.... Cuối cùng, sau năm ngày bốn mươi ba tiếng hai mươi chín giây linh ba tích tắc chúng tôi cũng tập xong vở kịch, giờ chỉ cần đi thuê trang phục là xong thôi à. Hội phụ huynh họp ngay buổi chiểu hôm ấy, thống nhất mỗi bạn góp năm trăm ngàn để thuê trang phục xịn cho dễ mặc. Ờ, lớp tôi toàn cậu ấm cô chiêu mà, vừa phát lệnh thu tiền là mọi người đã rút ví ra nộp hết rồi, đưa từng ấy tiền mà mặt dửng dưng cứ như là đưa có năm nghìn đồng thôi ý. Tụi nó còn chơi xem ai nộp nhiều tiền hơn cơ, có đứa còn đưa hẳn năm triệu cho oách chứ.
Hình như tụi này sướng quá hóa rồ hay sao nhỉ, phung phí quá, rõ ràng là quá đỗi phung phí !
Tới lượt Khôi, bạn cũng mở ví đưa tiền rồi cúi xuống vẽ vời hoa lá tiếp, chẳng biểu lộ cảm xúc gì cả. Còn tôi ư? Ấy thì là các bạn cũng biết rồi đấy, tôi dù bề ngoài được coi là một tiểu thư danh giá đài các nhưng thực chất trong nhà làm việc có khác gì một con ô sin đâu, vậy thì đào mô ra tiền chứ. Tôi đành cầu cứu Linh, thế mà nhỏ lại không mang đủ tiền mới đau chớ.
Chết, thế chẳng lẽ không nộp à, mai đi thuê trang phục rồi còn. Hay mượn tiền cô giáo nhỉ? Đang nghĩ ngẩn ngơ, tự nhiên ai đó lại dúi vào tay mình tờ năm trăm nghìn mới tinh kèm một mảnh giấy với nét chữ nắn nót quen thuộc : " Hồi sáng Khôi đang cúi xuống lấy thước không chú ý làm Hân ngã, Khôi sai rồi. Cho Khôi xin lỗi nha. Giờ Hân cứ dùng tiền này coi như là quà xin lỗi đi, không cần trả tớ đâu". Đọc xong tự nhiên lại thấy mát mát ở lòng chứ nị. Chắc tại lúc nãy ngã đau quá hay sao nên thân nhiệt mới thất thường như thế này.
Dẫu tiếc đứt ruột nhưng cuối cùng tôi vẫn cắn răng nuốt nước mắt trả tiền lại cho bạn T-T, bởi nghe mẹ bảo tiêu tiền của người khác là xấu cơ mà. Hân đây ngoan lắm nhé, dù có hèn mấy cũng không tiêu tiền của người khác đâu, cảm giác nó cứ tội lỗi lắm ý.
Bạn Bun hiền lành tưởng tôi chê ít không lấy, ngoan ngoãn rút thêm hai tờ pô li me mới tinh nhét vào tay tôi. Lại còn viết thêm: "Hân cần bao nhiêu Khôi sẽ đưa, nhưng dưới năm triệu thôi nhé. Hôm nay mẹ Khôi không cho nhiều tiền". Ha ha, tôi phì cười, Khôi à bạn ngây thơ quá đó:
- Khôi cất đi, Hân không giận Khôi nữa, được chưa? Tiền này Hân không nhận vì không muốn nợ ai cái gì cả. Nếu muốn tạ lỗi tí mua mình gói ô mai là được.
Bạn gật đầu nhưng trông vẫn còn lưỡng lự cái gì đó.
- Có một bạn lớp B nợ tiền tớ. Tí Hân sang lấy là nộp được thôi, Khôi không cần lăn tăn đâu.
Thực ra tôi chỉ chém cho bạn nhẹ lòng thôi, chứ tôi đâu thừa tiền rửng mỡ mà cho người ta vay chứ. Lần này thì yên tâm hẳn, Khôi cười với tôi cơ, lộ hẳn ra cái răng khểnh cư tê đó. Ôi trời ơi, người Hân lại nóng lên rồi.
Quái thật! Trời hôm nay có hai mươi lăm độ thôi mà! Chị Nga ơi, chị bảo đầu em khỏi hẳn rồi mà, sao vẫn còn choáng váng như thế chứ?
Có ai biết làm sao lại thế không nói cho Hân Hân biết với.
Thấm thoát cũng đến ngày hội trường diễn ra, lớp tôi lại là lớp diễn đầu tiên nên phải tới sớm hơn thường lệ. Hôm ấy, tôi dậy sớm rồi đạp xe qua nhà nhỏ Linh rủ nó ra trường cùng. Tới lớp, mọi người đều đã mặc trang phục vào rồi và bắt đầu diễn tập rồi. Lấy kịch bản ra, tôi đọc lại lời một chút cho chau chuốt.
Quả thật tôi ghét nhất là phải đọc thuộc bất kể là cái gì, có cảm giác gò bó lắm. Vì thế tôi đôi lúc còn chế lời thoại của mình cho dễ đọc nữa mà.
....Uầy, đúng rồi, nói mới nhớ, tên câm đó ở đâu rồi nhỉ?
Xì, tên này chả có trách nhiệm gì cả, mấy buổi tập cũng lười đến nữa chứ. Tại hắn mà việc tập kịch của lớp bị trì hoãn khá dài đấy. Thế mà ngoài tôi tỏ thái độ không hài lòng và khó chịu thì bọn con gái cứ nham nhở hồ hởi với hắn, chả trách móc nổi một câu. Trong khi có bữa tôi tới muộn có mười phút thôi mà bị bọn nó gắt nhặng xì ngầu lên.
Thử hỏi xem có công bằng không ạ ?
Mãi tới lúc gần lên sân khấu thì Khôi mới đến, trông vẻ mặt nặng nề lắm. Vì bận chuẩn bị diễn nên tôi cũng chẳng để ý mấy...