đấm thật mạnh khiến Hải ngã rạp xuống đất. Cảnh Phong vẫn không chịu buông tha, tiếp tục lao vào Hải đấm thêm nhiều cú nữa, miệng rủa xả:

- Là cậu cố ý đúng không? Vì sao lại làm như vậy chứ?

Cả hai lao vào nhau như hai con hổ hăng máu. Vật lộn dưới đất thật lâu, Hải chiếm thế thượng phong, nắm chặt cổ áo Cảnh Phong tức giận nói:

- Còn anh thì sao? Biết rõ là đau lòng muốn chết vì sao còn đối xử với cô ấy như vậy? Dù em không chặn lại thì anh cũng sẽ ngăn bọn cầm thú đó, nhưng vậy thì sao, chẳng phải cô ấy cũng bị tổn thương rồi hay sao? Rõ ràng anh đã từng nói: “Lỗi đều ở lão Nghiêm chứ không phải là ở Kiều Chinh“. Tại sao anh vẫn không ngừng làm tổn thương cô ấy như vậy? Cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối thôi mà.

Bị Hải nói trúng tim đen, Cảnh Phong ngã vật xuống đất, để mặc nước mưa rơi trên người mình, nước mắt đau khổ cũng rơi xuống hòa vào nước mưa mặn chát. Vì sao anh yêu mà vẫn muốn hành hạ người con gái mình yêu như thế? Bản thân anh cũng không thể trả lời được, là hận thù làm che mờ lí trí, hay là anh quá cố chấp?!

Hải lảo đảo đứng dậy anh nhìn Cảnh Phong nằm dưới mưa và bảo:

- Cảnh Phong, dừng tại đây đi. Đừng tự đưa mình vào con đường không lối thoát. Lão Nghiêm có tội thì cũng đã trả giá rồi. Đừng để người vô tội như Kiều Chinh bị liên lụy.

Hải nói xong thì bỏ về, Cảnh Phong bất lực đấm tay thật mạnh xuống đất. Nỗi đau thể xác vẫn không thể xoa dịu được nỗi đau trong lòng anh.

Một đôi chân trần bước qua người anh đi về phía cửa. Cảnh Phong ngẩng đầu nhìn cô bước đi như một cái xác vô hồn. Từng bước chân chạm vào nước mưa nhẹ nhàng là thế nhưng lại đầy bi thương. Mưa vẫn trút từng giọt nặng nề, dưới ánh đèn đường vàng vọt, bóng dáng cô hòa trong mưa. Giống như chờ đợi một cơn gió đến và cuốn lấy cô biến mất khỏi cuộc đời này. Tim đau nhói, nỗi sợ hãi tràn ngập trong lòng, trong giây phút này, anh bỗng sợ mất cô. Anh đứng bật dậy lao đến ôm chầm lấy cô, miệng khẽ nói:

- Đừng đi. Em đừng bỏ anh.

Kiều Chinh mặc kệ cái ôm của anh, vẫn cố bước chân đi:

- Anh yêu em - Cảnh Phong ôm cô thật chặt không cho cô rời đi, như sợ chỉ cần cô bước thêm một bước là sẽ tan vào màn mưa - Anh yêu em...

Cơ thể cô run lên dưới cơn mưa lạnh và vòng tay ấm áp của anh. Cảnh Phong xoay người lại, anh hôn lên môi cô thật đột ngột, tay anh luồn vào mái tóc dài ướt đẫm của cô. Cô muốn vùng ra nhưng không được, đành nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi chảy qua gò má lạnh như băng. Nụ hôn của anh trượt lên gò má của cô, nuốt lấy những giọt nước mắt hòa nước mưa. Một nụ hôn cuồng dại, say đắm của bao tháng ngày đau khổ, bao nhiêu ngày chờ đợi. Sau bao nhiêu đau khổ, oán hận, vậy mà cô vẫn yếu đuối đáp trả lại nụ hôn của anh.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại..com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Trong căn phòng ấm áp, từng ngón tay Cảnh Phong trượt nhẹ trên cơ thể xinh đẹp của cô. Hơi thở anh nóng rực phả trên người cô. Ánh mắt anh nhìn cô thật dịu dàng, môi anh hôn lên từng đường nét trên gương mặt cô: mắt, mũi và đôi môi ngọt ngào. Từng chút một xóa hết cái lạnh của cơn mưa còn sót lại. Kiều Chinh cũng đưa tay vuốt ve cơ thể cường tráng, chạm nhẹ vào từng vết sẹo của anh.

