Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 15



Tô Tử Duyệt uống hết ly sữa tươi thì cuối cùng ông Tô cũng về. Cô để ly xuống liền ra cửa đón, nhìn thấy ông nội tóc đã bạc trắng, mấy năm gần đây nếp nhăn trên mặt ông càng ngày càng nhiều hơn, khiến hình dáng vốn có chút sắc bén càng tăng thêm vẻ mạnh mẽ, trong quá khứ có người từng đánh giá, người nắm quyền nhà họ Tô là một người mạnh mẽ vang dội hơn nữa là người có thù tất báo, không nên đắc tội tùy tiện loại người như thế, quanh người ông ta tản ra khí thế không thể khinh thường rất tự nhiên, làm cho người ta phải phòng bị theo thói quen. Những năm trước đây, rất nhiều người còn cố kỵ người nắm quyền nhà họ Tô này, mấy năm gần đây, càng xuất hiện nhiều người lại không để vị lão nhân này ở trong mắt.

Mỗi lần gặp lại càng phát hiện ông nội già hơn, Tô Tử Duyệt cũng có chút oán hận, tại sao mình không phải là đàn ông? Nếu như cô là đàn ông, ông cũng sẽ không phải che chở cô khắp nơi, phí hết tinh thần hi vọng cô sống vui vẻ hơn so với người khác, ông sẽ cố gắng bồi dưỡng cô, bồi dưỡng cô như người nối nghiệp của nhà họ Tô, như thế ông nội lớn tuổi cũng không cần lo lắng cho công ty mỗi ngày.

Cô cảm thấy loại ý niệm này của mình có chút buồn cười, rõ ràng cô từng nói, nam nữ bình đẳng, nam nữ đều giống nhau, thế nhưng lúc này lại có suy nghĩ mâu thuẫn như vậy trong đầu, tìm nguồn gốc sâu xa, thì chính cô cũng thừa nhận, giữa nam nữ đúng là không giống nhau.

Ông Tô vốn tản ra khí thế sắc bén, sắc mặt cũng cực kỳ căng thẳng, trong nháy mắt nhìn thấy Tô Tử Duyệt, liền buông lỏng xuống, thậm chí còn nở nụ cười với cô. Một ông già khắt khe, một giây đồng hồ sau liền biến thành một ông lão hiền lành.

"Tiểu Duyệt đã về rồi!" Trong mắt của ông Tô tràn đầy nuông chiều, lấy tay xoa đầu Tô Tử Duyệt, "Đi chơi như thế nào?"

Không đợi Tô Tử Duyệt trả lời, ông Tô liền trực tiếp cho ra kết luận, "Khẳng định đi chơi rất vui vẻ, đều quên hết ông nội, cũng không có gọi điện thoại về, ông rất đau lòng."

Tô Tử Duyệt không nhịn được cười, ở bên ngoài người luôn luôn nghiêm túc như ông nội, cũng có thể có lúc có bộ dạng nũng nịu như này, "Oan uổng, thật sự oan uổng, con vẫn để ông nội ở trong lòng!"

"Con bé lừa đảo, lừa ông nội."

"Con nói thật, lời nói thật thiên chân vạn xác." Cô trợn to đôi mắt.

"Được được được, nói thật, là nói thật."

Tô Tử Duyệt và ông Tô cùng nhau vào nhà, ông Tô lập tức bảo người làm làm thức ăn mà Tô Tử Duyệt thích. Thời gian hai ông cháu sống cùng nhau không coi là lâu, rất lâu trước đây ông Tô đã mua nhà cho cô, để cô sống ở bên ngoài, một mặt là hi vọng cô có thể độc lập, mặt khác cũng là hi vọng cuộc đời của cô không bị ảnh hưởng bởi nhà họ Tô, bất kể sau này công ty phát triển như thế nào, nếu như phát triển thuận lợi, có thể tránh khỏi chút tâm cơ không thể dò được người của mượn cơ hội đến gần cô, nếu như phát triển không thuận lợi, cuộc đời của cô cũng sẽ không vì vậy mà có thay đổi gì.

