Thành phố Mina nằm ở phía đông Maija, là thủ phủ của
bang Kachin. Khác với kiểu phồn vinh của những thành phố nhỏ mới phất, Mina là
đô thị lớn thật sự. Nơi này tập trung những người giàu có và quyền thế, cũng là
nơi tập trung nhiều doanh nghiệp và các tòa nhà cao tầng san sát.
Lúc nhận được tin về vụ nổ, ‘anh Lỗ’ đang tắm spa tại
một trung tâm thủy liệu.
Thấy ả biến sắc mặt, một thuộc hạ hầu hạ ở bên cạnh
liền xua tay ra hiệu nhân viên massage ra ngoài. ‘Anh Lỗ’ ngồi dậy, để lộ tấm
lưng trần trắng trẻo, đầy vết sẹo chằng chịt. Ả cầm điện thoại di động, cất giọng
lạnh lùng: “Đặt bom thì đặt bom, nhưng tại sao người vẫn chưa chết?”
Thuộc hạ ở đầu bên kia điện thoại ngập ngừng: “Có một
cảnh sát Trung Quốc ở bên cạnh Châu Thành Bác. Tên đó đánh đấm rất giỏi, vừa rồi
còn đến sòng bạc gây chuyện...”
‘Anh Lỗ’ giật mình. Ả đột nhiên nhớ tới thông tin nhận
được từ mấy ngày trước, có một số cảnh sát Trung Quốc tới Yangon gặp gỡ phía Miến
Điện. Bởi vì từ đầu năm đến nay, cảnh sát hai nước Trung Miến thường xuyên hội
ngộ, thảo luận về vấn đề tội phạm vượt biên giới, triển khai hoạt động hợp
tác... nên ‘anh Lỗ’ không bận tâm.
Để tạm thời lánh nạn, người đàn bà vốn là trùm xã hội
đen có thế lực ở cả hai nước này không ra khỏi cửa trong thời gian gần đây, việc
làm ăn đều giao cho thuộc hạ quản lý. Ả cũng không can thiệp quá mức từ việc lớn
đến việc bé như trước. Thủ đoạn lùng bắt tội phạm của cảnh sát Trung Quốc lợi hại
đến mức nào, ‘anh Lỗ’ đã từng nếm mùi đau khổ. Vì vậy, đám thuộc hạ vẫn chưa
phát giác, ả đã chắp nối hai sự kiện, sống lưng bất giác toát mồ hôi lạnh.
Trầm tư trong giây lát, ‘anh Lỗ’ ra lệnh: “Sòng bạc
tiếp tục kinh doanh, nhưng chủ chốt lập tức rút hết. Khi nào mới có thể trở về
Maija, chờ lệnh của tôi.”
***
Thành phố Maija.
Quý Bạch nắm tay Hứa Hủ đi một mạch. Hai người không
ai lên tiếng, họ đi xuyên qua hành lang, ra cửa sau sòng bạc, hai bàn tay nắm
chặt đầy mồ hôi.
Lúc Quý Bạch và Hứa Hủ ra cửa sau sòng bạc, đằng sau
họ vài bước là bảy tám tên côn đồ tay lăm lăm vũ khí.
Con người đều có tâm lí thuận theo số đông. Khi cả
đám người đều hoang mang, lại không biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì, bọn họ
sẽ càng có khuynh hướng chờ thời cơ mới hành động. Đây là trạng thái đối đầu giằng
co vô cùng vi diệu và căng thẳng.
Nhưng khi đám côn đồ theo hai người ra khỏi cửa sau
sòng bạc, chúng lập tức trợn mắt há mồm. Hai tên côn đồ vạm vỡ chịu trách nhiệm
canh giữ cửa sau nằm bẹp dưới đất, mặt mũi sưng húp, thay thế chúng là người
đàn ông trông hung hãn như Quý Bạch. Sau lưng bọn họ còn có mấy người lính
Kachin vũ trang đầy mình.
