Vũ Hân mở cánh cửa phòng ngủ, khẽ đưa mắt về phía chiếc giường lớn. Cô chợt bật cười khi trông thấy đứa con trai mập mạp của mình nằm ườn trên người bố nó ngủ ngon lành. Cái miệng hé mở, làm nước dãi chảy cả ra. Mà ông bố đáng kính của nó cũng ngủ say như chết, chẳng thèm để ý tới việc mình đang bị “thịt” đè như thế nào.
- Sao em lại đứng ngoài đó cười kinh khủng vậy?
- Ô, anh đã dậy rồi sao?
Vũ Hân giật mình rồi tiện tay đóng cửa lại. Cô bước về phía anh, nắm lấy bàn tay đang giơ ra chờ đợi của anh.
- Anh tỉnh rồi sao không đặt Mạnh Kiên xuống giường?- Cô ngồi xuống bên cạnh anh.- Con nặng như vậy, anh không nghẹt thở sao?
- Thì cứ coi như cục bông mà ôm thôi!
Anh cười cười, tay khẽ vỗ vỗ vào cái mông tròn vểnh lên đến kiêu ngạo của con trai. Đứa con này do vợ anh mang thai chín tháng mười ngày, dứt ruột đẻ ra. Cả quá trình ấy tuy anh rất mong mỏi chờ đợi thế nhưng cũng rất thương vợ.
Anh tìm thấy cô khi cô mang thai con hai tháng. Đã vậy anh lại suýt chút nữa đâm phải cô khi cô đi trên đường. Nhưng cũng vì một mực đưa cô vào viện mà anh mới biết mình sắp làm cha. Khi ấy anh nghĩ ông trời đã đền bù cho anh vì những ngày anh đau khổ mệt mỏi. Một người vợ và một đứa con, còn có gì tuyệt vời hơn?
Đối với Vũ Hân, anh vừa là yêu cũng vừa là hận. Hận cô bỏ đi không một lời từ biệt. Hận cô vì đã không tin tưởng anh. Hận cô vì đã một mình gánh lấy tất cả. Nếu như anh không đi tìm cô, nếu như ông trời không để anh xuất hiện kịp lúc thì liệu cô có trở về bên cạnh anh?
Vũ Hân cười nhẹ rồi nhẹ nhàng bế con trai lên, đặt nó sang cái giường nhỏ bên cạnh giường của hai người. Sau khi đắp chăn cho con xong xuôi, cô mới trở về vòng tay rộng lớn của ai kia.
- Thật cực cho em!
- Nếu làm mẹ mà hạnh phúc như vậy thì ai cũng muốn cực hết.
Vũ Hân rúc thật sâu vào lòng anh, hưởng thụ sự ấm áp mà anh mang lại.
- Nguyên, thực cảm ơn vì đã đi tìm em!
Bởi nếu không có anh, có lẽ cô cũng không biết trên đời này lại tồn tại một sinh linh nhỏ bé kia. Và cũng có khi cô lại đánh mất đứa bé ấy. Cô đúng là ngu ngốc khi rời bỏ người đàn ông này. Tình yêu của anh, hạnh phúc của anh cô đều nắm trong tay. Vậy mà cô có thể quay đi không hề báo trước, cũng không hề cho anh một con đường lui. Cô quả thực là rất xấu xa.
- Anh vẫn luôn tìm em.- Anh nói nhỏ.- Dù em ở cạnh anh thế này, anh vẫn luôn đi tìm em. Tìm kiếm vị trí của anh trong tim em.
Cái ngày nhìn thấy cô nằm im lìm trên giường bệnh, anh nghĩ mình sẽ phát điên. Nhìn người con gái anh yêu thương hết mực mà anh thấy tim mình như tan nát. Cô đã gầy đi rất nhiều, da lại đen hơn nhưng nhìn rõ vẻ tiều tụy cùng mệt mỏi. Khi nắm chặt bàn tay gầy gò của cô, anh lúc ấy đã tự hứa với chính mình. Dù cô có làm gì đi nữa anh cũng nhất quyết không buông tay. Anh thực sự không thể chịu đựng thêm bất cứ sự xa cách nào nữa.
Anh đã từng nghĩ bản thân phải làm gì thì người con gái ấy mới tình nguyện ở cạnh bên anh cả đời. Thế nhưng chỉ cần nỗi đau không thể làm mẹ của cô còn tồn tại, cô sẽ vĩnh viễn tìm mọi cách rời xa anh. Vì thế anh đã nghĩ cả tới việc sẽ nhốt cô lại, phong ấn cô ở bên anh mãi mãi. Vậy mà có ai ngờ trong lúc anh rối trí nhất, ông trời đã mỉm cười với anh lần nữa.
