Chúc Minh Lượng gọi vào di động của tôi, nói rằng ảnh của tôi đã được Hạnh Địch và giám đốc công ty chấp nhận, họ quyết định sẽ ký hợp đồng với tôi, bảo tôi nhanh chóng đến thảo luận các điều khoản chi tiết.
Tôi hỏi thẳng: “Tôi sẽ được hưởng mức thù lao bao nhiêu?”
Anh giật nảy mình. “Tiểu thư, cô thẳng thắn quá đấy, tôi chưa gặp ai bộc trực như cô. Tiền thù lao là một trong những điều khoản chi tiết chúng ta sẽ thảo luạn khi gặp mặt.”
“Tôi không biết sẽ được bao nhiêu thì có gì phải thảo luận, anh cứ nói một con số đại khái là được.”
Anh ta khó xử nói: “Lúc đầu, chúng tôi định trả cho cô một vạn tệ, nếu bức ảnh nhận được phản hồi tốt và cô muốn tiếp tục làm đại diện hình tượng đó, chụp quảng cáo thương mại thì sẽ bàn bạc lại vấn đề thù lao.”
So với số tiền lương ít ỏi tôi kiếm được ở công ty thời trang kia thì đây là một con số rất lớn, nhưng giờ nó lại không thể giải quyế t vấn đề của tôi, thế nên tôi im lặng không nói. Anh ta băn khoăn hỏi lại: “Cô không hài lòng à? Đối với một người mẫu ảnh mới, hoàn toàn không có kinh nghiệm thì đó là một mức thù lao khác hậu hĩnh.”
“Tôi biết.”
“Cô đang cần tiền à?”
“Ai dám vỗ ngực nói mình không thiếu tiền bao giờ. Sáng ngày mai tôi sẽ qua công ty anh.”
Ngay chiều hôm đó, tôi bắt xe khách ra thành phố, đến trạm xe cuối cùng thì trời cũng đã tối. Tôi không trở về trường học mà bắt xe đến chỗ chị Hứa Khả.
Bình thường, tôi không phải là người hay do dự, khi đã quyết định làm việc gì thì sẽ không nghĩ ngợi, nhưng tôi vẫn lo lắng không yên về chuyện này, cho dù đã bước đến đây, tôi vẫn không thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Tôi ngồi cạnh con đường đi bộ ở ngoài chung cư, chần chừ hồi lâu.
“Em ở đây làm gì thế?”
Tôi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, thấy một chiếu xe máy đỗ trước mặt tôi, Hứa Tử Đông cởi mũ bảo hiểm ra, nhìn tôi.
Chẳng qua tôi cũng chỉ mơ một giấc mộng xuâ mà trời biết, đất biết, tôi biết, anh ấy không biết thôi, vậy mà khi nhìn thấy anh, tôi bỗng có cảm giác như bị bắt quả tang đang làm việc xấu, gần như muốn đứng bật dậy và bỏ chạy.
Thấy mãi mà tôi không trả lời, anh hỏi lại: “Em đến tìm chị anh à? Sao không vào nhà?”
Tôi đành đáp: “Em vẫn chưa nghĩ xong là có nên hay không.”
Một người lạnh lùng, không hay nói cười như anh bỗng trêu đùa tôi, tôi ngạc nhiên đến nỗi nhất thời không nói được câu nào.
“Em ngồi ở đây bao lâu rồi?”
Tôi nhìn vào điện thoại. “Khoảng gần bốn mươi phút.”
“Chị anh rất quý em, em đến gặp chị, chắc chắn chị sẽ vui lắm.”
“Nhưng em đến để vay tiền chị ấy.”
“Em cần bao nhiêu tiền.”
“Nhiều lắm!
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, không có gì ngạc nhiên nhưng ánh mắt nhìn tôi lại hàm chứa rất nhiều điều. Anh nói: “Đã đến đây rồi thì vào trong đi!”
Đúng vậy, tôi đã đến đây rồi.
Tôi hạ quyết tâm bước theo Hứa Tử Đông vào trong chung cư. Anh dựng xe máy xong, cởi thùng giấy ra, rồi ấn thang máy đi lên phòng, chị Hứa Khả ra mở của cho chúng tôi. Chị mặt bộ quần áo ở nhà rộng rãi, tóc buộc gọn, bụng đã lộ ra rất rõ. Nhìn thấy tôi, chị vừa vui vừa ngạc nhiên. “Ồ, Từ Hàng, sao em lại đến cùng với Tử Đông thế này?”
