Chuyện Giang Dực chụp ảnh không chụp người, người bên cạnh cũng biết, anh cũng không cố ý nói rõ, cảnh sắc có thể làm cho anh có cảm giác rất ít, có thể gặp được thì càng ít, cộng thêm anh không có nhiều thời gian lắm, chỉ là khi thấy đẹp, vì vậy có thể làm cho anh cầm máy chụp ảnh lên cơ hội biến nó thành thứ vĩnh hằng trong nháy mắt thì càng ít.
Lúc học đại học, có một nữ sinh thổ lộ với anh, nói bộ dạng anh cầm máy chụp ảnh chụp cảnh sắc rất mê người. Anh lại chưa từng biết, khi anh say đắm trong một cảnh sắc thì cũng có người sẽ biến anh thành cảnh sắc. Anh và nữ sinh kia, không có sau đó, anh không thích loại phương thức thổ lộ này, hoặc giả chỉ là không đúng người, vì vậy ngay cả phương thức cũng cảm thấy không thể tiếp nhận…. Phương thức thổ lộ của Hạ Ngữ Tiếu là gì? Sau khi Cô tiếp xúc với anh một thời gian ngắn, lại ngay trước mặt mọi người nói với anh - Giang Dực, em thích anh, em muốn trở thành bạn gái của anh.
Đó là một loại tác phong không thành công liền thành kẻ thù, một khi anh cự tuyệt, giữa bọn họ ngay cả bạn bè cũng không phải, cộng thêm người biết chuyện này quá nhiều, cô sẽ bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ. Sau đó Hạ Ngữ Tiếu nói cho anh biết, cô dĩ nhiên muốn kết cục sau này, cô biết không duyên cớ xuất hiện trước mặt anh sau đó thổ lộ, nhất định anh sẽ cự tuyệt, sau khi cùng anh chung đụng một thời gian ngắn, cũng có thể hiểu rõ lẫn nhau. Mà phương thức thổ lộ của cô, chỉ là một loại thông báo, hoặc là thành công trở thành bạn gái của anh, hoặc là sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh. Cô mang theo khuôn mặt vui vẻ tươi cười, hướng về phía anh nói như vậy lời nói có chút quật cường.
Bọn họ nói, nếu như trong một đoạn tình cảm, là người nữ sinh kia chủ động, như vậy nam sinh này liền không dễ dàng quý trọng, anh không biết người khác có phải như thế không, chỉ biết, nhất định mình không như vậy.
Tình yêu lúc đầu, luôn là ngọt ngào hơn nữa khiến người ta say mê.
Cho đến khi Hạ Ngữ Tiếu biết anh yêu thích chụp ảnh, kéo ống tay áo của anh, "Chụp cho em đi, suy nghĩ một chút liền cảm thấy hưng phấn, nếu như chúng ta cùng nhau đến già, anh nhớ từng thời khắc em đẹp nhất, lúc già rồi lấy ra cùng nhau nhìn, cảm giác kia thật tuyệt."
"Anh không chụp người." Anh nghĩ cũng không nghĩ liền cự tuyệt.
Anh cũng không thích cảm giác cố ý, hôm nay đi nơi nào nơi nào chụp phong cảnh…. Đây thật sự không phải tác phong của anh, anh chỉ thích tình cờ gặp phong cảnh, liền ghi lại. Trong điện thoại di động của anh, chứa không ít phong cảnh bất ngờ gặp được, chỉ là sau đó anh không chụp nữa, đột nhiên tựa như liền chán ghét đam mê này.
Khi cùng Hạ Ngữ Tiếu lui tới, cả đám nam sinh trong phòng ngủ bọn họ mỉm cười nói – bây giờ không chụp người, chỉ là không gặp phải người anh muốn chụp.
Đối với cách nói này anh xì mũi coi thường, người ta khi đối mặt một người có thói quen cố định thì không phải tôn trọng theo bản năng, mà là nghĩ, có thể phá vỡ thói quen của người này, nhất định rất đặc biệt. Anh không biết loại tư tưởng được coi là tốt hay xấu, nhưng lại biết, chính anh nhất định rất không thích.
Sau đó về chuyện anh chụp ảnh không chụp người ở phòng ngủ cuối cùng nói chuyện là một người trước giờ không mở miệng đột nhiên nói với anh, "Giang Dực, có phải cậu nghĩ tới nữ sinh nào có thể phá vỡ thói quen cậu không chụp người, cậu liền ở cùng với cô ấy?"
Mọi người rối rít khen ngợi, phương pháp kia tốt.
Anh im lặng đến nỗi ngay nói cũng không muốn nói.