Lính Kachin không được phép đặt chân vào sòng bạc,
nhưng một khi người ra khỏi cửa sòng bạc, xảy ra xung đột với binh sĩ, sống chết
không chịu trách nhiệm.
Quý Bạch cầm tay Hứa Hủ, đi qua đám binh lính
Kachin, ra khỏi ngõ nhỏ, cuối cùng hòa vào dòng người đông đúc trên đường phố.
Lúc này Hứa Hủ đã hoàn toàn hồi phục tâm trạng bình
tĩnh, cô ngẩng đầu cười tươi với Quý Bạch, cô định rút tay về, nhưng càng bị
anh nắm chặt hơn.
Gương mặt Quý Bạch vẫn nghiêm nghị và căng thẳng như
cũ, trông hơi đáng sợ. Đôi mắt đen của anh giống một miếng sắt chìm sâu xuống
đáy...
Ánh mắt của anh quá hung dữ, nhưng khiến Hứa Hủ
không thể rời tầm nhìn.
“Hai người không sao đấy chứ?” Trần Nhã Lâm từ phía
xa chạy tới.
Quý Bạch vẫn nhìn Hứa Hủ chằm chằm: “Chúng tôi không
sao.” Nói dứt câu, anh bóp mạnh tay cô rồi buông lỏng.
Quý Bạch và Trần Nhã Lâm vừa trao đổi vừa đi về phía
trước, không bận tâm đến Hứa Hủ. Hứa Hủ lặng lẽ dõi theo bóng lưng thẳng tắp của
anh. Cảm giác rung động như lúc mới nhìn thấy anh trong sòng bạc lại âm thầm
lan tỏa trong lòng cô. Trái tim cô đập thình thịch ở lồng ngực.
Mấy người cảnh sát hình sự nhanh chóng tụ hội.
Quý Bạch hồi phục thần sắc lạnh lùng, anh cất giọng
trầm thấp: “Lập tức liên lạc với Cục phó Tôn. Bây giờ chúng ta đã đánh rắn động
cỏ, tội phạm rất có khả năng bỏ trốn. Chúng ta phải triển khai hành động vây bắt
sớm hơn kế hoạch.”
Sau khi nhận được điện thoại của Quý Bạch, Tôn Phổ
nhanh chóng đề xuất với phía Miến Điện: Lập tức thông báo cảnh sát và quân đội
đóng ở địa phương phong tỏa toàn thành phố. Đồng thời đề nghị tổng tư lệnh
Kachin cử một đội quân đến thực thi pháp luật ở thành phố Maija trong thời gian
sớm nhất.
Chỉ trong một ngày, thành phố Maija rơi vào tình trạng
biến động bất ngờ, lòng người hoang mang lo sợ.
***
Đội cảnh sát hình sự về đến nhà nghỉ vào lúc xẩm tối.
Tổ chuyên án lập tức họp bàn phân công công việc. Trước khi quân đội tới thành
phố vào buổi sáng ngày mai, bọn họ phải cùng binh sĩ của Tisza theo dõi các cứ
điểm chủ yếu của băng nhóm ‘anh Lỗ’ suốt đêm nay.
Phần tử phạm tội rơi vào bước đường cùng, rất có khả
năng quyết tâm ‘cá chết lưới rách’. Do đó nhiệm vụ của buổi tối ngày hôm nay vô
cùng nguy hiểm.
Sau khi giải tán cuộc họp, Hứa Hủ một mình ngồi
trong phòng chỉ huy tạm thời. Công việc của cô là điều phối và liên lạc, không
nguy hiểm, nhưng cũng bận rộn căng thẳng chẳng khác người ở tuyến đầu.
Lúc tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên, Hứa Hủ đang cùng
cảnh sát địa phương bàn bạc về tình hình phong tỏa thành phố.
Kể từ khi đưa Hứa Hủ ra khỏi sòng bạc, Quý Bạch và
cô đều bận rộn, chẳng nói với nhau một câu. Chỉ còn mười mấy phút nữa, anh sẽ
cùng tổ chuyên án xuất phát.