Cô nói: “Cả đời này em sẽ không hối hận khi yêu anh“.

Cảnh Phong nghe cô nói, càng ôm chặt lấy cô hơn, để cho cơ thể hai người tiếp xúc nhau nhiều hơn, tưởng như không có lấy một khe hở nhỏ. Hai cơ thể nóng rực như hòa tan vào nhau.

- Sẽ đau. Cắn vào vai anh đi - Cảnh Phong âu yếm nói.

Kiều Chinh lắc đầu, cô yêu anh, cô chấp nhận nỗi đau ngọt ngào này. Thế nhưng Cảnh Phong vuốt tóc cô và nói:

- Hãy để anh cùng em cảm nhận nỗi đau của em. Bởi vì thời khắc này đối với anh là mãi mãi.

Phải! Đây là thời khắc mãi mãi của họ, dù tình yêu của họ có bị đẩy xuống vực sâu thế nào thì nó vẫn tồn tại mãi mãi ở thời khắc này.

Cô cắn nhẹ vào vai anh, anh tiến vào trong cô. Cái đau xé nát cơ thể cô, đau đến mức cô cắn chặt răng hơn vào vai anh, mùi máu tanh loang vào trong miệng cô rồi hòa vào dòng máu đang chảy trong người cô rừng rực.

Kiều Chinh khẽ nhắm mắt lại cảm nhận từng chút hạnh phúc trong đau khổ của mình.

Ánh sáng ấm áp len lỏi vào trong căn phòng khiến Kiều Chinh mở mắt tỉnh giấc. Cô đưa tay chạm vào người bên cạnh nhưng Cảnh Phong đã rời đi từ bao giờ.

Cố gắng ngồi dậy, Kiều Chinh nhìn thấy một vệt đỏ hồng trên đệm đã khô. Cô khẽ cười, đây là tình yêu đầu của cô. Cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong tim cô.

Thay áo rồi đi xuống lầu, cô vẫn hoàn toàn không thấy Cảnh Phong, Kiều Chinh hơi hoang mang. Tiếng mở cửa khiến cô vui mừng quay đầu lại, định lên tiếng hỏi anh mua đồ ăn sáng gì thì giật mình nhận ra đó là Cẩm Tú. Cẩm Tú nhìn cô bằng ánh mắt căm ghét, giễu cợt nói:

- Xem ra cô đang rất vui vẻ.

Kiều Chinh quyết định lờ Cẩm Tú đi, cô quay người đi lên lầu thì tiếng Cẩm Tú lại vang lên:

- Cô có muốn biết tin của ba cô không?

Kiều Chinh lập tức quay đầu nhìn Cẩm Tú, lo sợ hỏi:

- Cô biết ba tôi đang ở đâu?

- Tất nhiên rồi. Cô không thấy Cảnh Phong không ở đây à? Anh ấy hận ông ta như vậy, đương nhiên phải đến đó ngay lập tức. Phải chính tay anh ấy trả thù cho ba mẹ anh ấy chứ.

- Không đâu - Kiều Chinh lắc đầu nói - Cảnh Phong sẽ không làm vậy đâu.

- Cô tin tưởng anh ấy đến thế sao? Tôi khuyên cô, đừng bao giờ tin vào bất cứ người đàn ông nào, đặc biệt là những người như ba cô và Cảnh Phong. Tôi nghĩ giờ này ba cô đã trả giá cho tội ác của ông ta rồi. Cô chuẩn bị mua quan tài cho ông ta là được rồi đấy.

Kiều Chinh thấy như có sét đánh bên tai, cô sợ hãi nắm lấy cánh tay Cẩm Tú:

- Làm ơn nói cho tôi biết, bây giờ họ đang ở đâu?

- Ba cô đang trốn ở kho hàng cũ...

Cẩm Tú chưa nói xong, Kiều Chinh đã lao ra bên ngoài. Quanh cô, mọi thứ đều trở nên quay cuồng tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.