“Em gặp cô ấy bên ngoài.” Hứa Tử Đông đặt thùng giấy xuống.
“Đây là trứng gà và táo tàu chú Năm mang đến, bố bảo em mang qua cho chị, hai người nói chuyện đi, em về đây.”
Tôi giữ anh lại. “Không, anh bình tĩnh hơn chị Hứa Khả, hay là anh ngồi đây cùng nghe với chị ấy, nếu cảm thấy những điều em nói là vô lý, anh có thể từ chối giúp chị ấy.”
Chị Hứa Khả lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Hứa Tử Đông liếc nhìn tôi, sau đó cũng ngồi xuống. Tôi lấy trong túi ra một phòng bì, đưa cho chị Hứa Khả. Chị cười khổ. “Nhẩ định phải như vậy ư?”
“Bố em rất kiên quyết, bố nói trả chị là sẽ trả dần dần cho bằng hết. Chuyện mà em muốn kể, xin hai người hãy nghe kĩ ạ. Chị Hứa Khả, chuyện này không có liên quan đến bố em, chỉ hoàn toàn là do suy nghĩ của em thôi.”
Chị băn khoăn nhìn tôi, tôi hít một hơi thật sau rồi nói: “Ba hôm trước, ông Trương nhà em đã qua đời rồi.”
Chị ngạc nhiên nói: “Em nên nói với chị một tiếng chứ, chị sẽ đến viếng ông.”
“Con trai ông Trương phụ trách làm tang lễ, em và bố cũng không tham gia. Hơn nữa, đường sá xa xôi như vậy, chị đi không tiện.”
“Nhưng chắc là bố em buồn lắm.”
Tôi không muốn tỏ ra yếu đuối, chỉ nói đơn giản: “Cũng bình thường ạ, bố và em đều nghĩ khá thoáng về chuyện sống chết.”
“Cho dù nghĩ thoáng thế nào, trong lòng cũng cảm thấy trống rỗng, giống như mất đi một phần cơ thể vậy. Lúc mẹ chị qua đời, chi cũng đã có cảm giác này.”
Cảm giác ấy, tôi cũng đã từng cảm nhận.
Không thể không công nhận rằng chị Hứa Khả và Hứa Tử Đông đúng là những người có nhận thức và hiểu sự đời. Khi nghe tôi kể xong nguyên nhân tại sao mượn tiền, hai người họ đều không có bất cứ vẻ kinh ngạc nào nữa.
“Bố em đã thuê phòng và chuyển đi rồi, đồ đạc tạm thời đóng gói lại và gửi ở nhà dì Hồng hàng xóm. Sau khi chuyển nhà giúp bố xong, em đã tìm hiểu giá mua nhà ở thị trấn và nhờ người giúp em tính toán giá mua hợp lý, sau đó mới tìm con trai ông Trương nói chuyện.”
“Nói chuyện” là từ tôi đã cố tình nói giảm nói tránh đi. Thực ra, khi nghe tôi bảo muốn mua lại nhà, ông ta gầm lên như sư tử, đưa ra cái giá cao hơn năm mươi phần trăm so với giá dự tính sẽ phải ra tòa làm việc. Tôi có nhân chứng chứng kiến việc mua căn nhà ngày trước và có thể chứng minh ít nhất một nửa căn nhà đó thuộc về bố tôi, hơn nữa tôi cũng tố cáo ông ta việc bỏ rơi bố đẻ, không chăm sóc, hiếu nghĩa với bố. Thế rồi tôi và ông ta cãi nhau, lúc sắp bỏ đi trong tức tối thì vợ ông ta đột nhiên xuất hiện. Có thể nói, bà ta hiểu rất rõ thị trấn này không thiếu gì nhà ở, mà căn nhà này đã cũ lắm rồi, phải sửa chửa liên tục, nếu bán đi còn lãi hơn cho thuê rất nhiều. Cuối cùng, chúng tôi đã thỏa thuận và đi đến thống nhất.
“Cho dù nói thế nào, ông ta vẫn một mực chuyển nhượng căn nhà cho bố con em với mức giá cao hơn bình thường.” Với sắc mặt không thay đổi, tôi nói: “Chị Hứa Khả, bố em không nhận chị, cũng không có bất cứ trách nhiệm với chị, chị không nợ gì bố cả, hơn nữa chị còn trả tiền viện phí cho ông Trương, như vậy chị đã làm hết mình rồi. Con người bố em tuyệt đối sẽ không mở miệng nhờ vả, em lajic àng không có quyền đó. Nhưng bố đã sống ở đó hơn hai mươi năm, đó là căn nhà duy nhất của bố. Em không muốn nhìn thấy bố trong những năm tháng cuối đời phải sống khổ sở ở một căn phòng thuê, thế nên em mới đến tìm chị.”
