Tổ chuyên án lần theo dấu vết tội phạm hai ngày liền.
Đến trưa ngày thứ ba, họ đến thành phố Maija. Theo
manh mối có trong tay, đây là nơi băng nhóm ‘anh Lỗ’ thường xuyên qua lại. Vì vậy,
tổ chuyên án càng khẳng định thân phận của đám người này.
Maija là một trong những thành phố sầm uất nhất Miến
Điện. Nhưng trông nó chẳng khác phố huyện nào đó ở Trung Quốc là bao. Những tòa
nhà mới xây nằm bên cạnh rừng cây và đồng ruộng. Trên đường xuất hiện xe BMW,
Mercedes, cũng có cả xe công nông.
Trong thành phố có mấy con đường đầy rẫy casino,
quán bar, đèn đóm nhấp nháy giữa ban ngày, tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Trên đường
phố người đi bộ tấp nập. Đám tội phạm lái một chiếc xe bảy chỗ ngồi, dừng lại ở
một ngôi nhà nhỏ không bắt mắt nằm sau casino.
Tổ chuyên án không vây bắt ngay lập tức, mà ‘thả cần
câu dài, câu cá lớn’ như Hứa Hủ nhận định. Tổ trưởng Tôn Phổ bố trí hai cảnh
sát hình sự ở lại khu vực casino theo dõi, còn những người khác tìm chỗ nghỉ
ngơi.
Thế lực xã hội đen địa phương vàng thau lẫn lộn. Để
tránh đánh rắn động cỏ, Tôn Phổ nhờ Tisza tìm một nhà nghỉ ở nơi khuất nẻo. Đây
là nhà trọ nông gia, xây ba tầng bằng gỗ, vừa đơn giản vừa yên tĩnh. Trước cửa
là cánh đồng lúa, được cái nhà nghỉ gần đường quốc lộ.
Tôn Phổ triệu tập mọi người, thảo luận về việc bố
trí và phân công công tác tiếp theo. Sau đó, anh phất tay, cất giọng dứt khoát:
“Mọi người đã mệt mấy ngày rồi, tất cả đi ngủ, sáng sớm ngày mai ai nấy vào vị
trí của mình.”
***
Quý Bạch về phòng tắm rửa, đánh một giấc. Khi anh tỉnh
dậy, đã là tầm xế chiều. Anh nhắn tin cho Hứa Hủ: “Em ăn cơm chưa?”
Rất nhanh có tin nhắn trả lời: “Em vừa xuống nhà
ăn.”
Quý Bạch mỉm cười, nhắn tiếp: “Đợi anh, anh sẽ xuống
ngay.”
Nhà ăn ở tầng một, bên ngoài trời còn bày mấy cái
bàn. Quý Bạch vừa xuống cầu thang, liền nhìn thấy Hứa Hủ quay lưng về phía anh,
ngồi ở cái bàn nhựa màu trắng không xa. Khóe miệng anh cong lên. Quý Bạch đang
định đi về phía Hứa Hủ, Trần Nhã Lâm và một cảnh sát hình sự khác ngồi ở bàn
bên này gọi anh: “Quý Bạch, ở đây này.” Người cảnh sát còn nhiệt tình kéo anh
ngồi xuống.
Nhận được tin nhắn của Quý Bạch, Hứa Hủ cố tình chọn
cái bàn không có người đợi anh. Nghe thấy động tĩnh, cô quay đầu liếc qua rồi
tiếp tục cúi xuống ăn cơm.
Tisza bao trọn nhà nghỉ này, hơn chục binh lính cũng
đang cầm đĩa, kẻ đứng người ngồi ở ngoài hành lang ăn cơm. Có mấy người không
biết kiếm đâu ra bếp lò, tự nướng đồ ăn.
Hứa Hủ vừa ăn vài miếng, đột nhiên có người xuất hiện
trước mặt cô. Cô ngẩng đầu, bắt gặp một binh sĩ trẻ tuổi có nước da ngăm đen
đang bỏ một con cá nướng vàng ươm vào đĩa của cô.
Hứa Hủ: “... Không cần đâu, cám ơn.”
