Cánh cổng một lần nữa bị đẩy ra, con Lai Phúc sủa lên hai tiếng “gâu gâu”
muôn thuở rồi thôi. Một mái tóc màu vàng rối bù ló vào. Tôi bước ra,
dường như không tin vào mắt mình. “Chu Nhuệ!”
Cậu ta hỏi nhỏ: “Bố cậu có nhà không?”
Tôi lắc đầu, cậu ta liền lập tức thu lại cái dáng vẻ định co cẳng chạy của
mình, nghênh ngang bước vào, còn tiện tay xoa đầu con Lai Phúc. Từ trước đến nay con Lai Phúc luôn không thích người ngoài thân thiết với nó nên đã tránh đầu qua một bên. Còn “gừ gừ” trong cổ họng tỏ ý phản đối.
“Ái chà, con chó đáng ghét nhà ngươi cũng kiêu ngạo gớm, chẳng bày tỏ tình
cảm chào đón người lâu ngày không gặp chút nào, cẩn thận không tao cho
mày vào nồi lẩu bây giờ.”
Con Lai Phúc căn bản chẳng thèm để ý đến lời đe doạ kia, nó ve vẩy đuôi lững thững bỏ đi.
Chu Nhuệ là bạn học cùng trung học với tôi, hơn nữa còn ngồi cũng bàn. Học
xong lớp Mười một, cậu ta được gia đình cho sang Anh du học, sau đó tôi
và cậu ta thỉnh thoảng có nói chuyện qua mạng. Mấy hôm trước, ở trên
mạng, cậu ta còn phàn nàn đồ ăn ở bên Anh là để dành cho heo ăn, thời
tiết bên đó khiến người ta buồn bực, chán ngán. Thế mà hôm nay cậu ta
lại xuất hiện trước cổng nhà tôi, bảo làm sao tôi không kinh ngạc.
Cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới vẻ săm soi. “Này, hình như cậu cao lên thì phải?”
“Ừ, bây giờ tôi cao một mét bảy mươi rồi.”
“Thế là chỉ thấp hơn tôi có sáu centimet thôi à. Stop, stop ngay, không được phép cao thêm nữa, con gái con đứa cao lêu nghêu chẳng ra cái thể thống gì đâu.”
Tôi đã mười tám tuổi rồi, khả năng cao thêm chắc cũng khó. Toi hỏi cậu ta: “Cậu về nghỉ đông đấy à?”
“Nghỉ đông gì đâu, tôi tự về đấy.”
“Ồ, cậu trốn học mà cũng thản nhiên gớm?”
Cậu ta mỉa mai nói: “Ngay học kỳ đầu tiên không biết người nào trốn học hơn nửa kỳ, còn không biết xấu hổ đi nói người khác. Dù sao tôi cũng kiên
trì ở Anh được hơn một năm đấy.”
Tôi bị cậu ta nói trúng tim đen, cứng miệng không đáp được câu nào. Thấy vẻ mặt hiếm có đó của tôi, cậu
ta đắc ý cười ha hả, giơ tay ra nắm lấy bả vai tôi. “Tôi nhớ cậu chết đi được, thế nên mới vượt muôn trùng đại dương, đường sá xa xôi về đây
thăm cậu đấy, làm cậu cảm động sắp khóc rồi phải không?”
“Cảm
động cái con khỉ.” Tôi hất tay cậu ta ra. “Cậu cẩn thận đấy, kẻo bị bố
mẹ đánh cho què cẳng, lúc ấy thì đừng có mà khóc lóc với tôi.”
Cậu ta thản nhiên như không. “Tôi không định nói cho họ biết.”
Tôi nghi hoặc nhìn thì cậu ta xua tay. “Dù sao tiền học phí và tiền sinh
hoạt, họ đều gửi cho tôi qua tài khoản, nói chuyện với tôi cũng qua
mạng, bưu kiện nhà trường có gửi về cũng toàn bằng tiếng Anh, chắc chắn
họ xem cũng chẳng hiểu. Chị cần không bị họ phát hiện thì họ làm sao
biết tôi ở đâu. Và thế là tôi có thể sống tự do, thoải mái ba, bốn năm,
ha ha.”
Chậc, so với cậu ta thì tính tuỳ tiện của tôi đúng là còn thua xa. Tôi cũng cười. “Bố cậu đang khai thác khu du lịch ở khu đất
của dòng họ Chu cách đây vài kilomet, không muốn bị họ phát hiện thì cậu đừng nên chạy đến đây mới phải chứ.”
“Tôi đã bảo là tôi nhớ cậu mà.”
“Toi thấy trong bao nhiêu ảnh chụp, cậu trái ôm phải ấp các em da trắng tóc vàng, tôi có ngốc mới tin lời cậu nói.”
Bộ dạng của cậu ta lúc này trông rất cà lơ phất phơ, dường như mặc kệ tôi
có tin hay không. “Dù sao tớ cũng không muốn ở Anh thêm nữa, trông dáng
vẻ của cậu hình như cũng không thích học đại học cho lắm, hay là chúng
ta cùng đi Bắc Kinh hoặc Thượng Hải chơi một chuyến, muốn đi đâu thì đi, dù sao tiền bố mẹ tới cho cũng đủ cho hai chúng ta chi tiêu thoải mái.”
Ý nghĩ hoang đường này nhất thời cũng làm tôi hơi động lòng, nhưng chỉ là nhất thời thôi. Tôi đang định nói thì chị Hứa Khả bước ra. “Chàng trai, dụ dỗ con gái như vậy là không tốt đâu.”
