Thấy Kiều Chinh lại xuất hiện ở trước nhà mình, Hoàng Lan không khỏi nhíu mày. Ấn tượng về Kiều Chinh trong lòng Hoàng Lan có chút xung đột. Cô không thích bị người ta đeo bám như thế nhưng mặt khác lại thích cái tính kiên trì theo đuổi của Kiều Chinh. Nhớ năm xưa, cô cũng mặt dày đeo bám một nhà thiết kế danh tiếng người Pháp mới có thành tựu hôm nay.
- Cô cũng kiên trì thật đó - Hoàng Lan chớp mắt nhìn Kiều Chinh lãnh đạm nói.
- Em sẽ kiên trì đến khi chị chấp nhận thử sản phẩm của tụi em - Kiều Chinh khẽ cười đáp lại.
- Cô có biết hành động đeo bám này khiến tôi thấy rất khó chịu, tôi có thể báo cảnh sát bắt cô không? - Hoàng Lan cố tình thử đe dọa Kiều Chinh.
- Em biết chị sẽ không làm vậy đâu - Kiều Chinh tự tin đáp - Em chỉ muốn chị xem qua sản phẩm của tụi em một chút thôi còn đánh giá ra sao tùy ở chị. Với lại, em nghĩ mình không gây phiền phức gì cho chị cho nên không đến nỗi bị ghét bỏ đến thế.
Hoàng Lan phì cười khi nghe hai từ “ghét bỏ” từ Kiều Chinh. Cô cảm thấy cô gái trẻ này quả thật rất thú vị nên muốn thử xem sản phẩm mà Kiều Chinh nói. Nhưng khi Hoàng Lan định lên tiếng thì con trai cô từ trong nhà chạy ra gọi lớn:
- Mẹ...
Kiều Chinh giật mình khi nghe tiếng gọi, cô trân trối nhìn đứa bé đang lao ra khỏi cửa chạy về phía mẹ mình. Hoảng hốt, cô lùi lại mấy bước, cách xa hướng chạy của đứa bé, quay mặt đi bối rối.
Thấy thái độ kì lạ của Kiều Chinh, Hoàng Lan có chút nghi hoặc. Tâm tình lúc nãy cũng bị dập tắt, cô quyết định lờ đi chút hứng thú vừa mới được nhen nhóm. Cô khẽ liếc mắt nhìn Kiều Chinh sau đó dẫn con trai lên xe rời đi nhanh chóng bỏ lại Kiều Chinh bơ vơ nhìn theo với ánh mắt rầu rĩ.
Dù thế, Kiều Chinh vẫn theo Hoàng Lan đến sàn diễn. Vẫn như mọi lần, cô lặng lẽ đứng một góc quan sát. Con trai của Hoàng Lan cứ chạy nhảy khắp nơi nghịch ngợm. Hoàng Lan nhiều lúc phải dùng tiếng Pháp để quát nó. Sắc mặt Hoàng Lan không tốt. Trụ thêm được một lúc, cô thấy Hoàng Lan bụm miệng chạy vào toilet. Mọi người lo lắng hỏi han nhưng Hoàng Lan xua tay bảo họ cứ để mặc cô.
Kiều Chinh lén lút đứng bên ngoài nhìn xem Hoàng Lan thế nào, cô thấy Hoàng Lan nôn khan nhiều lần, sắc mặt tái xanh, thở dốc. Mãi một lúc sau, nghĩ ra điều gì đó Hoàng Lan bấm đốt ngón tay giống như tính ngày. Kiều Chinh giật mình, cô khẽ lùi lại nép vào góc tường thở dốc. Cô không biết liệu Hoàng Lan có thật là đã... Cô cảm thấy cực kì khó chịu, đành mệt nhọc rời đi.
Kiều Chinh không trở lại hội trường mà tìm một góc cầu thang ngồi bệt xuống, cô gục đầu, ôm gối. Trước mặt cô là vệt máu chảy dài đỏ thẫm quanh mình đáng sợ. Cô có thể cảm thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Cô đưa hai tay vò rối đầu để cố xua đuổi hình ảnh khiến cô đau đớn đến thắt lòng đó.
Đến khi Kiều Chinh bình tĩnh trở lại, cô quay lại nơi trình diễn thì Hoàng Lan cũng đã trở lại làm việc. Đứa bé vẫn phá phách nghịch ngợm xung quanh.
Đột nhiên nó dẫm phải một vật gì đó rồi té ngã làm những đạo cụ được dựng sẵn va vào nhau, từ từ đổ về một phía. Một cái ống hình trụ dài đổ về phía Hoàng Lan. Kiều Chinh hét lên rồi bất chấp tất cả lao đến bên Hoàng Lan, cô đẩy mạnh Hoàng Lan sang một bên.
Cái ống rơi xuống đập lên vai Kiều Chinh rồi đè cả lên người cô. Cô rên một tiếng lớn rồi lịm dần.
Trong một tiếng kêu la hoảng hốt, một người đến bên cạnh, nhẹ nhàng bế cô lên rời đi.
Kiều Chinh đang thấy đau đớn vô cùng, ý thức mơ màng bỗng thấy cơ thể được nhấc bổng lên. Vòng tay quen thuộc, cứng rắn mạnh mẽ ôm chặt lấy cô. Cảm giác khi được nằm trong vòng tay của Cảnh Phong rất khác lạ, rất dễ nhận biết. Kiều Chinh có thể cảm thấy rõ ràng tay anh đang run rẩy. Đầu cô tựa vào bên lồng ngực trái của anh, cô có thể nghe rõ được nhịp đập mạnh đầy hoảng sợ từ đó. Cơn đau đớn truyền đến khiến ý thức của cô càng lúc càng hỗn độn hơn, ánh mắt mơ màng không còn nhìn rõ nữa nhưng cô vẫn cố ngẩng đầu nhìn gương mặt Cảnh Phong. Gương mặt anh không còn vẻ lạnh lùng nghiêm nghị như trước mà trở nên tái nhợt. Bước chân anh gấp gáp lao thật nhanh ra bên ngoài, đi thẳng đến chỗ đỗ xe, gầm lên:
- Mau nổ máy.
Chiếc xe nhanh chóng lao đi. Người tài xế ngồi khẽ liếc trộm về phía sau, anh ta chỉ biết ông chủ mình đang ôm chặt một cô gái, gương mặt đầy sự lo lắng và yêu thương. Ánh mắt ấy chưa bao giờ anh ta thấy.
Kiều Chinh bị đau khẽ rên một tiếng, lòng Cảnh Phong se thắt lại, anh lần nữa thúc giục người tài xế:
- Chạy nhanh lên.
Rồi anh xót xa hỏi:
- Em thấy thế nào rồi?