Anh chàng binh sĩ nghe không hiểu, ngoác miệng cười
với cô rồi rời đi. Đi vài bước, anh ta giơ tay làm động tác thắng lợi với đám
binh lính ngoài hành lang. Đám binh lính đều ồ lên, đồng thời nhìn Hứa Hủ.
Gặp phải tình huống như thế này, một cô gái bình thường
sẽ ngượng ngùng, nhưng tâm trạng Hứa Hủ không hề xao động. Im lặng trong giây
lát, cô buông đũa, chắp hai tay gật đầu mỉm cười với đám binh lính, bày tỏ sự cảm
ơn.
Đám binh lính tươi cười rạng rỡ. Hứa Hủ tiếp tục ăn
cơm, cô nếm thử món cá, mùi vị cũng được.
Một lúc sau, lại có một binh sĩ đi đến, tay xách quả
dưa lớn, do anh ta vặt ở ruộng bên cạnh. Lần này, Hứa Hủ hơi áy náy, cô đứng dậy
đẩy tay từ chối. Anh lính trẻ gạt tay cô, đặt quả dưa xuống bàn. Sau đó, anh ta
nở nụ cười tươi, ngẩng cao đầu đi về chỗ cũ như vừa lập công.
Quý Bạch vừa ăn cơm, vừa nhướng mắt theo dõi đám
binh lính lần lượt đến bên bàn Hứa Hủ. Một cảnh sát hình sự lớn tuổi người Vân
Nam ngồi bên cạnh cười nói: “Đàn ông Đông Nam Á đều thích con gái có làn da trắng
trẻo. Hứa Hủ ở nơi này rất được hoan nghênh.”
Trần Nhã Lâm cười: “Buổi trưa có một người lính nói
với tôi: Cảnh sát Trung Quốc các chị bắt tội phạm rất giỏi, nhưng sao lại để một
cô bé đi phá án cùng? Trông cô ấy còn nhỏ hơn em gái tôi.”
Nghe Trần Nhã Lâm nói vậy, người cảnh sát hình sự ở
bên cạnh bật cười.
Trần Nhã Lâm nói tiếp: “Tôi còn nghe thấy bọn họ gọi
‘Thỏ, thỏ’ gì đó, chắc là đặt biệt hiệu cho Hứa Hủ.” Chị thở dài: “Những người
lính này phần lớn là con em nhà nông, mới tý tuổi đầu đã bị cuốn vào chiến loạn,
không được hưởng môi trường trưởng thành bình thường. Thật ra bản tính của bọn
họ đều chất phác và lương thiện, không hề có ác ý.”
Người cảnh sát lớn tuổi cười ha hả. Quý Bạch chú ý lắng
nghe, đám binh lính nói bằng tiếng Miến Điện, trong đó xuất hiện cả từ tiếng
Trung ‘thỏ’, ‘thỏ con’ gì đó.
Lúc này, còi tập hợp vang lên, đám binh lính đều đứng
dậy đi tới chỗ Tisza. Hành lang trống không trong giây lát. Hứa Hủ vẫn ngồi
nguyên một chỗ ăn cơm.
Một lúc sau, Quý Bạch nhận được tin nhắn của cô: “Em
ăn không hết, anh biết chỗ nào đổ đi không?”
Quý Bạch nhắn lại: “Em hãy đi ra sau nhà đợi anh.”
***
Sau nhà là một hành lang rất rộng, được lát toàn bằng
gỗ màu nâu vàng, giẫm chân xuống nền nhà phát tiếng kêu cồm cộp. Bên ngoài là
ngọn núi nhỏ, rừng cây rậm rạp, ráng chiều rực rỡ. Hứa Hủ ngồi đợi một lúc liền
nhìn thấy Quý Bạch xuất hiện ở lối rẽ.
Nơi này dùng một cái đĩa sắt rất to để đựng cơm. Đám
binh lính hào phóng nhét đầy đồ ăn vào đĩa của cô, nào là cá nướng, thịt bò,
khoai lang, rau xanh, hoa quả... Cô gần như không đụng đũa, nhưng đồ ở trong
đĩa của cô, không tiện chia cho người khác.
Hứa Hủ không thích lãng phí đồ ăn, người bản xứ và
binh lính vô cùng quý trọng lương thực, đổ thức ăn thừa bị người khác nhìn thấy
thì không hay. Nhưng khách sạn không có tủ lạnh nên chẳng thể để lại bữa sau.
