Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

Chương 7



Chuyến đi đến Ly Giang, quả thực để lại cho Giang Dực ấn tượng sâu sắc, thật ra có phần giống với phim truyền hình cẩu huyết lúc 8 giờ, ví tiền của Tô Tử Duyệt bị người ta giật mất, Giang Dực tìm về giúp cô, nhưng mà thực tế lại khác hoàn toàn với trong kịch bản, Tô Tử Duyệt không sốt ruột một chút nào, ngược lại còn trơ mắt đứng nhìn ví của mình bị giật mất, không có đuổi theo cũng không có la lên. Mà lúc Giang Dực tìm ví về cho cô, cô chỉ hỏi anh có bị thương hay không, nhìn mồ hôi nhễ nhại trên trán của anh, còn không có ý tốt nói anh không cần phải đuổi theo, nếu như có bị thương hay gì đó thì thật là xui xẻo

Trong giây phút đó, quả thực Giang Dực rất kinh ngạc, lúc này anh cho rằng trong túi xách của cô không có gì đáng giá, vì thế lúc cô đưa chứng minh thư và các loại giấy tờ ra trước mặt anh, anh hoàn toàn không còn cách nào lý giải được sự thản nhiên của cô. Mà sau khi cô nhìn ra sự nghi ngờ của anh, cũng chỉ bâng quơ giải thích, chứng minh thư mất rồi có thể làm lại, chi phiếu mất rồi thì càng đơn giản, báo mất giấy tờ là được

Người hờ hững như vậy, Giang Dực thật không biết làm sao

Có lẽ cô không hiểu, anh theo bản năng có chút bài xích cô, không muốn đến gần cô, nhưng tận tâm quá mức cũng không phải tính cách của anh, vì thế đành phải tỏ ra thản nhiên, khi đó anh thật không ngờ, duyên phận của bọn họ lại sâu sắc như vậy, lại gặp mặt ở Tịch U Đảo, Tịch U đảo giống như tên của anh, là một hòn đảo nhỏ an tĩnh, núi sông tươi đẹp, bình yên, u tĩnh, nhưng không có hoạt động giải trí gì, vì thế cũng không được hoan nghênh lắm

Khi anh nhìn thấy cô, cô đang ngồi trên một tảng đá, giày đã cởi ra, 2 chân luồn vào trong nước, hơn nữa không ngừng đong đưa. Có người nói diện mạo bên ngoài của cô, đẹp thì có đẹp, nhưng không có linh hồn, vẻ đẹp của cô không được xem là vẻ đẹp thật sự. Những người đánh giá, nhất định không biết, vẻ đẹp của cô tuy rằng rất tĩnh nhưng vô cùng linh động, có thể hòa hợp với thiên nhiên rông lớn. dường như cô cũng là một phong cảnh của thiên nhiên.

Loại cảm giác này thật tinh tế, anh có sở thích chụp ảnh, nhưng chỉ thích chụp phong cảnh, anh luôn cho rằng nếu như chụp con người, sẽ ảnh hưởng đến mỹ cảm. Bởi vì bất luận là người hay động vật, sau khi xuất hiện trong hình ảnh sẽ thu hút ánh mắt, còn phong cảnh nhanh chóng biến thành nền mà thôi. Vì vậy cảnh đẹp lập tức bị giảm giá, nên nguyên tắc chụp ảnh của anh là không chụp con người

Mà khi cô ở giữa phong cảnh, lại không phá hoại mỹ cảm, cảnh tượng này thật thần kì

Chỗ cô ngồi có phần gập ghềnh, khi cô đứng dậy, chân dẫm trên rêu xanh, thân thể mạnh mẽ nghiêng về phía trước, anh nhanh chóng tiến lên đỡ cô, cô ổn định thân thể mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh. Khi bốn mắt nhìn nhau, thời gian dường như ngừng lại vào giây phút ấy, không có ngoài ý muốn, cũng không có bối rối, đơn giản chỉ nhìn đối phương thôi, giống như tự nhiên là vậy

*

Tô Tử Duyệt đã ngủ thiếp đi trong lòng anh, hô hấp cũng đều đều, hẳn là đã ngủ rất say, nhưng anh làm thế nào cũng không ngủ được, thậm chí khóe miệng còn cong lên nụ cười trào phúng, lúc nãy, tại sao anh lại bị cô mê hoặc. Vài năm gần đây, anh tựa hồ yêu thích những cô gái dịu dàng, hiểu chuyện, ngoại trừ có thể tiếp nhận việc làm nũng của em gái, anh đều có bài xích với người ngoài.