- Đau - Kiều Chinh thều thào đáp lại câu hỏi của anh.
Ngực Cảnh Phong như bị thứ gì đó ép chặt, anh chẳng thà chịu đau còn hơn phải chứng kiến cảnh cô đau đớn thế này. Mắt anh đỏ ngầu kìm nén.
Trong giây phút đau đớn này, Kiều Chinh bỗng thấy mình mềm yếu, cô khát khao được có anh. Nhìn ánh mắt thiết tha của anh, nỗi đau của cô như được xoa dịu. Tình yêu bị cô nhấn chìm trong đáy lòng bỗng sôi sục, cảm giác yêu thương tràn về.
Cô cố đưa tay chạm vào gương mặt anh trước khi lịm đi. Cảm giác cuối cùng cô cảm nhận được là tay anh nắm lấy tay cô, một bàn tay lạnh ngắt.
Khi Cảnh Phong nhìn Kiều Chinh nằm trên giường bệnh ngủ say yên ổn, anh mới lấy lại hơi thở trầm ổn. Giây phút nhìn thấy cái ống đè lên người cô, tim anh co thắt lại như muốn vỡ tung ra. Sự sợ hãi đè lên tâm trí anh. Nếu hôm nay anh không đến gặp Hoàng Lan, nếu anh không vì muốn cho cô toại nguyện, muốn cô không cần vất vả đi theo thuyết phục Hoàng Lan thì sẽ không chứng kiến sự việc trên. Trái tim anh run lên với ý nghĩ sẽ mất cô.
Khóe mi Kiều Chinh khẽ lay động, Cảnh Phong vội vã bước đến bên cạnh cô chờ đợi. Cuối cùng Kiều Chinh cũng mở mắt ra, Cảnh Phong vui mừng reo lên:
- Em tỉnh rồi! Thấy thế nào? Còn thấy đau không? Bác sĩ bảo em phải nghỉ ngơi một thời gian, cũng may là cú va đập đó không gây tổn thương gì nhiều.
Kiều Chinh thấy Cảnh Phong vui mừng như thế, cô khẽ mím môi nhưng không lên tiếng. Cô vẫn nhớ trong lúc nguy cấp, trái tim cô đã sống thật với chính bản thân nó, khát khao được ở bên anh thế nào. Nhưng cô biết giữa hai người là một hố sâu ngăn cách khó vượt qua.
Cảnh Phong thấy vẻ mặt lặng lẽ của cô, nụ cười trên môi bỗng ngưng đọng lại, anh biết khoảng cách giữa họ khó lòng xóa bỏ. Anh gượng gạo nói:
- Để anh đi gọi bác sĩ cho em.
- Không cần - Cô lạnh lùng từ chối, mi mắt khẽ khép lại.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
- Cốc... Cốc... Cốc...
Tiếng gõ cửa phòng phá vỡ bầu không khí nặng nề, Cảnh Phong khẽ thở dài đi ra mở cửa. Người bên ngoài là Hoàng Lan cùng đứa con trai.
- Xin chào - Hoàng Lan khẽ cười - Tôi đến thăm cô ấy.
Kiều Chinh nghe giọng Hoàng Lan thì liền mở mắt, cố gắng ngồi lên nhưng Hoàng Lan bảo:
- Em cứ nằm đi.
Thái độ dịu dàng, lối xưng hô thân thiết hơn cho Kiều Chinh thấy Hoàng Lan đang cảm kích cô. Cô nhận ra đây là thời cơ tốt để thuyết phục Hoàng Lan.
- Em muốn ăn cháo - Cô khe khẽ nói bên tai Cảnh Phong.
- Được. Anh lập tức đi mua - Cảnh Phong gật đầu rồi quay sang nhờ vả Hoàng Lan - Xin để ý cô ấy giúp tôi. Tôi đi mua cháo rồi về ngay.
- Cậu cứ đi đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.
Khi Cảnh Phong rời đi rồi, Hoàng Lan mới lên tiếng:
- Xin lỗi, vì bị bác sĩ giữ lại nên đến bây giờ mới đến thăm em được.
- Không sao? Chị sao rồi? Cái thai không sao chứ? - Kiều Chinh lắc đầu tỏ ý chẳng trách cứ gì.
Hoàng Lan nghe cô hỏi cũng có chút kinh ngạc:
- Làm sao em biết?
- Em đoán thế.
- Cám ơn em, cái thai không sao. Cũng nhờ có em nếu không không biết chị sẽ thế nào. Chị thật không nghĩ em lại vì chị mà chấp nhận để bản thân lâm vào nguy hiểm như thế.
Kiều Chinh cười buồn lắc đầu bảo:
- Không phải em muốn cứu chị. Thật ra nếu vào thời điểm khác em cũng không hi sinh bản thân mình để cứu chị đâu.
- Em vì cái thai trong bụng chị sao? - Hoàng Lan ngây người hỏi.
Kiều Chinh gật đầu. Ánh mắt thoáng buồn, cô trầm mặt nói, trong mắt ẩn chứa một niềm vui nho nhỏ:
- Thật may là chị không sao?
Hoàng Lan nhìn Kiều Chinh, cô quyết bày tỏ lòng mình với Kiều Chinh:
- Phải, thật là may. Tuy chị đã có một đứa con, cũng đã cảm nhận được cảm giác làm mẹ là thế nào rồi. Nhưng khi biết lại mang thai lần nữa, trong lòng vẫn cảm thấy mừng vui vô cùng. Thật ra sau một lần bị tai nạn, bác sĩ đã bảo chị có thể bị vô sinh, chị đã thất vọng rất nhiều, cứ nghĩ mãi mãi không còn cảm giác được mong chờ đứa con chào đời. Vậy mà...
Nói đến đây, Hoàng Lan bỗng nghẹn ngào, cô đưa tay chạm nhẹ vào bụng mình. Kiều Chinh nhìn thấy động tác đó, tim cô thắt lại.
- Em thích cái cảm giác áp tay vào bụng như thế. Lúc nào cũng cảm thấy bàn tay như có một luồng ấm áp truyền qua, như thể cho ta biết có một sự sống đang hình thành trong bụng vậy.
Hoàng Lan nhìn Kiều Chinh khẽ cười gật đầu:
- Phải. Thật ra khi biết mình bị trễ ngày, cũng có biểu hiện như người mang thai, chị vẫn không hoàn toàn tin lắm cho đến khi bác sĩ báo tin. Chị thật sự rất mang ơn em, nếu không có em, không biết chị và cái thai sẽ ra sao? Em cũng biết đó, ba tháng đầu thường rất dễ bị sảy, chỉ cần một chấn động mạnh thì...