Quý Bạch ngồi cạnh Hứa Hủ. Nhìn cô nhăn mặt nhíu
mày, anh mỉm cười, giơ tay cầm đĩa thức ăn: “Để anh ăn, đổ đi không hay lắm.”
Hứa Hủ ngẩn người: “Anh... anh vẫn ăn được cơ à?”
Quý Bạch đảo mắt qua đĩa thức ăn: “Được.” Vừa rồi nhận
tin nhắn của cô, anh lập tức không thêm cơm.
Hứa Hủ biết, điều kiện của người cảnh sát hình sự
lúc phá án vô cùng gian khổ. Nhưng phần lớn thời gian, Quý Bạch là người rất cầu
kỳ về vấn đề ăn mặc, thậm chí khắt khe như cô. Tuy đồ ăn trong đĩa trông có vẻ
sạch sẽ, nhưng cô không ngờ, anh tự nguyện ăn hết. Hơn nữa, anh còn thản nhiên
nhận lấy và đưa lên miệng.
Mặt trời từ từ xuống núi, rừng cây bên ngoài tối dần.
Xung quanh nhà nghỉ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười của những
người lính.
Hứa Hủ lặng lẽ ngắm nhìn Quý Bạch. Anh ăn rất từ tốn,
nhưng tốc độ khá nhanh. Lượng ăn của anh quả thực gấp mấy lần cô, đồ ăn trong
đĩa loáng một cái đã vơi đi trông thấy, bao nhiêu thứ cũng có thể nhét vào dạ
dày của anh. Ánh chiều tà chiếu đúng vào chỗ hai người đang ngồi. Gương mặt
nghiêng cương nghị của Quý Bạch được phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt, khiến đôi
mắt anh càng trở nên đen nhánh. Cằm anh lên xuống theo động tác nhai, toát ra một
sức mạnh chất phác mà bình thường không gặp.
Hứa Hủ nghĩ thầm: Anh rất đàn ông, đàn ông vô cùng.
Quý Bạch nhanh chóng ăn xong, đưa cái đĩa cho cô. Hứa
Hủ cầm đĩa đứng dậy đi vài bước, cô đột nhiên dừng bước quay lại, cúi đầu đặt một
nụ hôn lên má anh.
Quý Bạch mỉm cười, kéo cô vào lòng: “Trong phòng anh
có mấy cây thuốc sĩ quan Miến Điện cho. Lát nữa em hãy đi lấy, chia cho những
người lính đó.”
“Anh thấy cần thiết sao?”
Quý Bạch ngắm gương mặt nghiêng nhỏ nhắn của cô: “Cần
thiết.”
Có qua có lại, đối xử chân thành. Như vậy, bình thường
bọn họ sẽ giành nhiều sự quan tâm chăm sóc đến... ‘thỏ con’ của nhà Quý Bạch.
***
Những ngày sau đó, Quý Bạch và các cảnh sát hình sự
đều ở bên ngoài theo dõi, giám sát, mai phục. Hứa Hủ làm công tác hậu cần ở
trong khách sạn. Sự vất vả của mọi người cũng được đền áp, bọn họ đã bước đầu
xác định được năm cứ điểm chủ yếu của băng nhóm ‘anh Lỗ’.
Tại một thành phố gần biên giới của đất nước kinh tế
không phát triển như Maija, chính phủ thả lỏng không can thiệp. Nền kinh tế địa
phương đều sống nhờ vào các hoạt động cờ bạc, mại dâm, buôn lậu... Thủ đoạn phạm
tội của xã hội đen Trung Quốc ở nơi này cũng đủ trò đủ kiểu. Tóm lại một câu,
là chỉ cần kiếm được tiền, bọn chúng có thể làm bất cứ chuyện gì. Tổ chuyên án
chỉ cần thu thập đủ chứng cứ, là có thể danh chính ngôn thuận đề nghị phía Miến
Điện triển khai hành động, hốt trọn một mẻ lớn.
Tuy nhiên, công tác thu thập chứng cứ ban đầu lại
không thuận lợi.
