Nếu Như…

Chương 42: When you’re gone…





- Hôm nay là ngày gì sao?
Mạnh Nguyên nhìn Vũ Hân với ánh mắt tò mò. Mà đối diện với anh lại chỉ là nụ cười dịu dàng như nước của cô. Đôi mắt cô rất sáng, nhìn anh chăm chú khiến tim anh đập rộn ràng. Ngay cả những món ăn trên bàn này, cũng khiến anh thực hạnh phúc.
- Là ngày của chúng ta!
Vũ Hân trả lời rồi nâng ly rượu vang đỏ lên. Hôm nay cô thực sự rất đẹp. Vẻ dịu dàng, nhu thuận của cô, cả chiếc váy trắng thanh thoát kia nữa. Tất cả khiến người yêu cô không thể rời mắt.
Ngay từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, anh đã biết rằng cô có một sức hút vô hạn. Và anh chính là người mãi mãi bị hút vào đó. Anh si mê, chìm đắm trong thế giới của cô và không hề muốn thoát ra. Có khi anh lại nhận thấy mình đã quá yêu cô, yêu tới mức có thể mãi mãi ở bên cô không rời một bước. Vậy nên trong anh luôn tồn tại một nỗi sợ hãi mơ hồ, đó chính là khi cô không còn bên anh nữa…
Bữa ăn này có đầy đủ mọi thứ. Món ăn chính tuyệt vời, rượu thượng hạng và cả nhạc nhẹ nữa. Hôm nay, có lẽ Vũ Hân thực sự muốn bức chết anh. Cô bày ra tất cả những thứ lãng mạn này chỉ đơn giản là làm anh vui thôi ư?
- Mời em nhảy một điệu đi!-
Vũ Hân say đắm nhìn anh. Ánh mắt càng trở nên cuốn hút hơn khi cô uống rượu.
Mạnh Nguyên như bị thôi miên, anh bất giác đứng dậy rồi đưa tay trước mặt cô. Vũ Hân cười nhẹ rồi nắm lấy tay anh.
Đây sẽ là điệu nhảy đầu tiên và cũng là điệu nhảy của cùng của cả cô và anh…
Vũ Hân không hề nắm lấy bàn tay đang muốn nắm lấy tay cô của Mạnh Nguyên bởi vì cô muốn giữa cả hai sẽ không còn khoảng cách nữa. Những giây cuối cùng, cô muốn được gần anh nhất có thể.
Cô vòng tay qua cổ và ôm lấy anh. Đôi chân hơi kiễng, cô khẽ đặt cằm lên vai anh rồi nhắm mắt lại.
Mạnh Nguyên ôm chặt lấy Vũ Hân rồi dẫn cô bước theo điệu nhạc. Cô không hề biết rằng, trái tim anh đang đập cuồng loạn vì hạnh phúc, vì vui sướng xen lẫn bất ngờ. Mà gương mặt anh đã luôn hiện hữu nụ cười kể từ khi bước chân vào căn phòng này.
Thế nhưng cô thì không thể cười nổi. Mà nếu có cười, nụ cười của cô chỉ là cay đắng cùng khổ đâu trộn lẫn. Giây phút của cô không còn nhiều, vậy mà cô có biết bao nhiêu điều muốn nói với anh, muốn nghe anh nói.
- Ở gần anh thế này thật tốt…
Tiếng nói nhẹ như gió thoảng của Vũ Hân khẽ hòa tan trong không khí ấm áp. Mạnh Nguyên bất giác thu tay, ôm chặt cô hơn một chút. Anh muốn khẳng định với cô rằng anh thực sự sẽ ôm cô, ở bên cô tới cuối đời này dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Anh hôn lên trán cô, lên mắt, lên gương mặt đang lặng yên và lên cả đôi môi mà anh mong nhớ.
Chiếc hôn dịu dàng mà tràn đầy tình cảm khiến cô như ngừng thở vì vậy cơ thể cô lại không kiềm chế được mà khẽ run lên. Giông tố đang nổi dậy trong lòng, tâm trí cô mạnh mẽ bị cuốn phăng đi không chút dấu tích. Giờ đây, chỉ có anh, người đàn ông khiến cô yêu tới mức không nỡ khiến anh tổn thương, người trao cho cô tất cả những điều đẹp nhất của cuộc đời. Anh đang từng chút, từng chút dùng hành động để thổ lộ tình yêu mãnh liệt của mình.