Ông Tô nhìn người thân duy nhất ở trên đời này của mình, ở trên thương trường chuyện ngươi lừa ta gạt cũng không trở thành phiền não, ông mệt nhọc và mệt mỏi như vậy chỉ vì công ty là một tay ông tạo dựng lên, nhưng sau khi thấy Tiểu Duyệt, ông đột nhiên nghĩ thông suốt, ông bảo vệ công ty của mình hết sức là tốt rồi, bất kể thành công hay thất bại, tài sản quý giá nhất của ông không phải là công ty mà là Tiểu Duyệt, ông đã lo liệu tương lai của cô rất tốt, đời này nhất định cô có thể bình yên không cần lo lắng, như vậy là được rồi.

"Trong khoảng thời gian này ông nội đều rất bận rộn phải không ?" Cô nhướng mày, vừa chọn được một quả quýt to trong đĩa trái cây từ khay trà, gọt vỏ bằng dao con, cô luôn gọt nhẹ nhàng, chỉ là gọt hết lớp vỏ bên ngoài, sợ gọt dày quá, gọt phải thịt quả bên trong, sau khi gọt hết vỏ, cô mới dùng tay để bóc lớp vỏ mỏng bên trong.

"Vẫn tốt! Gần đây đúng là có rất nhiều chuyện." Hai mắt ông Tô vẫn nhìn chằm chằm quả quýt trong tay cháu gái, nhìn cô có thể bóc vỏ vừa nhanh lại đẹp, chỉ vì chuyện nhỏ này đã vui vẻ.

Tô Tử Duyệt biết rõ, cho tới bây giờ ông nội đều không hi vọng cô biết chuyện trong công ty, chuyện tốt chuyện xấu đều không liên quan tới cô. Bình thường đều cảm thấy ông đặt mình ở trong tháp ngà, chỉ là dần dần cô lại cảm thấy phương thức của ông hình như cũng không đúng, khi còn bé cô bị quản rất nghiêm khắc, trưởng thành rồi lại để mặc, phương thức như thế làm cho cô cảm thấy khuây khoả, tâm lý làm phản lúc đầu đã dần mất đi trong lúc không ý thức được.

Tô Tử Duyệt chia quả quýt ra làm hai, cô và ông nội mỗi người ăn một nửa.

Quýt rất ngọt, mùi vị cũng không tệ, hồi nhỏ cô đã thích ăn quýt, qua nhiều năm như vậy, đĩa đựng trái cây, luôn luôn đều có quả quýt mà cô thích.

"Đã đi chơi ở đâu?" Ông Tô vui vẻ ăn quýt, nụ cười ấm áp nhìn cô cháu gái của mình.

Cô cháu gái này, không giống con ông, cũng không giống như con dâu của ông lắm, lại làm cho ông hết sức hài lòng, người của nhà họ Tô, hình như cũng không may mắn lắm, ông, con ông, con dâu, không có một người nào hạnh phúc, cũng là bởi vì như vậy, ông mới hi vọng cô có thể có cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc như thế.

Tô Tử Duyệt nói mấy nơi, lại đưa ra bình luận, làm cho ông Tô cười ha ha không ngừng.

Ông Tô hết sức khuyến khích cô đi thăm thú nhiều hơn, đi tất cả các nơi du lịch trong nước, hi vọng cô sống tự do lại thoải mái, Tô Tử Duyệt cũng đúng như ý của ông, sống hết sức phóng khoáng.

Chỉ là bình thường Tô Tử Duyệt đều nghĩ, ông nội đối xử với cô như thế, là một trình độ rất cao, bởi vì cô không cha không mẹ, cha tự sát, mẹ buồn bực không vui mà chết, sau đó chỉ còn lại có hai ông cháu sống nương tựa lẫn nhau.

Còn một lúc nữa mới ăn cơm, Tô Tử Duyệt hào hứng đi lấy cờ nhảy của cô ra, đây là niềm vui quanh năm của cô và ông nội, ngồi chơi cờ nhảy với nhau. Ông nội rất hiểu biết về cờ nhảy, cô vẫn còn phải học hỏi thêm. Chỉ là hai người họ chơi cờ nhảy khác với người khác, bọn họ có thể đi lại, vì vậy rất lâu sau mới có thể chơi xong, hành động như vậy chẳng những không làm cho bọn họ cảm thấy không nhiệt tình, ngược lại lại càng thú vị.