Đầu tiên, tổ chuyên án bí mật đi gặp một số thương
nhân Trung Quốc từng bị xã hội đen cướp bóc tống tiền. Một điều đáng buồn, khi
nhắc đến xã hội đen, bọn họ đều trở nên hoảng hốt mất tự nhiên. Nhưng bất kể tổ
chuyên án động viên khuyên nhủ như thế nào, bọn họ đều không hé răng, càng
không nói đến chuyện làm chứng.
Công tác điều tra thu thập chứng cứ vấp phải khó
khăn, cần tìm điểm đột phá khác.
***
Buổi trưa một ngày, Quý Bạch và một cảnh sát hình sự
đóng giả làm khách du lịch, canh chừng ở gần một siêu thị do người Trung Quốc mở.
Thời tiết vô cùng nóng bức, ánh nắng chói chang chiếu
xuống mặt đường xi măng, bốc hơi nóng hầm hập. Quý Bạch và người cảnh sát mặc
áo ngắn tay, nhưng bên trong là lớp áo chống đạn dày, nóng đến mức mồ hôi vã ra
như tắm. Hai tiếng đồng hồ trôi qua, quần áo trên người bọn họ như bị nhúng nước,
ướt sũng dính chặt vào da.
Cuối cùng, một chiếc xe bảy chỗ ngồi từ đầu đường
lao đến, dừng ở trước cửa siêu thị. Cửa xe mở tung, bảy tám người đàn ông tay cầm
gậy sắt nhảy xuống xe, hung hãn xông vào siêu thị. Bên trong nhanh chóng vọng
ra tiếng đập phá, tiếng kêu khóc. Một số người từ trong siêu thị chạy ra, có du
khách và cả dân địa phương.
Quý Bạch lập tức cầm bộ đàm, nói nhỏ: “Tisza, người
của anh đến đi.”
Anh vừa dứt lời, có mấy binh sĩ Kachin đeo súng từ
ngõ nhỏ ở phía đối diện đi ra. Bọn họ thong thả đi vào siêu thị. Một lúc sau,
đám côn đồ chạy ra ngoài, ngồi lên xe phóng đi mất.
Quý Bạch và người đồng nghiệp đi vào siêu thị. Bên
trong vô cùng bừa bộn, mọi giá để hàng đều bị đập vỡ, khách hàng đã chạy hết, mấy
nhân viên bán hàng sợ hãi trốn đằng sau quầy thu ngân. Một người đàn ông mặc áo
sơ mi tơ lụa, ngoài ba mươi tuổi, thân hình vạm vỡ ngồi dưới đất, mặt mũi anh
ta sưng vù, sắc mặt rất khó coi. Số tiền mặt thu nhập trong ngày của siêu thị bị
cướp hết. Ngoài ra, những mặt hàng có giá trị như máy ảnh, điện thoại, đông
trùng hạ thảo cũng bị vơ vét sạch.
Chủ siêu thị tên là Châu Thành Bác. Anh ta nhanh
chóng được tổ chuyên án bí mật đưa đến một khách sạn tạm thời bố trí trước đó.
Lúc này trời đã tối hẳn, Châu Thành Bác ngồi ở ghế, vết thương đã được xử lý,
nhưng sắc mặt anh ta vẫn tái nhợt. Tính cách của Châu Thành Bác tương đối phóng
khoáng cứng rắn. Hôm nay, đám côn đồ xông vào siêu thị, để ngăn cản bọn chúng
cướp đồ vật có giá trị, anh ta đã ra tay chống lại một tên.
Quý Bạch im lặng trong giây lát, lên tiếng: “Châu
tiên sinh, theo cách làm phổ biến của đám người này, nạn nhân không chỉ bị tổn
thất tiền bạc, còn bị chúng bắt cóc tống tiền gia đình. Hôm nay, anh đã may mắn
thoát khỏi tai họa.”
Châu Thành Bác biến sắc mặt. Anh ta từng nghe nói đến
tin đồn tương tự, có thương nhân Trung Quốc bị ngược đãi đủ kiểu, phải bỏ ra một
khoản tiền chuộc lớn mới được thả về.
Nhưng tin đồn cũng chỉ là tin đồn, Maija có chính
sách thu hút đầu tư và người buôn bán vô cùng ưu đãi, Châu Thành Bác muốn kiếm
nhiều tiền nên đã đến Maija làm ăn. Mấy tháng trước đều bình an vô sự, anh ta
kiếm được không ít, ai ngờ hôm nay bị xã hội đen để ý.
