“Cô ấy có quan hệ gì với chị, tại sao cô ấy lại chạy đến nhà chị muốn nhảy lầu tự tử?”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, việc đã đến nước này, tôi không thể không nói: “Cô ta chẳng có quan hệ gì với tôi cả, nhưng cô ta từng là tình nhân của chồng tôi, tôi đoán cô ta đã lấy chìa khóa ở chỗ chồng tôi để vào nhà. Còn việc tại sao cô ta làm vậy thì tôi thực sự không rõ.”
Những ánh mắt nhìn tôi càng tò mò hơn, mọi người đứng xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán. Hình như thấy tôi đang có bầu, người cảnh sát nói chậm rãi: “Chị hãy liên lạc với anh nhà, mời anh ấy đến đây đi ạ.”
Tôi lấy điện thoại, bấm số của Tôn Á Âu, anh đã tắt máy. “Chồng tôi đi công tác, bây giờ có lẽ đang ở trên máy bay rồi.”
“Đưa chìa khóa cho chúng tôi vậy, chúng tôi sẽ thử vào khuyên nhủ cô ấy.”
Tôi đưa chìa khóa cho anh ta, họ bước vào trong. Lúc này tôi đã gần như kiệt sức, ngả vào người Từ Hàng. Cô bé giữ chặt lấy tôi. Phóng viên đài truyền hình vác máy quay bước đến. "Xin hỏi, chị có thể...”
Từ Hàng liền ngắt lời anh ta: “Không thể, chị ấy đang mang bầu, xin đừng làm phiền.”
Phóng viên ngẩn người trước cách nói chuyện lạnh lùng cùa cô bé nhưng họ cũng không muốn rời đi. Tim tôi đập dồn dập, môi miệng khô khốc, cái thai trong bụng bị kinh động, bắt đầu đạp liên tục khiến bụng nhâm nhẩm đau.
“Chị Hứa Khả, chúng ta đi thôi.”
“Bỏ đi thế làm sao được?”
“Thì ít nhất ngồi trong xe, đừng đứng dưới cái nắng thế này nữa, trông sắc mặt chị kém lắm.”
Mồ hôi chảy ra ròng ròng, tôi lắc đầu. “Không sao đâu, chị đứng ở đây đợi cũng được.”
Chưa đầy mười phút sau, anh cảnh sát vừa nãy lại bước đến. “Chị Hứa, cô ấy đòi gặp chồng chị, chúng tôi bảo cô ấy là chồng chị đang trên máy bay, thế nên cô ấy muốn gặp chị.”
Từ Hàng giận dữ nói: “Chị ấy đã mang bầu tám tháng rồi, làm sao đến nơi như thế này được? Người phụ nữ đó rõ ràng muốn tự sát nên mới đưa ra các yêu cầu bất hợp lý như vậy.”
Anh cảnh sát bối rối. “Chúng tôi quan sát bằng ống nhòm, thấy cô ấy còn rạch cổ tay, không chỉ một làn, vết thương rất sâu và đang chảy nhiều máu, ý thức của cô ấy đã hơi hỗn loạn. Cứ để như vậy, cho dù cô ấy không muốn nhảy lầu, nói không chừng cũng...”
Tôi nắm tay Từ Hàng. “Chị phải lên đó xem thế nào.”
Cô bé nhìn tôi, đành nói: “Được rồi, em đi cùng chị.”
Đã hơn nửa năm rồi tôi chưa đến đây, lúc bước từ thang máy ra, tôi nhìn thấy trước cánh cửa quen thuộc nhà mình có mấy cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy nên nhất thời hơi hoảng hốt. Một nhân viên phòng cháy chữa cháy nói nhỏ với tôi: “Ở phía dưới đang trải tấm đệm khí, nhưng chỉ đảm bảo cứu hộ an toàn ở độ cao mươi lăm đến hai mươi mét tương đương với tầng sáu, nhà chị lại ở tầng tám, chúng tôi đã thử lên ban công tầng trên xem có thể tiếp cận cô ấy không, nhờ chị cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của cô ấy.”