Quý Bạch từng tham gia vô số nhiệm vụ nguy hiểm
tương tự. Anh luôn thản nhiên đối diện, chưa bao giờ vương vấn bận lòng. Nhưng
hôm nay, anh vô thức muốn gặp Hứa Hủ.
Hứa Hủ vừa mở cửa liền nhìn thấy thân hình cao lớn của
Quý Bạch. Ánh sáng trên hành lang mờ mờ, nhưng gương mặt tuấn tú của anh vẫn hết
sức nổi bật, bờ trán rộng, đôi mắt sâu hun hút, sống mũi thẳng, đường nét cương
nghị đàn ông. Đôi mắt đen của anh nhìn cô chăm chú.
Hứa Hủ mấp máy môi với anh: “Đợi em một lát.” Nói
xong, cô đi về bàn làm việc ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Đèn trong phòng rất sáng, quạt điện thổi phành phạch.
Hứa Hủ kẹp ống nghe điện thoại vào một bên má và vai, hai tay lướt nhanh trên
bàn phím. Mái tóc ngắn của cô vén sau tai, tóc thổi tung bay theo làn gió từ quạt
điện. Rõ ràng là một cô gái nhỏ nhắn với thân hình mảnh mai, vậy mà dáng ngồi
và tác phong của cô giống hệt đàn ông, rất dứt khoát chắc chắn.
Quý Bạch đột nhiên nhớ tới cảnh tượng ở sòng bạc.
Trên hành lang vừa tối vừa tĩnh mịch, nhiều tên côn đồ hung hãn ở sau lưng, còn
cô vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt hơi hoảng loạn nhưng cũng rất kiên định.
Cô từng bước đi vào tầm nhìn của anh. Anh đứng trong bóng tối, trong lòng như
có một ngọn lửa bốc cháy.
Trước mặt anh, cô luôn không kiêng nể e dè, toàn làm
theo ý mình. Cô có biết cô là báu vật độc nhất vô nhị của anh hay không?
Vào thời khắc này, dõi theo bóng lưng Hứa Hủ, lồng
ngực anh như được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô nhẹ nhàng vuốt ve. Đó là một
cảm giác quyến luyến và nồng nhiệt khó diễn tả, khiến trái tim anh trầm luân,
càng muốn nhiều hơn nữa.
Lúc bị đôi cánh tay rắn chắc của Quý Bạch ôm chặt từ
phía sau, toàn thân Hứa Hủ hơi chấn động. Mùi đàn ông tỏa ra từ người anh lập tức
bao vây cô, môi lưỡi ấm nóng lặng lẽ hôn lên gáy cô. Tư duy của Hứa Hủ ngưng trệ
trong giây lát, giọng nói của viên sĩ quan cảnh sát Miến Điện ở đầu kia điện
thoại phảng phất trở nên xa xôi mơ hồ... Vài giây sau, cô mới có phản ứng, tiếp
tục bàn bạc công việc với đối phương. Đến khi cô cúp điện thoại, Quý Bạch đã đi
mất.
Hứa Hủ không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục lật giở tài
liệu. Nhưng trong lòng cô đột nhiên xuất hiện cảm giác nôn nóng khó diễn tả
thành lời, đọc mãi cũng không hết một trang. Một lúc sau, cô gấp tài liệu, đứng
dậy, đưa mắt nhìn khung cửa không một bóng người.
***
Trong tình yêu, Hứa Hủ đúng là tương đối chậm hiểu.
Quý Bạch xuất hiện ở sòng bạc như một người anh hùng giáng thế khiến cô thật sự
động lòng. Nhưng sự việc qua đi, cô cũng không vương vấn hay hồi tưởng chi tiết.
Hứa Hủ có thể khẳng định một sự thật, dù người bị bắt là đồng nghiệp khác, cô
cũng sẽ bất chấp nguy hiểm đi cứu. Thậm chí vừa rồi tổng kết biểu hiện của bản
thân, Hứa Hủ còn nghĩ: Nếu người bị bắt không phải là Quý Bạch, chắc biểu hiện
của cô sẽ càng bình tĩnh và chu toàn hơn. Quý Bạch ít nhiều khiến cô lo lắng
nên tâm trí bị ảnh hưởng.