Sau đó anh và Hạ Ngữ Tiếu ở cùng một chỗ, mọi người còn từng cảm thán qua, anh cũng quá cứng nhắc rồi, ngay cả bạn gái mình cũng không có ngoại lệ. Anh cảm thấy kỳ, rất nhiều thứ, nếu quả thật là nghĩ như vậy, cái này cho dù là cha mẹ, cũng không trở thành ngoại lệ.
Giữa tình cảm của anh và Hạ Ngữ Tiếu, từ lúc đầu nhiệt liệt đến chậm rãi bình tĩnh, thành thật mà nói, vừa bắt đầu, anh không nghĩ tới có một ngày bọn họ sẽ chia lìa, lại càng không từng nghĩ, có một ngày anh sẽ chủ động đưa ra hai chữ chia tay.
Giang Dực có một người bạn định cư ở nước ngoài hơn mấy năm, bây giờ trở về nước thăm bọn họ - những bạn học cũ này, vì vậy Giang Dực đưa Tô Tử Duyệt cùng đi. Mặc dù Tô Tử Duyệt tính qua một chút, thời gian mình và Giang Dực ở chung với nhau cũng coi như là lâu, cảm giác chính thức cùng anh đi gặp bạn bè như vậy thật đúng là không có, vì vậy thậm chí có chút khẩn trương.
Giang Dực lái xe, nhìn mặt cô khổ sở nhíu lại, có chút phì cười, "Không phải đi thi hoa hậu, dáng vẻ bây giờ của em rất tốt."
Cô ngược lại nhìn anh chằm chằm, "Nếu là phải đi thi hoa hậu, em liền thua xa hả ?" Cô suy nghĩ một chút, đám bạn kia của anh, bạn gái mọi người đẹp không thể phản đối, sắc đẹp của cô như vậy, thật đúng là không coi vào đâu, "Em chỉ sợ anh mất mặt, em không xong, không phải là anh cũng không tốt sao."
"Em sớm có giác ngộ này là tốt rồi." Giang Dực thở dài.
Hình như Tô Tử Duyệt đã hiểu rõ anh nói có ý tứ gì, có chút xấu hổ nghiêng đầu, anh vô tình nói đến chuyện trước kia như vậy, làm cho trong lòng cô có điểm khó chịu và ghen tuông. Cô không xong, anh cũng không tốt được, trước kia bọn họ thật sự là kềm chế lẫn nhau như vậy sao?
Anh chưa nói, tại loại trường hợp này, có thể mang ra ngoài đều là bạn gái chính quy hoặc là bà xã, nếu như không có bạn gái và vợ con, như vậy hơn phân nửa là tiến về phía một mình, bọn họ vĩnh viễn biết trường hợp nào có thể mang theo bạn gái thúc đẩy không khí, lúc nào thì chỉ là tụ hội giữa bạn bè chân chính, những oanh oanh yến yến kia cũng nên quên đi.
Tô Tử Duyệt cũng không ghét vòng bạn bè của anh, mặc dù những người bạn này cũng không phải là ai cũng mười phần thân sĩ, tuy nhiên cũng có nuôi dạy nhất định, cho dù là một đám người thường đi với khí mấy người kích thích không kia, nói chuyện cũng là hài hước mười phần, ngay cả chuyện cười dung tục cấp thấp cũng chưa từng có. Mấu chốt nhất là, thái độ bọn họ đối xử với bạn gái hết sức tôn trọng, hoàn toàn không mang thành kiến. Có câu nói, nhìn bạn bè chung quanh một người là dạng gì, liền có thể biết anh ta là một dạng người gì.
Chính cô đánh giá một lần, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Đến phòng thì bên trong đã phi thường náo nhiệt, bởi vì một nhóm người nguyên bản là biết nhau lâu, nói chuyện cũng tùy ý không ít so với bình thường, cũng nói về chuyện lý thú thời đi học, mà tất cả mọi người vây quanh nhân vật chính
Của hôm nay Phùng Chí Minh. Đầu tiên là mọi người chế nhạo Phùng Chí Minh, trong đám người bọn họ người ra nước ngoài học không ít, ai cũng biết trở về nước đền đáp tổ quốc, cái tên Phùng Chí Minh này lại không yêu nước, ra ngoài rồi liền không trở lại, thứ người như thế đáng đánh.
Phùng Chí Minh liên tiếp xin lỗi, sau đó uống rượu làm trừng phạt, mọi người nhìn anh ta như vậy, sau khi đạt được mục đích cũng không làm khó nữa.