- Em nghĩ chị nên dời lại ngày trình diễn, để đến tháng sau rồi làm. Bây giờ hãy an thai cho tốt - Kiều Chinh thật lòng nói.
- Bác sĩ cũng khuyên chị như thế. Tuy không nguy hiểm nhưng cú ngã lại khiến chị động thai. Hơn nữa, chuyện chị khó mang thai cũng ảnh hưởng rất nhiều đến đứa bé. Nhưng muốn tổ chức một show như thế quả thật vô cùng khó khăn không phải cứ nói dời là dời được.
- Em xin chị hãy suy nghĩ kĩ, dù đứa bé chưa hình thành nhưng vẫn là một sinh mạng, nó cũng có quyền được sống như bao người khác. Đừng vì sự ích kỷ của bản thân mà làm hại nó - Kiều Chinh trầm giọng, trong lời nói chất chứa đầy nỗi đau.
Hoàng Lan im lặng một lúc rồi thở dài nói:
- Em có từng nghĩ đến việc vì em đã cứu giúp chị thế này, chị rất cảm kích, chắc chắn sẽ chấp nhận lời đề nghị trưng bày sản phẩm của em. Bây giờ em khuyên chị dời ngày, em chắc chắn sẽ không được lợi. Chị có nghe nói đến việc cạnh tranh giữa hai dòng sản phẩm của công ty em. Nếu chị thật sự dời lại buổi biểu diễn, em sẽ rất thiệt thòi.
- Em biết chứ. Nhưng từ đầu, em không có ý định nhận sự ban ơn của chị, càng không có ý định bắt chị hồi đáp. Em tuyệt đối sẽ không đem sinh mạng của một đứa trẻ ra để phục vụ lợi ích cho bản thân.
Kiều Chinh quay đầu nhìn con trai Hoàng Lan đang ngồi mê mẩn đọc truyện tranh, ánh mắt ấm áp không chút e dè sợ hãi như lúc trước Hoàng Lan nhìn thấy.
- Có được một đứa con trắng trẻo đáng yêu như thế thật là hạnh phúc. Cần phải yêu thương chăm sóc và bảo vệ nó để tránh tổn thương cho nó.
- Em dường như có chuyện buồn đúng không?
- Không phải đâu chị - Kiều Chinh phủ nhận, đó không phải là một chuyện buồn, mà là một nỗi đau.
Mặc dù Kiều Chinh phủ nhận nhưng Hoàng Lan vẫn cảm nhận được nỗi buồn đọng lại trong đôi mắt cô.
- Em không cố ý xô con chị xuống hồ bơi đâu, cũng không phải em không muốn cứu cậu bé. Em... - Cô ngập ngừng cúi mặt nói - Em thật sự xin lỗi chị.
- Chị tin em không cố ý - Hoàng Lan nắm chặt tay cô vỗ về, tràn đầy tin tưởng. Cuối cùng Hoàng Lan nói ra cảm giác của mình về Kiều Chinh - Chị thấy em rất yêu trẻ con nhưng cũng cảm thấy là em rất sợ trẻ con.
Mặt Kiều Chinh hơi biến sắc, cuối cùng mới thở dài nói:
- Trẻ con cứ như pha lê dễ vỡ vậy - Cô khẽ áp bàn tay vào bụng Hoàng Lan - Em chỉ sợ khi mình chạm vào, chúng lập tức vỡ tan ra. Vì thế em rất sợ đến gần chúng, sợ bản thân sẽ làm tổn thương chúng.
Khi Cảnh Phong trở về, nhìn Kiều Chinh ngủ say trên giường, anh khẽ bước đến dịu dàng đắp chăn lại cho cô, giúp cô chỉnh lại chai nước biển.
Hoàng Lan chăm chú nhìn từng biểu hiện của Cảnh Phong. Mặc dù người thường khoác tay Cảnh Phong thân mật là Cẩm Tú nhưng thứ tình cảm này của anh với Kiều Chinh không phải một sớm một chiều mà có. Cô buột miệng hỏi:
- Có phải hai người đã yêu nhau từ lâu rồi không?
- Phải - Cảnh Phong thừa nhận ngay không chút đắn đo.
- Có phải cô ấy đã sảy thai đúng không?
Cảnh Phong sững sờ nhìn Hoàng Lan.
Ánh mắt anh đầy hoang mang, một sự chấn động khiến các cơ mặt dường như căng cứng lại. Anh nhìn Kiều Chinh, cả người có chút chao đảo, thật lâu mới mở miệng hỏi:
- Sảy thai? Chị nói cô ấy sảy thai ư?
- Cậu không biết sao? - Hoàng Lan giật mình, cô cứ nghĩ Cảnh Phong biết chuyện nên mới hỏi như thế.
- Tôi không biết - Cảnh Phong buồn bã lắc đầu, ánh mắt nhìn gương mặt say ngủ của Kiều Chinh. Nếu những lời Hoàng Lan là sự thật, vậy thì đứa bé đó chính là...
- Chẳng lẽ cậu không biết sự sợ hãi của cô ấy với trẻ con bắt đầu từ đâu sao? - Hoàng Lan chất vấn Cảnh Phong, trong lòng cô có chút bực bội vì sự thiếu quan tâm của anh với Kiều Chinh - Tuy tôi chỉ mới quen biết cô ấy nhưng tôi có thể cảm nhận được thái độ kì lạ của cô ấy khi gặp con trai tôi. Không phải là ghét bỏ mà là sợ hãi. Vừa nãy ánh mắt cô ấy khi nhìn con tôi rất dịu dàng, cô ấy cũng thừa nhận với tôi là trẻ con mong manh như pha lê, cô ấy sợ chạm tay vào sẽ làm tan vỡ chúng. Tôi nghĩ rằng cô ấy đã bị tổn thương rất lớn vì mất đứa con.
Cảnh Phong siết chặt tay, lần đầu tiên anh cảm thấy căm ghét bản thân mình như thế. Căm ghét đến mức anh muốn tự hủy hoại mình. Lời Hoàng Lan vừa nói ra đã giải được bài toán trong lòng anh. Kiều Chinh rõ ràng thích trẻ con là thế vì sao bỗng trở nên sợ hãi khi tiếp xúc với chúng? Hóa ra tất cả đều do anh gây ra, chẳng những làm tổn thương cô mà anh còn hủy hoại đứa con chưa hình thành của hai người.
Ánh mắt Cảnh Phong dâng lên niềm đau đớn vô cùng, anh đưa tay khẽ chạm vào cô. Nếu đối với Kiều Chinh, trẻ con như pha lê dễ vỡ thì đối với anh, cô chính là thứ pha lê mỏng manh nhất. Khi anh chạm tay vào cô chỉ toàn mang đến tổn thương cho cô mà thôi.
