Nếu Như Yêu - Do Khê

Chương 38



Kỳ nghỉ xuân thấp thoát trôi qua, cuộc sống cũng trở về với quỹ đạo vốn có của nó. Khí trời dần trở nên ấm áp, áo khoác nặng nề trên người đã được thay bằng áo sơ mi tay ngắn dễ chịu.

Ba người tiếp tục chung sống dưới một mái nhà, Từ Diệu Văn phát hiện mối quan hệ giữa Hàn Duy và Trương Dược Ngạn ngày càng khắng khít, cứ như nam châm không ngừng hút lẫn nhau.

Chẳng hạn như một cuộc đối thoại vô tình nghe được như sau:

“Tiểu Duy, quyển sách lần trước cậu giới thiệu cho tôi không tồi, còn cuốn nào nữa không, gần đây tôi lại nhàm chán quá”

“À có một cuốn cũng hay lắm, tình tiết lại hấp dẫn, tôi đặt nó ở giá sách thứ hai, anh tự tìm đi”.

“Ôi chao Tiểu Ngạn, đây không phải là diễn viên anh rất thích đó sao? Anh bảo cô ấy là cái gì mà ngực bự…”

“A ha ha ha ha ha ha, cậu biết cô ấy sao? Chẳng lẽ cậu cũng hâm mộ cô ấy ?’’

Nghe hai từ ‘’ngực bự’’ thốt ra từ miệng Hàn Duy, Từ Diệu Văn đang ngồi ăn cũng muốn chết nghẹn.

Hắn từ phòng tắm đi ra vừa lau tóc vừa nhìn hai người kia đang ngồi dưới sàn cầm điều khiển chơi game.

Nhớ ngày đó hắn thử lôi kéo Hàn Duy chơi cùng, y cũng tỏ ra rất thích thú. Y thích đến mức ngày nào tan ca về nhà cũng hưng phấn ngồi nhìn hắn cùng Tiểu Ngạn chém giết lẫn nhau trong game.

Có lúc hắn cũng kéo y chơi cùng. Nhưng trình độ game đúng là rất…

‘’A ha ha ha ha ha, Tiểu Duy, chán cậu quá, ra tay nhẹ hều thế mà đã chết ngay rồi!’’

Hàn Duy lậ tức không phục cãi lại ‘’Lần nào Từ Diệu Văn cũng bị tôi giết rất thảm mà’’

‘’Cậu đánh đấm kiểu này có khi ngay cả đầu ngón tay của cậu ta cũng không chạm được, chắc cậu ta vờ thua đó’’

Từ Diệu Văn chen vào giữa, ném khăn vào người Hàn Duy, giật lấy cái điều khiển nhìn Trương Dược Ngạn cười âm trầm ‘’Chơi một ván không ?’’

Vài phút sau…

‘’Không chơi nữa ! Có người nào đánh người ta đến không còn một manh giáp như vậy không ? Khốn…’’ Trương Dược Ngạn dường như đã quên mất những gì vừa nói lúc nãy, cứ thế oang oang chửi rủa một trò chơi điện tử.

Trương Dược Ngạn mắng cho đã xong tót lên sofa ngồi, ngoắc tay gọi Hàn Duy ‘’Đến đây Tiểu Duy, chúng ta nói chuyện phiếm, đừng để ý đến Diệu Văn và trò chơi nhảm nhí đó nữa’’

Hàn Duy lập tức ngừng bàn tay đang lau tóc cho Từ Diệu Văn, một mạch leo lên sofa ngồi kế bên Trương Dược Ngạn ‘’Được’’

Từ Diệu Văn đen mặt nửa ngày thấy không ai đoái hoài tới cũng đành phải lết qua đuổi Trương Dược Ngạn sang ghế bên kia, tự mình nằm trên đùi Hàn Duy.

Hai người họ vẫn bàn chuyện trên trời dưới đất đến hăng say không nhìn đến hắn dù chỉ một cái.

Nói một hồi không hiểu sao lại chuyển đến đề tài yêu đương.

Mới đầu Hàn Duy còn kiên quyết không chịu nói, mãi đến khi Trương Dược Ngạn lấy tiểu sử thất tình thời niên thiếu ra trao đổi, Hàn Duy mới dần dần thỏa hiệp.

Từ Diệu Văn nghe Trương Dược Ngạn khua môi múa mép ‘’Mối tình đầu của cậu chàng là một cô bạn xinh đẹp như hoa, kết quả là kết giao không bao lâu thì nảy sinh mâu thuẫn, thế nên thời thanh xuân vẫn hằn sâu một vết thương không thể xóa nhòa’’ nghe là biết nhảm nhí nhưng hắn cũng không nỡ vạch trần.

Dù sao thì để tài người Hàn Duy từng thích cũng khiến hắn khá tò mò.

‘’Thực ra là tôi cũng thầm mến một người… ‘’

‘’Àaaa, thích từ lúc nào ?’’ Trương Dược Ngạn bắt đầu tra khảo.

‘’Vừa vào đại học chưa lâu…Có lẽ là vừa nhìn đã thích người ta rồi, hơn nữa còn đơn phương rất nhiều năm. Cũng chính từ lúc đó mới nhận ra mình thích con trai’’

‘’Không phải chứ, cậu đúng là quá ngây ngô rồi ? Học đại học mới có mối tình đầu?’’