Nhớ ngày đó khi biết mình làm cha, anh đã bật khóc như một đứa trẻ. Khi mà trong anh đang tồn tại sự tuyệt vọng không thể gượng dậy, con trai anh đã tới và xóa tan bóng tối ấy đi. Cũng đồng thời đưa người mà anh yêu thương nhất trở về. Một con đường mang tên hạnh phúc xuất hiện và dẫn lối cho cuộc đời anh.
- Anh đáng lẽ đã gặp được em sớm hơn.
- Sớm hơn?- Vũ Hân ngước mắt nhìn anh.- Khi nào?
- Ngày em và Hoàng Quân gặp nhau.
- Ngày đó…
Phải, đó chính là ngày cô ôm lấy Hoàng Quân và khóc cùng anh, khóc cho mối tình đã trở thành kí ức của họ. Cô không ngờ Mạnh Nguyên lại ở đó và chứng kiến tất cả.
Đôi mắt Vũ Hân chợt mờ đi, cô đưa tay chạm vào ngực anh, cảm nhận trái tim đang đập ổn định của anh. Trái tim anh lúc ấy liệu đau tới mức nào? Cô đã bỏ anh mà đi khiến anh thương tổn đầy mình. Vậy mà cho tới khi anh tìm được cô, cô lại cùng người đàn ông khác ôm chặt lấy nhau không rời.
Phan Mạnh Nguyên, anh thật ngốc…
- Sao vậy?- Mạnh Nguyên cảm thấy ngực mình nóng ẩm chợt giật mình hỏi cô.- Sao lại khóc?
- Xin lỗi anh…- Vũ Hân run run, gương mặt áp sát vào vòm ngực rộng lớn của anh.
- Không sao.- Anh cười nhẹ.- Giờ anh rất hạnh phúc!! Có một người vợ tuyệt vời, cô ấy sinh cho anh một đứa con khỏe mạnh. Còn điều gì hạnh phúc hơn nữa?
Vũ Hân lặng im nhìn vào đôi mắt sáng như sao của anh rồi rướn người, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng mà tình cảm. Mạnh Nguyên hơi bất ngờ nhưng anh cũng nhanh chóng đáp lại cô, cơ thể bắt đầu rục rịch. Đúng vào lúc cả hai đang dường như mất đi lý trí thì một tiếng nói bập bẹ vang lên phá vỡ bầu không khí nóng bỏng.
- Ba ba…
Mạnh Nguyên thừa nhận, tiểu yêu Phan Mạnh Kiên là khắc tinh của anh. Bởi cứ bất cứ khi nào anh vào vợ đang bận rộn thì y như rằng con trai anh thức giấc phá bĩnh. Thật là biết cách chọn đúng thời điểm mà.
Hình như vì bị quấy rầy mà thái tử gia nhíu nhíu mày rồi mở to đôi mắt xinh đẹp ra tìm kiếm mấy kẻ phá đám.
- Ba… bế bế…
Mạnh Kiên lầu bầu rồi giơi hai cánh tay mũm mĩm lên, hướng về phía Mạnh Nguyên chờ đợi. Thế mà ông bố hiền lành như bụt ấy lại trừng con mắt đáng sợ lên nhìn nó, khiến nó chột dạ. Đôi mắt đen láy lại chuyển sang phía người mẹ dễ thương, hay đỏ mặt.
- Mẹ…
Chết tiệt! Mạnh Nguyên chửi thầm một câu. Ai đã dạy con trai anh cái tông giọng chết người này thế? Làm vợ anh cũng phải rưng rưng cảm động mà đứng dậy ôm lấy nó. Hay thật! Giờ anh là người bị bỏ rơi đây.
Đang suy nghĩ lung tung thì tự dưng anh thấy Vũ Hân bế con lại gần và đặt con xuống giữa hai người.
- Hôm nay cả nhà cùng ngủ!
Cô nói rồi vỗ vỗ vào cái mông vĩ đại của con trai. Con trai biết mẹ đang đùa nên cười khanh khách lấy lòng. Cái tay lại không biết điều sờ lần tới nơi đẫy đà của cô.
- Măm… măm…
- Ăn sao?- Vũ Hân nhíu mày.- Còn vừa ăn xong mà!
Tuy miệng nói vậy những cô vẫn kéo áo lên cao rồi ôm con vào lòng, cho con bú. Mạnh Nguyên lại càng mở to mắt, yết hầu chuyển động mạnh mẽ. Nhìn kẻ nhỏ đầu đang rúc vào lòng vợ anh mà làm nũng, anh thầm nhủ rằng cuối tuần sẽ hoàn thành phòng riêng cho con sớm hơn dự kiến. Hơn nữa cùng phải cùng nhau nói chuyện thẳng thắn với đứa bé này, không thể để nó thích làm gì thì làm được. Ngày nào mà cũng như thế này thì nhất định anh sẽ… đi sớm mất thôi.