Hoàng Lan muốn trách cứ Cảnh Phong thêm nữa nhưng thấy Cảnh Phong như thế, cô cũng không nỡ nói thêm. Cô lặng lẽ thở dài rồi dẫn con trai rời đi.
Căn phòng chỉ còn lại Cảnh Phong và Kiều Chinh, không gian trở nên yên tĩnh đến nghẹt thở.
Cảm giác tim đau đớn đến rỉ máu, Cảnh Phong khẽ nắm lấy bàn tay hao gầy của cô, lặng lẽ áp lên má mình. Thật lâu, thật lâu, Cảnh Phong mới khàn giọng nói:
- Xin lỗi em.
Một giọt nước mắt lăn dài từ đôi mắt đỏ hoe của anh rơi vào mu bàn tay cô. Cảnh Phong lặp lại lời nói của mình:
- Xin lỗi em. Xin lỗi vì đã gây ra cho em sự tổn thương quá lớn như thế. Anh biết, dù bây giờ anh có nói gì, có làm gì cũng không thể bù đắp lại, cũng không thể xoa dịu tổn thương cùng nỗi đau mà em đã gánh chịu. Anh biết, hiện tại dù anh có nói một trăm hay một nghìn lời yêu em đi chăng nữa, em cũng sẽ không tin. Anh đã đọc Thời gian không trở lại, đọc rất nhiều lần. Anh thấy mình giống hệt chàng trai trong câu chuyện, mù quáng trả thù để rồi làm tổn thương người mình yêu nhất. Đã biết rằng mình yêu em, thế nhưng vẫn chọn trả thù. Để rồi khi mất em, anh mới biết hóa ra thù hận đối với anh chẳng có chút ý nghĩa gì so với việc mất em. Em có biết chúng ta xa nhau bao nhiêu lâu rồi hay không? Là năm trăm ba mươi hai ngày, nếu cộng với một trăm chín mươi tám ngày chúng ta quen nhau thì vừa tròn hai năm.
Im lặng một lúc, Cảnh Phong lại thì thầm:
- Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em cứ như một nàng công chúa tốt bụng tặng cho anh cây dù để tránh mưa, dù chúng ta không hề quen biết. Khi anh nhìn thấy em đứng giữa màn mưa với nụ cười nhẹ, ánh mắt anh đã bị em thu hút. Đó là một cảm giác rất kì lạ. Mỗi khi anh thấy áp lực, mỗi khi anh thấy mệt mỏi, anh đều đến trước nhà em, định dùng sự hận thù đối với ba em để cổ vũ ý chí của mình. Em biết không, mỗi khi anh nhìn thấy em, anh không hiểu vì sao lại thấy nhẹ nhõm, tâm trạng mệt mỏi cũng tan biến. Khi anh nhận ra có một sự thay đổi nào đó trong trái tim mình, anh đã hoảng sợ, anh trốn chạy. Anh sợ mình thay đổi cho nên mới quyết định dùng em làm con cờ để tiếp cận ba em. Anh đã nghĩ mình sẽ không hối hận, mãi mãi không hối hận, thế nhưng... anh biết anh sai rồi.
Nước mắt Cảnh Phong nóng hổi lăn trên tay Kiều Chinh, bàn tay phía bên kia của cô khẽ cử động.
Cảnh Phong nói rất nhiều, tâm sự rất nhiều, anh trút hết nỗi lòng đã giữ bao lâu nay với cô cho đến lúc ngủ thiếp đi. Kiều Chinh lúc này mới, từ từ mở mắt quay về nơi bàn tay mình vẫn bị nắm chặt. Cô cắn chặt răng lại kìm tiếng nấc nghẹn trong lòng. Nước mắt bị kìm nén nãy giờ thi nhau trào ra, chẳng mấy chốc ướt hết cả một góc gối.
Tố Quyên từng nói với cô rằng: Đừng tin những giọt nước mắt khóc trước mặt mình của đàn ông, đó chỉ là những giọt nước mắt giả dối mà thôi. Trước đây, cô chưa từng nhìn thấy Cảnh Phong khóc, anh lúc nào cũng trầm lặng, giấu hết nỗi lòng vào bên trong. Khi Cảnh Phong khóc trước mặt cô, cô không biết trong những giọt nước mắt đó có bao nhiều phần thật lòng. Vì thế cô không dám đặt niềm tin. Nhưng bây giờ, anh không khóc trước mặt cô mà lặng lẽ khóc trong nỗi niềm ân hận của bản thân mình nên cô tin những giọt nước mắt này là chân thật. Đáng tiếc, dù anh có đổ bao nhiêu giọt nước mắt đi chăng nữa, cô cũng không thể nào tha thứ. Cô cố gắng lấy điện thoại gọi cho Tố Quyên:
- Chị, đến đón em.
- Em đang ở đâu?
- Bệnh viện.
- Cái gì? Bệnh viện nào, chị lập tức đến ngay - Giọng Tố Quyên hốt hoảng.
Tắt điện thoại, Kiều Chinh lặng lẽ nhìn gương mặt Cảnh Phong thật lâu, dường như thời gian dừng lại ở ánh nhìn này. Dù hai người đã có rất nhiều lần ở bên nhau từ khi gặp lại nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn kĩ gương mặt anh như thế. Xúc cảm mãnh liệt muốn chạm vào anh nhưng tay đưa lên chỉ còn cách anh một milimet thì dừng lại, run rẩy rồi nắm chặt, đứt khoát quay mặt đi, ngẩng đầu ngăn những giọt nước mắt lại sắp rơi của mình.
Dường như cảm thấy Cảnh Phong động đậy, Kiều Chinh liền rút mạnh tay mình ra khỏi tay Cảnh Phong.
- Em tỉnh rồi sao? - Giọng Cảnh Phong đầy vui mừng.
Thấy thái độ lạnh nhạt của cô, Cảnh Phong thở dài hỏi:
- Em thấy trong người thế nào? Để anh đi gọi bác sĩ vào xem cho em.
- Không cần đâu - Kiều Chinh từ chối - Tôi đã gọi người đến giúp tôi làm thủ tục xuất viện rồi.
- Em vẫn chưa khỏe mà, sao có thể xuất viện như thế chứ? - Cảnh Phong nổi giận gắt lên.
- Sức khỏe của tôi liên quan gì đến anh? - Kiều Chinh nhếch môi cười nhạt đáp, cố gắng ngồi dậy nhưng vẻ mặt lập tức nhăn lại vì đau.