Tô Tử Duyệt và Giang Dực không phải đến sớm nhất, cũng không phải là tiến vào cuối cùng, lúc đi vào vừa hay nhìn thấy một nhóm người làm khó một người, bất giác buồn cười, mà Giang Dực quá quen thuộc, người đàn ông đang trao đổi ở giữa, lúc nào thật đến phiên thân sĩ quân tử gì đó, nên như thế nào thì như thế…
Huống chi đây là Phùng Chí Minh trở về nước lần đầu tiên trong mấy năm gần đây, có thể trọn vẹn bỏ lỡ bao nhiêu lần đều là cơ hội của Phùng Chí Minh, đương nhiên một lần trở về phải đủ vốn, chỉ là Tô Tử Duyệt cũng hiểu, mọi người cũng chỉ đùa giỡn, cũng không thật sự hạ độc thủ, nếu như thực sự hạ độc thủ, Phùng Chí Minh đã bị quật ngã từ lâu rồi.
Tô Tử Duyệt cảm thấy nhìn qua tình huống này tương đối thú vị, “Các anh như vậy, lần sau anh ta có thể không dám trở về nước không?”
“Có lẽ thật đúng là sẽ.”Giang Dực suy nghĩ một chút trả lời.
Tại sao anh có thể nói lời này cũng phải nghiêm trang?
Tô Tử Duyệt rất nhanh đã bị đám phụ nữ kéo đi, ở đây đàn ông một tiểu đoàn thể, phụ nữ một tiểu đoàn thể, chỉ là rõ ràng đoàn thể phụ nữ nhỏ hơn rất nhiều, mấy người trong đó Tô Tử Duyệt cũng đã gặp, lúc đi chơi trước kia, đều là bị mấy người đàn ông cố định mang theo đi cùng…. Trước kia cô cũng không biết thân phận của các cô ấy, nhưng bây giờ hình như biết.
Sau khi Tô Tử Duyệt rời đi, Diêm Đình Đào liền ngồi vào bên cạnh Giang Dực, “Thật tốt quá, rốt cuộc các cậu hòa hảo rồi.”
“Làm sao tôi lại cảm thấy cậu còn vui vẻ hơn so với tôi?”Giang Dực cau mày, lại nhìn mắt vợ chưa cưới của Diêm Đình Đào trong đám phụ nữ kia, vì vậy cong miệng.
“Rốt cuộc mấy bức tranh kia của tôi có cơ hội đưa ra ngoài rồi.”Diêm Đình Đào suy nghĩ một chút, “Uhm, chờ lúc các cậu kết hôn, tôi liền tặng mấy bức tranh Tô Tử Duyệt vẽ trước kia có các cậu làm quà kết hôn?”
“Hả?”
Diêm Đình Đào thành thật khai báo, “Tôi cũng sắp kết hôn rồi, giữ lại tranh người khác vẽ tính là chuyện gì? Không chừng ngày nào đó mấy bức họa này sẽ biến thành một cuộc tai nạn, phụ nữ ý, tôi phục họ, một chút xíu không đúng cũng có thể biến thành việc lớn…. Nhưng cứ vứt bỏ mấy bức tranh này như vậy lại thật lãng phí, tặng cho các cậu vừa hay, để cho cậu cẩn thận nghiên cứu kỹ thuật vẽ tranh của bà xã cậu một chút.”
Thì ra đây là thuận nước giong thuyền, “Ngày mai đưa tới cho tôi.”
Diêm Đình Đào bĩu môi, vừa định nói tôi là gì mà phải nghe cậu, liền nghe thấy Giang Dực sâu kín mở miệng, “Nếu không ngày mai tôi tìm vị hôn thê của cậu lấy.”
“Được……” Cậu thật là hung ác.
Giang Dực cũng không nghĩ đến Tô Tử Duyệt sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người, nguyên nhân là Phùng Chí Minh thế nhưng lại đi thẳng về phía Tô Tử Duyệt, hơn nữa cau mày suy nghĩ một lát, “Tôi đã từng thấy cô….”
Phùng Chí Minh nói lời này ra, lập tức khiến mọi người nhìn về phía Giang Dực đang ngồi một bên, người anh mang tới, tất nhiên do anh xử lý tình huống đột phát như vậy.
Tô Tử Duyệt nhìn xung quanh một lát, phát hiện Phùng Chí Minh thật sự đang nhìn mình, có chút kỳ quái, “Chắc anh nhớ lộn, chúng ta chưa từng gặp mặt, còn là lần đầu tiên tôi gặp anh……”
Phùng Chí Minh lại lắc đầu, hình như đang cố gắng nhớ lại là gặp mặt người phụ nữ này lúc nào, Tô Tử Duyệt nhìn bộ dạng Phùng Chí Minh, hình như cũng không phải đang nói láo, không khỏi càng thêm kỳ quái.
