Ngày cuối cùng của năm, không khí tại thành phố S bây giờ càng nhộn nhịp hơn so với Giáng sinh, tòan bộ thành phố đều tràn ngập hương vị đoàn tụ chia ly, con đường so với Giáng sinh có phần lung linh tráng lệ hơn.
Điều Từ Diệu Văn không ngờ là Lý Văn Triết và Khương Dật đã dọn đến sống cùng nhau.
Từ Diệu Văn tìm gặp Khương Dật cũng là muốn xin vài lời khuyên, hay là giải tỏa chút tâm sự trong lòng.
Trương Dược Ngạn dạo này thích đi bar làm quen, thật không muốn tìm một người như cậu ta tâm sự, thế là đến nhà Khương Dật mới phát hiện chuyện động trời này. Quan hệ hai người họ tiến triển nhanh hơn hắn nghĩ.
‘’Cậu làm sao lừa được người vào nhà vậy ?’’
Lý Văn Triết vừa ra ngoài, Từ Diệu Văn đã nhanh chóng bộc lộ sự kinh ngạc khó tránh.
Khương Dật cười đến bí hiểm ‘’Gì mà lừa với không lừa ?’’
Từ Diệu Văn không để tâm ‘’Văn Triết không phải là người dễ dãi, vừa kết giao không bao lâu đã đồng ý sống chung với cậu ? Cậu tốn không ít thủ đoạn phải không ?’’
‘’Thời gian không phải vấn đề, chất lượng mới là tất cả’’
Từ Diệu Văn âm thầm thở dài, có trong tay một người như Lý Văn Triết, xác định tha hồ được ăn ngon.
Trong đầu đột nhiên văng vẳng câu nói Trương Dược Ngạn ‘’Người ta chấp nhận ở bên cậu chính là phải chịu nhiều thiệt thòi’’ Lúc đó quả thật không lọt tai lắm câu nói của cậu ta, nhưng vẫn rất lấy làm đắc ý. Bây giờ gặp trường hợp như vậy lại thấy bản thân thật hiu quanh.
Tuy rằng lúc theo đuổi khó khăn, cứ bám riết không tha không cần biết hậu họa, nhưng kết quả thu về thật viên mãn, hiện tại xem chừng Lý Văn Triết là thật lòng thích Khương Dật.
Nhìn lại hắn và Hàn Duy, một chút sóng gió cũng chưa từng trải qua, mà đã muốn ở bên nhau, vừa bắt đầu chỉ là cảm giác thỏa mãn, dần dần sinh ra mê luyến.
‘’Nhưng mà cậu có phải là hơi nóng vội không ? Người ta vừa chấp nhận cậu chưa được bao lâu, cậu đã lôi người ta vào nhà…’’ Nói cho cùng Từ Diệu Văn vẫn là cảm thấy Khương Dật quá tùy tiện.
Giống như hai người họ đã xem nhau như một cặp vợ chồng bình thường. Có thích một người cũng chỉ nên hẹn hò thôi, không nên mang trong đầu ý nghĩ bách niên giai lão, sinh lão bệnh tử cùng nhau. Cũng không phải nói là không được nghĩ như vậy, nhưng hiện thực vốn tàn khốc, đâu ai biết trước đoạn tình cảm này sẽ kéo dài bao lâu. Nếu không có lòng tin đến cùng, không xử lý được những sóng gió thì chẳng phải càng rước thêm phiền muộn, hơn nữa là xấu mặt hay sao.
‘’Tớ cũng chỉ là tranh thủ làm những gì mình muốn. Tớ muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy cậu ấy tỉnh giấc bên cạnh, cùng ăn cơm trên một cái bàn, cùng tắm rửa…Muốn làm nhiều việc cùng nhau, cố gắng biến nó thành hiện thực, vậy thôi’’
Từ Diệp Văn không tiếp lời, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Vừa lúc đó Lý Văn Triết cầm hai cái ly bước ra, cuộc nói chuyện của hai người cũng thành dang dở.
Vừa rót rượu cho họ vừa hỏi ‘’Sao không dẫn Hàn Duy theo ?’’
Lý Văn Triết và Khương Dật đều không biết họ đang hẹn hò chính thức, nhưng bình thường đã xác định hai người họ là một cặp.
Từ Diệu Văn tùy tiện bịa ra một cái cớ ‘’Cậu ấy bận’’
Khương Dật nhìn hắn thản nhiên nốc rượu, cười nói ‘’Uống rượu vang như uống nước lã vậy, muốn mượn rượu tiêu sầu thì tụi tớ mang bia ra nhé’’
‘’Diệu Văn, có phải cậu gặp chuyện gì không vừa ý không ?’’ Lý Văn Triết nhìn ra tâm tình bất ổn của hắn.
‘’Không có gì. Đúng rồi, hai người các cậu chưa nói tiếng nào đã dọn về sống chung, tớ cũng chưa chuẩn bị quà mừng, đành hẹn lần sau vậy’’
Khương Dật vẫn chỉ cười mơ hồ, Lý Văn Triết lại thấy mất tự nhiên ‘’Cái này có gì phải chúc mừng chứ ?’’
Từ Diệu Văn liếc Khương Dật ‘’Tớ là chúc mừng cho Khương Dật. Nếu mà được cậu cho phép, cậu ta còn hận không thể thông báo cho toàn dân thiên hạ biết ấy chứ’’
Khương Dật thụi hắn một cái ‘’Bớt nói hươu nói vượn’’ Tầm mắt lại dời về người kia, bên miệng vẫn chưa thu lại nét cười.
Từ Diệu Văn ngồi ngốc không bao lâu liền đứng dậy rời đi.
Với đôi vợ chồng son người ta mấy ngày này khác gì tuần trăng mật, hôm nay lại là cuối tuần, quấy rầy người ta thì không hay.
Đi được một quảng mới quay đầu lại nhìn tòa chung cư đằng sau, trên cửa sổ vô số ánh đèn lấp lánh, nhà Khương Dật chính là một trong những đốm sáng đó.
Cứ đứng im quan sát như vậy mấy chục giây, chưa bao giờ lại thấy lạc lõng đến thế.