Cảnh Phong thấy vậy vội vàng đỡ lấy cô nhưng cô đã gạt tay anh ra khiến Cảnh Phong nổi giận bảo:
- Em đừng ngang bướng như thế được không? Người ta bảo phụ nữ sảy thai thì sau này cần phải chú ý giữ gìn sức khỏe nếu không sẽ rất ảnh hưởng. Bây giờ sức khỏe em như thế thì nên nằm ở đây điều dưỡng cho tốt đi.
- Sảy thai? - Kiều Chinh giật mình nhìn Cảnh Phong, hai từ này là hai từ cô không muốn nghe nhất.
- Anh đã biết rồi - Cảnh Phong nhìn cô ánh mắt đau buồn thừa nhận.
- Anh biết gì chứ? - Cô quát lên.
Cảnh Phong ngồi xuống giường, ánh mắt anh nhìn cô không rời, trong ánh mắt đó, Kiều Chinh nhìn thấy một nỗi đau, một sự ăn năn hối hận khiến cô cũng thương tâm theo. Cảnh Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay Kiều Chinh, cô muốn rút tay lại nhưng bàn tay của anh rất ấm, ánh mắt của anh quá chân thành khiến cô bối rối.
- Đứa bé... con của chúng ta... - Cảnh Phong nghẹn ngào - Anh xin lỗi... là tại anh...
- Đứa bé? Con chúng ta? - Kiều Chinh sau giây phút ngỡ ngàng khó hiểu thì bật cười lớn - Anh đang ăn năn thật đấy à? Anh là vì đứa bé đã mất đó sao? Tôi không biết anh đã biết tới đâu rồi nhưng anh cho rằng nó là con của anh và tôi à?
Cảnh Phong nhìn cô, ánh mắt tràn ngập niềm đau, muốn mở miệng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Dù hận anh bao nhiêu lần nhưng cô không muốn anh biết hoàn cảnh trước đây của cô. Cô không muốn thấy anh đau lòng nên lần nữa cười nhạt lạnh lùng nói:
- Vậy thì tôi nói cho anh biết, anh đang làm điều thừa thãi rồi đó. Đứa bé đúng là đúng là chảy cùng dòng máu với tôi nhưng nó tuyệt không có chút gì liên quan đến anh. Nếu như có thì cũng giống như tôi thôi, giữa chúng ta là một chữ “hận“.
Cả người Cảnh Phong run lên bởi ánh mắt sắc bén vô hồn Kiều Chinh. Anh có thể cảm nhận thấy nỗi đau đớn tột cùng ẩn sâu trong trái tim cô.
Hai người đang lặng dần đi thì Tố Quyên đi vào, mặt lạnh lùng liếc Cảnh Phong rồi nói với Kiều Chinh:
- Chúng ta về thôi. Đừng nói nhiều làm gì?
Cảnh Phong muốn ngăn cản nhưng Tố Quyên nhẹ nhàng bảo với anh:
- Nếu thật sự lo lắng cho Kiều Chinh hãy thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy đi. Chuyện Sweet Roses hi vọng anh sẽ giúp một tay. Dù thế nào đi chăng nữa, lá phiếu của anh cũng vô cùng quan trọng.
Khi hai người ngồi lên chiếc xe màu xám quen thuộc, Tố Quyên mới quay sang nhìn Kiều Chinh nói:
- Em cố tình nói rõ chuyện đứa bé, có phải là vì không muốn cậu ta đau lòng?
- Có phải em quá ngu ngốc hay không? Đáng lí phải khiến anh ta đau khổ sống không bằng chết, vậy mà khi đối diện với nỗi đau của anh ta, em lại mềm lòng - Kiều Chinh thẫn thờ nói.
- Không phải lỗi của em đâu. Phụ nữ chúng ta luôn mềm lòng như thế - Tố Quyên an ủi cô.
- Chị, với điều kiện của chị sao không tìm ình một người đàn ông tốt hơn, yêu chị và cho chị một hạnh phúc trọn vẹn? Vì sao cam tâm tình nguyện ở bên chú em không danh không phận như thế? - Kiều Chinh bấn loạn hỏi.
- Bởi vì cách yêu của đàn bà và đàn ông khác nhau. Thật ra, chị không hề ghét Cảnh Phong, chị có thể hiểu được cảm nhận của anh ta. Đàn ông yêu bằng lí trí nên dù biết mình yêu em, cậu ta vẫn trả thù, chú em dù thật lòng yêu chị nhưng anh ấy vẫn không từ bỏ gia đình của mình. Đàn bà chúng ta yêu trong mù quáng, em biết Cảnh Phong hại gia đình em tan nát nhưng vẫn yêu cậu ta đến đau đớn. Còn chị, chị yêu chú em, dù chị biết mình sẽ mãi mãi là cái bóng bên anh ấy nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
- Rầm...
Giám đốc Hoàng đập bàn giận dữ khi hay tin Hoàng Lan quyết định dời lại show diễn của mình thêm một tháng nữa. Kiều Chinh ngồi ở ghế đối diện nhìn sắc mặt bừng bừng tức giận của ông không khỏi thở dài.
Giám đốc Hoàng sau khi trút hết phẫn nộ thì dựa hẳn người vào thành ghế, lấy tay day day trán. Lát sau ông nhìn Kiều Chinh bằng ánh mắt cương quyết bảo:
- Chúng ta không thể chờ đến phút cuối cùng được, bây giờ phải thực hiện kế hoạch thôi, nếu không thì e là...
- Cháu hiểu. Cháu lập tức đi liên lạc ngay - Kiều Chinh nhanh chóng hiểu ý giám đốc Hoàng quay lưng đi.
Cô ra khỏi phòng giám đốc Hoàng thì gặp ngay Vỹ Thanh ở thang máy. Hai người cười chào nhau. Kiều Chinh liếc mắt nhìn, hồ sơ trên tay Vỹ Thanh chính là hồ sơ liên quan đến mỹ phẩm Secret Dream - mỹ phẩm mới mà Cẩm Tú phụ trách.
Vỹ Thanh cũng nhận ra ánh nhìn của cô, hai người bỗng cảm thấy ngại ngùng. Kiều Chinh làm bên truyền thông còn Vỹ Thanh cùng Cẩm Tú làm bên marketing, hai bên giờ ở thế đối lập nhau.
- Bên em có khó khăn gì không?
- Cũng có chút khó khăn, anh cũng hiểu mà - Kiều Chinh thành thật trả lời.
- Ừ, Sweet Roses hiện giờ đã mất vị thế, muốn gây dựng lại là điều không dễ.
