Nếu Như Yêu

Chương 8-6



Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ kinh ngạc, ngỡ ngàng của Á Âu. "Em chưa bao giờ nói với anh chuyện này."

"Nói với anh có nghĩa gì chứ? Anh sẽ kết hôn với tôi nếu thấy tôi có bầu ư?"

Anh im lặng.

"Đương nhiên là không rồi. Lúc đó, anh hoàn toàn không có ý định lập gia đình, thậm chí là yêu chân thành. Cho dù miễn cưỡng kết hôn với tôi, đó cũng chỉ là một sai lầm của anh."

"Nhưng anh nghĩ mình là người chịu trách nhiệm với những việc làm của mình."

Tôi cười mỉa mai. "Cái gọi là chịu trách nhiệm của anh, cùng lắm chỉ là cùng tôi đến bệnh viện, trả cho tôi phí phẫu thuật chứ gì. Thế thì không cần đâu, chi phí cũng không đắt đỏ gì, mọi việc cũng không quá khó khăn, tôi không cần thêm một người đi cùng làm gì. Đã quyết định chia tay với anh, tôi cam tâm chịu đựng một mình.”

“Tại sao em phải làm như vậy?”

“Vì còn trẻ, vì sợ hãi, vì xấu hổ… Á Âu, tôi có rất nhiều lý do, không cần thiết phải hỏi đến cùng đâu. Tôi cũng không trách anh mà.”

Câu nói này đột nhiên làm anh nổi cáu. “Em cảm thấy em sống lí trí như thế vẫn chưa đủ ư?"

"Tôi không hề lí trí, nếu không sẽ không...

"Sẽ không kết hôn với anh?" Anh lạnh lùng tiếp lời.

Tôi không trả lời, thái độ này đồng nghĩa với ngầm thừa nhận. Anh nhìn tôi, khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm nào.

"Thực ra anh cứ nghĩ mãi, không hiểu vì sao em lại lấy anh. Em chịu rất nhiều đau khổ vì anh, lúc đó anh đang gặp xui xẻo, việc gì cũng không thuận, tính tình cũng không tốt, không đối xử chu đáo với em, ở tình trạng đó, tránh xa anh mới là sự lựa chọn bình thường. Nhưng em lại bao dung hết, thậm chí còn đồng ý với anh về chuyện không sinh con."

"Vì lúc đó tôi yêu anh. Tình yêu có nhiều khi chính là một hành động không có lý trí, tôi không hề trách bản thân yêu anh, đương nhiên càng không hối hận đã kết hôn với anh. Sự lựa chọn của tôi là cam tâm tình nguyện, hôn nhân của chúng ta cũng đã mang lại cho tôi rất nhiều niềm vui. Nhưng tất cả chuyện đó đã là quá khứ rồi. Nói lại những điều này không phải là muốn anh áy náy hay hối hận gì. Tôi chỉ muốn nói với anh, về chuyện đứa bé, “tôi đặt tay lên bụng, giống như dựng một tấm bình phong, che chắn cho nó khỏi tất cả mọi khó khăn trên thế giới này, "khi tôi còn trẻ người non dạ, trong những phút giây yếu mềm đã phạm phải sai lầm, vì anh và cuộc hôn nhân giữa hai chúng ta, tôi mới hứa không muốn có con. Nhưng bây giờ là cơ hội cuối cùng để tôi được làm mẹ, tôi không muốn từ bỏ. Nếu có sự ủng hộ của anh thì càng tốt, không ủng hộ cũng chẳng sао, anh nghĩ thế nào, tôi không quan tâm..."

Tôi đứng dậy, đi qua người anh. "Tôi đã không còn yêu anh nữa."

Trở về phòng ngủ, tôi nằm trên giường, kéo chăn chùm kín người, cố gắng điều chỉnh hơi thở, để đôi tay và hai bàn chân lạnh ngắt của mình được ấm áp trở lại.

Trái tim đã phủ bụi từ lâu, tôi chưa từng nghĩ vì nhất thời tức giận mà đánh thức nó dậy.