“Nhất định tôi đã gặp cô, là ở nơi nào đây?” Phùng Chí Minh nỗ lực nhớ lại, “Đúng rồi, cô không phải chính là….”
Giang Dực từ từ đi tới, vỗ xuống bả vai Phùng Chí Minh, “Mới vừa rồi bọn họ nói cậu uống say, tôi còn không tin, làm sao tửu lượng của cậu lại trở nên kém như vậy. Bây giờ nhìn lại thật đúng là như vậy, ở nước ngoài cũng không uống rượu sao? Uống say thì ít nói chuyện đi?
Phùng Chí Minh nghe ra ý cảnh cáo trong miệng Giang Dực, ngượng ngùng cười, “Ừ, là uống hơi nhiều…. Tôi đi toilet.”
Giang Dực nhìn Tô Tử Duyệt, lộ ra nụ cười an ủi, ngay sau đó hướng về phía mọi người nói anh đi xem Phùng Chí Minh một chút, tránh cho uống say làm ra chuyện gì, Tô Tử Duyệt cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cùng nữ nhân bên cạnh nói đề tài trước đó, nguyên nhân cô không muốn nhiều là cô biết, khẳng định là cô chưa từng thấy qua Phùng Chí Minh kia.
Giang Dực và Phùng Chí Minh đi ra khỏi phòng, sau khi đi qua một cái hành lang thật dài, Phùng Chí Minh sắc mặt âm trầm, “Là cô ấy chứ?”
Giang Dực không trả lời.
“Năm đó Hạ Ngữ Tiếu cầm hình của cô ấy tới hỏi tôi, người phụ nữ này có quan hệ như thế nào với cậu… Khi đó tôi hết sức kinh ngạc, hoàn toàn không biết Hạ Ngữ Tiếu đang nói cái gì, sau đó Hạ Ngữ Tiếu nói, đây là tấm hình xen lẫn trong rất nhiều tấm hình phong cảnh của cậu….”
Giang Dực không giấu giếm, “Đúng.”
“Không ngờ các cậu thật sự ở cùng một chỗ.” Phùng Chí Minh lắc đầu một cái, hoàn toàn không biết mình nên có tâm tình gì, “Năm đó cậu…”
“Năm đó tôi nói với Hạ Ngữ Tiếu như vậy, hiện tại cũng nói với cậu giống như vậy. Tôi chụp được cô gái này trong nháy mắt, chẳng qua là cảm thấy cô ấy phù hợp cảnh sắc đó, cùng tự nhiên hòa làm một thể…. Không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào, mà tôi càng không biết tên họ của cô ấy.”
Giang Dực là người mà Phùng Chí Minh hiểu rõ tự nhiên cũng tin tưởng, bởi vậy cũng không nói thêm cái gì nữa.
Thời gian tụ hội kết thúc hơi trễ, lúc ở trên xe thì Tô Tử Duyệt cũng có chút buồn ngủ rồi. Sau khi tỉnh lại, đã đến biệt thự nhà họ Tô.
“Đám bạn của anh thật là có thể dày vò nhau.”Tô Tử Duyệt cảm thán từ đáy lòng.
“Không thích ứng?”Anh cười hỏi.
“Vẫn tốt…. Chỉ là em vốn cho là hoạt động của đàn ông luôn không thú vị, không ngờ ngay cả uống rượu các anh cũng có nhiều thứ kỳ quái như vậy…. Đúng rồi, ai đó nói tiệc độc thân của các anh là có ý gì?”
“Ừm, vẫn là trước khi Diêm Đình Đào kết hôn, làm cho cậu ta một buổi tụ hội…”
“Không phải là cái gì kia chứ!”Tô Tử Duyệt khi dễ.
“Không phức tạp như em tưởng đâu, chính là tụ họp một chút, để mấy người sợ hôn nhân biểu đạt tâm tình thôi mà.”
Lần này Tô Tử Duyệt thật sự cười lên, lúc cô xoay người chuẩn bị rời đi, thế nhưng anh lại ôm lấy cô từ phía sau, cô dừng lại, hô hấp của anh ở cổ cô, hơi ngứa, cũng ấm áp.
Anh không muốn nói trước có thể gặp cô, nếu như nói trước, bọn họ chưa chắc có thể ở chung một chỗ, hiện tại, chính là thời gian tốt nhất và người tốt nhất, không có gì có thể làm cho người ta xúc động so với sau này.
“Anh… thế nào?”
“Anh muốn nói trước cái hội độc thân đó, uhm, Diêm ĐÌnh Đào sớm hơn anh cũng không sao cả….”
Đây gọi là biến tướng cầu hôn?
“Giang Dực, anh theo đuổi em còn chưa đồng ý!” Tại sao có thể mặt dày như vậy.