Thật ra, đối với tổ chuyên án, chuyện xảy ra ngày
hôm nay là tình huống tương đối khó xử. Cảnh sát Trung Quốc không có quyền thực
thi pháp luật, cảnh sát địa phương lại không can thiệp. Bọn họ chỉ có thể nhờ
binh lính Kachin xông vào đe dọa đám xã hội đen ở thời điểm then chốt. Từ trước
đến nay, quân đội và xã hội đen nước sông không phạm nước giếng. Nhưng dù sao
xã hội đen vẫn kiêng dè quân đội, nên chúng mới không bắt người đi.
Quý Bạch nói tiếp: “Hôm nay chúng không gặp thuận lợi,
chắc chắn sau này sẽ lại đến quấy rối. Anh chỉ còn cách duy nhất là hợp tác với
chúng tôi, trừ tận gốc tai họa, sau này anh mới có thể bình an kiếm tiền.”
Châu Thành Bác trầm tư trong giây lát, ngẩng đầu
nhìn Quý Bạch: “Tôi đồng ý làm chứng. Cả đời này tôi chưa từng chịu thiệt lớn
như vậy. Anh cảnh sát, nhất định phải bắt hết bọn chúng.”
Châu Thành Bác không chỉ đồng ý làm chứng, còn cho
biết sẽ đi thuyết phục những người buôn bán là đồng hương của anh ta, cùng vạch
trần tội ác của xã hội đen Trung Quốc. Điều này khiến tổ chuyên án mừng vui
khôn xiết. Tôn Phổ ra chỉ thị: Tiếp tục âm thầm triển khai công tác điều tra
thu thập chứng cứ, đồng thời bảo vệ an toàn tài sản và tính mạng của Châu Thành
Bác, tuyệt đối không để anh ta bị xã hội đen hãm hại.
Sau khi đưa Châu Thành Bác về chỗ ở, Quý Bạch mới trở
về nhà nghỉ. Lúc này đã hơn tám giờ tối, gió đêm mát rượi, nhưng mặt đất vẫn bốc
hơi nóng. Anh ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ sáng ánh đèn dịu dàng của phòng Hứa Hủ,
miệng mỉm cười, sau đó trở về phòng mình.
Mấy hôm nay Quý Bạch đều ở bên ngoài, quần áo hết
khô lại ướt, ướt lại khô mấy lần, cởi ra còn xuất hiện lớp muối trắng mờ mờ.
Quý Bạch bỏ đống quần áo hôi hám vào chậu rồi đem giặt.
Hứa Hủ cả ngày ở nhà nghỉ nên công việc nhẹ nhõm hơn
những người khác. Đến buổi tối, cô không còn chuyện gì để làm, ngồi trên giường
đọc tài liệu. Nghe tiếng bước chân quen thuộc ngoài cầu thang, cô biết Quý Bạch
đã trở về.
Bởi vì thời tiết quá nóng nên trước khi đi ngủ, mọi
người đều mở cửa sổ lẫn cửa ra vào cho thông gió. Hứa Hủ cầm đĩa hoa quả, đi
vào phòng Quý Bạch. Anh mặc áo phông ngắn tay và quần đùi, ngồi trước chậu nước
giặt quần áo, trông như một người đàn ông làm việc nhà bình thường.
Nhà nghỉ này rất sơ sài, chỉ có một cái máy giặt cũ
kỹ nên còn lâu mới đến lượt. Hứa Hủ chê không vệ sinh, toàn tự giặt quần áo.
Quý Bạch cũng vậy.
Hứa Hủ đi đến bên cạnh anh ngồi xổm xuống, Quý Bạch
ngoảnh đầu thơm lên má cô, sau đó tiếp tục lao động. Hứa Hủ ngồi im, đưa từng
miếng hoa quả vào miệng anh. Đến khi Quý Bạch ăn xong, cô lại cho anh uống hớp
nước, lau miệng cho anh. Cuối cùng, cô đứng dậy xoa tay, tự lên giường đọc
sách.