Có những nỗi đau giờ đây đang dội ngược lên, như vết thương chưa bao giờ khép miệng.

Nghĩ đến mẹ, cổ họng tôi lại nghẹn đắng.

Sau khi trải qua chuyện đó, quan hệ giữa mẹ con tôi vẫn không trở nên thân thiết hơn, nhưng tôi phải thừa nhận, từ đó về sau, dường như có một sợi dây nào đó gắn kết tôi và mẹ, tôi đã hiểu mẹ nhiều hơn.

Mẹ hiểu và tôn trọng tôi, để tôi quyết tâm trở thành một người tốt hơn. Thời khắc mẹ hỏi tôi, tôi đã tự hạ quyết tâm, cho dù có tiếc nuối bao nhiêu, đau khổ thế nào, cũng phải cắt đứt quan hệ với Á Âu.

Có điều, quyết tâm của tôi chỉ duy trì trong khoảng ba năm. Anh một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, không ai biết tôi đã đau khổ như thế nào trong sự giằng xé, mâu thuẫn vói chính bản thân mình, nhưng sau đó tôi vẫn nhận lời ở bên anh.

Khi tôi thông báo cho gia đình việc tôi chuẩn bị kết hôn với Á Âu, bố mẹ tôi đều hết sức kinh ngạc. Bạn trai trước của tôi là người đồng nghiệp của bố đã nhiệt tình giới thiệu, điều kiện kinh tế hay phẩm chất đạo đức đều đã được họ "kiểm duyệt". Bố tôi đặc biệt không chấp nhận được một đứa con gái nói chia tay là chia tay như tôi, lại còn trong một thời gian ngắn đã quyết định ở bên người con trại khác. Bố còn nói thẳng: "Con làm như vậy, người ta sẽ nói là đồ lẳng lơ đấy!”

Mặt tôi đỏ như gấc nhưng không thể giải thích, chỉ biết cúi đầu im lặng.

Lúc ở riêng với tôi, mẹ nói: "Chắc chắn con có lý do riêng, nhưng con nên suy nghĩ kĩ, hôn nhân đại sự không thể làm bừa được.”

"Con biết."

"Con chắc chắn mình đã có sự lựa chọn đúng đắn?"

Không, tôi không chắc chắn, chỉ là tôi quyết tâm một lần nữa đi theo tiếng gọi của con tim. Tôi nhìn mẹ qua làn nước mắt nhạt nhòa. "Mẹ ơi, mẹ đã từng nói, không ai có thể báo đảm rằng mỗi sự lựa chọn của mình là đúng, nhưng con sẽ cố gắng sống thật tốt. "

"Khả Khả, chuyện khác mẹ có thể không can thiệp, nhưng hôn nhân là canh bạc quá lớn, mẹ và bố con không thể nhìn con hành động tùy tiện như thế được. Hãy để bố mẹ gặp cậu ây rồi nói sau."

Tôi hẹn Á Âu cùng ăn tối với gia đình, bố mẹ từ đầu đến cuối đều giữ vẻ mặt lạnh lùng, còn Á Âu cũng không phải là một người sốt sắng muốn lấy lòng người khác, hay thể hiện mình là người thân thiện, hòa nhã, nên bữa cơm hôm đó gần như ăn trong bầu không khí im lặng tẻ nhạt. Bố hỏi công việc của anh ấy, anh ấy nói thẳng là đang thất nghiệp. Bố tôi kinh ngạc, suýt chút nữa đẩy ghế đứng dậy, may mà mẹ kịp giữ lại.

Sau đó, mẹ nghiêm túc nói với tôi: “Cậu ta không có gì là không tốt, thậm chí tạm thời không có công việc cũng không phải là vấn đề lớn. Tuy nhiên, tính cậu ta khá ích kỷ, chưa chắc đã là một người chồng tốt.”

"Con biết."

"Sống với một người luôn coi mình là trung tâm, con sẽ rất khổ.”     

Giọng tôi càng lí nhí. “Con biết."

Mẹ nhìn tôi hồi lâu rồi thở dài. “Đã như vậy, mẹ không còn gì để nói nữa.”