Hai người nói thêm được vài câu thì tạm biệt nhau. Đi được một đoạn bỗng cô thấy Vỹ Thanh gọi tên cô. Anh bối rối nói:
- Anh cũng là nhờ chú Hoàng mới được vào công ty này, anh cũng biết đây từng là công ty của nhà em nên anh chỉ muốn nói cho em biết một điều. Cẩm Tú đang dùng tiền của một thế lực bên ngoài, hầu như các cô người mẫu diễn viên trong nước đều được cô ấy gửi tặng mỹ phẩm đi kèm với những phiếu quà tặng đắt giá. Còn nữa, theo anh được biết, nhiều cổ đông trong công ty đã chấp nhận bỏ phiếu cho Cẩm Tú rồi. Được những người này ủng hộ, bên em khó lòng chiến thắng. Hơn nữa, việc em được tuyển vào đây và được nâng đỡ cũng có khá nhiều người ghen ghét, tuy họ không nói ra nhưng trong lòng đều không cam tâm. Cẩm Tú đang tìm cách câu kéo mấy người đó để biết trước kế hoạch của bên em rồi âm thầm phá hoại.
Kiều Chinh trợn mắt nhìn Vỹ Thanh, cô choáng váng, cả người lảo đảo, cũng may Vỹ Thanh nhanh tay đỡ lấy cô, anh lo lắng nói:
- Em không sao chứ?
Kiều Chinh lắc đầu, cô hít một hơi mạnh, đẩy nhẹ Vỹ Thanh ra:
- Cám ơn anh đã cho em biết những điều này. Nhưng em sẽ không chịu thua đâu.
Nói xong cô nhanh chóng rời đi, ánh mắt bừng sáng với ý nghĩ đầy quyết tâm: Mình sẽ không chịu thua.
Hiện tại hiệu quả kinh doanh của Secret Dream đang rất cao, cao hơn rất nhiều so với Sweet Roses, có thể nói chiến thắng đang trong tầm tay của Cẩm Tú. Mỗi khi đụng mặt nhau, Cẩm Tú luôn cười nụ cười đầy cao ngạo và mỉa mai. Nhưng đáp lại nụ cười ấy của Cẩm Tú chỉ là nụ cười nhạt và ánh mắt thờ ơ của Kiều Chinh.
Vài ngày sau, Sweet Roses ồ ạt xuất hiện trên các phương tiện truyền thông với hình dáng như cũ nhưng mà nhãn mác khác đẹp hơn, bắt mắt hơn khiến mọi người đều cho rằng đó là mẫu sản phẩm mới mang tên Sweet Roses.
Cùng với những chiêu thức quảng cáo đánh lừa nhận thức và làm sự tò mò dâng cao trong lòng người sự dụng, chỉ trong thời gian ngắn, Sweet Roses đã bán gần hết số hàng lưu trữ trong kho.
Giám đốc Hoàng phấn khởi với sơ đồ kinh doanh của hai mẫu sản phẩm đang ở mức chênh lệch rất thấp. Một cuộc tranh đua quyết liệt.
Cẩm Tú dùng lợi tức để thu hút người tiêu dùng nhưng không thể dùng mãi cách này vì sẽ gây lỗ vốn. Những sản phẩm của cô lại thuộc hàng cao cấp đắt đỏ, chỉ có những người thật sự nhiều tiền mới dám dùng. Những người mẫu bình thường hay diễn viên bình thường chẳng dám mua quá nhiều thành ra sản phẩm này bán chạy một thời gian rồi khựng lại.
Trong khi đó, Sweet Roses với dòng sản phẩm đa dạng, cao cấp có, trung bình có, chất lượng và mẫu mã phù hợp với nhiều tầng lớp nên dù giá thành không cao nhưng doanh thu lại lớn.
Cuối cùng thời hạn cũng đã đến.
Tất cả mọi người hồi hộp chờ đợi, ai ai cũng nhìn nhau dò hỏi. Vì doanh thu của cả hai đều ngang ngửa nhau nên phải chờ đến việc bỏ phiếu của các cổ đông. Trong công ty có bảy cổ đông, lá phiếu của ai cũng quan trọng.
Kiều Chinh đã vất vả để tạo ra thế cục ngày hôm nay, đáng tiếc cột doanh thu của cô lại thiếu một chút để có thể chiến thắng. Nếu dùng lợi thế bỏ phiếu bầu chọn, cô e phần thắng sẽ nghiêng về Cẩm Tú.
Cô không thể thua, cô không muốn mình thua cuộc càng không muốn Sweet Roses bị bỏ đi nên dù phải dùng đến thủ đoạn cuối cùng, thủ đoạn dù không muốn làm, cô vẫn phải làm. Cô bèn nhắn tin cho Cảnh Phong:
- Em đang chờ anh.
Cảnh Phong nhanh chóng gọi điện lại cho cô hỏi:
- Em đang ở đâu?
- Chỗ hẹn cũ.
Khi Cảnh Phong chạy đến nhà hàng Nhật, anh đi thẳng đến ngay căn phòng mà hai người ngày trước thường xuyên hẹn hò. Cảnh Phong biết mục đích hôm nay của Kiều Chinh nhưng anh vẫn chấp nhận vì anh nợ cô quá nhiều.
Cảnh Phong đứng trước cửa, anh đứng rất lâu mới quyết định kéo cửa bước vào bên trong. Kiều Chinh ngồi yên, hai tay đặt trên bàn nắm chặt lại. Cô khẽ ngẩng đầu nhìn Cảnh Phong, môi hơi mím lại, rèm mi cong cong che một góc mắt buồn.
Cảnh Phong nhẹ nhàng ngồi xuống tấm thảm đối diện với Kiều Chinh, cô cụp mắt cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay nắm chặt của mình. Hai bàn tay cứ bấu vào nhau đắn đo lưỡng lự. Cảnh Phong cũng im lặng chờ đợi. Không gian giữa hai người lạnh lẽo vô cùng.
- Lúc đó... - Kiều Chinh cuối cùng cũng lên tiếng nói, giọng nghẹn ngào, sống mũi đỏ lựng, hai mi mắt đã chực trào nước mắt - Lúc đó em đuổi theo anh... Cái giây phút em nhìn thấy máu chảy ra, em thật sự rất sợ hãi, em biết cái thai đã không còn giữ được nữa.
Kiều Chinh thở ra đau đớn, mắt cô nhắm nghiền lại. Cảnh Phong cũng siết chặt tay lại, đập mạnh xuống đùi mình.
- Em đã thật sự rất hận anh, hận anh vô cùng. Đó là một sinh mệnh, em đã rất vui khi biết tin, cố gắng giữ gìn thế mà...
Cô khẽ mở mi mắt, nước mắt bị chặn lại nãy giờ được dịp trào ra. Cảnh Phong chồm tới lau đi nước mắt trên gương mặt cô rồi nắm chặt lấy đôi tay đang run run của cô.
- Anh có biết một năm qua em sống thế nào không?