Cái ôm vừa rồi của Quý Bạch vẫn để lại dư vị sâu sắc
đối với cô. Cảm giác rung động thâm trầm và mênh mang đó lại một lần nữa nhấn
chìm trái tim cô. Cảm giác rung động này xuất phát từ Quý Bạch, vì thế khi anh
rời đi, nó càng tuôn trào mãnh liệt, phảng phất chỉ một mình anh mới có thể vỗ
về.
***
Hứa Hủ đi đến cửa phòng Quý Bạch, gặp hai người cảnh
sát hình sự đi ra ngoài. Bọn họ mặc áo chống đạn, bên đai đeo khẩu súng. Súng ống
đạn dược là hai bên Trung Miến đặc biệt cho phép sử dụng trong hành động lần
này.
Ánh sáng trong phòng nhàn nhạt, Quý Bạch đã mặc xong
áo chống đạn, thắt lưng anh đeo khẩu súng đen và vỉ đạn. Anh đang cúi đầu cài
cúc áo sơ mi, sắc mặt nghiêm túc và bình tĩnh. Vừa nhìn thấy Hứa Hủ, người vốn
đang chuyên tâm làm việc, phản ứng đầu tiên của Quý Bạch là có công vụ, anh lập
tức hỏi cô: “Có chuyện gì sao?”
Mặt Hứa Hủ hơi nóng ran, cô bước nhanh đến bên anh,
kéo cổ áo sơ mi khỏi tay anh, giúp anh cài từng chiếc cúc áo.
Quý Bạch yên lặng ngắm nhìn cô gái nhỏ quan tâm chăm
sóc anh. Lúc này, Hứa Hủ đã cài xong cúc áo, cô không nói một lời, kéo cổ áo
Quý Bạch và kiểng chân, ngẩng đầu hôn anh. Quý Bạch phản ứng nhanh hơn Hứa Hủ,
lập tức ôm eo và kéo cô vào lòng. Sau đó anh cúi xuống, đặt một nụ hôn kịch liệt
và mạnh mẽ lên môi cô.
Nụ hôn kết thúc rất nhanh. Quý Bạch xuống dưới nhà
cùng các đồng nghiệp lên ô tô đi mất. Hứa Hủ rón rén trở lại phòng chỉ huy. Lúc
ngồi vào bàn làm việc, đầu óc cô trở nên vô cùng tỉnh táo, công việc cũng thuận
lợi suôn sẻ.
Quả nhiên, tình cảm cần biểu đạt, cần được thỏa mãn,
cảm giác chia sẻ tình cảm với Quý Bạch vô cùng tuyệt vời.
***
Cùng ngày hôm đó, ở thành phố Mina, người bị kinh động
không chỉ có ‘anh Lỗ’, mà còn cả tổng tư lệnh Kyaw Win, vị chỉ huy tối cao của
bang Kachin.
Trời mỗi lúc một tối đen, ngôi biệt thự hoàng gia nằm
bên bờ hồ ở ngoại ô thành phố lần lượt thắp sáng từng ngọn đèn.
Đó là ngôi biệt thự rộng lớn xây sát mặt nước, chiếm
cả khu đất mênh mông. Ngôi biệt thự rất tao nhã và yên tĩnh, trước cửa có một
cái bè làm bằng trúc rất rộng, Kyaw Win đang nằm trên chiếc ghế mây, nhắm mắt
nghỉ ngơi.
Vị phó quan cung kính đứng cách ông ta vài bước: “Tư
lệnh, ngài định cử cánh quân nào đến thành phố Maija thực thi pháp luật? Người
Trung Quốc giục rất gắt gao.”