Mẹ nói chuyện với bố như thế nào, tôi không biết, nhưng sau đó tôi không thấy bố nói gì nữa. Và thế là tôi kết hôn, chỉ đơn giản là đi đăng ký ở Cục dân chính, sau đó chuyển đến căn hộ chung cư nhỏ của anh ở đường Thẩm Dương, không chụp ảnh cưới, không mở tiệc mừng, không đi tuần trăng mật. Sau khi Á Âu đi làm trở lại, chuyến đi New Zealand coi như là tuần trăng mật mà anh ấy bù đắp cho tôi.

Sau đó, sự nghiệp của Á Âu càng ngày càng thành công, bố tôi dần dần cũng chấp nhận anh, lúc ngồi cùng nhau cũng nói chuyện được dăm câu ba điều. Mẹ thì luôn giữ thái độ chu đáo, hòa nhã, không có bất cứ ý kiến gì về cuộc hôn nhân của tôi nữa. Cho đến mấy ngày cuối cùng trước khi mất, tôi ngồi đờ đẫn bên giường mẹ, mẹ đột nhiên hỏi tôi: "Khả Khả, con sống có ổn không?"

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ, gương mặt mẹ bị phù nề, ánh mắt đờ đẫn, mỏi mệt nên tôi không biết thần trí mẹ có tỉnh táo hay không. Tôi nắm tay mẹ, nói: "Mẹ, con sống rất tốt."

"Thế thì tốt, thế thì tốt." Mẹ thở dài rồi không nói gì nữa.

Bây giờ mới thấy, mẹ chưa bao giờ yên tâm về tôi.

Nước mắt cứ thế từ khóe mắt chảy ra.

Năm đó, tôi nằm trong bụng mẹ, chắc chắn cũng đã từng co duỗi chân tay như vậy. Lúc đó, mẹ đang ở xa quê hương, người thân, một mình cảm nhận sự có mặt của tôi trên đời trong tình trạng cô độc, không biết lúc đó tôi đã mang lại cho mẹ sự kinh hãi như thế nào.

Tại sao mẹ không thử nói chuyện với chú Hà Nguyên Bình về việc mẹ có thai để hai người cùng nhau đối diện?

Tại sao mẹ vì sự ích kỷ, an toàn của mình lại khiến cho chú ấy phải lâm vào tình trạng như thế?

Tại sao mẹ lại giữ lại đứa bé là tôi? Ở giai đoạn nào thì mẹ cảm được tình yêu của mình dành cho tôi?

Tại sao mẹ chọn cách im lặng đến cùng, không hề lộ bất cứ điều gì về thân phận của tôi cho tôi biết?

Dựa vào cái gì mà tôi chắc chắn rằng mình là một bà mẹ tốt?



Đó không phải là những câu hỏi mà giống như một nút thắt chết, không có người cởi, tôi cũng chẳng thể nào tự tháo gỡ được, đành phải dẹp sang một bên, để chúng tự sinh tự diệt. Nghĩ đến  câu Á Âu nói rằng tôi muốn giữ đứa bé lại là để tìm giải đáp cho những hoài nghi về cuộc đời mình, tôi thấy vô cùng bất an. Có những lúc, chúng ta không thể đối mặt với những suy nghĩ thật trong lòng nên đã tạo ra một cái cớ. Tôi không muốn bị anh ấy đoán trúng là tôi định để đứa bé này thay tôi gánh vác trách nhiệm nặng nề như thế.

Nhưng làm thế nào mới có thể buông bỏ được đây?

Tôi đặt tay lên bụng, rất muốn cảm nhận những thông điệp khác từ bào thai truyền đến.

Đứa bé có lẽ đang ngủ ngon, chắc sẽ không cảm nhận thấy những đợt sóng trào dâng trong tim tôi. Nghĩ đến việc một sinh linh đang lớn lên an toàn và yên tĩnh trong cơ thể mình, tôi cảm thấy rất thảo mãn.

Tuy nhiên, cô đơn đến mức không có ai để chia sẻ thì cho dù niềm vui có lớn đến thế nào cũng trở nên thật bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.