Nếu Như Yêu

Chương 5-4



Thành phố này quá rộng lớn, mà các tuyến xe buýt thì quá nhiều khiến tôi ngơ ngác bối rối, tôi đứng tìm hiểu một lúc lâu trước tấm biển ghi dày đặc các tuyến xe bus, mãi sau mới tìm được tuyến xe trở về trường. Tôi gọi điện thoại về thông báo tình hình cho bố. Bố nói với tôi, bác sĩ chủ trị cho ông Trương vừa nãy cũng nói chuyện với bố, mặc dù qua điện thoại nhưng tôi cũng cảm thấy tâm trạng của bố có gì đó không ổn.

“Bố sao thế?”

“Tại sao con lại đi tìm Hứa Khả nhờ giúp đỡ?”

Tôi sững người: “Con không tìm chị ấy, chỉ vô tình gặp chị ấy ở bệnh viện thôi.”

“Nếu vô tình gặp thì chào người ta xong rồi đi, bố chỉ bảo con tìm chuyên gia hỏi tình hình, chứ không bảo con nhờ cô ta giúp”

“Chuyên gia chỉ nói một, hai câu vắn tắt rồi đuổi con ra ngoài, nhưng em trai của chị Hứa Khả không như vậy, anh ta giải thích rất cặn kẽ, lại còn nhờ chủ nhiệm lên tư vấn, sau đó còn gọi điện cho bác sĩ tuyến huyện, bố không nghĩ như thế tốt hơn sao?”

“Tiểu Hàng, bố không muốn để cái cô Hứa Khả đó tham gia vào chuyện này!”

Tôi nghe thế bực quá, cáu ầm lên: “Hai cha con bố chơi trò trốn tìm với nhau, muốn nhận nhau mà không nhận, con bị kẹt ở giữa, có ai coi con là cái gì không hả? Con đã nói rồi, con không cố ý đi tìm chị ấy, cũng không cần thiết phải giấu giếm gì trước mặt chị ấy. Bố có huyện gì thì trực tiếp đi hỏi chị ấy mà nói.”

Tôi ngắt điện thoại, quay đầu ra phía cửa sổ xe mà trước đó tôi đã quay lưng lại. Xe buýt đang đi trên con đường rộng, còn có một chiếc xe buýt nữa cũng đi song song, khuôn mặt thản nhiên của người khách đang đứng ở cửa sổ xe bỗng kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm.

Tôi biết mình đang khóc, nhưng tôi không thể kiềm chế được nữa, mặc kệ người khác muốn nghĩ gì thì nghĩ. Từ trước tới giờ, tôi chẳng phải là một cô gái ngoan ngoãn gì. Trước đây, tôi còn thường xuyên cãi lại bố, tuy bố không chấp và nuông chiều tôi, nhưng sau đó, bao giờ tôi cũng hối hận vì mình đã ăn nói chẳng ra sao, và còn quyết tâm thay đổi (dù không nghiêm túc lắm). Tuy thế, chưa bao giờ tôi cảm thấy bực bội, khó chịu như hôm nay, giống như một thứ gì đó vốn của mình nay đã bị lấy mất, không thể tìm lại được nữa, nhưng cụ thể đó là thứ gì thì tôi lại không biết. 

Bữa tối, Chu Nhuệ gọi điện hẹn tôi đi ăn cơm. Tôi từ chối, không ngờ một lát sau, cậu ta đến trường, tôi đành phải đi xuống lầu: “Không phải cậu đã kết giao với một lũ bạn sao? Đáng lẽ cậu phải hết buồn chán vì có bạn cùng chơi chứ?”.

“Bọn nó hỏi thăm cậu, bảo tôi đến đón cậu cùng chơi”.

Tôi dở khóc dở cười. Tôi từng bị cậu ta kéo đi dự tiệc một lần. Nhưng những bạn mà cậu ta quen có cả trai cả gái, điểm chung duy nhất giữa bọn tôi là có cùng độ tuổi. Bọn họ ăn mặc rất mốt, bất cứ trò vui nào cũng hào hứng tham gia. So với họ, tôi đúng là con bé nhà quê. Nhưng có vẻ sở trường lớn nhất của tôi là không nhút nhát, ngồi giữa bọn họ, tôi hoàn toàn không để ý đến bất cứ thứ gì. Không biết ai đó mở đầu cuộc nói chuyện bằng chủ đề chòm sao, từ nhỏ tôi đã được ông Trương  đào tạo, thích nghiên cứu những vấn đề này lên thường bị Bố tôi nói là “vớ vẩn”. Lúc đó tôi ngứa miệng nói vanh vách về vấn đề xem bói toán, xem tướng số và chòm sao, khiến bọn họ há hốc mồm kinh ngạc,  không ngờ thời gian đã trôi qua nửa tháng rồi mà bọn họ còn nhớ. Nhưng hôm nay, tôi thật sự không có lòng dạ nào để tán gẫu với bọn họ. Chỉ mệt mỏi nói: “ Tôi định đến phòng tự học đọc sách”.