Đang chơi ván thứ hai thì người giúp việc tới nhắc nhở có thể dọn cơm. Tô Tử Duyệt thu dọn bàn cờ chuẩn bị ăn cơm cùng ông, chấp niệm của cô đối với đánh cờ kém xa thức ăn, không tiếp tục chơi sau khi ăn cơm xong, cũng sẽ không chơi xong ván cờ mới ăn cơm.

Thức ăn rất ngon miệng, dì nấu cơm chưa bao giờ đổi, thức ăn đều là mùi vị cô thích nhất, vì vậy chỉ nhìn thức ăn một cái, cô đã rất muốn ăn.

Tô Tử Duyệt ngồi xuống liền bắt đầu ăn, hơn nữa rõ ràng là rất hài lòng đối với thức ăn "Tài nấu nướng của thím Lý vẫn tốt như vậy."

Cô ăn vui vẻ, Tô lão cũng thấy vui vẻ, cũng bắt đầu động đũa, "Lần này đi chơi, có gặp được vật hoặc người tương đối có hứng thú không?"

Động tác dùng bữa của Tô Tử Duyệt dừng lại, sửng sốt nhìn ông nội một chút mới bĩu môi, "Hừ, không có không có không có, tất cả đều là người không thú vị." Nói xong tựa hồ vẫn không hài lòng lắm, "Ông nội, ông hi vọng con lập gia đình rồi rời bỏ ông như thế sao?"

Cô nháy nháy mắt nhìn ông nội, ông hỏi như vậy, hàm nghĩa sâu xa dĩ nhiên là muốn hỏi cô đã có bạn trai chưa, nhắc nhở cô có thể suy tính chuyện lớn cả đời.

"Ông chỉ là hỏi một câu." Ông Tô lắc đầu, "Ai, ta còn chưa quá già, đã làm cho cháu gái phiền lòng, sau này sống như thế nào đây…"

"Đáng ghét." Tô Tử Duyệt bất mãn, lại còn giả bộ đáng thương, rất rất rất đáng ghét, "Rõ ràng là ông ghét bỏ cháu, cảm thấy cháu ở nhà chiếm chỗ, lãng phí lương thực, thế mà người xấu lại cáo trạng trước, ông trở nên xấu!"

"Sao ông có thể ghét bỏ bảo bối của nhà chúng ta, chỉ cần cháu không ghét bỏ ông, đời này ông cũng sẽ không ghét bỏ con."

"Biết rồi, biết rồi. . . . . ."

Cô gắp thức ăn cho ông, nhưng trong lòng thở ra một hơi, cái đề tài này, có lẽ là được bỏ qua rồi.

Ông Tô thấy cô không muốn nói đề tài này, cũng không đề cập đến nữa, dù sao tuổi của cô cũng không coi là lớn, nếu cô còn muốn chơi thêm mấy năm nữa, vậy ông cũng tôn trọng ý kiến của cô. Dù sao bất kể công ty gặp phải loại tình huống nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hôn nhân của cô, đây là chuyện kiên định nhất đời này của ông, để cho cô sống cuộc sống mà cô mong muốn.

**********************************************

Sau khi ăn xong, Tô Tử Duyệt lại nói chuyện phiếm với ông, kể một vài chuyện đau khổ nhỏ không quan trọng. Ông nội toàn nói hồi nhỏ cô nhu thuận thế nào, lúc nào cô cũng làm nũng, ý là hiện tại cô không biết điều sao? Bây giờ ông nội cứ nửa than thở nửa dụ dỗ cô, cô đặc biệt thích cảm giác như thế, ấm áp mà tốt đẹp.

Số lần Tô Tử Duyệt về nhà, bình thường đều khống chế bên trong một tần số nào đấy, một là cô không thích tiếp xúc với người khác trong thời gian dài, thời gian dài thì sự kiên nhẫn của cô sẽ giảm đi nhanh chóng, hai là cô không hy vọng mỗi lần gặp ông nội, ông đều là vì không muốn làm cô lo lắng mà ra vẻ tâm tình vui vẻ, nếu như cô không ở nhà, ông nhất định sẽ tự do hơn nhiều.