Tôi gật đầu, bọn họ liền nhường đường cho tôi, nhưng Từ Hàng nắm chặt tay tôi đứng ở mép cửa, không cho tôi bước vào.
Đây là một căn chung cư nhỏ, phòng khách chỉ khoảng mười lăm mét vuông, từ cửa đến cửa sổ không đến năm mét trong phòng không mở điều hòa, gió nóng thổi vào, Du Vịnh Văn ngồi trên ban công quay đầu lại nhìn tôi. Cô ta mặc chiếc váy màu đỏ ngắn đến đầu gối, cổ chữ V, tay trần, đôi giày cao gót cỡi ra đặt gần cửa sổ, ở cô' tay phái thõng xuống có mấy vết rạch rất đáng sợ, máu cứ thế chảy xuống nền ban công. Trên tường còn có một vết máu kéo dài và có cả trên nền đất. Trong phòng khách, khắp nơi đều thấy vết máu, trên ghế xô pha cũng có vết máu, chắc chắn sau khi rạch cổ tay, cô ta đã đi lại khắp nơi trong phòng, thậm chí ngồi ở ghế xô pha, sau đó mới ra ban công.
Tôi bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, gần như đứng không vững, phải dựa vào người Từ Hàng, cô bé cũng hơi run nhưng vẫn gắng giữ lấy tôi.
Du Vịnh Văn nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi sau đó ánh mắt dừng trước cái bụng bầu của tôi. Toàn thân rùng mình, tôi lấy tay che bụng theo bản năng, cố gắng lấy tinh thần, nói: “Ở đây nóng quá, tôi mở điều hòa lên được không?”
Trong phòng khách có một cái điều hòa tủ đứng, điều khiển đang để gần cửa sổ. “Chị đứng nguyên ở đó, đừng có qua đây. Anh Á Âu đâu rồi?”
“Anh ấy đang trên máy bay khoảng bốn mươi phút nữa là hạ cánh, cô hãy bình tĩnh, trèo xuống để xử lý vết thương đã, sau khi anh ấy mở máy, cô hãy nói chuyện với anh ấy.”
“Chắc chắn anh ta đang trốn tôi.”
“Không, anh ấy không trốn cô, anh ấy đi Thượng Hải họp, chắc ngày mai sẽ về. Tôi sẽ bảo anh ấy đặt vé máy bay hôm nay để về nhà một cách nhanh nhất.”
“Chị đang khoe với tôi hiện tại chị rất có sức ảnh hưởng với anh ta, có thể chỉ đạo anh ta làm bất cứ việc gì theo ý chị, đúng không?”
“Cô hiểu nhầm rồi, tôi không có ý đó.”
“Chị nói hay không nói cũng giống nhau thôi, đù sao anh ta đã nói với tôi rồi, cho dù có đứa bé hay không, người anh ta không muốn để mất là chị. Tôi không cam tâm, tôi đã đứng bên ngoài căn hộ chị ở, theo dõi hai ngưòi, thấy anh ta dẫn chị đến nhà hàng dùng cơm.”
Chắc hẳn đó là hôm sinh nhật tôi, cứ nghĩ đến việc cô ta âm thầm theo dõi phía sau, toàn thân tôi đã run lên.
“Hai người trông có vẻ là cặp vợ chồng hạnh phúc đấy. Tôi bỗng nhận ra, mình chỉ là khách qua đường, là một con rối, thậm chí không hể để lại vết tích gì trong cuộc sống của hai người, thua một cách thảm hại, và chị đã thắng rồi đấy.
Tôi không biết nên nói gì, Từ Hàng đột nhiên mở miệng, giọng rất điềm tĩnh: “Chị này, không biết chị có nghĩ đến không, cho dù anh Tôn Á Âu đó nghĩ như thế nào thì cuộc hôn nhân của chị Hứa Khả đã bị chị phá hoại rồi.”