Xung quanh rất yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ vang lên
tiếng kêu ra rả của ếch nhái trên đồng ruộng, tiếng côn trùng trong rừng cây,
và tiếng giặt quần áo xột xoạt. Hứa Hủ đọc sách một lúc, cô không nhịn được bỏ
cuốn sách xuống, quan sát đống quần áo trong chậu: “Anh giặt kiểu đó sao?”
Quý Bạch liếc cô một cái: “Em có ý kiến?”
Thật ra, Quý Bạch giặt quần áo sạch hơn khối người
đàn ông. Nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, động tác khó tránh khỏi vụng về. Trong
con mắt của người cầu toàn như Hứa Hủ, tất nhiên chẳng ra sao.
“Tránh ra, để em giặt cho.” Hứa Hủ nhảy xuống giường,
tiến lại gần.
Quý Bạch ngăn cô lại: “Không cần đâu, em cứ ngồi
chơi đi.”
Hứa Hủ nghi hoặc: “Tại sao?”
Quý Bạch nhìn cô, không trả lời.
Đúng vậy, tại sao chứ? Hồi còn ở trường cảnh sát, thấy
các bạn học có người yêu giặt hộ quần áo, trong lòng anh cũng hơi ngưỡng mộ.
Anh còn nghĩ, bao giờ anh mới gặp được cô gái như vậy, cô gái khiến anh cam tâm
tình nguyện mặc quần áo sạch do chính tay cô giặt.
Nhưng đến khi thật sự gặp được đối tượng, anh lại
không nỡ sai khiến cô.
Khóe mắt Quý Bạch ẩn hiện ý cười: “Em nhàn rỗi quá
à? Thế thì đi lấy kem chống muỗi bôi giúp anh.”
“Được.”
***
Kem chống muỗi trong phòng Hứa Hủ đã dùng hết. Cô xuống
dưới tầng một tìm bà chủ nhà nghỉ lấy một lọ. Khi Hứa Hủ quay về phòng Quý Bạch,
quần áo đã phơi trên ban công, Quý Bạch vừa tắm xong liền đi ra ngoài, trên người
anh chỉ mặc chiếc quần đùi.
Đây là lần đầu tiên Hứa Hủ nhìn thấy thân trên để trần
của anh. Cô ngây người, lập tức rời ánh mắt xuống dưới.
Trong mắt Quý Bạch đầy ý cười. Anh tiến lại gần, kéo
cô ngồi xuống giường, quay lưng về phía cô: “Em bôi giúp anh.”
“Ừ.”
Mấy ngày phơi nắng liên tục, Quý Bạch lại đen thêm một
chút, màu da ở cổ thẫm hơn ở lưng. Lưng anh vừa rộng vừa rắn chắc, trong khi eo
anh vừa gọn vừa có sức mạnh. Trên vai phải xuất hiện một vết sẹo mờ mờ, xem ra
đã tồn tại từ lâu. Bởi vì khoảng cách rất gần, Hứa Hủ thậm chí ngửi thấy hơi
nóng tỏa ra từ da thịt của anh, khiến mặt cô nóng ran. Cô lập tức moi một ít
kem bôi đều lên lưng Quý Bạch.
Quý Bạch ngồi đối diện ban công, anh lặng lẽ ngắm bầu
trời đêm tối đen ở bên ngoài. Động tác của Hứa Hủ rất nhẹ nhàng, đầu ngón tay mềm
mại mát lạnh của cô lướt trên làn da anh, khiến toàn bộ lỗ chân lông trên toàn
thân anh phảng phất đều giãn nở...
Đêm càng về khuya, nhà nghỉ không một tiếng động,
Quý Bạch nằm đè Hứa Hủ xuống giường, hôn cô ngấu nghiến. Một bàn tay lớn của
anh đặt trên ngực Hứa Hủ, nhẹ nhàng nắn bóp. Trong không khí chỉ có tiếng thở
nóng hổi của hai người.
Hứa Hủ mặc bộ váy ở nhà dài đến đầu gối. Chất liệu vải
rất mát mẻ, nhưng kiểu dáng hơi bảo thủ, chính vì vậy cô mới mặc ra khỏi phòng.
Bàn tay còn lại của Quý Bạch trượt xuống gấu váy Hứa Hủ, dừng lại trong giây
lát, do dự không biết có nên tiến sâu vào bên trong hay không.