“Từ Hàng, em làm thế là rất đúng. Chị có thể...”
“Không, chị Hứa Khả, em biết chị rất tốt, nhưng đừng có nhận lời ngay như thế, hãy để em nói hết đã.”
“Ừ, em nói đi.”
“Dù chị nhận lời giúp đỡ em, nhưng có lẽ em không thể cho bố biết được, nếu không bố sẽ không bao giờ chấp nhận. Em vừa nhận công việc làm người mẫu quảng cáo ở công ty thời trang, cũng có chút lương. Em sẽ nói với bố, tiền nhà là em lấy tiền lương làm người mẫu quảng cáo để mua. Em hy vọng bố có thể ở đó đến cuối đời. Em sẽ để chị đứng tên người sở hữu, sau này căn nhà ấy sẽ thuộc về chị, em sẽ không đòi hỏi bất cứ quyền lợi gì. Nếu chị không muốn căn nhà đó, em sẽ trả lại tiền cho chị, có điều thời gian chắc là sẽ hơi lâu. Chị hãy suy nghĩ và nghe ý kiến của anh Hứa Tử Đông rồi hãy quyết định ạ.”
Hứa Tử Đông lặng lẽ nhìn tôi, nói: “Anh tin vào phán đoán của chị và tôn trọng quyết định của chị.”
Chị Hứa Khả cũng nói: “Em đã nghĩ quá nhiều rồi, Từ Hàng. Đương nhiên chị sẽ không lộ diện, em cũng không cần để chị đứng tên sở hữu, hãy cứ làm theo cách của em.”
Cảm giác nặng nề trong lòng tôi vẫn không tiêu tan, ngược lại gánh nặng đó ngày một lớn hơn, chẳng thể nào giải tỏa nổi. “Em về trường trước đây, lúc nào có thời gian em sẽ xử lý vấn đề chuyển nhượng căn nhà.
“Em gửi cho chị số tài khoản của em, chị sẽ chuyển tiền vào thẻ cho em.” Chị Hứa Khả đưa chìa khóa xe cho Hứa Tử Đông, nói với anh ấy: “Lái xe mô tô qua sông thì bụi bám đầy người mất. Em lái xe đưa Từ Hàng về trường đi, sau đó quay lại nhà chị lấy mô tô về.”
Chúng tôi xuống lầu, sau đó lên xe của chị Hứa Khả. Ngồi trong xe, tôi cứ nhìn mãi về phía trước, một lúc lâu không nói câu nào. Anh hỏi: “Em đang lo bố em biết chuyện này à?”
“Từ nhỏ đến lớn, bố đã giấu em rất nhiều chuyện, nhưng hình như em chẳng bao giờ giấu được ông chuyện gì cả.”
“Vậy em không trách bố khi đã giấu em nhiều chuyện sao?”
“Vâng, từ lâu em đã biết mình được bố nhận nuôi, trách móc có ý nghĩa gì đâu ạ.”
“Vậy ông cũng sẽ hiểu những việc em đã giấu ông.”
Làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Sự lo lắng trong lòng tôi như đám cỏ dại lan nhanh sau cơn mưa. Tôi không thể bình tĩnh lại được, chỉ biết thở dài.
“Em cứ nhìn chăm chăm ra ngoài thế, có phải đang lo lắng chuyện này không?”
Tôi nói: “Những chueyẹn em lo lắng nhiều lắm, nhưng điều em xấu hổ nhất là: Em đã làm một việc thật đê tiện đối với chị Hứa Khả.”
“Sao lại nói vậy?”
Tôi cười gượng. “Rõ ràng thế còn gì, em đang lợi dụng chị của anh, đưa ra yêu cầu với chị ấy, như thế chẳng khác gì lừa đảo cả.”
“Anh không nghĩ vậy.”
“Trước đây, em mạnh miệng bảo rằng anh không cần phải lo có một đứa em gái không cùng máu mủ tự nhiên nhảy ra đâu. Bây giờ xem ra nỗi lo của anh quả là không sai chút nào.”