Mà khi người con gái trong lòng tỏ ra dịu dàng hiểu chuyện, hiền lành, thông minh, thế nhưng anh mơ hồ hy vọng cô không cần tỏ ra như thế, con người quả nhiên là loài động vật mâu thuẫn

Trước khi cô ngủ, thích đóng cửa sổ thật chặt, rèm cửa cũng kéo lại hết, vì thế trong phòng tối đen như mực, đưa tay không thấy được 5 ngón

Đời người thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, ví dụ như cô gái ở trong lòng anh, anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phát sinh bất kì quan hệ nào với cô, dù cho lúc trước Diêm Đình Đào cố gắng tác hợp cho 2 người họ, mặc dù anh không ghét cô, nhưng cũng không thêm tên cô vào danh sách đối tượng thích hợp để yêu đương. Hơn nữa vẫn cố gắng duy trì một khoảng cách, đã tính toán như vậy, nhưng anh vẫn dây dưa với cô, thậm chí cô còn mang thai con của anh, cảm giác này thật kì diệu

Càng bài xích, thì mọi chuyện càng phát triển theo tỉ lệ ngược lại

Đầu óc của anh hồi tưởng lại rất nhiều chuyện, từ trung học cho đến khi anh tốt nghiệp đại học, anh không phải là một người thích hoài niệm, nhưng vào hôm nay lại có suy nghĩ muốn nhớ lại, thật ra, cũng không phải anh hồi tưởng lại chuyện gì đó, mà anh đưa ra kết luận cuối cùng, nếunhư anh đã lựa chọn cô, thì không nên để quá khứ ảnh hưởng đến mình nữa

Anh mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, hơn nữa theo bản năng ôm người trong lòng chặt hơn, anh thật sự muốn chịu trách nhiệm với người con gái trong lòng, khi quyết định như thế, dường như cũng không khó khăn lắm. Cô yêu cầu anh cho cô 2 tháng, vậy anh sẽ cho cô 2 tháng

Khi Tô Tử Duyệt tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại một mình cô, ánh mắt cô ôn nhu, rèm cửa sổ đã bị kéo ra, với mức độ ánh nắng chói mắt chiếu vào trong phòng, có thể suy đoán, giờ phút này đã không còn sớm.

Cô vẫn không mặc gì, cô nằm một hồi lâu, mới ngồi dậy, tùy ý mặc một chiếc váy, cô đi chân không ra ngoài, cô phát hiện có tiếng động phát ra từ trong nhà bếp, vì thế bước nhanh đến, nhìn thấy anh đang làm bữa sáng, nếu còn làm bữa sáng, vậy cô dậy cũng không muộn lắm,

Giang Dực quay đầu, ánh mắt do dự quét trên người cô một vòng, sau đó dừng lại ở chân cô, nhưng cũng không dừng tay. Tô Tử Duyệt mím môi, nhưng vẫn thành thành thật thật đi mang dép, sau khi mang dép, mới phát hiện, lần đầu tiên cô nhìn thấy Giang Dực vào bếp, vì vậy lại lần thứ hai đi đến nhà bếp

Cô lười biếng tiêu sái đi qua, nhìn thấy anh đang chiên trứng, hơn nữa còn rất ngon, còn bảo trì hết sức nguyên vẹn hình dạng ban đầu, làm tốt hơn so với cô. Cô không thích vào nhà bếp, có một ý nghĩ đã ăn sâu bén rễ trong lòng cô, phụ nữ chỉ cần xinh đẹp là được, không cần phải khiến bản thân mình trở thành thiếu phụ luống tuổi có chồng

Vì thế cô đi đến phía sau anh, vươn tay ôm anh, cô phát hiện anh rất thích cô làm những động tác thân mật như thế này, chẳng những anh không bài xích, mà khi cô làm xong anh còn dịu dàng hơn vài phần.