Nếu anh muốn trầm luân thì cô sẽ trầm luân cùng anh. Nếu anh muốn cô là của anh thì cô sẽ là của anh… Cả đêm nay, hãy cùng nhau đi tới tận chân trời góc bể, hãy đi đến tận cùng của hạnh phúc, của
tình yêu mà anh và cô đã từng có. Để rồi hãy coi tất cả chỉ là giấc mơ, một giấc mơ không có thật mà sống tiếp với hiện tại tàn khốc…
Vũ Hân ôm lấy thân hình ướt mồ hôi của Mạnh Nguyên. Cả hai vẫn còn đang cố gắng điều chỉnh nhịp thở cho ổn định. Cô dường như đêm nay không muốn dừng lại, cứ muốn anh yêu, yêu nhiều hơn một chút. Mãi cho tới khi cô thực sự mệt mỏi tới không chịu nổi nữa thì thôi.
Một dòng nước mát nhẹ nhàng đi vào khoang miệng, Mạnh Nguyên bất giác nuốt xuống. Anh mở mắt, nhìn thấy Vũ Hân đang nhìn mình mỉm cười.
- Em thích uống nước kiểu này sao?
- Anh không thích?
- Thích! Rất thích!
Cô cười rồi lại chui vào vòng ôm của anh. Anh sẽ ngủ nhanh thôi… rất nhanh thôi. Sẽ không đau đớn đâu, tất cả sẽ không sao cả.
Vũ Hân thức trọn một đêm, cho tới khi trời tờ mờ sáng. Cô lặng lẽ thoát khỏi vòng tay anh rồi ngồi dậy. Anh sẽ không tỉnh cho tới chiều nay. Hôm qua, cô vì muốn chắc chắn mà đã cho anh uống trọn một viên thuốc ngủ.
Cả một đêm, cô ngắm nhìn gương mặt mờ ảo của anh trong bóng tối. Cô muốn nhìn thật kĩ, để ghi tạc hình ảnh ấy trong tim và tâm trí mình.
Anh dường như đang mơ một giấc mơ đẹp. Khóe môi khẽ nhếch lên như đang cười. Lòng cô chợt đớn đau. Cúi đầu, cô lặng lẽ hôn lên đôi môi ấm áp của anh rồi thì thầm.
- Nguyên… thứ lỗi cho em…
Lưu luyến rời khỏi hơi ấm của anh. Cô đứng dậy mặc quần áo rồi cầm lấy túi xách. Cô sẽ không mang theo gì cả. Bởi tất cả những thứ gì vốn dĩ ở trong phòng này đều sẽ khiến cô nhớ anh. Cô biết rằng mình sẽ không dễ dàng gì mà quên được nhưng… cũng không muốn những thứ đó khiến cô càng không thể quên.
Cuối cùng, cô quay đầu nhìn người đang nằm trên giường, trong tim lại một trận đớn đau. Cô ngửa mặt nhìn lên trời, nghe nói làm như vậy thì nước mắt sẽ không chảy ra mà sẽ chảy ngược vào tim. Như vậy cũng tốt, cô không muốn khi rời khỏi đây mà lại khóc dù rằng nước mắt đang dần dần chạm tới trái tim thống khổ của cô.
Chiếc máy bay đầu tiên bay từ Hồ Chí Minh ra Hà Nội đã cất cánh trên phi trường Tân Sơn Nhất, để lại phía sau một làn khói mơ hồ trong không trung. Trên đó, có một người con gái cũng đã bỏ lại phía sau bao kỉ niệm cùng ước mơ tươi đẹp. Cô biết rằng, khi mình bước chân lên chiếc máy bay này, cô sẽ không thể hối hận được nữa. Cũng như khi cô chấp nhận yêu anh, cô đã biết rằng trái tim đau đớn của mình sẽ không thể ngừng yêu anh. Mỗi ngày, tình yêu ấy càng nhiều hơn, như chiếc máy bay này cứ mãi rong ruổi trên bầu trời bao la và bất tận…

Bầu trời quang đãng rất nhanh chuyển màu u tối, như tấm lụa được phủ hai màu đen trắng. Những đám mây đen kéo đến không hề báo trước, trút những giọt nước nặng hạt mang tên mưa xuống thế gian. Thấm ướt hết thảy vạn vật đang ở dưới cùng một bầu trời. Và… cả người đàn ông đó…
- Hân…
Mạnh Nguyên ngồi đờ đẫn trên chiếc ghế sofa ngoài phòng khách. Mắt anh nhìn vào màn mưa dày đặc ngoài cửa sổ. Những cơn gió mạnh ùa vào phòng, kéo theo những hạt mưa thấm vào da thịt anh.