Tôi sợ hãi kéo tay cô bé, sợ cô ấy làm Du Vịnh Văn kích động. Cô bé nắm nhẹ tay tôi, ý bảo tôi bình tĩnh lại, rồi tiếp tục nói: “Tôi từng nhìn thấy chị đến công ty chị Hứa Khả nói chuyện với chị ấy chị ấy không hề muốn lằng nhằng với các người. Còn hơn một tháng nữa là chị ấy sinh rồi, chị ấy đã bảo tôi rằng chị ấy đã mất niềm tin vào hôn nhân, chị nghĩ liệu chị ấy có cảm giác chiến thắng được không?”
Du Vịnh Văn không nói gì, ánh mắt hoảng loạn, máu trên cổ tay vẫn nhỏ từng giọt xuống sàn nhà, nhìn thật khủng khiếp, nhưng cô dường như không có bất cứ cảm giác đau đớn nào.
Từ Hàng nói: “Chuyện đã như vậy rồi, chẳng có ai chiến thắng cả. Chị hãy mau xuống đi, có chuyện gì bình tĩnh nói. Chị hãy nghĩ đến bố mẹ chị…”
“Dù sao từ lâu họ đã rất thất vọng về tôi rồi. Tôi ở Mỹ mấy năm, đã đổi ngành học hai lần, chưa lấy được bằng, chẳng có sự nghiệp gì. Đối với tôi, cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
“Cuộc sống không chỉ có tình yêu.”
“Vậy còn có cái gì chứ? Tình thân, lý tưởng, sự nghiệp, gia đình, con cái...” Cô ta đột nhiên cười ha hả, thân người ngã nghiêng trên ban công, tôi gần như kêu lên thất thanh, may mà cô ta vẫn ngồi vững. “Chị không cần khoe khoang với tôi, các thứ khác tôi không có, tôi cũng chẳng quan tâm, cả cuộc đời này tôi chỉ yêu mỗi anh Tôn Á Âu. Tôi cứ nghĩ cuối cùng mình đã có được anh ấy, kết quả chỉ là ảo tưởng.”
Từ Hàng nói to: “Nói như vậy có nghĩa là, người phụ bạc chị chính là anh Tôn Á Âu, cho dù chị muốn dùng tính mạng để báo thù anh ta, tốt nhất nên tiến hành trước mặt anh ta thì hơn.”
“Không, tôi không hận anh ấy. Từ đầu tới cuối anh ấy không lừa tôi, anh ấy chỉ không yêu tôi như tôi yêu anh ấy, yêu đến mức có thể từ bỏ gia đình.”
“Ồ, số anh ta may thật, đến nước này rồi mà chị còn bênh vực anh ta. Nếu chị thật sự yêu anh ta như lời chị nói thì nên chúc phúc cho anh ta, sao phải đến tận nhà anh ta để tự sát?”
“Cô không hiểu đâu. Anh ấy nói sống ở đây mới hiểu ra người anh ấy yêu là vợ. Tôi chỉ muốn xem căn phòng này có điểm hấp dẫn gì mà có thể khiến một người đàn ông hồi tâm chuyển ý.”
Tôi nói một cách khó khăn: “Anh ấy không yêu tôi, Du Vịnh Văn à. Cô nghĩ nếu không có tình yêu thì sống cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng nhiều khi, tình yêu xuất phát từ bản năng, không phải là lý trí. Cô vẫn không hiểu hết con người Tôn Á Âu. Anh ấy chẳng yêu ai cả.”
Cô ta kinh ngạc mở to mắt nhìn tôi.
“Hãy tin tôi, tôi và anh ấy đã sống bên nhau gần bảy năm, hiểu được điều này đối với tôi không dễ chịu chút nào. Nhưng chúng ta đều phải nhìn thẳng vào sự thật, không ai quy định tình yêu phải là khoản đầu tư có lãi, khi người mình yêu thương không đáng tin cậy thì chúng ta đành phải nhận thua thôi.”
“Chị muốn đóng vai người khai sáng cuộc đời à? Ha ha ha, thật nực cười, không dùng được cách này với tôi đâu.”
Tôi buông tay Từ Hàng ra, chậm rãi bước vào nhà. “Tôi chẳng có tư cách khai sáng bất cứ ai, chỉ muốn nói cho cô biết cô muốn đối xử như thế này với người cô yêu ư?”