- Anh biết - Cảnh Phong gật đầu đáp, những tia đau đớn hằn trong mắt anh - Anh có lỗi với em.
Kiều Chinh lắc lắc đầu:
- Không cần xin lỗi em, hãy xin lỗi con chúng ta.
Cảnh Phong siết chặt tay cô hơn nữa, anh bước đến ngồi xuống bên cạnh cô, choàng tay ôm cô, thừa nhận tội lỗi của mình:
- Phải! Anh có lỗi với con.
Kiều Chinh ngã đầu tựa vào vai Cảnh Phong như thể tâm trạng mệt mỏi đã tìm được chỗ dựa vững chắc. Cô bỗng hỏi anh một câu:
- Cảnh Phong, anh thật sự yêu em chứ?
- Anh rất yêu em.
Mỉm cười buồn, cô khẽ nói:
- Anh biết rõ mục đích em gọi anh ra đây đúng không?
Cảnh Phong tựa cằm mình lên mái tóc đen của cô đáp:
- Anh biết.
- Vậy anh có đồng ý giúp em không? - Cô lí nhí hỏi, tay nắm chặt tay anh - Đó là điều duy nhất để em thấy sự tồn tại của mình trên thế gian này là không vô ích. Đó là động lực để em tiếp tục sống, anh hiểu không? Nếu mất nó, em chẳng còn gì nữa, vậy thì em sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Cảnh Phong im lặng, mặt anh vùi sâu vào mái tóc thơm mùi hương nhẹ nhàng của cô, tay kia ôm chặt cô hơn nữa.
- Cứ xem như là trao đổi đi. Nếu anh đồng ý giúp em, em sẽ ký tên để toàn bộ số tài sản ở ngân hàng Thụy Sĩ chuyển vào tay anh. Cho dù Cẩm Tú thua nhưng chắc chắn Secret Dream vẫn không bị loại bỏ, Sweet Roses thì khác, nếu thua thì nó lập tức bị loại bỏ ngay. Xin anh, đừng để Sweet Roses bị loại bỏ được không?
- Được - Cảnh Phong dứt khoát hứa với Kiều Chinh.
Kiều Chinh thỏa mãn dựa vào lòng Cảnh Phong. Chỉ cần anh giúp cô, thì cô sẽ...
Ngày định đoạt số phận Sweet Roses cuối cùng cũng đến, Kiều Chinh hồi hộp ngồi ở một góc phòng nhìn các cổ đông bỏ phiếu.
Bảy cổ đông nắm chắc các lá phiếu, ba người trong số đó đã được mẹ cô đích thân đến gặp mặt mua chuộc. Nhưng có ba người khác, dường như đều nghiêng về Cẩm Tú nên kết quả là đều nhau, chỉ trông chờ lá phiếu cuối cùng nằm trong tay Cảnh Phong. Nhưng mãi vẫn chưa thấy Cảnh Phong đến. Cả hội trường đều sốt ruột, thư ký cũng chẳng liên lạc được với Cảnh Phong, đang trong hồi hộp và lo lắng thì Cảnh Phong đẩy mạnh cửa đi vào.
Người trợ lí nhìn thấy Cảnh Phong vội vàng chạy đến báo cáo tình hình:
- Tổng giám đốc, hiện tại số phiếu ngang bằng nhau. Chỉ chờ mỗi phiếu bầu của anh.
Cảnh Phong đảo mắt một vòng nhìn những người trong phòng họp, anh nhìn Cẩm Tú, cô cũng đang nhìn anh với nụ cười đắc thắng. Cảnh Phong liền rời mắt khỏi Cẩm Tú, mắt anh dừng lại ở một góc. Ở góc đó Kiều Chinh đang nhìn anh tràn đầy hi vọng.
Cảnh Phong thu mắt lại, anh đứng lên nghiêm mặt nói:
- Các vị cũng biết, hiện tại công ty ta đang tìm một hướng phát triển mới. Nhưng muốn thực hiện được tốt, chúng ta phải bỏ ra một số vốn đầu tư không hề nhỏ. Đáng tiếc hiện tại công ty chúng ta chỉ có thể đầu tư ột sản phẩm mà thôi. Sweet Roses vừa có sự đột phá rất tốt khiến nhiều người yêu thích. Secret Dream cũng có mặt tích cực của nó. Tuy nhiên nếu so sánh thì Sweet Roses chẳng qua là đã được truyền thông quá tốt mà thôi, thực tế chất lượng lại không thể bằng Secret Dream. Dùng một thời gian dài người ta sẽ không còn hứng thú nữa... nên tôi quyết định bỏ phiếu bầu cho Secret Dream.
Giám đốc Hoàng đứng bật dậy nhìn Cảnh Phong nói:
- Tổng giám đốc, chúng tôi đã có kế hoạch cải tạo Sweet Roses rồi, chúng tôi tin là nó sẽ là mẫu mỹ phẩm được đón nhận nhất trong năm. Chỉ cần cho chúng tôi thêm kinh phí...
- Kinh phí chính là vấn đề mà Sweet Roses bị loại bỏ. So với việc đầu tư nhẹ nhàng cho Secret Dream thì đầu tư cho Sweet Roses quá mức kinh phí có thể chia ra của công ty - Cảnh Phong điềm tĩnh giải thích.
- Chúng tôi có thể thống kế chặt chẽ hơn... - Giám đốc Hoàng vẫn cố nói.
- Chỉ sợ là khi các vị hoàn thành, công ty đã bị lỗ rất nhiều. Đừng gây rối nữa, tôi đã quyết định chọn Secret Dream rồi.
Những người ủng hộ Sweet Roses đều không khỏi thất vọng ngã người vào thành ghế. Giám đốc Hoàng cũng ngồi xuống ghế, hai tay chống lên bàn ôm đầu chán nản.
Sau khi giải tán cuộc họp, Cảnh Phong bèn rời khỏi ghế của mình đi thẳng ra bên ngoài, trợ lí, thư ký và mấy nhân viên đi theo sau anh. Cẩm Tú thích chí đứng dậy, cô đắc ý ưỡn cao người theo bước Cảnh Phong. Kiều Chinh đã nhanh chân hơn một bước, cô đứng chặn trước mặt anh giơ tay lên.
- Bốp...
Một cái tát đã giáng lên mặt Cảnh Phong.
Tất cả đều giật mình kinh ngạc. Trợ lí của Cảnh Phong định bước lên mắng Kiều Chinh thì Cảnh Phong đã đưa tay ngăn anh ta lại, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô. Cô đáp lại ánh mắt của anh bằng vẻ căm giận rồi quay người bỏ đi trong sự tò mò của bao nhiêu người.