Khi anh sờ tay vào đầu gối Hứa Hủ, liền bị cô đạp một
cái. Quý Bạch phì cười, vừa định mở miệng, ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước
chân.
Quý Bạch ngẩng đầu, dừng mọi động tác, Hứa Hủ cũng
đưa mắt về phía cửa ra vào.
Sau tiếng gõ cửa là giọng nói của tổ trưởng Tôn Phổ:
“Tiểu Quý, mau mở cửa, có việc cần bàn với cậu.”
Tôn Phổ vừa nhận điện thoại từ Trung Quốc, thông báo
có manh mối mới. Anh nhất thời hưng phấn, muốn tìm tổ viên đắc lực nhất trao đổi
ngay lập tức. Tôn Phổ đứng bên ngoài vài giây, Quý Bạch mới mở cửa.
Hai người ngồi xuống ghế sofa. Trên giường Quý Bạch
đã móc màn, chăn xếp thành đống, còn có cả đống quần áo vứt bừa bộn.
Tôn Phổ lập tức hiểu ra vấn đề, Quý Bạch chắc đã ngủ
say, bị anh đánh thức. Tuy nhiên, công việc quan trọng hơn, anh cũng không bận
tâm, bắt đầu trao đổi với Quý Bạch.
Tôn Phổ ngồi khoảng mười phút mới về phòng. Quý Bạch
vừa đóng cửa quay người, liền nhìn thấy Hứa Hủ thò đầu ra khỏi đống chăn, thở một
hơi dài. Tuy hai người đều có chừng mực, không để tình cảm ảnh hưởng đến công
việc, nhưng người xung quanh chưa chắc đã nghĩ vậy. Do đó, bọn họ không tiết lộ
với tổ chuyên án về mối quan hệ của bọn họ.
Ý cười trên khóe miệng Quý Bạch càng sâu hơn, anh ngồi
xuống giường, ôm cả người lẫn chăn vào lòng: “Tiếp tục chứ?”
Hứa Hủ đẩy người anh: “Sắp mười giờ rồi, em về phòng
đây.” Nói xong, cô lật tung chăn, chuẩn bị trèo xuống giường.
Quý Bạch vốn không có ý định giữ cô ở lại, vì dù sao
ngày mai cũng còn công việc. Ai ngờ vừa nhướng mắt, anh liền nhìn thấy eo và
mông cô. Có lẽ do nằm cuộn mình trong chăn, gấu váy màu gạo của Hứa Hủ không biết
tốc lên tận eo từ lúc nào, để lộ cặp đùi trắng thanh mảnh, trơn láng, nuột nà
vô cùng. Quý Bạch đưa mắt lên trên, thấy quần lót nhỏ màu rượu vang bao quanh cặp
mông trắng nõn. Đôi mông nhỏ nhắn hơi vểnh lên, hai bàn tay anh có thể...
Cổ họng Quý Bạch khô rát trong tích tắc, anh vô thức
giơ tay, nắm cổ chân Hứa Hủ.
Hứa Hủ bị anh đột nhiên giữ chặt, nên hơi bất ngờ. Vừa
định mở miệng kêu anh buông tay, cô bỗng dưng cảm thấy... mông và đùi mát lạnh...
Lúc này cô mới có phản ứng, lập tức kéo gấu váy xuống đầu gối. Sau đó, cô còn
ngắm nghía xác nhận một lần.
Khi Hứa Hủ quay đầu, Quý Bạch đã buông tay khỏi người
cô, thần sắc anh thản nhiên, nhưng ánh mắt anh tối thẫm. Anh chỉ nhìn cô, không
lên tiếng.
Hứa Hủ về phòng nằm một lúc, rút máy di động tra
trên baidu: ‘Những điều cần lưu ý khi quan hệ lần đầu’. Xem một lúc, cô trở nên
bình tĩnh, trong lòng nhủ thầm: Thần hồn nát thần tính hơi sớm, đi ngủ thôi.
***
Hứa Hủ quyết định những buổi tối sau này hạn chế đi
tới phòng Quý Bạch. Cô và anh đang đi công tác, ngộ nhỡ làm ra chuyện ‘củi khô
bén lửa’, cô cảm thấy không thích hợp, chắc anh cũng nghĩ như cô.