Lạnh! Anh thực sự cảm thấy lạnh buốt, buốt thấu vào tận tâm can, vào tận tim.
Căn nhà giống như vừa trải qua một cơn bão, càn quét mọi thứ đổ nát không còn hình thù. Trên sàn nhà, những mảnh thủy tinh vỡ vụn được điểm sắc đỏ tươi lại là kích thích tới tột cùng của thị giác. Trong không khí lành lạnh có một mùi tanh của máu, mang theo sự tang thương của một cuộc tình.
Bàn tay Mạnh Nguyên giật giật. Anh không thấy đau, dù bàn tay anh đã bị máu nhuốm đầy, những mảnh thủy tinh găm vào da thịt sâu tới mức khó nhận ra. Trái tim anh lúc này như đang chết dần đi. Nếu có thể, anh muốn nó ngừng đập. Anh muốn dừng lại cái cảm giác đau khổ này.
Cô đi rồi sao? Anh phải làm thế nào đây?
Cô không yêu anh sao? Anh phải chấp nhận thế nào đây?
Tất cả… chỉ là lừa dối sao? Anh biết đối diện thế nào đây?
Cô đến bất ngờ và đi cũng bất ngờ như vậy. Chỉ có điều khi cô tới, cô đem cho anh ánh sáng màu xanh của hạnh phúc thiên đường mà khi cô rời bỏ, cô lại chỉ để cho anh một màu đen u tối của địa ngục.
Cô bất đắc dĩ sao hay cô thực sự đang trêu đùa anh?
Anh không hiểu, thực sự không hiểu. Mọi chuyện đã qua đi rồi tại sao cô vẫn chạy trốn. Cô đang sợ điều gì? Cô còn điều gì giấu anh? Chẳng lẽ tình yêu anh dành cho cô chưa đủ để cô tin tưởng. Cô chỉ vì sợ hãi mà rời xa anh sao?
Trong tâm trí Mạnh Nguyên có không biết bao nhiêu câu hỏi vì sao, tại sao. Nhưng trả lời anh lại chỉ là tiếng mưa rơi không ngừng nghỉ. Nước mưa chạm vào mắt anh khiến người ta không hiểu đó là nước mưa hay nước mắt. Trong căn phòng u tổi ấy, cảm nhận được rõ nhất chính là hình dáng đau khổ và chết lặng của anh.
Anh ngồi đó, lâu, rất lâu cũng không muốn đứng lên. Anh mệt mỏi, mệt mỏi tới mức không muốn làm gì thêm nữa.
Khi mở mắt thức giấc, anh hạnh phúc khi nghĩ rằng sẽ được nhìn thấy cô. Kể cả khi nhận ra xung quanh mình hoàn toàn không có ai, anh vẫn tự nhủ cô đang đứng đằng sau cánh cửa kia. Thế rồi khi đối diện với căn nhà trống trải không một bóng người ngoài anh, anh đã nghĩ mình thực sự điên rồi.
Anh tìm kiếm, anh lục tung tất cả. Dường như tất cả đều là mơ. Trong tủ quần áo không hề có đồ của cô. Trong phòng tắm không có khăn mặt, không có bàn chải của cô. Ngay cả những vật dụng cô hay dùng như chiếc cốc, cái thìa cũng biến mất không còn dấu vết. Giống như việc cô xuất hiện bên anh chỉ là một giấc mơ, giống như việc anh và cô sống với nhau là một cơn ác mộng. Cơn ác mộng ấy đột nhiên ập xuống khiến anh không thể chống đỡ.
Anh bắt đầu xếp lại những mảnh ghép ấy lại với nhau. Những tháng ngày cô và anh vui cười hạnh phúc. Tình yêu của anh rốt cuộc cũng chỉ ngắn ngủi như vậy thôi sao? Anh thực sự không cam tâm, không cam tâm.