“Cứ một mình lầm lũi ở trường có ngày bị lên men đấy. Hôm nay là thứ sáu, cho dù muốn thay đổi trở thành một học sinh gương mẫu thì cũng phải ra ngoài để hóng mát một tí chứ!”.

“Không có tâm trạng”.

Cậu ta nói khoác không ngượng mồm: “Gặp chuyện gì mà không vui, nói ra đi tôi giải buồn cho”.

Tôi chán không muốn nói chuyện với cậu ta “Cậu đi đi, đừng ở đây làm phiền tôi nữa, tôi muốn ở một mình”.

“Không được, con người cậu có tiền án rồi,  ở một mình hay giở trò lắm, mau đi với tôi thôi”

Cậu ta mặc kệ tôi từ chối như thế nào, nhất quyết lôi tôi ra khỏi trường lên xe taxi đến chỗ hẹn với lũ bạn cậu ta. Đó là con đường đi bộ mới mở,  hai bên là những tòa nhà theo lối kiến trúc phương Tây, hành lang uốn lượn,rất đồng bộ với các tòa nhà. Đó là những cửa hàng kinh doanh, tiệm cà phê hay nhà hàng. Đám bạn cậu ta ngồi bên nhà hàng phương Tây, chiếm đến mấy cái bàn.  Vừa nhìn thấy tôi, cả bọn xúm lại, nhao nhao yêu cầu tiếp tục chủ đề lần trước . 

“Từ Hàng, lần trước cậu bảo tháng này tớ không thích hợp ra ngoài, đúng quá đi mất. Tớ và bạn trai đi ra ngoài xem phim thế là cãi nhau, đi ăn cơm cũng cãi”

“Từ Hàng, giúp tớ xem tấm ảnh trong điện thoại này với, anh ấy thuộc cung Thiên Yết, tướng mạo rất mạnh mẽ, dữ dằn đúng không? Tớ chỉ lo bị anh ấy bắt nạt”.

Bọn con gái toàn nói đến chuyện về bọn con trai như là tớ yêu anh ấy, anh ấy yêu cô ta, anh ấy không yêu tớ chân thành,.. đúng là ồn ào đến nỗi hoa mắt chóng mặt. Nếu tâm trạng vui vẻ, tôi sẽ chẳng để ý mà tiếp tục mở miệng ba hoa chích chòe,  nhưng bây giờ thật sự tôi không có lòng dạ nào. Chu Nhuệ liền làm lá chắn cho tôi trước mặt bọn họ, sau đó cậu tay cậu gọi một suất pizza hải sản và chia cho tôi một nửa.  Thấy tôi không có vẻ muốn ăn, cậu ta liền hỏi: “ kinh nghiệm nói cho tôi biết rằng bây giờ mà nói chuyện với cậu,  cậu sẽ trút giận lên đầu của tôi ngay.  Nhưng tôi không thể bỏ mặc cậu ở đây buồn bực một mình, làm thế nào bây giờ nhỉ?” 

“Tôi phát hiện ra trên đời này những điều mà bản thân không hiểu càng ngày càng nhiều”

Cậu ta hào hứng hỏi: “Ví dụ như...”

“Ví dụ như con người ta tại sao lại phải sống?”

Cậu ta “hừ” một tiếng: “cậu làm ơn đừng có suy nghĩ lung tung nữa, được không? Có phải cậu đang lo lắng về bệnh tình của ông Trương không?”

“Tại bố cậu hết, nếu bố cậu không đưa ông Trương vào miếu, không ai chăm sóc, để ông ăn uống linh tinh, uống thuốc không đúng giờ giấc, thì ông Trương cũng không đến nỗi đổ bệnh lên như thế!”

“Tôi biết ngay cơn giận của cậu sẽ trút lên đầu tôi mà lại, được rồi, được rồi, tại bố tôi hết, dù sao cũng có nhiều người trách ông ấy rồi, một mình tôi chẳng thể nào bao biện cho ông ấy được. Có điều, có nói cũng phải nói cho rõ ràng,  Bố tôi không liên quan đến tôi đâu đấy. Tôi đã gọi điện nhắc cho mẹ tôi, bảo bà gửi tiền viện phí cho ông Trương rồi”.

“Tôi bỗng ra hiệu cho cậu tay đừng nói gì, rồi nhìn chăm chú vào phía xa. Cậu ta cũng nhìn theo hướng tôi nhìn. Một đôi nam nữ vừa từ trong khách sạn bước ra. Cậu ta nói khích: “Này, đừng nói vừa nhìn thấy trai đẹp là lại ngất ngây, bệnh mê trai lại phát tác đấy chứ?”