Cô ta do dự không nói, hình như do mất máu nhiều, tư duy đã hơi hỗn loạn, một lúc lâu sau mới hỏi tôi: “Chị đã nói chị không còn yêu anh ấy nữa đúng không? Vậy tại sao chị vẫn sinh con cho anh ấy?”
“Đứa bé không phải là công cụ để tôi giữ anh ấy lại càng không phải là sản phẩm tái tạo gen đơn thuần. Tôi muốn làm mẹ, cảm nhận được quá trình thai nghén và một sinh mệnh chào đời, trưởng thảnh thế nào. Du Vịnh Văn, cô có ý nghĩa rất lớn với bố mẹ của cô, lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của cô đấy. Bọn họ có thể nhất thời thất vọng về cô nhưng chắc chắn không thể chịu đựng được nỗi đau mất cô.”
Trong quá trình nói chuyện, tôi đã nhìn thấy dây an toàn bên ngoài cửa sổ được thòng xuống nên căng thẳng đến nổi cổ họng khô đắng. Tôi tiếp tục nói: “Xin lỗi, tôi bây giờ đứng lâu một chút là cảm thấy rất mệt, muốn ngồi xuống ghế xô pha nghỉ một lát.”
Không đợi cô ta trả lời, tôi liền bước tới ghế xô pha ngồi xuống. Cô ta bất giác ngã đầu vào bên trong nhìn tôi, hỏi: “Chị vẫn muốn sống cùng với anh ấy à?”
“Tôi không biết nữa.”
“Hai người sẽ ở bên nhau thôi. Từ đầu đến cuối, chỉ có tôi là kẻ nực cười, thất bại thảm hại…”
Lúc này cô ta hình như cũng cảm thấy trên đầu mình có tiếng động bèn quay đầu lại và hét lên: “Đừng có lại đây.” Vết máu trên cổ tay vẽ một đường vòng cung về phía tôi, cơ thể cô ta mất thăng bằng ngã ra bên ngoài, tôi che miệng để kìm lại tiếng kêu, mắt mở to nhìn nhân viên chữa cháy đã thắt dây an toàn cố gắng đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô ta, nhưng trong lúc vội vàng không giữ vững, cô ta cứ thế rơi xuống.
Tôi muốn đứng dậy nhưng không thể cử động được. Từ Hàng giữ chặt lấy tôi. “Chị cứ ngồi yên đấy nhé!”
Cô bé lao nhanh ra ban công và ngó xuống, sau đó quay đầu lại nói với tôi: “Rơi xuống tấm đệm khí, hiện giờ nhân viên cứu hộ đang khiêng chị ta xuống.” Một lúc sau, cô bé lại nói: “Chị ta được cho lên xe cấp cứu rồi.”
Cả người tôi rơi vào trạng thái mơ hồ, cứ ngồi thẫn thờ ở đó, cảnh sát bước đến nói gì với tôi, tôi hoàn toàn không đáp lại được, Từ Hàng nói gì đó với họ, cuối cùng, họ cũng rời đi.
Từ Hàng lấy khăn mặt ra lau mặt cho tôi, tay cô bé run run. Lúc này, tôi mới nhận thấy chiếc áo phông của cô bé có vết máu, trên mặt tôi cũng có máu.
Có một cô gái trẻ ngó vào, nói: “Tôi là phóng viên Vãn Báo, muốn phỏng vấn hai chị một chút...”
Từ Hàng không nói câu nào, bước đến đẩy cô ta ra ngoài rồi thô bạo đóng sầm cửa lại. Tôi nghĩ, may mà có em ấy ở đây, nếu chỉ có một mình tôi, tôi thực sự không thể từ chối dứt khoát như thế. Tôi thử đứng dậy, nhưng cảm thấy cơ thể nặng trịch như đang phải gánh một vật nặng vô hình, chân tay không thể cử động được nhịp phàng, hơi thở nặng nề và bụng bắt đầu đau, tầm nhìn dần dần mờ đi, rồi tôi chỉ nghe thấy Từ Hàng gọi to tên tôi, nhưng tôi không thể nào trả lời cô bé được, cuối cùng tôi rơi vào hôn mê.