Anh yêu cô, thực sự yêu cô và yêu từ khi nào cũng không biết. Có thể là bốn năm trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô hoặc là bốn năm sau khi gặp lại. Nhưng dù có là khi nào thì anh chắc chắn rằng, tình yêu ấy lớn dần lên từng ngày, chỉ nhiều hơn chứ không ít đi.
Cô đau khổ, anh biết. Cô vì sao trốn tránh anh, anh biết. Tất cả những gì anh làm chỉ để xoa dịu nỗi đau của cô, muốn cùng cô nắm tay anh bước trên con đường dài mà chông gai phía trước. Anh không muốn để cô phải một mình thêm nữa.
Anh không biết vì sao mình lại làm vậy. Không phải vì thương hại, không phải vì động lòng trắc ẩn mà là vì anh yêu cô.
Cái ngày anh gặp phải cô ngã trước xe của mình, anh đã nghĩ đó là định mệnh. Khi nhìn thấy dòng máu đỏ tươi từ người cô chảy ra, tim anh nghẹn lại như bị ai đó bóp chặt. Anh trấn động rồi đưa cô tới bệnh viện.
Khi anh nghe người ta nói cô mất đi một phần máu thịt, mất đi sự quý giá nhất của đời người con gái, anh đã bàng hoàng đến bất động.
Cô khóc, những giọt nước mắt nghẹn ngào, tiếng khóc bất giác nghẹn lại trong cổ họng lại như đang gào thét, như đang quàn quại, giày vò. Trái tim anh lúc ấy rung lên dữ dội, kịch liệt bị tác động. Cô mất mát, mất quá nhiều. Anh thương tâm mà chỉ biết đứng nhìn.
Giữa anh và cô lúc ấy như có một sợi dây vô hình nối lại. Trái tim anh thổn thức và muốn chở che cho cô. Thế nhưng chỉ một giây, cô biến mất như chưa từng xuất hiện. Anh đã từng muốn tìm kiếm thế nhưng sợ rằng cô càng đau khổ, cô sẽ càng trốn tránh. Có lẽ cô cần thời gian, vì thế anh đã buông tay sợi dây vô hình ấy.
Bốn năm anh tìm kiếm cô, bốn năm chờ đợi một ngày nào đó cô và anh sẽ gặp lại nhau trên con đường đời. Và cái ngày đó đến, anh nghĩ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của anh, đã chúc phúc cho anh và cô. Nhưng cô luôn tìm cách trốn chạy khỏi anh. Anh càng đến gần, cô càng tránh xa anh. Anh kiên trì, anh tiếp tục bước theo những bước chân của cô. Để rồi đáp lại anh là nụ cười ấm áp của cô và một cái gật đầu.
Thế nhưng sóng gió khi ấy cũng nổi lên. Những sự thật được phơi bày ra ánh sáng. Những điều mà anh muốn giấu đi, thì lại dần dần được khơi dậy.
Một lần nữa nỗi đau được tái hiện. Cô một mình chống đỡ mà anh không hề hay biết. Cô không hề mạnh mẽ, cô chỉ tỏ ra như vậy mà thôi.
Anh, lại đứng đó nhìn cô một mình gánh trên vai nỗi đau tinh thần. Nỗi đau ấy đáng lẽ anh cần phải sẻ chia cùng cô. Thế nhưng lại sợ rằng chỉ đem đến cho cô thương tổn nhiều hơn. Vì vậy anh lấy tình cảm của mình để bù đắp.
Chỉ vì suy nghĩ ngu xuẩn ấy mà anh đã mất cô… mất cô hoàn toàn…
Anh biết cô đã thực sự bỏ anh mà đi… Ngày hôm qua khi thấy cô như vậy, lòng anh đã nảy sinh ra một nỗi sợ hãi. Thế nhưng anh cũng không tìm thấy sự bất thường nào ở cô. Cứ nghĩ rằng khi sớm mai thức giấc, cô vẫn nằm yên trong vòng tay anh. Vậy mà ông trời trêu đùa anh, khiến anh nhận ra bản thân chỉ còn lại chính mình. Vậy mà cho tới khi ấy, điều mà anh nói ra lại vẫn là bốn chữ…
- Hân… anh yêu em…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.