Một cô bạn ngồi bên cạnh nghe thấy thế cũng nhìn ra, bật cười: “ đúng là rất đẹp trai, Chu Nhuệ, cậu không sánh được đâu!”. Sau đó, cô bạn cũng huých bạn bên cạnh “Chẳng phải cậu là fan cuồng của các chàng mặc áo sơ mi trắng hả?  Nhìn kìa, có trai đẹp 100% kìa có dám đến bắt chuyện không?

“Đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng cậu ta có bạn gái đi cùng rồi đấy thôi”

“Bình thường thì giỏi khoác lác thế, đến thời khắc quan trọng thì co vòi lại”

....

Tôi không có tâm trạng để ý đến những lời bông đùa của họ mà chỉ chăm chú nhìn về phía đó.

Người đàn ông đẹp trai, vô cùng nổi bật đó chính là Tôn Á Âu,  đứng cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng đó không phải là chị Hứa Khả.  Cô ta hình như thanh thoát hơn, chân dài hơn, vóc dáng gần như hoàn hảo.  Cô ta mặc chiếc áo da màu đỏ thẫm,  quần jean rách, đi một đôi bốt có tua rua,  mái tóc dài buộc chéo một bên vai, trông vô cùng phong cách.

Buổi sáng vừa gặp chị Hứa Khả, buổi tối lại gặp chồng của chị ấy, đúng là trùng hợp. Có điều người con gái kia khoác tay của anh ấy,ngẩng cao đầu trò chuyện cùng anh ấy,  gương mặt rạng ngời, giống y hệt một cặp tình nhân.

Tôi  đẩy ghế đứng dậy bước nhanh về phía đó và đứng trước mặt họ. Tôn Á Âu nhìn thấy tôi, hơi sững người lại. Cô gái đó hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi không phải nhà đạo đức học, cũng không thích xen vào chuyện của người khác. có điều vợ thì đang mang bầu, thế mà anh còn có tâm trạng tay trong tay với người con gái khác đi ăn cơm, dạo phố anh xem như vậy có được không hả?” 

Vẻ mặt của cả hai bỗng cứng đờ, người con gái đó bực bội quát: “Này, cô muốn làm gì...” 

Tôn Á Âu liền ngăn cô ta lại, rồi hỏi tôi: “ Cô nói Hứa Khả có thai, làm sao cô biết được?”.

“ Anh vẫn chưa về nhà phải không? Được, tôi cho anh cơ hội, coi như hôm nay tôi chưa nhìn thấy gì cả cũng chưa nói gì cả, anh tự xem làm thế nào cho hợp lý thì làm”.

Tôi để mặc họ đứng đó, trở về chỗ ngồi, tiếp tục ăn pizza. Mấy cô bạn nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc. 

“Đúng là không nhìn ra, gan của cậu công nhận to thật đấy!”

”Cậu nói gì với anh ta vậy?”

Tôi mạnh miệng nói “tôi bảo anh ta, ấn đường của anh ta tối đen, chân mày nhăn nhúm, chắc chắn gây họa làm hoa đào nát*, nếu không kịp thời tỉnh ngộ tu thân, sau này sẽ sợ họa khôn lường.”

*Người hoa đào nát: nghĩa là người xấu, người không thể yêu được

Bọn họ nghe thấy thế càng tò mò hơn.

“Thật thế à? Thế mà cậu cũng nhìn ra.”

“Từ Hàng,  giúp tớ xem tớ có số đào hoa không?”

Tôi khóc dở mếu dở, đánh lạc hướng bọn họ: “Đợi tớ ăn xong đã nhé!”

Tôi nói thế mới khiến họ tản đi. Chu Nhuệ lắc đầu, cười: “ cậu được hâm mộ quá! mấy đứa bạn còn hỏi tôi hôm nay cậu có đến không? Cậu hoàn toàn có thể mở tráp thu tiền xem bói  của bọn họ đấy!”

Tôi coi như không nghe thấy lời cậu ta nói, ăn vài miếng thì đánh rơi cái dĩa, liền thở dài: “Cuộc đời đúng là chẳng có ý nghĩa chó gì nữa.”

“Đủ rồi đấy, Từ Hàng, đi hát với bọn tớ, đảm bảo sẽ không còn ý nghĩ quái quỷ đó nữa!”

Đây đúng là đơn thuốc chỉ có Chu Nhuệ mới kê ra được. 

Ông Trương nằm trên giường bệnh,  với độ tuổi và tình hình sức khỏe của ông, cho dù bác sĩ không nói thì tôi cũng biết khả năng hồi phục của ông rất thấp.

Bố tôi đã không còn yêu thương tôi như trước kia nữa.

Cuộc hôn nhân của Hứa Khả tưởng là hạnh phúc, nhưng thực ra chị ấy đang nằm trong đống “rận”.

Tôi không tin cùng đám bạn xa lạ, vô lo vô nghĩ hát karaoke cả đêm thì có thể tìm lại được ý nghĩa của cuộc sống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.