Kyaw Win mở mắt. Vị tư lệnh nửa đời người chinh chiến
trên lưng ngựa này, khóe mắt đầy nếp nhăn, dung mạo quắc thước, nhưng thân hình
vạm vỡ như thanh niên. Ông ta trầm tư một lát, mở miệng hỏi: “Bây giờ ai ở gần
Maija nhất?”
Vị phó quan trả lời: “Lữ đoàn hai của tướng quân Po.
Anh ta vừa mới đổi đến khu vực gần Maija trong tháng này.”
Kyaw Win lại nhắm mắt, nói lãnh đạm: “Vậy thì cử Po
đi.”
***
Ở thành phố Maija, một đêm căng thẳng cuối cùng cũng
trôi qua trong yên bình, chào đón ánh bình minh của ngày mới.
Trên con đường quốc lộ đầy bụi đất vào thành phố, một
chiếc xe tải cỡ lớn chở nhiều binh sĩ lao đi rất nhanh. Để có thể gặp gỡ sĩ
quan chỉ huy của quân đội và triển khai hành động ngay lập tức, những người cảnh
sát hình sự thuộc tổ chuyên án đều chờ đợi đoàn quân ở cửa ngõ thành phố. Sau một
tháng gian nan vất vả, cuối cùng cũng tới ngày gặt hái thành quả, tâm trạng của
mọi người vừa nghiêm túc vừa kiên định.
Quý Bạch và Hứa Hủ cũng đặt hết tâm tư vào công việc.
Nhưng thỉnh thoảng vô tình chạm mắt nhau, trong đáy mắt họ vẫn ẩn hiện ý cười
chỉ hai người mới hiểu.
Cuối cùng, một chiếc xe Jeep dừng lại trước mặt tổ
chuyên án. Một viên sĩ quan cao lớn được đám binh sĩ hộ tống tiến lại gần. Anh
ta mặc bộ đồ rằn ri màu xanh lục, để lộ nước da màu đồng. Trên gương mặt góc cạnh
có một vết sẹo đỏ mờ, khiến bộ dạng của anh ta rất hung dữ.
Đôi mắt đầy tà khí đảo qua mọi người, viên sĩ quan đột
nhiên mỉm cười, nói tiếng Trung ngọng nghịu: “Xin chào, tôi là tướng quân Po,
sĩ quan chỉ huy lữ đoàn hai thuộc quân độc lập Kachin. Hy vọng hợp tác vui vẻ.”
***
Lúc Po đến thành phố Maija, tổng tư lệnh Kyaw Win ở
thành phố Mina xa xôi vừa ngủ dậy. Ông ta đứng trước ngôi biệt thự non xanh nước
biếc, phóng tầm mắt về phía xa xa.
Vị phó quan ở bên cạnh quan sát sắc mặt trầm tĩnh của
Kyaw Win, hỏi nhỏ: “Tôi hơi nghi hoặc về sự bố trí của ngài ngày hôm qua. Ngài
nghi ngờ Po là thế lực đứng sau giới xã hội đen Trung Quốc, quấy rối trật tự ở
biên giới, biển thủ một khoản tiền lớn, vậy tại sao ngài còn cử anh ta tham gia
hành động? Người Trung Quốc có câu thành ngữ ‘giám thủ tự đạo’ (*).”
(*) Giám thủ tự đạo: Có nghĩa là trộm cắp, biển thủ
tiền bạc, của công do mình trông coi, quản lý.
Kyaw Win cười rất nhạt: “Tôi không quan tâm đến việc
có thể trừ khử xã hội đen Trung Quốc hay không. Po từng lập nhiều công lao, có
uy danh rất cao trong quân đội. Nhưng mấy năm gần đây, hắn quá ngông cuồng, tôi
thật sự không ưa hắn. Người Trung Quốc còn có câu thành ngữ ‘mượn đao giết người’.
Nếu lần này hắn biết hối cải, nghiêm chỉnh chấp hành pháp luật, tôi sẽ tạm thời
tha cho hắn. Nếu hắn gây ra chuyện, tôi sẽ có lý do hợp tình hợp lý giết hắn, để
biểu đạt thành ý với người Trung Quốc.”