Lúc này Giang Dực đã tắt lửa, cảm nhận được cô đang ôm chặt lấy mình, thì không thể không bật cười: “Làm cái gì vậy?”

Cảm động a, anh không cảm nhận được sao?” Giọng nói của cô hết sức thoải mái, nghe ra được tâm tình cũng không tệ: “Đường đường là đại thiếu của Giang gia, lại ở đây làm bữa sáng cho em, chỉ suy nghĩ thôi cũng cảm thấy tâm trạng thật tốt”

Giang Dực lắc đầu: “Vậy em cũng phải để anh bỏ trứng vào trong dĩa đã…”

Lúc này cô mới thu hồi tay của mình, bĩu môi: “Hừ…Không cho em chạm vào anh như thế, nếu như không có đứa bé trong bụng, làm sao em có thể ăn được bữa sáng do anh chuẩn bị”

Bộ dạng cô giả vờ tức giận rất yếu ớt không phù hợp với lứa tuổi của cô, khiến anh không nhịn được muốn trêu chọc cô, vì thế anh nhìn cô: “Em khẳng định không chạm qua anh?”

Ánh mắt của anh hết sức ái muội, dường như muốn nhắc nhở cô điều gì đó, khiến mặt cô hơi đỏ lên, lập tức liên tưởng đến hành vi tối hôm qua của bọn họ, ánh mắt cũng lóe lên: “Em cầm bát đũa…”

Khi ngồi vào bàn ăn, cô vẫn cảm thấy tò mò về tài nấu ăn của anh, với hiểu biết của cô về anh, dù sao bọn họ cũng từng sống chung, nhưng mà thời gian không dài, ba tháng, nhưng từ trước đến nay nhìn anh không giống người biết nấu ăn, trái lại anh từng hỏi cô có biết nấu cơm hay không, sau khi cô quả quyết lắc đầu thì anh có chút thất vọng. vì thế bọn họ ăn cơm, hoặc là ăn ở ngoài, những nơi anh ăn cơm, anh không yêu cầu cao về mùi vị , nhưng nhất định phải sạch sẽ và hợp vệ sinh, vì thế cô theo bản năng cho rằng anh không biết nấu cơm, hơn nữa cũng có thể lý giải anh là đại thiếu gia của Giang gia, không biết nấu cơm cũng không có gì đáng ngại!

Cô ăn vài miếng trứng anh làm, cảm thấy mùi vị không tệ: “Vì sao anh biết nấu ăn?”

“Em ăn xong rồi, anh sẽ nói cho em biết” Anh quét mắt nhìn bát cháo ở trước mặt cô,với hiểu biết của anh về cô, mỗi bữa cô ăn không nhiều, thậm chí còn miễn ăn bữa sáng

Cô cầm thìa múc một muỗng cháo, phát hiện hương vị cũng không tệ: “Thật là nhỏ mọn”

Anh làm bộ như không nghe thấy lời cô nói: “Ăn nhiều một chút…”

Anh nhìn xương quai xanh rõ ràng của cô, mặc dù cô rất xinh đẹp nhưng dáng người lại hơi gầy, khiến cho mày anh nhíu lại: “Gầy không đẹp”

Nét mặt của cô trở nên quỷ dị: “Trước đây anh cũng không chê em gầy, hơn nữa em cũng gầy bất thường nha, anh không có nhìn thấy những người gầy thật sự…”

Cô suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không hợp: “Anh có muốn như vậy hay không, tất cả đều lấy con anh làm trọng…”

Rốt cuộc cô đã hiểu, ý anh là cô gầy quá không thích hợp để sinh con.

Anh ho khan một chút: “Béo lên một chút sẽ có vẻ khỏe mạnh hơn, em nghĩ ngợi lung tung cái gì đó?”

“Vậy tại sao trước đây anh không nói như vậy?”

“Ngày trước không chú ý đến vấn đề này, bây giờ chú ý rồi, không được sao?”