Sau khi nói chuyện với ông nội, cô mới trở về phòng của mình. Gian phòng của cô vẫn như cũ, mọi thứ đều sắp xếp rất ngay ngắn, đặc biệt phù hợp với thân phận thục nữ danh môn của cô. Vừa nghĩ như thế, cô lại cảm thấy mình thứ thất bại trong tay ông nội, chuyện cô thích làm nhất là bày đồ ngổn ngang trong phòng, nhưng chuyện này cô vẫn không dám duy trì ở trong nhà.

Sau khi cô tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra mới gọi điện thoại cho Hướng Huy. Hướng Huy là người bên cạnh ông nội, đối với tình trạng của công ty rõ như lòng bàn tay, hơn nữa đặc biệt trung thành với ông. Khi vợ Hướng Huy xảy ra tai nạn xe cộ, dưới sự giúp đỡ của ông nội, cuộc sống hai vợ chồng Hướng Huy dần đi vào quỹ đạo, cũng là bởi vì như thế, đối với công ty nhà họ Tô, Hướng Huy tuyệt đối không hai lòng.

"Bây giờ tình trạng công ty rất không tốt sao?" Cô trực tiếp hỏi lo lắng của mình.

"Dạ, căn bản là không tệ như vậy, nhưng hiện tại bên ngân hàng không ngừng thúc giục… Hình như là nhà họ Hạ không ngừng tạo áp lực." Hướng Huy bất đắc dĩ than thở, "Những ngày này chủ tịch vẫn phải bận rộn bôn ba vì chút chuyện này, cũng không biết thân thể của ông có thể chịu được hay không."

Tô Tử Duyệt đứng trên ban công, tay phải cầm điện thoại di động, tay trái gõ nhẹ nhàng lên lan can, "Trong khoảng thời gian này cũng vất vả cho anh rồi, xin hãy chăm sóc ông nhiều hơn, nhắc nhở ông ăn cơm đúng giờ, lúc nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi..."

Hướng Huy liên tục đồng ý.

Xem ra tình trạng công ty là hết sức không tốt.

Đoạn thời gian trước cô đã biết tình trạng công ty không tốt lắm, chỉ là ông nội không muốn cô biết, cô cũng xem như không biết, không nghĩ tới tình tình lại càng ngày càng xấu.

Vừa mới cúp máy, điện thoại lại reo lên.

"Là anh."Giọng nói của Giang Dực truyền đến từ một chỗ khác, khiến cho cô trở về thực tế rất nhanh.

"Ừm."

"Vừa nãy nói chuyện với ai?"

Lông mày Tô Tử Duyệt cau lại, xem ra anh đã gọi điện tới nhiều lần, nhất thời nổi lên ý định trêu đùa, "À, tình nhân của em."

Hình như Giang Dực sửng sốt hai giây, ngay sau đó có ý cười yếu ớt ở khóe miệng, "Hả? Vậy vị tình nhân kia của em so với anh thì như thế nào?"

"Ừ, để em suy nghĩ một chút , hình như không đẹp trai bằng anh, cũng không có tiền như anh, về phần dáng người , hình như cũng không bằng anh..."

"Coi như em tinh mắt."

"Đúng thế." Nói xong cô than thở một tiếng, "Về sau người ta cũng không còn mặt mũi goi điện thoại cho em nữa rồi, anh không cần phải ưu tú như thế !"

Giang Dực cắn môi, nếu như cô ở trước mặt mình, lúc này đặc biệt muốn đưa tay ra xoa đầu cô, hoặc là nhéo mặt cô, "Cho nên ở nhà tự giác một chút. . . . . . Ngoan ngoãn chờ anh trở về."

"Biết rồi. . . . . ."

Cô thuận miệng hỏi tình hình của anh, anh cũng trả lời nhẹ nhàng bâng quơ, sau liền hỏi cô muốn quà gì, anh mang về. Đối với quà tặng, Tô Tử Duyệt không có hứng thú lắm, dù sao từ nhỏ đến lớn cái gì cô cũng không thua kém, chỉ bảo anh mua tùy thích, khen ánh mắt của anh tốt, đồ anh mua nhất định cô sẽ thích.

Sau khi cúp điện thoại Giang Dực mới hậu tri hậu giác phản ứng trở lại, cô khen ánh mắt của anh tốt, không phải là đang khen chính cô hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.