Hai tròng mắt đỏ hoe, cô đi thật nhanh ra khỏi công ty, cứ thế đi bộ rồi leo lên một chiếc xe buýt mà chẳng biết chuyến xe sẽ đưa cô đến nơi nào, đến khi nó dừng lại thì cô đã thấy mình ở một nơi vô cùng xa lạ rồi. Kiều Chinh lại tiếp tục bước đi, cô không muốn dừng lại, bởi vì khi dừng lại là lúc cô cảm nhận nỗi đau đang xoáy trong tim mình. Anh đã làm cô tin rằng anh thực sự yêu cô nên cô bất chấp mọi thứ cầu xin anh, rung động đến nỗi muốn quên đi tất cả quá khứ để tiếp tục cuộc tình không trọn vẹn với anh, thế mà...
- Em đang đi theo cô ấy, anh đến mau đi - Hải giục giã Cảnh Phong qua điện thoại - Cô ấy hình như đang khóc.
Lát sau Hải lại gọi điện thúc giục Cảnh Phong:
- Anh mau đến đây đi. Kiều Chinh đang đứng trên một cây cầu vắng người nhìn cô ấy giống như đang muốn...
Hai tiếng “tự tử”, Hải ngập ngừng không nói ra. Chuyện công ty, chuyện giữa Cảnh Phong và Kiều Chinh, anh là người biết rõ nhất, anh sợ Kiều Chinh trong lúc tức giận Cảnh Phong lừa mình lần nữa mà làm chuyện thiếu suy nghĩ.
- Giữ cô ấy lại giùm anh, anh đến ngay - Giọng Cảnh Phong cực kì khẩn trương.
Một lát sau, anh đã đến chỗ Hải. Cô đang đứng giữa thân cầu, ánh nắng chiếu lên người cô trơ trọi, gió thổi tung chiếc váy mỏng, cảm giác cô sắp hóa thành cánh bướm bay đi mất. Cô cứ nhìn mãi mặt nước đang lặng lẽ trôi bên dưới, không một cử động nào khác. Lòng Cảnh Phong như có lửa đốt, anh lao nhanh về phía cô nhưng bị Hải giữ lại:
- Từ lúc đến đây, cô ấy cứ đứng yên như vậy nên em không bước đến. Anh đến bên cô ấy, lựa lời khuyên giải đi.
- Anh biết rồi - Cảnh Phong vội gật đầu rồi bước đi.
- Cảnh Phong - Hải trầm giọng gọi nhỏ tên anh - Đừng làm tổn thương cô ấy nữa.
- Vậy em về đây. Nếu giải thích được thì cứ giải thích, đừng giữ trong lòng, đừng để cô ấy tiếp tục hiểu lầm anh nữa.
Nói xong Hải leo lên xe phóng đi. Cảnh Phong thở dài, lòng dạ Hải với Kiều Chinh không phải anh không biết. Anh bước vội đến bên cô, hơi thở anh gấp gáp, tim đập loạn xạ. Anh chưa đến gần đã nghe giọng của Kiều Chinh nói:
- Em từng nói: “Nếu nhắm mắt để thấy đời bình yên, em muốn nhắm mắt vào khoảnh khắc có anh bên cạnh“.
Cô nói rồi nhìn Cảnh Phong, giọng nghẹn ngào:
- Trước đây em yêu anh bằng trái tim thuần khiết nhất của mình nhưng bây giờ em lại yêu anh bằng trái tim có trăm ngàn lỗ thủng. Là anh đã tạo ra lỗ thủng đó, mỗi một lỗ thủng đều chảy máu. Anh khiến em vừa yêu vừa hận, đau đớn đến nỗi sống không bằng chết. Tại sao lại tàn nhẫn với em như vậy?
Nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt cô, cô bật cười cay đắng nói tiếp:
- Anh đã đọcThời gian không trở lại, kết cục của nhân vật nữ chính là cái chết. Em thật sự đã muốn nhảy xuống dòng sông này - Cô nhìn dòng nước sâu đang chảy dưới chân cầu - Nhưng em biết, nếu em nhảy xuống, Hải cũng sẽ chạy đến ngăn cản nên em không làm chuyện vô ích đó nữa. Có một chuyện em chưa từng nói với anh. Khi mất con, em vì không chấp nhận được sự thật nên đã uống thuốc ngủ tự tử. Tỉnh lại, em như một cái xác không hồn nên mới bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Em đã chết một lần rồi nên cái chết đối với em cũng chẳng phải là điều đáng sợ gì cả.
Cảnh Phong thấy lạnh run khi nghe cô nói, anh hoảng hốt lo lắng việc cô lần nữa tự sát. Cảnh Phong muốn giải thích nhưng anh biết dù có nói ra cũng chẳng thay đổi được gì. Anh nhìn cô nói:
- Làm sao để em tha thứ cho anh, để em tin anh đây? Làm sao để em không còn đau khổ đây? Có phải trừ khi anh chết, em mới thôi đau khổ hay không?
- Phải - Kiều Chinh lạnh lùng gật đầu bảo.
Cảnh Phong lập tức lôi một con dao bấm trong túi quần ra, nhét nó vào tay Kiều Chinh:
- Vậy thì em hãy dùng nó giết chết anh đi. Trả thù cho ba em, xóa đi nỗi đau khổ trong lòng em. Chẳng thà là anh chết đi, còn hơn nhìn thấy em bị dày vò như thế này.
Kiều Chinh nhìn con dao sắc bén cảm thấy run tay, cô mím môi nói:
- Anh cho rằng tôi sẽ không đâm chết anh nên mới cố tình diễn màn này đúng không?
Cảnh Phong không nói gì, anh nắm chặt lấy tay cô, hướng mũi dao về lồng ngực trái của mình rồi ấn mạnh. Từng chút từng chút một...
Từ trước đến giờ Cảnh Phong quen mặc áo sơ mi màu đen để dễ dàng che giấu vết máu trước kẻ thù nhưng hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng... Máu theo lực ấn của anh mà tràn ra khỏi lồng ngực. Kiều Chinh hoảng sợ xanh mặt, cô muốn buông dao ra nhưng Cảnh Phong đã giữ tay cô lại, tiếp tục ấn mũi dao sâu thêm. Máu tuôn ra mỗi lúc một nhiều hơn, hai chân mày Cảnh Phong chau lại.
- Không - Cô hét lên rút con dao ra khỏi ngực anh. Máu từ vết đâm phun ra thấm đỏ cả xuống vạt áo.
Vết máu chảy trên người anh nhưng cơn đau lại đến từ tim cô. Nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, cô dùng tay che miệng sau đó lắc đầu bi thương lao đến ôm chầm lấy anh, khóc lớn hỏi:
- Vì sao? Vì sao?
Cảnh tượng này khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.