‘’Cũng không phải vậy, thời trung học cũng có chơi thân với hai bạn nữ, nhưng lúc đó tâm tư chỉ đặt vào sách vở, tình cảm cũng dần phai nhạt’’

‘’Vậy cậu kể thêm về người kia xem, về diện mạo, số đo ba vòng, chòm sao, nhóm máu, quê quán thế nào…Còn nữa người đó có phải là trai thẳng không ? Toàn bộ mọi chuyện đều phải khai ra hết !’’

‘’…’’ Hàn Duy cũng không hiểu tại sao Trương Dược Ngạn lại phấn khích như vậy, còn nguyên nhân đương nhiên là do Trương Dược Ngạn vốn nhiều chuyện, hơn nữa đối với chuyện tình yêu của ‘’Học sinh gương mẫu’’ lại càng khiến cậu ta tò mò hơn.

‘’Lúc ấy chưa biết rõ về anh ấy lắm, đến một ngày tình cờ đi qua sân bóng vừa lúc thấy anh ấy ném một cú ba điểm rất đẹp mắt, cả trường đều xôn xao, lúc đó chỉ thấy động tác ném bóng của người nọ rất hoàn mỹ. Sau đó mỗi lần đi ngang sân bóng đều theo thói quen mà đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, hầu hết lần nào cũng thấy anh ấy, chơi bóng rất giỏi, tư thế lại cuốn hút….Từ đó lúc nào cũng nán lại sau giờ học để đến nhìn lén người ta, dần dần sinh ra cảm tình…..’’

‘’Lúc trước anh cũng thường chơi bóng ở trường, người em để ý là ai ? Nói ra xem có khi anh biết cậu ta đó’’

Từ Diệu Văn đột nhiên chen miệng vào khiến Hàn Duy giật nảy mình ‘’A, anh không biết người đó đâu’’

‘’Từ Diệu Văn đừng lắm mồm, để Hàn Duy nói hết xem. Rồi sao nữa, cậu có tỏ tình không ? Nhưng nhìn cậu như vậy nhất định không phải dạng người thích chinh phục đâu ha ?’’

‘’Không có tỏ tình. Nhưng vẫn luôn để ý những nơi anh ấy thường đi qua, không có gì làm lại chạy đến đó chờ, có khi không nhìn thấy người đâu, nhưng cũng có lúc vận khí tốt lại gặp được mấy lần, người ta chưa bao giờ chú ý tới vậy mà cũng hồi hộp cả nửa ngày….’’

‘’Ha ha ha ha ha ha, Tiểu Duy thực sự rất ngây ngô. Học đại học có để ý ai thì phải nhanh chóng mời người ta đi ăn cơm, vài lần như vậy sẽ biết được có nên tiến thêm bước nữa không, ai còn kiểu thương thầm trộm nhớ như cậu chứ ? Ai học đại học S cũng ngây thơ như vậy sao ? Ha ha ha ha ha…’’

Trương Dược Ngạn cười cho đã xong mới nhớ ra người y thích là con trai, nếu không suy xét gì mà cứ vậy tỏ tình, nếu gặp phải trai thẳng không chừng người ta bị dọa không ít, đáng sợ hơn còn có thể bị vu là biến thái.

‘’Nhưng mà kết thân với con trai cũng khó ha, cậu lại không biết người ta là cong hay thẳng…Úi chà, cậu còn chưa nói xem cậu ta có phải là thẳng không ?’’

‘’Tôi thấy anh ấy hẹn hò không ít bạn trai, biết rõ anh ấy thích nam’’

‘’Vậy sao không thử xem !’’

‘’Thầm mến lâu năm dần hình thành thói quen chỉ biết nhìn trộm người ta, nào dám tỏ tình, chẳng qua là thỉnh thoảng thấy anh ấy ôm ôm ấp ấp người khác, trong lòng rất khó chịu…’’

Trương Dược Ngạn còn muốn hỏi kỹ hơn một chút, nhưng Hàn Duy nhất quyết không hé thêm nửa lời.

‘’Vậy cậu nói xem, cậu ta so với Diệu Văn thì thế nào?’’

‘’Cái này không nên so sánh đâu….’’

Trương Dược Ngạn lại hưng trí bừng bừng hỏi ‘’Cậu ta và Từ Diệu Văn ai đẹp trai hơn?’’

Hàn Duy rất khó xử “Không nói được ai đẹp trai hơn…Diệu Văn nhìn cường tráng, còn anh ấy..nghiêng về thư sinh nhiều hơn’’.

Trương Dược Ngạn nhìn Từ Diệu Văn nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, ác ý hỏi tiếp ‘’Vậy cậu thích ai hơn? Ha ha, cậu thích người kia lâu như vậy đương nhiên tình cảm phải sâu đậm hơn so với Diệu Văn nhỉ…Còn là mối tình đầu nữa chứ~~~’’

Câu hỏi này càng khó trả lời hơn, Hàn Duy nửa ngày không đáp chỉ nói quanh co, Từ Diệu Văn ngồi dậy kéo tay y ra lệnh ‘’Đi ngủ…’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.