Cô hoài nghi liếc mắt nhìn anh một cái, im lặng húp cháo, chỉ là một chén cháo bình thường, cháo cải, trong cháo bỏ thêm một chút muối, phương pháp làm rất đơn giản, nhưng mùi vị không tệ. Cô chỉ ăn một chén, hiển nhiên anh không hài lòng lắm với sức ăn của cô

Cô ăn uống xong xuôi, khi Giang Dực thu thập bát đũa, cô cũng theo sau, cô đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt đặc biệt kinh hỉ:

“Nếu như sớm biết rằng anh thích con nít như vậy, chắc chắn sẽ có vô số phụ nữ ngã vào lòng anh, sau đó dùng đứa bé để tiến vào cửa của Giang gia”

Anh quay đầu nhìn cô một cái, nét mặt tràn ngập kì lạ

Nếu như anh là người tùy tiện như vậy, còn có thể bình an vô sự đến bây giờ sao?. Đừng nói là phụ nữ ngã vào lòng anh, cho dù cô ta có mang thai con của anh, chỉ cần anh không cam tâm tình nguyện, không có ai dám sinh con cho anh. Đương nhiên, anh cũng không cho phép tình huống ngoài ý muốn này phát sinh. Trên thực tế, trước khi Tô Tử Duyệt xuất hiện, lời đồn đãi bình luận của người ngoài về anh hết sức kì lạ, dù sao nhiều năm rồi anh cũng không gần nữ sắc, cho nên cũng không gần nam sắc

Có thể cô cũng biết mình nói sai rồi, kì thực ý của cô là, nếu như biết anh vì đứa bé mà trở nên ôn nhu như vậy, có lẽ cô sẽ dùng trăm phương nghìn kế để mang thai con của anh, nhưng mà, đó chỉ là suy nghĩ sau khi ngẫm lại mà thôi

Cô lập tức nói sang chuyện khác: “Anh không nói với em là làm sao anh biết nấu cơm?”

“Anh học lúc ở nước ngoài?”

“Nước ngoài còn dạy nấu ăn?”

Sau khi anh dọn dẹp xong nhà bếp, lau tay sạch sẽ, lúc này mới ra khỏi nhà bếp, nhân tiện kéo cô đi ra ngoài : “Anh không kén ăn, cũng ăn được bánh mì hamburger, nhưng lúc anh và bạn cùng phòng ở chung một chỗ, thì lại hết sức kén chọn, đi rất xa mới mua được nguyên liệu nấu cơm, anh đi theo cũng được thơm lây. Sau này anh ở một mình, cho nên không quen ăn những đồ ăn nước ngoài, vì thế chỉ có thể tự mình đi mua đồ ăn, từ từ nghiên cứu nên làm như thế nào”

Đây chính là từ tiết kiệm mà vào xa xỉ thì dễ, nhưng từ xa xỉ mà vào tằn tiện thì khó

Cô mở to 2 mắt nhìn anh một hồi lâu: “Anh không nghĩ thuê người giúp việc nấu cơm sao?”

“Đúng nha, tại sao anh lại không nghĩ tới?” Anh tỏ vẻ như rất ngạc nhiên

Cô suy nghĩ một lát thì cảm thấy anh cố ý, hẳn là anh giống như cô, không thích trong nhà xuất hiện thêm người lạ, cho dù chỉ là người giúp việc, anh thà tự mình học, cũng không muốn thuê người giúp việc

“May là lúc đó anh không đủ thông minh” Cô cười nói: “Cho nên em mới có thể được hưởng thụ a”

Lời này quả thực không sai

Cô thật là biết hưởng thụ, cha mẹ anh cũng không biết anh biết nấu cơm, càng đừng nói đến nếm đồ ăn anh làm

Anh vươn tay nhéo mặt cô: “Em đúng là may mắn”

Cô nhìn anh vào phòng, có thể anh cần thay quần áo, vì anh phải đến công ty, vì vậy cô bèn đi vào. Anh khó hiểu nhìn cô, cô lại trưng ra bộ mặt kì quái, ý bảo anh nên làm gì thì làm đi

“Anh thay đồ” Anh rốt cuộc mở miệng nói

“Em biết a, cho nên đến xem giống như nhìn sắc đẹp thay cơm”

“Ngày hôm qua em vẫn chưa ăn no sao?.”

Có lẽ cô thật không ngờ, anh sẽ lập tức đáp lại mình, khẽ cắn môi, sau đó xoay người đi ra ngoài. Nhưng lại cảm thấy hành động của mình giống như đang chạy trốn….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.