Chu Nhuệ ngẩn người, ngoảnh sang hỏi tôi: “Ai thế?”
“Khách thuê phòng.”
Cái anh chàng này vẫn cứ tỉnh bơ như trước, chẳng cảm thấy bất ngờ trước
việc nhà tôi có thêm khách trọ, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười xảo
trá, cậu ta nói với chị Hứa Khả: “Tôi dụ dỗ cô ấy, chị đừng có nói buồn
cười thế, cô ấy không lừa bán tôi đi là tôi đã cảm ơn lắm rồi.”
Tôi giận giữ đạp cho cậu ta một cái, mắng: “Mẹ cậu xông vào nhà tôi nói với tôi những lời này đã đành, cậu cũng nói tôi như vậy là sao hả? Cậu nói
xem, tôi lừa cậu cái gì, lừa tiền hay lừa sắc?”
“Xin lỗi, xin
lỗi, là tôi nói linh tinh. Tôi chưa quen múi giờ chênh lệch, lại chưa ăn uống gì, vừa đói vừa mệt nên đầu óc lú lẫn. Cho tôi ăn cái gì đi mà,
xin cậu đấy Tiểu Hàng!”
Tôi vào bếp nấu mì tôm, Chu Nhuệ xị mặt
ra nói: “Ở Anh, tôi toàn phải ăn cái thứ này, cậu nỡ đối xử với khách từ phương xa về như thế sao?”
“Tôi không ném gói mì tôm khô để cho cậu ăn sống và tống cậu ra khỏi nhà là đã khách sao với cậu lắm rồi đấy!”
Nói như vậy, nhưng tôi vẫn luộc thêm cho cậu ta một quả trứng và còn cho
thêm một đĩa thịt bò khô mà bố tôi làm vào bát mì, lúc này cậu ta mới tỏ vẻ hài lòng. Ăn no nê xong, ngáp một cái rõ dài, cậu ta tự nhiên như
ruồi leo lên cái cầu thang hẹp nhà tôi, rồi nằm vật xuống cái giường nhỏ trên gác, ngủ một giấc say như chết.
“Bạn trai của em à?” Chị Hứa Khả hỏi tôi.
Tôi lắc đầu. “Ban học cùng lớp ngày trước, bây giờ coi như là bạn thân của em.”
“Cậu ta vì em mà từ nước Anh bỏ về đây…”
Tôi bật cười. “Chị nghe cậu ta thì có mà bán thóc giống đi mà ăn. Thực ra
cậu ra không thích học hành, không muốn ra nước ngoài, đam mê lớn nhất
là chơi bời, may mà gia đình cậu ta cũng khá giả để cho cậu ta “đốt
tiền”. Cái ý nghĩ giả vờ đi du học nhưng vẫn ở lại trong nước chỉ có cậu ta mới nghĩ ra, ngộ nhỡ để bố cậu ta phát hiện, không đánh cậu ta nhừ
tử mới lạ.”
“Chị cảm thấy cậu ấy rất thích em.”
“Cái cậu
ta thích là có người cùng chơi với cậu ta thôi. Mà này, chị đã ba mươi
tư tuổi rồi, thế mà đầu óc cũng lãng mạn phết, thật lạ đấy nha.”
Chị cười, nói: “Em chỉ mới có mười tám thôi, thế mà ăn nói cứ như bà cụ non, cũng hơi kỳ lạ đấy nhé!”
“Nhà chị ở thành phố à?”
Chị gật đầu.
Trong lòng tôi đoán già đoán non, nhưng lại chẳng nắm được cái gì cụ thể, đành dứt khoát hỏi thẳng: “Chị kết hôn rồi à?”
Chị gật đầu lần nữa.
“Thế…thế con chị mấy tuổi rồi?”
Chị lắc đầu. “Anh chị chưa có con, cũng không định có con.”
“Em ủng hộ chủ nghĩa DINK(4), sau này em sẽ không lấy chồng, đương nhiên cũng không muốn sinh con.”
Chị nhìn tôi với vẻ bất ngờ, hoài nghi hỏi: “Em còn trẻ thế, sao đã có suy nghĩ như vậy chứ?”
“Nếu phải nói những lời hoa mỹ, em có thể nói ới chị rằng: Không hỏi ý kiến
của bọn trẻ mà đã đưa chúng đến thế giới này, thật sự là một hành động
tàn nhẫn.”
“Từ Hàng, chúng ta thật may mắn khi được sinh ra trong thế giới này và được hưởng thụ cuộc sống vui vẻ, tươi đẹp này đấy.”
Tôi cười hì hì nói với chị: “Em đã bảo đó là những lời hoa mỹ mà. Nguyên
nhân thật sự là em rất ích kỷ, rất dễ chán, không thích chăm sóc một
sinh linh nhỏ ngày đêm quây khóc, bày bừa khắp nơi.”
“Suy nghĩ của chị lúc mười tám tuổi cũng rất khác bây giờ.”
“Em có thể hiểu là chị đang ám chỉ em rất trẻ con không?”
“Chị không nghĩ em trẻ con, thật đấy.”
Có thật hay không cũng không quan trọng, tôi nào có để ý lắm đến suy nghĩ
của một người khách trọ đâu cơ chứ. Nhưng chỉ có mình tôi biết, nếu so
về độ tuổi tâm lý thì đầu óc tôi vượt xa cái tuổi mười tám kia, vì trong đó chưa rất nhiều điều, có những ý nghĩ điên khùng mà ngay cả tôi cũng
có lúc không thể chấp nhận được. Nhưng trước mắt, cái tôi nghĩ đến nhiều nhất là: lúc nào bố tôi mới trở về.