Tuy nhiên, mấy ngày tiếp theo, hai người gần như
không có thời gian ở bên nhau. Chứng cứ thu thập ngày càng nhiều, tổ chuyên án
bắt đầu trù bị hành động thu lưới vây bắt cuối cùng. Mọi người đều bận tối mắt
tối mũi. Mỗi ngày đến thời gian ngủ còn không đủ, Hứa Hủ và Quý Bạch chẳng nghĩ
đến chuyện khác ngoài công việc.
Sau mười mấy ngày vất vả, Tôn Phổ và hai người cảnh
sát hình sự đi thành phố bên cạnh gặp gỡ quan chức cảnh sát Miến Điện, xác nhận
lần cuối kế hoạch hành động và thời gian vây bắt cụ thể. Chỉ có bảy người, gồm
cả Quý Bạch và Hứa Hủ ở lại thành phố Maija. Công việc chủ yếu của họ là theo
dõi những kẻ tình nghi, đồng thời bảo vệ nhân chứng quan trọng như Châu Thành
Bác.
***
Trời vừa sáng, Quý Bạch liền tới siêu thị của Châu
Thành Bác, đổi ca trực với một cảnh sát hình sự.
Châu Thành Bác sống ở căn phòng phía sau siêu thị,
anh ta cũng vừa ngủ dậy. Sau một thời gian tiếp xúc, Châu Thành Bác và Quý Bạch
đã trở nên thân thiết, anh ta ném bao thuốc cho Quý Bạch: “Thuốc lá Đài Loan,
mùi vị không tồi, đủ nặng đô.”
Quý Bạch bắt lấy bao thuốc, đưa lên mũi ngửi, lại
ném trả Châu Thành Bác: “Đúng là không tồi, cám ơn anh, nhưng tôi đã cai thuốc.”
Châu Thành Bác mỉm cười: “Tôi thấy mọi người đều hút
cả. Cảnh sát hình sự cũng có người không hút thuốc sao? Vợ cậu không cho à?”
Quý Bạch cười cười, coi như mặc nhận.
Châu Thành Bác gật đầu: “Tôi đoán nhất định là
nguyên nhân đó, vợ tôi cũng quản chặt lắm.”
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài chợt vang lên
tiếng gõ cửa: “Ông chủ, có đồ chuyển phát nhanh.”
Là một thanh niên da đen sì, mặc đồng phục của công
ty bưu chính, hai tay bê gói đồ vuông vắn, cẩn thận đặt lên quầy hàng.
Châu Thành Bác lấy bút ký nhận, miệng lẩm bẩm: “Cậu
đi giao hàng sớm thật đấy. Yangon? Là ai gửi...”
Nhân viên chuyển phát nhanh không trả lời, nhận phiếu
hàng rồi quay người đi ra ngoài. Quý Bạch đứng dậy, nhìn chằm chằm theo bóng
lưng cậu ta. Lúc này, Châu Thành Bác vừa mở gói hàng vừa hỏi: “Cảnh sát Quý, vợ
cậu làm nghề gì vậy?”
***
Hôm nay, những người khác của tổ chuyên án đều đi ra
ngoài, chỉ có Hứa Hủ ở lại khách sạn, bận rộn chỉnh lý tài liệu liên quan đến
chứng cứ.
Khi tiếng nổ vọng đến, cô đang đứng ở cửa sổ ngẫm
nghĩ một vấn đề. Nghe tiếng nổ ầm ầm, Hứa Hủ lập tức ngẩng đầu, liền nhìn thấy
ánh lửa và khói đen bốc đầy trời ở phía xa xa trong thành phố.
Vị trí đó rất quen thuộc, chính là khu vực có siêu
thị của Châu Thành Bác.
Hứa Hủ rút máy di động gọi cho Quý Bạch, một lần,
hai lần, ba lần... điện thoại đều không thông. Cô lập tức chạy xuống tầng dưới,
tới phòng của Tisza.
Tisza hôm nay ở lại khách sạn nghỉ ngơi. Hứa Hủ vừa
vào cửa, Tisza cũng vừa vặn đặt ống nghe điện thoại bàn. Anh ta đã nhận được
tin tức, sắc mặt khó coi vô cùng. Sau đó, Tisza dùng tiếng Trung ngọng nghịu,
nói với Hứa Hủ: “Châu... Quý... nổ tung rồi.