Anh nghiêm sắc mặt, nói: “Từ Hàng, anh biết em nghĩ anh là người rất lạnh lùng, nhưng anh không phải là đồ máu lạnh.”
“Không liên quan đến chuyện máu nóng hay lạnh, đổi lại là e, đối diện với một mối quan hệ cha con từ trên trời rơi xuống, chắc chắn em sẽ không lương thiện được như chị Hứa Khả, cũng không khoan dung được như anh đâu.”
“Lần trước chị anh cũng từng nói, năm đó mẹ anh đã rất có lỗi với bố em.”
“Đó là chuyện giữa những người thế hệ trước, thực ra chị anh không cần chịu trách nhiệm về việc này.”
“Mối quan hệ giữa hai chị em anh và mẹ không được gần gũi lắm, nhưng mẹ anh luôn là một người rất mực thước, nghiêm khắc, là một bác sĩ tốt. Bọn anh rất tôn trọng mẹ, yêu mẹ, ngoài sự kiềm chế khắc khổ trong phương diện tình cảm ra, mẹ hầu như không có bất cứ khuyết điểm nào. Anh không tưởng tượng nổi mẹ đã làm gì tổn thương đến bố em. Anh đoán chị cũng không biết tường tận. Nhưng nếu đã là sự nuối tiếc cả đời của mẹ thì bọn anh sẽ cố gắng bù đắp.”
Tôi cười khổ. “Nói như vậy thì em càng không biết mình có làm đúng hay không. Bố em chưa bao giờ nhắc đến chuyện ngày xưa, em đoán những gì ông phải trải qua chẳng thể nào bù đắp được. Nếu bố biết em làm những việc này sau lưng ông, có lẽ ông sẽ rất giận em.”
“Anh có thể thấy em rất yêu bố, mối quan hệ giữa hai bố con rất thân thiết, chị anh vô cùng ngưỡng mộ điều này. Chị không giống anh, chị là người sống rất cảm tính, không thể chịu đựng được những khuyết thiếu trong cuộc sống. Quá khứ đã từng xảy ra chuyện gì, anh cũng không muốn tìm hiểu, cũng biết nhiều việc không thể bù đắp được, nhưng nếu có thể giúp chị yên tâm hơn, anh nghĩ cũng đáng để mình làm.”
Thì ra, quan hệ thân thiết giữa chị gái và em trai là như vậy, người này có thể ủng hộ người kia vô điều kiện, không cần lý do, cũng không do dự, tôi bỗng cảm thấy trong cuộc đời này những thứ mình để tuột mất không ít chút nào.
Nghĩ đến bố, tim tôi dâng lên cảm giác vừa ấm áp vừa chua xót. Ít nhất năm đó, tôi đã vô tình được đặt ở cổng phụ của Bệnh viện Nhân dân tỉnh và đã không để tuột mất ông, như thế cũng đã đủ để xóa nhòa mọi thứ khác.
Trong xe của chị Hứa Khả không để lọ nước hoa nào, chỉ treo một túi cỏ đuôi ngựa, tỏa hương dịu nhẹ rất dễ chịu. Ngồi ở ghế lái phụ xe ô tô dù sao cũng khác hẳn ngồi sau xe máy, cơ thể không tiếp xúc gần nhau nên sẽ không có những phản ứng kì lạ. Mấy ngày lo lắng thấp thỏm không yên, giờ bống thấy tâm trạng được thả lỏng, tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi, ngủ thiếp đi lúc nào không biết, hơn nữa hình như còn ngủ rất say. Đến nơi, anh gọi tôi dậy, còn đưa khăn giấy cho tôi. “Từ trước tới giờ, anh chưa nhìn thấy người nào vài phút trước còn lo lắng không yên, thế mà vài phút sau đã ngủ được ngon lành, lại còn chảy cả nước dãi nữa.”
Người đó lại trêu chọc tôi, có vẻ càng ngày càng thành thạo. Tôi cười ngượng, lau khóe miệng. “Thì trời chẳng thể nào sập được mà. Cảm ơn anh, tạm biệt.”
Tôi xuống xe, đóng cửa xe lại, đang bước được hai bước thì nghe tiếng anh gọi phía sau: “Hà Từ Hàng!”
Tôi ngoảnh đầu lại, anh từ trong xe bước ra, đứng tựa vào trước đầu xe, nhìn tôi. “Những chuyện này em không phải gánh vác một mình đâu, em còn có chị, và cả anh nữa.”